Diệt Lương Phá Đò Truyện - Trung thần thông

Việc xong xuôi nào ta kể chuyện
Về chàng trai ở huyện Bình Xuôi.
Là người thôn Bượng xóm Suồi
Chuyên nghề đúc kiếm có chuôi bó bùn.

Chàng họ Thắc tên là Liền Cục
Họ hàng xa với chú Thúc Sinh
(Kể ra nghe có vẻ kinh
Thật ra chỉ tựa cái đinh rỉ hoèn)

Tuổi chàng độ bốn mươi, vẫn trẻ
Gia cảnh nghe thực quá xót xa
Tiền nhiều ở với vợ già
Mẹ cha đã sớm đi ra nước ngoài.

Giúp việc có chưa đầy vài chục.
Mười siêu xe mục mất hai ba
(Vì chàng không thích la cà
Xe mua chỉ để ra Bar, lên sàn.)

Một sớm nọ, nhâm nhi trà mạn
Trước cửa nhà trông nhác bóng ai
Dáng đi tất tả khoan thai
Ba lùi, hai tiến đúng bài nhạc bay.

Trông thấy vậy gã xoay một nhịp
Xỏ quần dài vồn vã đuổi theo
Níu tay túm lấy nì nèo
Mời người dừng bước, xoay eo vào nhà.

Châm thuốc lá, rót trà hỉ hả
Hỏi người kia đã học ở đâu
Dáng đi đẹp tới quên sầu
Thong dong tựa giống thần câu hạ phàm.

Hỏi tới đó lo mình mạo phạm
Thắc Cục dừng không nói thêm chi
Người kia cười mỉm từ bi
Nhấp trà, rít thuốc tù tì mấy hơi.

Vẻ như gã thảnh thơi vô nghĩ
Mắt lờ đờ, hờ hững lim rim
Bỗng dưng sáng quắc như chim
Trợn trừng như đã thấu tim anh chàng.

Hỏi Thắc Cục: "Phải đang bĩ cực?
Tuôi bốn mươi rạo rực thanh xuân
Vậy nhưng trên dưới bất phân
Đầu không thể bảo khúc gân nghe lời?"

Thắc Liền Cục rụng rời đổ đốt
Vội vàng quỳ, đột ngột nài van
Rằng: "Người đã thấu tâm can
Xin ra tay giúp, bảo ban đôi lời.

Ngàn vàng đã sẵn sàng chờ đợi
Sẽ hai tay dâng tới ân công.
Miễn sao cá được về sông,
Dưới nghe trên bảo chứ không mong gì."

Người đó lại cười khì mà đáp:
"Vàng tôi coi như rác mà thôi.
Đừng mang ra dọa thằng tôi
Do duyên mà chúng ta ngồi với nhau.

Tôi sẽ nói vài câu. Nhớ kỹ!
Trước tiên không được chỉ cho ai.
Dẫu cho lên đoạn đầu đài
Cũng không được kể, được khai nửa lời."

Đâu cần tới nửa giây chờ đợi
Chàng ta liền lập thệ thề ngay
" Nếu tôi tiết lộ chuyện này
Xin trời cho bị voi giày nát thân."

Dứt lời liền bảy lần khấn vái
Người kia trông mướt mải mồ hôi
Dạy rằng: "Thôi thế được rồi,
Ngồi lên nghe kỹ lời tôi mà làm.

Tôi vốn ở phía nam Mặc Cốc
Học trò thầy Đốc Tụ tiên sinh
Thầy tôi là bậc thần minh
Võ công, pháp thuật đều tinh thông nhuần

Danh tôi gọi Thụ Đông Thiên Hạ
Có quen sơ mấy bậc tiên nhân
Họ đều phép thuật thông thần
Tới nhờ họ giúp chữa gân khó gì?

Nay tìm đường tới mà nhờ vả
Họ đánh cờ trên đỉnh Cả Vu.
Xưng là đệ Thích Cậm Ngu,
Diệt Lương tới để bói bù. Chớ quên!"

Dứt lời gã đứng lên dậm nhịp
Rồi lùi ba lại tiến một hai
Dáng đi tất tả, khoan thai
Cúc kia còn mải ôn bài chẳng hay.

Khi tỉnh lại bóng người đã khuất
Thắc Cục tìm mỏi mắt không ra
Chàng biên thư để lại nhà
Theo lời chỉ dẫn đi ra tìm đường.

Chuẩn bị sẵn hướng dương chục gói
Hai cân chè nhãn gọi Tái Do
Bắt xe thẳng tới bến đò
Ngồi đò chéo tuyến huyện Bo xứ Chuồi.

Lòng khôn giữ niềm vui phấn khích
Ước mong sao nhích được khúc gân
Rộn ràng nhịp nhịp gót chân
Trái ba phải bốn bần thần tự nhiên

Bác lái đò là người thân thiện
Thấy anh chàng như nghiện lên cơn
Ra tay giúp đỡ, làm ơn
Tặng cho mấy cú thôi sơn giữa mồm.

Thắc Cục mắt tối sầm choáng váng
Ngã giữa thuyền thảng thốt kêu rên
Lái đò liền nhảy đè lên
Dây thừng thắt trói chẳng quên bịt mồm.
(.... còn tiếp)​
 
Bố nào nghĩ đc bài này cũng thật vãi cả Hàng Long thập Bát chưởng
 
Top