Quán thập tam

Quán Thập Tam
1175

Chuyện rằng ở quán Thập Tam
Tọa ngay giữa chốn An Nam kinh thành
Phía trước là mặt hồ xanh
Toilet không có,thôi đành đi thuê
Kinh doanh giải khát cà phê
Khách lên buôn chuyện,ngồi lê là nhiều
Dù cho quán nhỏ tiêu điều
Khách vẫn nườm nượp sớm chiều sáng đêm
Giữa trưa quán chật như nêm
Ngợm người chen chúc càng thêm vui vầy.

Trăm năm sảy có một ngày
Thần tiên giả dạng tới đây uống trà
Tờ mờ gà gáy canh ba
Đã thấy phía trước cửa nhà mở toang
Bên trong lấp ló một chàng
Râu hùm,hàm én cũng đang ngồi chờ
Hỏi rằng sao sớm tinh mơ
Không lo mà ngủ lại đờ ở đây
Chàng kia nhăn mặt cau mày
“Liên quan gì thế? Biến ngay Lão già!
Ra đường lo chuyện người ta
Vợ mình thì để cho gà nó xơi.”


Thần tiên nghe vậy rụng rời
Vội rút điện thoại nhà trời gọi luôn
Gọi chưa xong lệ đã tuôn
Thì ra vợ lão đúng đi buôn gà
Sơm đi ngang bãi tha ma
Hụt chân ngã xuống hố ga trộm đào
Tay chân quần áo không sao
Mỗi đầu là bị mắc vào rọ tre
Lũ gà con mổ,con đè
Hồn tan,thịt nát…Lão nghe điếng lòng
Hai hàng nước mắt ròng ròng
Thần tiên quỳ lạy hỏi ông râu xồm
Sao Rồng lại biết chuyện Tôm?
Chuyện này mới xảy sớm hôm tức thì.
Hảo hán kia chợt cười phì
Chuyện này thì đã có chi đáng bàn.
Thôi về lo liệu lễ tang
Xong xuôi việc hẵng đàng hoàng gặp nhau.
Dứt lời cúi mặt quay đầu
Thần tiên hiểu ý,vội mau trả tiền


Tháng sau mọi việc đã yên
Sắm sửa khăn áo,lão liền ra đi…
Nắng tươi,nội cỏ xanh rì
Nam thanh nữ tú đua thi sắc,tài
Thần tiên nào có đoái hoài
Chỉ mong gặp được thiên tài lắm râu
Nhủ lòng trước gặp khấu đầu
Sau xin cắp tráp theo hầu bái sư
Nếu ưng truyền thụ thiên thư
Con đường hoạn lộ coi như đã thành
Đổi tu đạo lấy công danh
Bỏ đi chữ thánh để thành doanh nhân.
Quyết rồi vận lực khinh thân
Chưa đầy ba tiếng đã gần tới nơi.
Gửi xe đâu đó xong xuôi
Chỉnh trang nhan sắc đã buổi giữa trưa

Lão tiên nào phải tay vừa
Biết giờ này đến việc chưa thể thành
Chắp tay sau đít lanh quanh
Vãn cảnh chờ đến giờ lành mới lên
Chẳng ngờ lại gặp vận hên
Cụ Rùa bỗng nổi ngay bên cạnh cầu
Thần tiên không nghĩ ngợi lâu
Xắn quần nhảy xuống vớt nhàu Cụ lên
Định rằng trước lạ sau quen
Để rồi mượn kiếm một phen… cầm đồ
Ngờ đâu gặp bảo vệ hồ
Hai tay bẻ quặt,trói gô về đồn

(Thơ kia chợt đến vần ồn
Làm mình giật nảy,tý nôn khắp người)


Hận đời gặp lũ du côn
Thằng đấm thằng đạp vãi hồn thần tiên
Đánh chán chúng vứt lên thuyền
Chở ra Đảo ngọc làm viên quét đường
Cũng may trời vẫn đoái thương
Cho gặp sư cụ thiện lương trụ trì.
Sư rằng: “Này chú tên gì?
Sáng sủa như thế sao đi trộm Rùa?”
Tiên rằng:”Nào có dám đùa…”
Đoạn rồi kể lể một tua từ đầu
Chốt rằng chẳng phải sợ đâu
Thế nhưng dùng phép ắt đầu phải rơi
Nào ai dám trái lệnh Trời
Nhất là đang đận tuyển người mới lên.
Le nghoe Trời đuổi việc liền
Lấy chỗ cho bọn lắm tiền vào ngay
Sư nghe cảm khái thương thay
Thôi thì buông chổi vào đây ta bàn
Nhà chùa có ba sáu ban
Giờ chú cứ cúng mỗi ban trăm nghìn
Tính tròn bốn triệu, anh xin
Xong rồi chú cứ im im mà về
Tiên nghe chợt tỉnh cơn mê
Ngậm ngùi rút ví, chửi thề rồi thôi.

….
Lòng đầy vơi những muộn phiền
Bước chân lạc nhịp đưa Tiên lên lầu
Chàng ngồi gọi đại một nâu
Cùng dăm điếu thuốc thơm râu hút dần
Ngó quanh tìm kiếm người cần
Thế nhưng chẳng thấy Long thần nơi nao
Thở dài than ngắn ngán ngao
Tiên chọn góc khuất ngồi vào đợi trông
Có nàng hây hẩy má hồng
Áo phông cổ rộng nhưng không thấy gì
Ngồi bên ôm sách ôn thi
Trong lòng Tiên bỗng hiếu kỳ nổi lên
Lân la chàng muốn làm quen
Nàng kia khinh khỉnh chằng thèm nói năng
Làm Tiên quê độ ê răng
Quyết tâm cưa đổ,đạp bằng mới thôi.
Lời còn chưa tuột khỏi môi
Bỗng đâu có tiếng “Bạn ơi!” giật mình
Bên tai vẳng tiếng người xinh
“Liệu rằng có ngại nếu mình ngồi đây?”
Tiên giờ hồn vía trên mây
Miệng không mở được,mặt ngây gật đầu

Nàng kia ánh mắt u sầu
Mặt xinh,môi trắng,tóc nâu buông dài
Áo buông hở nhẹ bờ vai
Váy ôm hông nở,xuông dài theo chân.
Lật đật Tiên vội phủi quần
Với tay lấy ghế ở gần quầy bar
Nàng cười như thể đóa hoa
Cúi đầu cảm tạ bạn ga lăng này
Khiến chàng lòng dạ ngất ngây
Phút chốc quên tiệt cả ngày vừa xong

À ơi thử dạ đo lòng
Thấy nàng thoải mái liền công ngay vào
Trước khoe công việc ra sao
Sau khoe nhà cửa mấy sào trồng rau
Miệng mồm bôi mỡ làu làu
Gió to tý lật cả tàu ViNa
Một hồi phét lác ba hoa
Động lòng mới hỏi nàng ta tên gì?
Nàng rằng:”Thường gọi là Ly
Đệm thêm hai chữ Kim Chi cho vần
Còn chàng chém gió như thần
Liệu rằng có được chút chân thực tài?
Hay là cứ nói cho oai
Chứ chỉ có mỗi cái bài chạy nhanh.
Mà giờ mới hỏi tên anh?”
Tiên nghe mới nghĩ loanh quanh trong lòng
Nhận rằng tên thực là Phong
Bạn bè yêu mến gọi ông Đó Là
Tài đâu chỉ có nói ngoa
Nếu em chứng kiến ắt là sẽ tin
Thấy Kim Chi cứ im im
Phong bèn quyết định thi “Tìm tài năng”



Kim Chi nghe vậy cười rằng
“Thôi thôi,xin cứ tằng tằng rồi xem.
Trời chiều đã sắp sang đêm
Anh ngồi chơi nhé còn em phải về.”
Tình dâng tới lúc đê mê
Phong nào có để nàng về dễ đâu
“Đường xa,thân gái dãi dầu
Tấm thân mảnh dẻ qua cầu gió bay
Chờ người còn thiếu gì ngày
Cho anh mạn phép dắt tay dẫn đường.”
Gật đầu chúm chím dễ thương
Kim Chi giờ đã tỏ tường ý Phong
Hai người sánh bước thong dong
Lặng im mà thấy trong lòng xốn xang
Hai xe cùng chạy một đàng
Hai tim cùng đập rộn vang vì tình.
Đưa nhau qua phố Trường Chinh
Khói xe bụi đất thất kinh lòng người
Phong vẫn cố nở nụ cười
Dù lòng đã có chín mười phần run
Quyết tâm giờ cũng đã chùn
Bỗng nàng rẽ phải vào luôn một nhà
Xoay mình nàng vẫy chàng ta
Ra hiệu ý bảo Phong là vào đây.


Chàng không suy nghĩ một giây
Rồ ga phanh kít đỗ ngay vỉa hè
Dựng xe nằm dưới mái che
Khóa cổ cẩn thận cười toe chạy vào
Ly bèn nhẹ bước thanh tao
Dẫn chàng tiến bước đi vào nhà trong
Phong hơi kinh ngạc trong lòng
Cưỡi trên lưng hổ nào mong xuống liền
Xe còn dựng ở ngoài hiên
Vào trong liệu có sợ phiền toái không?
Bõng đâu có tiếng nói tròng
“Đàn ông mà lại lòng vòng vậy ư?
Đã không sợ tiếng gái hư
Vậy mà chàng vẫn trù trừ,buồn thay!”

Phong nghe nhíu chặt lông mày
Dậm chân lấy thế chạy ngay … ra ngoài
Khóa càng,cất mũ rất oai
Mở cốp nhét túi liền hai con đầm
Đoạn rồi ngậm một miếng sâm
Xong xuôi làm mặt hầm hầm bước vô
Dù cho thân độc thế cô
Cũng liều xốc tới diệt hồ ly tinh
Nguyện rằng dốc sức bình sinh
Nếu không cũng được thỏa tình một phen.
Bên trong dày đặc bóng đen
Sờ tường kiếm chỗ bật đèn khó thay
Phong kia gặp khó phen này
Đón xem kỳ tiếp sẽ hay thế nào



Bỗng nghe gió rít ào ào
Hình như có bóng người lao vào mình
Ra tay nhanh bất thình lình
Công phu cao khiến thất kinh hồn người
Miệng Phong vụt nở nụ cười
Hai mắt híp lại thêm tươi nét ngài
Trụ chân xuống tấn vươn vai
Xé áo,rút phắt chiếc đai lưng quần
Đợi kẻ kia sáp tới gần
Một tay che lấy sợi gân trên đùi
Thắt lưng quất tới quất lui
Đối phương biết khó vội lùi bước nhanh
Một đòn tất sát chẳng thành
Hồ Ly đổi thế chạy quanh người chàng
Chân Phong nhẹ gảy sang ngang
Khiến Ly vấp phải ôm choàng lấy Phong
Nép đầu áp má vào lòng
Thút thít rằng thiếp biết không xong rồi
Xin chàng từ tốn mà thôi
Em xin kể lại một hồi chàng nghe.
“Vốn dòng dõi Cáo Va Ke
Nhà em ở dưới gốc hòe vạn niên
Chuyên tâm luyện đạo tu thiền
Đến nay đã được ba thiên có thừa
Chưa biết gọi gió hô mưa
Nhưng có tuyệt nghệ là cưa giai già
Chỉ vừa xuất động hôm qua
Định rằng lên quán kiếm cha dê nào
Dắt về làm lễ động giao
Hút tinh bổ khí tài cao thêm phần
Tưởng rằng bắt được thằng đần
Ngờ đâu gặp phải binh thần tướng thiên
Phen này biết ắt quy tiên
Xin người cho chết được liền toàn thây.”

Khóc nấc rung tấm thân gày
Phong nhìn nảy dạ tiếc thay trong lòng
Suy đi tính lại quyết xong
Đảy nàng cáo cụ khỏi lòng chàng ta
Tội chết thì có thể tha
Tội sống phải chịu để mà làm gương
Từ rày cấm tiệt ra đường
Trêu hoa ghẹo nguyệt làm phường Hồ ly
Hễ mà có tiếng điều gì
Sẽ quay lại kiếm mà cho đi đời
Dẫu cho có trốn đằng trời
Nàng kia nghe vậy lệ rơi mà rằng:
Được vậy thì có gì bằng
Xin chàng cho thiếp nhập băng theo hầu
Không bao giờ cãi một câu
Sẵn sàng vào cả vạc dầu lửa sôi.
Gật đầu Phong nói: “Được thôi!”
Mặc xiêm khoác áo xong rồi theo ta
Đi ăn đi uống la cà
Khi trời tối mịt lên Bar Tạ Hiền
Hết bao nhiêu,ngươi trả tiền
Chớ mong ta sẽ lệ quyên một đồng
Ly giờ nào dám nói không
Ngậm ngùi chịu phận má hồng dại dzai



 
Ai túm tắt đại ý khổ lục bát kia đang muốn truyền bá điều gì với.
 
Top