Loạn Cổ Tích (Từ đầu tới cuối)
Chó Sói đang đi lang thang tìm hoa thơm và nước nước suối mát thì nó gặp một cô bé quàng khăn đỏ đang ngồi khóc dưới một gốc cây xà lách to bằng ba người lớn ôm không xuể. Cũng đang rảnh lại gặp sự lạ nên Sói mới tiến lại vỗ vai cô bé hỏi han:
- Píp pi! Hế lô! Này cô bé kia ơi! Cô là ai mà lại ngồi đây một mình? Ấy mà làm sao con khóc?
Cô bé kia ngửng lên, nước mắt tèm lem, thổn thức trả lời:
- Con tên là Tấm, vì con thích quàng khăn đỏ nên người ta gọi con là cô Tấm quàng khăn đỏ ạ! Con đang đi xúc tép theo lời mẹ Cám dặn, ai dè đang đi thì gặp phải một dấu chân to lớn, vừa quen lại vừa lạ. Con bèn dợm chân ướm thử thì vừa khít khìn khin, lại lập tức thấy trong người khang khác. Con sợ quá bèn vội lội xuống suối rửa chân ngay cho kịp. Ai dè túi nông rơi mất điện thoại rồi. Huhu! Mẹ Cám mà biết thì chắc con chết đòn mất. Con lo quá! Huhu Ủa, mà người là Bụt có phải không? Sao dạo này trông người khác quá vậy?
Chó Sói đang rảnh, không có gì làm nên gật đầu nhận bừa:
- Ừ! Ta là Bụt đây. Ta đang trên đường đi dự vũ hội hóa trang của hoàng tử với Lọ Lem nên mới hóa thân thành chó Sói thế này. Ừm! Để ta xem có giúp được gì cho con không nhé. Con rơi điện thoại chỗ nào vậy?
Cô Tấm quàng khăn đỏ nức nở chỉ tay xuống đoạn suối trước mặt:
- Ở ngay chỗ này thôi thưa Bụt!
Chó Sói nghe vậy thì tin lời mà trút bỏ xiêm y, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần xà lỏn mà lội xuống suối. Nó ngụp xuống một lúc thì trồi lên mặt nước, tay cầm một chiếc Nokia Lumia 9900 giơ ra hỏi:
- Đây có phải là máy của con không?
Cô Tấm quàng khăn đỏ lắc đầu:
- Dạ không phải! Máy của con không xịn như vậy ạ! Máy con cùi lắm!
Chó Sói mỉm cười đưa chiếc Nokia Lumia 9900 cho Tấm:
- Con thật thà vậy là tốt. Cứ cầm lấy đấy! Để ta xuống lần nữa xem sao.
Chó Sói lặn xuống một hồi lại trồi lên, tay cầm một chiếc I-phone 5:
- Đây có phải là máy của con không?
Cô Tấm quàng khăn đỏ lắc đầu:
- Dạ không phải! Máy của con không xịn như vậy ạ! Máy con cùi lắm Bụt ạ!
Chó Sói lại mỉm cười vừa ý và đưa cho Tấm chiếc Iphone 5:
- Con thật thà vậy là tốt. Cứ cầm lấy đấy! Để ta xuống lần nữa xem sao.
Chó Sói lại ngụp xuống, lần này thì nó mò được chiếc Nokia 1100 của Tấm. Sói trồi lên mặt nước lần ba.
Ngạc nhiên chưa! Cô Tấm quàng khăn đỏ, hai con điện thoại xịn cùng toàn bộ quần áo tư trang của Sói, bao gồm giấy tờ tùy thân, hơn hai chục triệu tiền măt, hai sợi dây chuyền vàng nặng độ ba cây đã biến mất từ đời nào.
.
.
.
Lại nói chuyện, sau khi Cô Tấm Quàng Khăn Đỏ bị công an bắt và khởi tố vì tội danh "lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản công dân" rồi từ đó lại phanh phui ra vụ án kinh thiên động địa một thời nên dính thêm hai án “giết người dã man”, "khủng bố tinh thần", Hoàng tử từ đó quay trở lại cuộc sống độc thân hạnh phúc. Khi rảnh rỗi chàng lại ruổi ngựa hóng gió, cua gái như thời còn trẻ. Tinh thần phơi phới, tiếng nổi như cồn, không ai là biết!
Một ngày kia, trên đường dạo chơi, chàng đi ngang qua một lâu đài cỏ cây mọc kín. Tò mò, chàng bèn rẽ vào tìm chỗ giải quyết nỗi buồn. Chàng đi mãi, đi mãi, đi mãi, đi tít vào sâu bên trong, đến cuối cùng cũng tìm thấy được nhà vệ sinh được đặt cạnh phòng của một nàng công chúa đang nằm thiêm thiếp ngủ. Giải quyết xong xuôi, chàng bước sang phòng công chúa, ngắm nghía hồi lâu rồi ghé môi hôn trộm nàng một cái.
Bụp!
Phép màu xảy ra, công chúa hóa thành con ếch. Hoàng tử nhanh tay vồ lấy. Thế là được một bữa no say. Sau khi đánh một giấc dài khoan khoái, chàng lại tiếp tục lên đường.
Qua một hẻm núi nọ, chàng bỗng nghe thấy tiếng khóc thảm thương vang trời dạy đất. Thì ra là có bảy chú lùn đang vật vã bên một cỗ quan tài làm bằng pha lê. Hỏi ra mới biết, thì ra bên trong là nàng Bạch Tuyết vừa mới qua đời do ngộ độc thực phẩm vì ăn phải táo Trung Quốc có tẩm hóa chất. (Chúng ta nên là những người tiêu dùng thông minh, tránh sử dụng hàng TQ nhé!). Nàng Bạch Tuyết năm xưa lẻn vào nhà bảy chú lùn ăn chạc uống ké rồi lại leo lên giường ngủ nên bị bắt lại làm ô shin trừ nợ. Nay làm chưa được bao lâu mà đã đột ngột tử vong. Bảy chú lùn phần vì tiếc của, phần vì sợ lôi thôi với chính quyền địa phương nên mới đau lòng mà khóc lóc như thế.
Động lòng tham với cỗ quan tài pha lê, hoàng tử bèn xin phép bảy chú lùn cho mang Bạch Tuyết về mai táng. Bảy chú lùn không hẹn mà gặp, bảy cái đầu đồng loạt gật cái rụp. Thế là hoàng tử dùng ngựa kéo xe chở cỗ áo quan của Bạch Tuyết đi chỗ khuất để tìm cách bỏ xác nàng ra.
Ai dè, nhà thầu thi công đường núi ăn bớt vật liệu nhiều, thi công lại không đạt chất lượng đâm ra mặt đường ổ gà ổ trâu lỗ chỗ. Đường xóc quá khiến Bạch Tuyết đang giả vờ chết cũng bị say xe, miệng nôn trôn tháo nôn đầy ra cả quan tài. Hoàng tử thấy nàng tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ, bèn một lèo phóng thẳng về cung điện. Một mặt chàng bắt Bạch Tuyết làm nữ tì hầu hạ chốn hậu cung, mặt khác sai người chế tác lại cỗ quan tài thành một đôi giày pha lê tuyệt đẹp. Có điều thợ chế tác sai lầm, lại làm nhầm thành hai chiếc giày cùng của chân bên phải nên chỉ để trưng bày được thôi.
Tối hôm đó, lâu đài mở party thác loạn. Có con bé cơ nhỡ tên Lọ Lem, không biết làm cách nào mà trà trộn được vào bên trong. Ăn uống, nhảy nhót thôi chưa đủ, Lọ Lem còn định lấy trộm đôi giày pha lê. Bị hoàng tử phát hiện, nàng cứ đi nguyên giày như thế mà huỳnh huỵch chạy. Thế nhưng giày hai chiếc một bên thì ai mà đi cho được chứ nói gì đến chạy. Đến đoạn cầu thang, một bên giày rơi ra, hoàng tử may mắn thu hồi lại được nhưng trong lòng cay cú lắm. Còn Lọ Lem thì thoát thân chạy được về nhà. Chiếc giày kia tạm thời giấu vào chỗ kín, đợi bao giờ tình hình yên ổn mới đem ra tiêu thụ sau.
Ngày hôm sau, hoàng tử gọi điện cho ông anh con bác họ làm to bên công an tỉnh trình báo sự việc. Vậy là lệnh truy nã được ban ra. Các đơn vị hình sự, 141, giao thông, dân phòng đều vào cuộc, việc điều tra cực kỳ gắt gao, lễ ra quân vô cùng hoành tráng. Đến nay đã được tám tháng, sự việc vẫn chưa có tiến triển gì hết
.
.
.
Chó Sói đang đi lang thang tìm hoa thơm và nước nước suối mát thì nó gặp một cô bé quàng khăn đỏ đang ngồi khóc dưới một gốc cây xà lách to bằng ba người lớn ôm không xuể. Cũng đang rảnh lại gặp sự lạ nên Sói mới tiến lại vỗ vai cô bé hỏi han:
- Píp pi! Hế lô! Này cô bé kia ơi! Cô là ai mà lại ngồi đây một mình? Ấy mà làm sao con khóc?
Cô bé kia ngửng lên, nước mắt tèm lem, thổn thức trả lời:
- Con tên là Tấm, vì con thích quàng khăn đỏ nên người ta gọi con là cô Tấm quàng khăn đỏ ạ! Con đang đi xúc tép theo lời mẹ Cám dặn, ai dè đang đi thì gặp phải một dấu chân to lớn, vừa quen lại vừa lạ. Con bèn dợm chân ướm thử thì vừa khít khìn khin, lại lập tức thấy trong người khang khác. Con sợ quá bèn vội lội xuống suối rửa chân ngay cho kịp. Ai dè túi nông rơi mất điện thoại rồi. Huhu! Mẹ Cám mà biết thì chắc con chết đòn mất. Con lo quá! Huhu Ủa, mà người là Bụt có phải không? Sao dạo này trông người khác quá vậy?
Chó Sói đang rảnh, không có gì làm nên gật đầu nhận bừa:
- Ừ! Ta là Bụt đây. Ta đang trên đường đi dự vũ hội hóa trang của hoàng tử với Lọ Lem nên mới hóa thân thành chó Sói thế này. Ừm! Để ta xem có giúp được gì cho con không nhé. Con rơi điện thoại chỗ nào vậy?
Cô Tấm quàng khăn đỏ nức nở chỉ tay xuống đoạn suối trước mặt:
- Ở ngay chỗ này thôi thưa Bụt!
Chó Sói nghe vậy thì tin lời mà trút bỏ xiêm y, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần xà lỏn mà lội xuống suối. Nó ngụp xuống một lúc thì trồi lên mặt nước, tay cầm một chiếc Nokia Lumia 9900 giơ ra hỏi:
- Đây có phải là máy của con không?
Cô Tấm quàng khăn đỏ lắc đầu:
- Dạ không phải! Máy của con không xịn như vậy ạ! Máy con cùi lắm!
Chó Sói mỉm cười đưa chiếc Nokia Lumia 9900 cho Tấm:
- Con thật thà vậy là tốt. Cứ cầm lấy đấy! Để ta xuống lần nữa xem sao.
Chó Sói lặn xuống một hồi lại trồi lên, tay cầm một chiếc I-phone 5:
- Đây có phải là máy của con không?
Cô Tấm quàng khăn đỏ lắc đầu:
- Dạ không phải! Máy của con không xịn như vậy ạ! Máy con cùi lắm Bụt ạ!
Chó Sói lại mỉm cười vừa ý và đưa cho Tấm chiếc Iphone 5:
- Con thật thà vậy là tốt. Cứ cầm lấy đấy! Để ta xuống lần nữa xem sao.
Chó Sói lại ngụp xuống, lần này thì nó mò được chiếc Nokia 1100 của Tấm. Sói trồi lên mặt nước lần ba.
Ngạc nhiên chưa! Cô Tấm quàng khăn đỏ, hai con điện thoại xịn cùng toàn bộ quần áo tư trang của Sói, bao gồm giấy tờ tùy thân, hơn hai chục triệu tiền măt, hai sợi dây chuyền vàng nặng độ ba cây đã biến mất từ đời nào.
.
.
.
Lại nói chuyện, sau khi Cô Tấm Quàng Khăn Đỏ bị công an bắt và khởi tố vì tội danh "lợi dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản công dân" rồi từ đó lại phanh phui ra vụ án kinh thiên động địa một thời nên dính thêm hai án “giết người dã man”, "khủng bố tinh thần", Hoàng tử từ đó quay trở lại cuộc sống độc thân hạnh phúc. Khi rảnh rỗi chàng lại ruổi ngựa hóng gió, cua gái như thời còn trẻ. Tinh thần phơi phới, tiếng nổi như cồn, không ai là biết!
Một ngày kia, trên đường dạo chơi, chàng đi ngang qua một lâu đài cỏ cây mọc kín. Tò mò, chàng bèn rẽ vào tìm chỗ giải quyết nỗi buồn. Chàng đi mãi, đi mãi, đi mãi, đi tít vào sâu bên trong, đến cuối cùng cũng tìm thấy được nhà vệ sinh được đặt cạnh phòng của một nàng công chúa đang nằm thiêm thiếp ngủ. Giải quyết xong xuôi, chàng bước sang phòng công chúa, ngắm nghía hồi lâu rồi ghé môi hôn trộm nàng một cái.
Bụp!
Phép màu xảy ra, công chúa hóa thành con ếch. Hoàng tử nhanh tay vồ lấy. Thế là được một bữa no say. Sau khi đánh một giấc dài khoan khoái, chàng lại tiếp tục lên đường.
Qua một hẻm núi nọ, chàng bỗng nghe thấy tiếng khóc thảm thương vang trời dạy đất. Thì ra là có bảy chú lùn đang vật vã bên một cỗ quan tài làm bằng pha lê. Hỏi ra mới biết, thì ra bên trong là nàng Bạch Tuyết vừa mới qua đời do ngộ độc thực phẩm vì ăn phải táo Trung Quốc có tẩm hóa chất. (Chúng ta nên là những người tiêu dùng thông minh, tránh sử dụng hàng TQ nhé!). Nàng Bạch Tuyết năm xưa lẻn vào nhà bảy chú lùn ăn chạc uống ké rồi lại leo lên giường ngủ nên bị bắt lại làm ô shin trừ nợ. Nay làm chưa được bao lâu mà đã đột ngột tử vong. Bảy chú lùn phần vì tiếc của, phần vì sợ lôi thôi với chính quyền địa phương nên mới đau lòng mà khóc lóc như thế.
Động lòng tham với cỗ quan tài pha lê, hoàng tử bèn xin phép bảy chú lùn cho mang Bạch Tuyết về mai táng. Bảy chú lùn không hẹn mà gặp, bảy cái đầu đồng loạt gật cái rụp. Thế là hoàng tử dùng ngựa kéo xe chở cỗ áo quan của Bạch Tuyết đi chỗ khuất để tìm cách bỏ xác nàng ra.
Ai dè, nhà thầu thi công đường núi ăn bớt vật liệu nhiều, thi công lại không đạt chất lượng đâm ra mặt đường ổ gà ổ trâu lỗ chỗ. Đường xóc quá khiến Bạch Tuyết đang giả vờ chết cũng bị say xe, miệng nôn trôn tháo nôn đầy ra cả quan tài. Hoàng tử thấy nàng tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ, bèn một lèo phóng thẳng về cung điện. Một mặt chàng bắt Bạch Tuyết làm nữ tì hầu hạ chốn hậu cung, mặt khác sai người chế tác lại cỗ quan tài thành một đôi giày pha lê tuyệt đẹp. Có điều thợ chế tác sai lầm, lại làm nhầm thành hai chiếc giày cùng của chân bên phải nên chỉ để trưng bày được thôi.
Tối hôm đó, lâu đài mở party thác loạn. Có con bé cơ nhỡ tên Lọ Lem, không biết làm cách nào mà trà trộn được vào bên trong. Ăn uống, nhảy nhót thôi chưa đủ, Lọ Lem còn định lấy trộm đôi giày pha lê. Bị hoàng tử phát hiện, nàng cứ đi nguyên giày như thế mà huỳnh huỵch chạy. Thế nhưng giày hai chiếc một bên thì ai mà đi cho được chứ nói gì đến chạy. Đến đoạn cầu thang, một bên giày rơi ra, hoàng tử may mắn thu hồi lại được nhưng trong lòng cay cú lắm. Còn Lọ Lem thì thoát thân chạy được về nhà. Chiếc giày kia tạm thời giấu vào chỗ kín, đợi bao giờ tình hình yên ổn mới đem ra tiêu thụ sau.
Ngày hôm sau, hoàng tử gọi điện cho ông anh con bác họ làm to bên công an tỉnh trình báo sự việc. Vậy là lệnh truy nã được ban ra. Các đơn vị hình sự, 141, giao thông, dân phòng đều vào cuộc, việc điều tra cực kỳ gắt gao, lễ ra quân vô cùng hoành tráng. Đến nay đã được tám tháng, sự việc vẫn chưa có tiến triển gì hết
.
.
.