Những ngày lêu hêu....

Chào anh em, tao là Kiến Ba Khoang đến từ phố Hàng Lươn - phường Mất Hút ở thành phố ngàn năm khốn khổ Hà Nội ;)) . Chả là tao vừa bước qua tuổi 30 được mấy ngày, tao có rất nhiều thứ muốn làm cho mình nhưng đéo làm được vạy nên tao tự cho phép mình được mở một cái thớt xàm ở cái diễn đàn xàm này. Đơn giản thôi chỉ để viết mấy thứ linh tinh, hứng lên thì viết, chán chán cũng viết mà đéo biết làm gì thì cũng viết :)) . Tóm lại là thớt lẩu thập cẩm linh tinh có gì viết đấy hoặc thấy chỗ nào hay hay thì ăn cắp về nhưng vẫn ghi nguồn. Anh em xàm vào đọc chơi vui nếu ưng xin phát card cho tao có data vào xàm, sang hơn thì tặng tao bát phở và cái chăn ấm, ngủ gầm cầu lạnh lắm ai ơi.

1. Sướng
2h30 ngày này 11 năm trước tao đang nằm trong chăn với chiếc mp3. Để có được nó tao đã phải lén đập lợn, bán hết đống thẻ đồ chơi và thó ít tiền hàng của mẹ tao :)) . Chiếc mp3 dung lượng 256mb giá gần 1 trệ ở thời điểm đó là cả một gia tài. Mua xong không dám dùng công khai ở nhà phải chờ lúc đi ngủ nằm trong chăn mới lôi ra nghịch. Bài hát đàu tiên là bài “Pround of you” chất lượng 64kbit “i can fly i’m proud that i can fly to give the best of mine till the end of the time believe me…”. Vừa nghe nhạc vừa ngắm nhìn chiếc mp3 đủ mọi góc cạnh, nắm chặt nó trong tay cảm giác như đã có cả thế giới. Từ đó đến giờ tao cũng đã mua được nhiều thứ mới hơn to lớn hơn giá trị hơn nhưng chưa một lần có lại cảm giác như lần đầu cầm chiếc mp3 256mb trên tay. Giờ đây nằm gầm cầu phố Hàng Lươn hiu hắt cô quạnh chỉ có số seri card viettel 20k anh em xàm phát cho mới làm tao có lại được cảm giác sướng như ngày ấy =))

2. 22h30
Trước đây tao có một con chó Labardor, buổi tối tao hay thả chó ngoài vườn hoa gần nhà. Hồi đó ở đấy có một hội cứ đến giờ thì mang chó ra đấy thả rồi nói chuyện với nhau thành quen nhau. Sau này còn lập hội hè đi chơi nhậu nhẹt với nhau vui phét mà còn ra được khối việc với nhau nữa. Tao thì có nói chuyện thôi chứ cũng chẳng buôn sâu lắm vì không họp, con chó của tao cũng thế nó đéo thích chơi với mấy con chó ở đấy dù con nào cũng quý nó, nó chỉ ngửi xem con nào lên giống thì nó đục cái không thì biến mẹ đi :)) Nên là lúc hội kia nói chuyện với nhau tao hay quan sát linh tinh những thứ khác. Đó là cứ khoảng 22h30 có một cô bé tóc ngắn (tao gọi là bé vì thực sự tao thấy là bé thật), đeo kính tròn, áo trắng dài tay, váy dài quá gối, giày búp bê và xách cặp kiểu nhật đi qua. Có hôm đi một mình, có hôm đi với một đứa bạn gái khác, nhưng tao không để ý lắm vì không ấn tượng :)) Cô gái mặt hiền cũng ưa nhìn chứ không xinh, giống một nhân vật truyền tranh nào đó dù tao đéo nhớ, nhưng ấn tượng đặc biệt là nhìn là toát lên cái cảm giác rất yên bình. Địt mẹ đéo biết sao tao lại cảm thấy thế =)) Lần nào cũng tạt qua chỗ đám chó và vuốt mấy con chó một lúc rồi mới đi tiếp. Mà dặc biệt chỉ thích chơi với con chó của tao thôi, dù con chó của tao lần đầu lần 2 gọi nó chạy ra cho vuốt đến lần 3 thì kệ mẹ gọi nó cũng đéo ra, thích sờ nó thì tự ra chỗ nó mà sờ =)) . Dần dần thì bọn tao cũng quen mặt nhau, nhưng cũng không nói chuyện với nhau. Tao đặt tên cô bé này là 22h30. Rồi cứ đến giờ đó tao vẫy con chó bãi cỏ trên là lúc 22h30 đi qua và xà vào chơi với nó. Bọn tao chào nhau theo kiểu nhìn theo kiểu ra hiệu là nhận ra nhau. Lúc 22h30 chơi với con chó tao cũng không nhìn, lúc thì tao bấm diện thoại lúc thì tao lại quay về với đám buôn chuyện kia. Với tao 22h30 chẳng có ấn tượng hấp dẫn đặc biệt nào, tao cũng chẳng có ý định muốn bắt chuyện với cô ấy hỏi tên cô ấy, cũng chẳng muốn tìm hiểu cô ấy ở đâu đang làm gì và cuộc sống như thế nào. Chỉ là cứ đến giờ đó tao lại chờ xem 22h30 có đi qua hay không. Tao không còn nuôi chó cũng lâu rồi và tao cũng chẳng nhớ hay biết chuyện 22h30 này kết thúc thế nào và từ bao giờ. Chỉ là lúc lập cái thớt này thì đồng hồ chỉ 22h30 nên tao nhớ, vậy thôi.

3. Thư
https://i.*********/2022/09/01/68997721_1449728088500408_7688792832017956864_n.jpg
Vì đây là thớt của tao nên tao được phép khoe và chém gió mọi thứ tao muốn ;)) . Vì thế tao khoe lên đây một cái mail tao được bạn gái đồng nghiệp làm cùng viết tặng. Tao biết anh em xàm sẽ hỏi gì và nghĩ gì nên tao nói trước là đéo có chuyện gì xảy ra đâu. Sau này người ta chuyển đi nơi khác làm việc và giờ có chồng con rồi, bọn tao chỉ là bạn thôi :)) . Tao nghĩ ít nhất là tao cũng được phép nổ và tự hào vì cái mail này đến từ một biên tập viên truyền hình ít nhiều từng lên sóng các chương trình VTV - VTC rồi chứ không phải ất ơ ống bơ ;)) Đổi lại tao thì ngày càng chán vãi lol =)). Tại vì tao viết cái thớt này từ đêm đến sáng đéo tính thời gian xem 2 trận bóng hết con mẹ nó cả đêm :)) nên tao cũng nhớ rằng đêm hôm đó tao thức đêm trước khi đi ngủ thì nhận được cái mail này. Nay trời mưa đói kém quá đéo có gì ăn đành ăn mày dĩ vãng vậy.

4. Ly Hôn
Có một lần thằng bạn lâu năm của tao mời sang nhà ăn giỗ mẹ nó. Nó với ông già không hợp nhau chắc thế nên mới có tao ở giữa, chuyện cũ thôi, bố và con trai nhà nào chẳng vậy. Nó uống kém nên một lúc rồi nằm ra đó ngủ, chỉ còn lại tao và bố nó. Hôm đó ngồi nghe bố nó kể chuyện tao mới biết bố mẹ nó li hôn

Khi ông về nước một thời gian, 2 người quen nhau, bố nó hơn mẹ nó về mọi mặt từ ngoại hình đến vị thế. Ông là nước được đi học nước ngoài về còn mẹ chỉ là gánh buôn ngoài chợ. Nhưng ông không có việc, không đi làm được suốt ngày quanh quẩn sinh bất mãn. Rồi 2 người đến với nhau rổ rá cạp lại. Lấy nhau rồi mọi thứ cũng chẳng sáng sủa hơn với bố nó còn mẹ nó thì vất vả gấp đôi. Rồi một vòng luẩn quẩn bất mãn sinh chuyện, sau nhiều lần xô bát xô đũa, sau có thêm thằng bạn tao còn chật vật nữa. Cuối cùng 2 người ra tòa li hôn. Ông kể:
“Ngày ra tòa, bọn tao cũng chỉ ra cho xong thủ tục, ở nhà còn nhiều việc khác. Buổi trưa xong xuôi, tao dắt xe đạp ra thì nhìn thấy mẹ nó đi bộ bên kia đường. Mẹ nó tay xách hàng, tay cặp làn trên nách đi lệ kệ dọc đường. Tao đạp xe qua bảo mẹ nó lên xe tao đèo về, chứ đi thế thì bao giờ về đến nhà. Mẹ nó lên xe, tao đèo mẹ nó về mà chẳng nói gì với nhau. Về đến nhà mẹ nó bảo tao vào nhà: Anh đến đây rồi thì vào ăn nốt với mẹ con em một bữa cơm cuối!”

Và suốt những năm sau đó, bố mẹ nó sống với nhau, một gia đình mà trên danh nghĩa chính thức không còn là vợ chồng. Thằng bạn tao nằm đó, tao đoán nó chưa say và đã nghe được hết, có thể ông già cũng đã biết điều đó. Sau hôm đó thì bố con nó đỡ hơn rồi

4. Lương Khô
Hè năm 2016 tao đi làm tài liệu về đoàn từ thiện đi phát quà ở Quảng Bình sau đợt lũ. Quảng Bình đất anh hùng nóng rát chua cay mặn chứ đéo có ngọt :)) Hồi đó cũng có tí kinh nghiệm đi cơ sở kiểu đó rồi nên tao hay thủ ít đồ ăn nguội trong người vì lắm lúc xuống đéo ăn được đồ địa phương. Đúng như tao dự là tối hôm đó nhà dân mà đoàn từ thiện ở nhờ họ nấu bánh canh với cá và thịt nhưng nó không ăn nhập lắm, kiểu như chỉ luộc cá với thịt lên rồi đổ bánh canh vào ấy. Và tối muộn họ có món... vớt mẻ, tao thấy họ thả lưới từ chiều rồi đến tối kéo lên thập cẩm dủ mấy loại tôm cua cá tép gì gì đó đổ ra chậu xả nước rửa rồi đổ thẳng vào nồi cháo trắng đang đun từ trước đó ngoáy lên. Tao cúng đéo khảnh ăn đến mức đấy nhưng đi theo đoàn thì lính tráng có xuất, khó khăn thiếu thốn thế mà toàn phụ nữ nên tao và 2 thằng khác nhường hết đến lượt húp nước ăn cặn cho xong bữa. Tao ăn ít nhất nên đêm đói đéo ngủ được nên đêm dậy ngắm sao và ăn vụng, tao ăn mấy thang lương khô tàu mà tao đã thủ sẵn.

Nói về lương khô, cũng đéo nhớ từ bao giờ nhưng lâu nay tao vẫn hay ăn cái thứ khô không khốc này, đéo ngon chỉ là cảm giác khi ăn nó hoài niệm với những chuyện cũ thôi. Địt mẹ nhắc lại nhớ tao từng quen một ông già, lão có một thói quen khó hiểu đó là mua bao thuốc thăng long xong dẫm vò nát bét ra rồi mới lôi ra hút, mãi sau này hỏi lão mới kể là ngày xưa đi bộ đội quen hút thuốc nát thế rồi giờ phải hút thuốc dập nát mới tháy ngon. Đéo mẹ hồi đó tao mới 24 mà đã già đời thế sao ;)) .

Hồi bé tao hay đi theo bố lên nhà của ông trẻ (cậu của bố tao) những ngày có công việc. Ở nhà với khu tập thể nhà tao thì tao nghịch có tiếng, làm trùm mấy dứa trẻ con nhưng cứ ra mấy nơi đông người lạ lạ, đặc biệt là mấy buổi tiệc thì tao nhát lắm, cứ tò te một mình thôi. Cái này là đặc tính của mẹ tao ngày xưa rồi và tao thấy thằng cháu tao bây giờ nó cũng nhát nhát kiểu đó. Nữa là ở bên ông trẻ tao thì các con cháu đều thành đạt, đéo gì ông chú họ tao đây cũng hay được anh em xàm réo tên bàn luận suốt đấy thôi ;)) . Cái hồi đó cái xe Giấc Mơ Thái Lan nhà tao cũng là một vật phẩm +10 điểm tán gái lùa gà thì họ có ô tô hết rồi. Nói chung là hồi đó tao quá bé để hiểu biết hết về những thứ phức tạp như thế nhưng sự cảm nhận vô thức của một đứa trẻ con cũng nhận thấy sự cách biệt nào đó. Tao không chơi được với những đứa trẻ con ở trong đó, dù vai vế tao là anh hết :)) . Mỗi lần lên đó tao đều ngồi ăn cơm cạnh bố tao hoặc bà trẻ (vợ của ông cậu bố tao), vì bà thấy tao lủi thủi nên hay gọi vào đi theo bà. Máy đứa trẻ con khác thì chúng nó sẽ tụ vào một phòng chơi với nhau, tao đoán là bọn nó hay gặp nhau hơn hoặc biết nhau từ trước nên mỗi lần lên là ra đón nhau ngay. Thật ra cũng có một lần bọn nó chào đón tao nhưng mọi thứ sau đó sớm hỏng hét, có một thằng béo nó chơi đuổi bắt với tao vì không bắt được tao nên nó xấu tính đánh tao. Hỡi ôi đánh nhau là cái việc hàng ngày tao làm ở khu tập thể nên tao chơi lại luôn chứ có đéo gì :)) Théo đéo nào nó to gấp đôi tao mà đụng và là khóc ré lên dù nó đéo làm sao cả tao thậm chí dã kịp làm gì đâu chỉ đẩy nó ra khi nó cố kẹp cổ tao. Thôi đéo cần kể khúc sau nữa :)) từ đó tao hiểu là đéo bao giờ tao có cửa vào cái phòng trẻ con đấy nữa. Sau lần đấy tao cũng đéo muốn lên nhà ông trẻ nữa nhưng ông bà trẻ lần nào gọi diện xuống cũng bảo cho cả tao đi nên bố tao phải nghe thôi.

Từ sau lần đó bố tao hứa là mỗi lần đi lên nhà ông trẻ về sẽ mua cho tao 1 cái kem sư tử nên tao miễn cưỡng đồng ý :)) . Trước khi đi mẹ tao mặc quàn áo cho tao, nhét vào túi tao một thanh lương khô và dặn lên đó phải ngoan không được nghịch. Tao hay cầm theo một quyển truyện tranh lên đó, ăn cơm xong tao té ra một góc đọc hết quyển truyện cũng là lúc bố tao ăn xong rồi 2 bố con đi về. Nhưng có một hôm, đéo hiểu sao bố tao ăn lâu vãi đái, tao đọc truyện xong chán chê mà chưa thấy được về nên tao đi loanh quanh. Ra hành lang tao phát hiện cầu có lối đi lên trên thượng, tao mò lên. Nhà ông trẻ tao ở hồ Trúc Bạch, đứng ở trên đó có thể nhìn từ đầu đường Thanh Niên ra tận chùa Trấn Quốc. Tao đi loanh quanh trên đó rồi ngồi dưới bóng râm bóc cây lương khô Hải Châu vị ca cao ra ăn. À hồi đó nhà ông bà trẻ tao cho thuê cắm biển quảng cáo, tức là bọn nó sẽ cắm một cái biển quảng cáo to tổ bố thằng ăn mày trên nóc nhà ấy vì đi từ đầu đường Thanh Niên đã có thể thấy biển Pepsi nhà ông bà tao rồi. Bố mẹ tao hay trêu cả nhà tao kiếm tiền thua cái biển quảng cáo =)). Đang cắn miếng lương khô thì tao thấy cái cửa bên tum mở ra (nhà ông trẻ tao có 2 cầu thang để lên thượng, dị vãi :)) ), tao tưởng là bà nhưng không phải. Đó là một cô bé em trong hội trẻ con kia, tao cũng biết mặt nó nhưng chưa bao giờ nói chuyện cả, và vì tao thấy nó cũng chơi với hội trẻ con kia nên tao mặc định là nó sẽ đéo chơi với tao. Nó kém tao một tuổi mà to cao hơn tao, đéo hiểu sao tao ở nhà một mình lu 2 thằng mà lên đáy cứ bị chê là còi vì hóa ra bon trẻ con ở dấy đứa nào cũng to đùng :)) . Khi đó no chưa biết tao là anh nên hỏi sao cậu ở đây? Tao lúc đó cũng đang giật mình và bất ngờ nên không nói được gì chỉ lắc đầu thôi. Rồi nó tiến lại phía tao hỏi: cậu đang làm gì thế? Cậu ăn gì vậy?. Đến đây tao vẫn không biết nói gì nhưng rồi tao cũng bẻ đôi thanh lương khô và đưa cho nó rồi nói: Lương Khô. Sau đó bọn tao ngồi dưới cái bóng của tấm biển quảng cáo Pepsi, cùng ăn lương khô và nói chuyện linh tinh. Thơ mộng vãi cứt, địt mẹ nói luôn phim cũng chỉ được đến thế ;)) Tao không nhớ đã nói gì nữa nhưng đó là lần đầu tiên tao thực sự nói chuyên với một người khác ở trên nhà ông bà trẻ.

Từ những làn sau khi quen D thì mỗi lần lên nhà ông bà trẻ cũng đỡ căng thẳng nặng nề với tao hơn. Ban đầu thì D vẫn chơi với những đứa trẻ con trong phòng kia nhưng dần dần cũng vẫn dành thời gian chơi vớ tao ít một nhưng dần dần thì lại chơi với tao nhiều hơn. Trong bữa ăn thì sẽ thay vì ngồi cạnh bố tao sẽ sang mâm trẻ con ngồi, ban đầu thì tao cũng tẽn tò phải chờ bọn kia ăn hết tao mới dám ăn mà thậm chí còn đéo ăn. chỉ khi nào bà hoặc một người lớn rảo mắt qua thì sẽ gắp cho tao cái này, cái kia. Nhưng một lần thì D chia bát đũa và giấy ăn cho mấy đứa trong mâm đến lượt tao thì đưa tao và nói: Của anh này. Rồi hôm đó trong mâm D nói chuyện với tao tất nhiên cũng chỉ là ăn cái này đi ngon lắm, ăn cái kia rồi bla mấy chuyện trẻ con... Tao đã tự tin và thấy thoải mái hơn sau những lần đó dù bọn kia vẫn đéo nói chuyện với tao, địt mẹ bố cần buồi =)) . Rồi hôm đó sau khi ăn, bọn kia lại chui vào phòng, tao thì lại lỉnh đi thôi, lần này tao đéo lên tầng thượng nữa, địt mẹ nắng vài lol thế là tao định mở cửa đi ra ngoài chơi. D theo sau gọi tao lại rủ vào phòng chơi với bọn trong đó, tao bảo không tao sẽ ra ngoài hồ xem còn Thiên Nga (đạp vịt hồ Tây chứ làm đéo có con thiên nga nào :)) ) Do dự một lúc thì D bảo tao đưa đi cùng dù vẫn sợ vì chưa xin phép. Bọn tao ra ghế đá hồ Trúc Bạch ngồi xem đạp vịt dù nó xa tít ra đéo thấy gì. Lúc sau thì bị bà phát hiện, từ cửa bếp nhà bà trẻ nhìn ra được mặt hồ nhưng bà vẫn cho chơ ở đấy chỉ dặn ở trong tầm mắt bà có thể thấy. Lúc sau bọn tao đi về, D dắt tao vào phòng D chơi, ban đầu là định lấy bóng hay cái đéo gì ấy xong tao vào nhìn thấy dàn máy tính thì mắt tròn xoe ra. Thế là D bật máy tính lên cho tao xem, dậy tao dùng chuột chơi chò Line mấy viên bi ấy ở Win 95 - 98 hay có., tao về khoe với bọn trẻ gần nhà 1 tuần liên dù địt mẹ bọn nó đéo hình dung ra cái máy tính thế nào =))

Sau này gia đình D gặp chuyện, bố mẹ chia tay. Tao nghe đâu là bố D gặp chuyện làm ăn phải nhờ một bà bạn học cũ là nữ đại gia cứu không thì lao lý, bà kia say mê ông này nhiều năm rồi xong quả đó là 2 người ở với nhau. Tao chỉ nhớ lần cuối cùng tao mang còn mèo đen thằng anh họ tao cắp cho ở Starbowl Phạm Ngọc Thạch mà bây giờ là Vincom ấy. Hồi xưa thằng nào vào đây chơi chắc biết mánh của nó, nó bán cái xu 2k một đồng có hình thằng siêu nhân và cái xu đó cũng chính là cái xu 500vnđ mua ở hàng thú nhún, thế là tao toàn mua mẹ xu 500d ở thú nhún rồi đi ra đấy thả :)) . Tao lên thì không gặp D, cái phòng của D giờ dòn đồ đi mất rồi, vào trống toác. Một thời gian sau ông trẻ tao mất, bà trẻ tao chuyển vào Sài Gòn sống của bố và chú của D. Mẹ con D ở Hà Nội ngay gần nhà tao mà tao không hề biết. Tất cả những thông tin sau đó tao chỉ biết qua bố mẹ tao, mà bố mẹ tao thì cũng chỉ biết qua bà trẻ câu được câu chăng. D học giỏi lắm nên được ra nước ngoài, học cấp 3 bên Pháp sau đó học đại học và giờ ở lại Pháp luôn. Dần dần bà trẻ tao cũng mất liên lạc vì D giận bố nó lắm, đến không gặp, gọi điện không nghe. Còn tao dù không nghĩ đến qua nhiều nhưng vẫn nghe ngóng mỗi khi mọi người nói chuyện mà có nhắc đến mẹ con D. Thậm chí có lần tao công tác trong Sài Gòn tao đến thăm bà trẻ và định hỏi chuyện D nhưng vừa nhác đến tên đã thấy bà buồn nên tao thôi.

Sau này tao cũng tìm được facebook của D, đúng là D hiện đang sống bên Pháp. Có vẻ cuộc sống khá tốt dù không có nhiều thông tin lắm. Tao không kết bạn, cũng chẳng theo dõi thường xuyên. Hầu như tao không nghĩ đến nhưng đôi lúc nhớ ra tao vẫn mò vào xem có gì mới không. Tao cũng chẳng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ thử nói chuyện với D, chẳng để làm gì cả.

Ủa địt mẹ nãy giờ tao định viết về miếng lương khô mà =)) ? Đúng rồi lại đêm ở Quảng Bình đó, tao có thử cắn miếng lương khô theo cách trẻ con mà tao và D từng thử cắn ngày xưa. Đó là nhá nhá một tí ở đầu cho vụ nó tan ra nhưng đéo được. Tao bỏ luôn cả miếng vào mồm nhai rộp rộp, bao nhiêu kỉ niệm cắn vụn hết.

Thôi địt mẹ từng này chữ đủ tra tấn anh em xam rồi tao té đây, sáng sớm rồi người ta quét rác gầm cầu nên tao mất chỗ ngủ. Hẹn anh em những đem dài tiếp theo ;))
 
Tml là nhà văn hả ?
Thể loại này là gì vậy , hồi kí , tản văn ?
Dm, có những chuyện qua rồi giờ nghĩ lại muốn “giá như”
 
T xin phép copy bài mày, nữa soạn văn bản thấy ngắn quá t paste mẹ nó vào cho dài dòng văn tự. Chứ t đéo đọc hết
 
M viết dài thế ai mà đọc, viết ngắn gọn thôi
 
Chào anh em đêm lại về dưới gầm cầu heo hút đầu phố Hàng Lươn, mấy hôm nay Quốc Khánh nên người ta đuổi sạch gàm câu cho đẹp cảnh quan phố phường, tao phải té về quê chăn muỗi mấy hôm nay mới mọc lên :))

5. Mũ Bê - Rê
Sắp tới là ngày giỗ ông nội tao, đéo hay lắm nhưng thật sự thì lý do khiến tao nhớ ngày giỗ ông nội là vì nó sau sinh nhật tao một quãng.

Ngày tao còn bé ông thỉnh thoảng ra ngoài này chơi, bố mẹ tao từng muốn đưa ông bà ra ngoài sống nhưng không được. Ông bà không thể xa quê hoặc vì đó là quê nên phải có ông bà. Cũng đúng thôi, ở quê ông tao là thầy giáo đáng kính nhất vùng, từ người già đến ngay cả những đứa trẻ cùng thế hệ tao đều gọi ông là thầy dù ông đã nghỉ dậy từ đời ông bà chúng nó rồi. Ông có họ hàng, làng xóm, là người đáng kính, giống như già làng vậy. Tao nhớ ngày xưa khi về quê có một đoạn phải đi đò qua sông, người ta thu tiền đò của mọi người nhưng không thu tiền nhà tao dù bố mẹ tao có trả họ cũng không lấy. Còn ở nhà tao, thành phố ông là một ông già vô danh với căn nhà nhỏ bé, mọi thứ mới mẻ lạ lẫm. Việc đi mấy bước chân ra công viên cũng là một thách thức với ông. Nhưng tao thấy ông vẫn rất chất, có lẽ là dư âm từ thời trẻ :)) . Chẳng thế mà ông có 2 vợ, nhà tao là con bà cả, bà 2 có một ông chú, gần cuối đời khi ông ốm yếu ông mới tâm sự với mẹ tao là hồi chiến tranh ông di tản vào Huế và... có thêm 1 vợ nữa nhưng bị chia cắt vì loạn lạc, ông cứ day dứt mãi. Ông ra quả đề bài khó thế sao mà giải được chứ? Nhà tao cũng cố gắng nhưng biết tìm đâu chứ, chẳng có thông tin hay dữ liệu gì? Ông có một chiếc mũ nồi yêu thích mà ông hay gọi nó là: “Mũ Bê Rê hay Buê Ruê” gì đó, có thể là một từ tiếng Pháp.

Năm lớp 5 ông ra ngoài này, trời lạnh đột ngột, chưa mua được quần áo cho ông nên đưa ông mặc áo khoác của anh tao. Áo khoác áo màu xanh mint, sau lưng in hình Chicago Bull to tổ bố. Buổi sáng chiều, ông khoác nó ra vườn hoa và không quên đội mũ “Bê Rê”. Tao đi học về hay thấy ông đi loanh quanh và ngồi ghế đá, ông có điệu bộ xoa 2 tay rồi giật cổ áo cuối cùng là xoay lại cái mũ trên đầu cho chỉnh tề. Hồi đó tao cứ bao ông giống cái ông nhân vật viện trưởng Lâm trong phim TQ chiếu trên VTV2. Ngày ông về, bố mẹ muốn ông cầm cái áo về quê nhưng ông bắt để lại cho cháu mặc, đành chịu. Năm lớp 7 tao thửa lại cái áo từ anh trai xong mặc được 1 tuần quên mẹ ở trong ngăn bàn, rồi mất :)) . Cái áo không quá đẹp, nhưng ấm và tiện, mặc cái gì bên trong cũng được. Nghĩ cũng tiếc phết ;))

Một tuần sau thấy ông bảo vệ mặc cái áo đó, có lẽ trường có dán thông báo nhưng không ai nhận nên để ông mặc luôn. Ông bảo vệ đâu kém ông nội tao cỡ 7- 8 tuổi nhưng cũng già lắm rồi. Ông khoác cái áo đó gần như cả tuần, ông không đội mũ Bê Rê nhưng có điệu bộ xoa tay rồi kéo cổ áo cũng giống như ông nội. Có thể là điểm chung hoặc có thể trời lạnh thì ai chẳng làm vậy. Trong cả mùa đông đấy và đến hết mùa đông lớp 8, ông đều khoác cái áo đấy bên ngoài khi đi làm, dễ hiểu thôi vì nó ấm mà. Nhiều lúc tao nghĩ thiếu cái mũ là tao tưởng nhầm ông nội tao. Ông bảo vệ mất vào mùa hè năm tao chuẩn bị thi hết cấp 2, và tao... đã thực sự nghĩ rằng sẽ đốt cho ông ấy một cái mũ. Tao đã nghĩ và làm thật chỉ là các hàng vàng mã mà tao tìm, họ không sản xuất cái mũ Bê - Rê.

6. Con Chó Vàng
Tên nó là Mic, nhưng hay gọi là Vàng, là chó ta thuần dingo, ngày xưa chỉ có bắt ở quê lên chứ giờ khá hiếm. Nếu nuôi ngon lành nó sẽ là một con chó tốt thậm chí kiếm ra tiền từ việc đi phối giống nhưng không nó khổ vãi cứt. Vì lí do nào đó nó rất quý con con chó nhà tao, nó ghét mọi người và hầu hết những con chó khác nhưng nó quý con chó nhà tao đéo hiểu sao luôn :)) . Mỗi ngày nó chờ ở vườn hoa từ sáng sớm khi con chó nhà tao ra là nó quấn lấy đến lúc về. Nó khôn vãi cứt đéo cần ai dắt đi, buổi sáng bà chủ nhà đó cứ đến giờ là thả xích cho nó tự chạy ra, nó quá khôn để có thể bị bắt. 5 năm ở vườn hoa này không nhớ nỏi mất bao nhiêu con chó bị bắt nhưng riêng nó thì không.

Ngày con chó nhà tao đi lạc mất, tao chán vãi lol, đéo làm ăn gì cả, buổi đêm đi dán tờ rơi, 1h về đăng tin facbook và chơi game đến 5h sáng lại ra đứng canh đầu đường chỗ cuối cùng người ta nhì tháy nó. Ngày đầu tiên đang đứng canh, bị húc uỵch cái vào đùi, quay ra là con Vàng, nó đứng hạ bàn nhìn tao. Tao tưởng nó định cắn tao nhưng không, nó không định cắn, nó nhảy lên sủa 2 tiếng rồi hí mũi hít hít. Nhìn nó lắc đầu rồi xua đi nhưng nó không bỏ đi, nó đái vào cái cột điện ở đó rồi ra đứng ngóng loanh quanh gần đấy. Trước giờ chưa bao giờ đến gần nó vì nghĩ rằng nó dữ người và khó gần. Nhưng suốt 1 tuần nó cùng tao đứng canh buổi sáng, cứ đến giờ nó lại ra góc đó ngồi, cho đến ngày tìm được con chó nhà tao. Nó quý con chó nhà tao như một con chó to với một con chó con cho dù cân nặng và thể hình thì con chó nhà tao to gấp 2 lần nó ;)) . Những lần nó cắn nhau với con chó khác để bênh con con chó nhà tao và thậm chí con chó nhà tao từng cắn nó chỉ để bênh một con chó khác. Nhưng nó chưa bao giờ cắn con chó nhà tao, ngay cả khi tranh chó cái.

Một hôm bà chủ nhà đó quyết định bán nó, giá 800 theo giá cân thịt. Đã thỏa thuận xong khi người ta vào bắt nó rên thảm thiết và làm động tác lậy y như lũ chó Poodle làm trò ấy, chỉ là nó đéo làm trò để vui :)) . Khi người ta đã tóm được nó rồi và trả tiền cho bà nội thằng chủ thì ông chú con bà đó đi làm về nhìn thấy. Ông rơm rớm nước mắt quay đi, ông cũng không thể can thiệp trái ý bà, vì cho cùng nó không phải chó của ông. Ông chú đó cũng không hẳn yêu quý nó lắm nhưng con Vàng đã sống với nhà đó cũng hơn 11 năm rồi, hơn tuổi đứa con trai lớn của ông. Cuối cùng khi thằng cháu nội con ông chú khóc to quá thì bà cũng giữ nó lại, không bán nữa. Sau hôm đấy nó bỏ đi, tao đoán vậy vì nếu có thể bị bắt nó đã bị bắt từ lâu rồi. Buổi sáng tao đi vào chợ mua đồ gặp ông chú, ông hỏi ngày trước bị mất chó thì tìm ở đâu. Tao cho ông vài địa chỉ và số điện thoại, chiều về gặp ông đi xe máy đón con trai. Không hỏi chỉ kịp nhìn nhau trên đường, ông nhìn lại lắc đầu và đi tiếp.

Nhà đó đã không bao giờ tìm thấy con vàng.

7. Thất Đại Gia, Vô Mao
Hồi đó tao đi làm giải bóng chuyền ở Nghệ An, bọn tao ở Khách Sạn Xanh do ban tổ chức sắp xếp. Đi công tác thế khá ổn với thằng trẻ như tao hồi đó. Bọn tao có công tác phí và chi phí sinh hoạt dược cấp nhưng đời nào cơ sở nó để bọn tao phải bỏ tiền, đến nơi là được sắp xếp ngon lành hết lắm khi còn có phong bì dúi đít quần ;)) . Hồi đó khu Xuân Thành được đồn là mới nổi khá tò mò, mấy thằng lại đánh xe xuống đấy chơi. Tao thì a dua thôi chứ hồi đó biết đéo gì đâu, chẳng lẽ ở nhà một mình =)). Đi xuống đấy thì cảnh quan chán đời vãi Lol nó cứ như mấy khu công nghiệp trên Vĩnh Phúc vậy. Nhưng thôi xuống để gái gú chứ thăm quan đéo đâu mà cần đẹp :)) Về quy mô nó cũng như kiểu Quất Lâm ấy, đéo biết giờ thế nào nhưng hồi đó bọn tao cứ đi mấy nhà nghỉ rồi chọn hàng theo kiểu cũ thôi. Mấy bà chủ toàn là dân miền Tây giọng chóe chóe.

Ở cái nhà tao chọn thì tao đéo ưng lắm phần vì hồi đó còn non, ngại và ... xấu hổ =)) Vì thiết nghĩ địt mẹ mình đã đi là phải gặp gái đẹp như thần tiên phim kiếm hiệp Tàu chứ đéo gì lại tầm thường thế ;)) Hồi đó tao nghĩ vậy. Mấy thằng đi cùng chọn được hết rồi còn tao và 1 ông nữa. Rồi lúc đấy có một con bé đi ra, nó đẹp lắm nhìn khác bọt hẳn so với đám còn lại luôn. Nhưng mà ông anh trọc đi với tao xí mẹ mất, địt mẹ nó chứ cay :)) Thôi em út thì phải chịu mà cũng do tao rụt rè quá. Ổng dắt nó lên phòng còn tao thì ngán ngẩm ra ngoài ngồi chờ đéo chọn lựa gì nữa. Tao lấy một chai nước lọc trong tủ nước của nhà nghỉ vừa vặn nắp ra thì thấy ông trọc kia chạy xuống. Thế đéo nào lại nhanh thế, tao chưa kịp hỏi thì ông ấy xùy luôn: Vô Mao.. Vô Mao... Đéo được em ơi, tối nay có đá bóng.. Đen lắm.... Rồi ông ấy gọi bà chủ ra gọi con khác quắp lên.

Ừ thi tao vào thôi, tao cũng định thế mà :)) nhưng mà tao cũng đéo dám làm gì vì con bé nó trẻ quá, nó kể là nó 16 tuổi, bố mẹ bán ma tuý bị bắt hết rồi, bố thì dựa cột chắc còn mẹ chắc cũng đéo về. Tao tin nó hoặc là tao muốn tin hoặc cũng vì tao nhát. Nhưng nhìn nó đúng là đứa trước đây có tiền thật, cái điệu bộ nói chuyện và dáng vê nó là ra ngay. Thế là tao nằm nói chuyện với nó một lúc rồi cho nó 200k mà hồi đó cả cuốc có 150k =)) . Lúc về lên xe ông trọc kia cứ xuýt xoa địt mẹ tiếc thế nó vô mao…. Rồi quay sang bảo tao: sao mày làm có cái thôi à, nó đẹp thế phải làm cái nữa cho bõ chứ. Tao đéo nói gì chỉ cười trừ thôi. À mà cái vụ vô mao là hóa ra tối hôm đó có đá bóng, ông này đánh bóng thấy vô mao là phải kiêng. Đéo hiểu kiêng kị gì trong khi đầu ông trọc lốc sư cọ mốc bói đéo ra sợi tóc nào =))

Cái thời còn làm ở đó tao quen nhiều dị nhân vãi cứt :)) . Cũng chính là cái lần Xuân Thành đó, có một ông anh lớn là sếp của cả lũ, ông ấy đéo quay về theo chuyến xe của bọn tao mà bảo: Tối hoặc sáng mai vào đón anh. Ông ấy ở Lại đó từ sáng đến 9h tối và ông đánh đúng 7 cái nữa. Chính mồm con mụ nhà nghỉ nó xác nhận với bọn tao. Khi xe bọn tao xuống đón thì mụ chủ chạy ra: "Ú Giời ơi! Tôi á tôi là tôi phải gọi ông này là Thất Đại Gia đó..." Vì chính xác từ lúc tao đi buổi sáng ông ấy đánh 2 con rồi và từ lúc đó đến khi bọn tao quay về là 9h tối ông ấy dánh 5 con nữa, cả cái nhà đó đâu được 8 - 9 con nhân viên thì ông đánh mẹ 7 con rồi :)) . Tao đéo thể tin được luôn, lúc trên xe về tao tò mò lám nhưng cũng đéo tiện hỏi vì ít nhiều lão cũng là sếp. Chẳng lẽ hỏi địt mẹ anh ăn buồi gì mà trâu vãi cứt thế :)) . Rồi mấy thằng cũng chỉ hỏi đại ca ở lại chơi vui không thì lão sếp đấy nói: Ôi em ơi chỗ này được, rẻ mà hay đấy lần sau nhớ chỗ này anh em mình đi tiếp. Và đúng là lần sau đó khi bạn tao quay lại đấy dù không đi cùng ông kia nhưng con mụ chủ nhà nó vẫn nhận ra và hỏi ông Thất Đại Gia ko đi à ;))
 
Chào anh em đêm lại về dưới gầm cầu heo hút đầu phố Hàng Lươn, mấy hôm nay Quốc Khánh nên người ta đuổi sạch gàm câu cho đẹp cảnh quan phố phường, tao phải té về quê chăn muỗi mấy hôm nay mới mọc lên :))

5. Mũ Bê - Rê
Sắp tới là ngày giỗ ông nội tao, đéo hay lắm nhưng thật sự thì lý do khiến tao nhớ ngày giỗ ông nội là vì nó sau sinh nhật tao một quãng.

Ngày tao còn bé ông thỉnh thoảng ra ngoài này chơi, bố mẹ tao từng muốn đưa ông bà ra ngoài sống nhưng không được. Ông bà không thể xa quê hoặc vì đó là quê nên phải có ông bà. Cũng đúng thôi, ở quê ông tao là thầy giáo đáng kính nhất vùng, từ người già đến ngay cả những đứa trẻ cùng thế hệ tao đều gọi ông là thầy dù ông đã nghỉ dậy từ đời ông bà chúng nó rồi. Ông có họ hàng, làng xóm, là người đáng kính, giống như già làng vậy. Tao nhớ ngày xưa khi về quê có một đoạn phải đi đò qua sông, người ta thu tiền đò của mọi người nhưng không thu tiền nhà tao dù bố mẹ tao có trả họ cũng không lấy. Còn ở nhà tao, thành phố ông là một ông già vô danh với căn nhà nhỏ bé, mọi thứ mới mẻ lạ lẫm. Việc đi mấy bước chân ra công viên cũng là một thách thức với ông. Nhưng tao thấy ông vẫn rất chất, có lẽ là dư âm từ thời trẻ :)) . Chẳng thế mà ông có 2 vợ, nhà tao là con bà cả, bà 2 có một ông chú, gần cuối đời khi ông ốm yếu ông mới tâm sự với mẹ tao là hồi chiến tranh ông di tản vào Huế và... có thêm 1 vợ nữa nhưng bị chia cắt vì loạn lạc, ông cứ day dứt mãi. Ông ra quả đề bài khó thế sao mà giải được chứ? Nhà tao cũng cố gắng nhưng biết tìm đâu chứ, chẳng có thông tin hay dữ liệu gì? Ông có một chiếc mũ nồi yêu thích mà ông hay gọi nó là: “Mũ Bê Rê hay Buê Ruê” gì đó, có thể là một từ tiếng Pháp.

Năm lớp 5 ông ra ngoài này, trời lạnh đột ngột, chưa mua được quần áo cho ông nên đưa ông mặc áo khoác của anh tao. Áo khoác áo màu xanh mint, sau lưng in hình Chicago Bull to tổ bố. Buổi sáng chiều, ông khoác nó ra vườn hoa và không quên đội mũ “Bê Rê”. Tao đi học về hay thấy ông đi loanh quanh và ngồi ghế đá, ông có điệu bộ xoa 2 tay rồi giật cổ áo cuối cùng là xoay lại cái mũ trên đầu cho chỉnh tề. Hồi đó tao cứ bao ông giống cái ông nhân vật viện trưởng Lâm trong phim TQ chiếu trên VTV2. Ngày ông về, bố mẹ muốn ông cầm cái áo về quê nhưng ông bắt để lại cho cháu mặc, đành chịu. Năm lớp 7 tao thửa lại cái áo từ anh trai xong mặc được 1 tuần quên mẹ ở trong ngăn bàn, rồi mất :)) . Cái áo không quá đẹp, nhưng ấm và tiện, mặc cái gì bên trong cũng được. Nghĩ cũng tiếc phết ;))

Một tuần sau thấy ông bảo vệ mặc cái áo đó, có lẽ trường có dán thông báo nhưng không ai nhận nên để ông mặc luôn. Ông bảo vệ đâu kém ông nội tao cỡ 7- 8 tuổi nhưng cũng già lắm rồi. Ông khoác cái áo đó gần như cả tuần, ông không đội mũ Bê Rê nhưng có điệu bộ xoa tay rồi kéo cổ áo cũng giống như ông nội. Có thể là điểm chung hoặc có thể trời lạnh thì ai chẳng làm vậy. Trong cả mùa đông đấy và đến hết mùa đông lớp 8, ông đều khoác cái áo đấy bên ngoài khi đi làm, dễ hiểu thôi vì nó ấm mà. Nhiều lúc tao nghĩ thiếu cái mũ là tao tưởng nhầm ông nội tao. Ông bảo vệ mất vào mùa hè năm tao chuẩn bị thi hết cấp 2, và tao... đã thực sự nghĩ rằng sẽ đốt cho ông ấy một cái mũ. Tao đã nghĩ và làm thật chỉ là các hàng vàng mã mà tao tìm, họ không sản xuất cái mũ Bê - Rê.
mũ đó là mũ beret, mũ nồi :) mày nhá
 
8. Ở đây gái đẹp thật!
2015 tao theo học việc một ông anh sư phụ trong nghề, làm đệ tử thì không chỉ đi phụ viêc chuyên môn mà lắm khi cả những việc riêng trong cuộc sống hay những việc trời ơi đất hỡi cũng đến tay tao :)) . Ừ thì thôi kệ đi, thứ nhất tâm thế mình là đi học và thứ 2 là ông anh kia cũng đoàng hoàng đéo để tao thiệt, bên cạnh đó từ những cái việc không tên mà tao làm cũng giúp tao học được nhiều thứ mà ban đầu tưởng là vô ích nhưng sau này lại khá hữu ích trong nhiều trường hợp.

Lần đó tao làm về muộn, đang ngủ nướng thì ông anh kia gọi điện thoại bảo dậy chuẩn bị đi. Có một quãng thời gian tao đã như thế đấy, phải sẵn sàng cho những tình huống không dược báo trước cũng là một thứ tao phải quen. Vẫn biết là đi thì sẽ có tiền nhưng địt mẹ cứ thế đéo nào ấy, dù hồi đó tao làm tự do nhưng chẳng có được mấy ngày thảnh thơi đi chơi. Tao đánh răng rửa mặt xong ăn vội cái bánh thì ông anh kia qua đón. Trên xe ông chỉ giải thích vội là có một ông anh khác (mà tao cũng biết) đang công tác bên Nhật nhờ giải quyết một việc liên quan đến họ hàng gia đình. Tao còn đang đơ đơ nên nghe câu được câu chăng biết đéo gì đâu. Ông anh kia lái xe đến khu Đặng Thai Mai, tao phải xuống xe vì cái ngõ đó xe ko vào được, tao gọi theo cái số ông ấy đưa thì có 1 con bé nghe máy rồi ra đón tao. Nó dắt tao lên nhà trọ ở trong ngõ đấy. Bước lên phòng thì thấy đèn tối tói nhá nhem, phòng cũng hơi bừa chút, đéo gì con gái con nứa mà để phòng thế tao nghĩ vây. Con bé chỉ vào giường thì có một đứa con gái khác đang nằm ở trên đó, xung quanh là vỏ hộp sữa, mấy quả táo và chai nước. Tao cũng hiểu tình hình nên lấy một cái chăn quấn nó lại rồi bế lên, địt mẹ lúc bế lên tao tí bất ngã ngửa vì nó nhẹ quá. Thì bình thường tao nghĩ rằng bế một người lên nó phải nặng cỡ đâu 4 - 50kg chứ nhưng ai ngờ nó nhẹ bẫng nên tao tí mất đà vì dồn lực vào chân ;)) . Tao bế nó xuống xe rồi ra viện thôi.

Trên xe ông kia gọi điện thoại một hồi cho mấy người quen bên các bệnh viện, ông đó từng làm bên kênh truyền hình sức khỏe O2 của VTV ngày xưa nên có nhiều quen biết với các bệnh viện. Cuối cùng là váo St Paul, tao bé con bé đó lên phòng cấp cứu, ông anh tao và đứa bạn đi cùng vào gặp riêng bác sĩ còn tao thì đi mua mấy chai nước và ít đồ khác. Nhưng được một lúc thì ông anh kia gọi điện bảo tao quay về xe, phải chuyển viện xuống Hà Đông. Xuống Hà Đông nhập viện xong, ông anh kia liên lạc với người bên Nhật để báo tình hình và liên hệ với người nhà con bé. Sau đó ông ấy lấy xe đưa con bé bạn kia về còn tao ở lại đó xem có gì thì báo cáo. Ngay buổi chiều hôm đó bố con bé bay từ Sài Gòn ra, tao vẫn nhớ vừa đến viện cái là ông ấy chạy về phía tao nắm chặt tay và khóc: Anh và cậu ợi! Con tui làm sao thì tui thì tui không sống nổi mất!. Phải mất một lúc ông ấy mới bình tĩnh lại được rồi bọn tao ra gặp bác sĩ nói chuyện trao đổi tình hình thì là con bé đó bị H rồi. Không biết từ bao giờ nhưng do nó suy sụp quá và không chịu ăn uống gì hêt nên cơ thể rất yếu.... đại loại là không tốt lắm vì tao cũng không nghe hết. Nhưng ông bố dó thì bủn rủn đến xanh mặt, tao phải dìu ra một chỗ để ngồi, ông cứ cấu chặt tay tao và khóc: Tui không sống được mất.. Tui không sống được mất.

2 hôm sau tao đi làm, đợt đó bận vãi cứt 2 ngày sát nhau tao0 cứ từ sáng 5h có mặt rồi 11h đêm mới về ngủ. Đúng là chỉ có sức trẻ mới bào được những ngày như thế :)) thời trẻ chỉ đâu đầu vào làm việc nên giờ tao đổ đốn ;)) . Rồi sang hôm thứ 3 ông anh tao lúc này cũng phải vào Huế mấy hôm nên gọi cho tao bảo vào viện xem bố con nhà kia thế nào cần gì hỗ trợ người ta. Tao lóc cóc phi vào nhưng không thấy ông bố đâu, gọi điện thoại không liên lạc dược, hỏi bác sĩ thì họ cũng bảo ko thấy ở đây. Thế là thế đéo nào? Tao gọi điện báo cáo ông anh kia rồi ông ấy phải gọi một cuộc facebook 3 người cho cả tao và ông bên Nhật kia nói chuyện. Trước giờ ông anh tao rất nể ông bên Nhật kia, rõ rồi thế nên việc này mới đến tay tao ;)) mà giờ ông cục lên nói nặng lời: ĐM anh ơi xem thế đéo nào chứ thằng em (tức là tao) đây người dưng nước lã mà nó còn bế con bé vào viện mà sao lại để như thế. Rồi ông anh bên Nhật kia lại phải liên hệ về thế nào đẻ mấy ngày sau ông bố kia lại xuất hiện. Hóa ra là ông ấy ở lại đó một đêm nghe tiếng bệnh nhân nó khóc thết ghê quá, hắn sợ nên hôm sau mua vé bay mẹ nó về... đéo hiểu luôn :))

Rồi cách 2 ngày sau đó tao lại bận, ông anh kia đi Huế nên mấy việc công ty ở nhà tao phải lo hết. Xong đến ngày thứ 3 tao lại vào đó một lần nữa, hôm đó là buổi trưa tao mua ít đồ cá nhân, một cạp lồng phở và cốc cafe vào cho ông bố. Lúc vào tao thấy ông ấy ngồi ghế đá, tao đưa ông ấy phở và cafe rồi đặt túi đồ bên cạnh bảo là trong này có bàn chải, cạo râu... Ông ấy cảm ơn chậm rãi rồi ngồi ăn, lúc này tao lại đéo thấy tức cười vì ông ấy sợ mà bỏ về Sài Gòn nữa, chắc rời vào hoàn cảnh đó thì người ta đéo còn bình thường dược. Trong lúc ông ấy ăn thì tao cũng ngó qua phòng con bé, nó ngủ mà hình như từ lúc vào đây tao chưa bao giờ thấy nó không ngủ cả. Rồi tao quay ra chỗ ông bố, ông ấy vẫn chưa ăn xong, tao ngồi xuống cái gốc cây gần đấy chờ ông áy ăn xong, 2 người chẳng nó chuyện gì. Vì thật sự tao cũng đéo biết phải nói gì hay nên nói gì, tao chỉ chờ để hỏi xem ông ấy còn thiếu hay cần gì không. Nhưng rồi ăn xong một lúc tự nhiên ông ấy bắt chuyện với tao:
- Cậu à!
- Vâng em đây
- Mấy ngày hôm nay ở đây... tui thấy nhiều gái đẹp quá trời!
Tao đơ mẹ mấy mấy giây :)) . Tao biết ông ấy nói là cái bọn đến nhận thuốc phơi nhiễm hàng tuần ấy nhưng mà tao đéo hiểu tại sao ông ấy lại nói với tao chuyện đó. Nhưng cũng đéo quan trọng tao đéo cần hiểu và cũng đéo muốn hiểu lắm vì sau đó tao cũng chẳng gặp lại ông ấy nữa. Ai mà biết ông ấy nghĩ gì, ông ấy mất con gái chứ đéo phải tao nên tao cũng chẳng có nhận định gì. Chỉ là tao không biết tên con bé, nếu có nghĩ gì về chuyện này thì tao chỉ muốn biết tên con bé dù cũng chẳng để làm gì nhưng nó cũng từng là một chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của tao, biết đâu sau này nếu tao già rồi nên lẫn =)) (dễ lắm) thì tao có thể nhớ một cái tên. Vậy thôi
 
Top