Nghề chăn gái

Truyện này tao ăn cắp. Thấy hay thì mời tao vodka
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 1: Công việc không ngờ đến

TrướcTiếp

Chắc anh em ai cũng từng một lần đi đá phò, hoặc chí ít cũng từng gặp hoặc nghe đến những cô gái làm cái nghề mà xã hội cho là mạt hạng này. Tuy nhiên đó là cái nhìn khinh rẻ của xã hội, ban đầu tôi cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng rồi khi tiếp xúc nói chuyện, chăm lo từng bữa cơm, giờ đi ngủ cho bọn nó thì tôi thấy cái nghề lấy lỗ làm lãi đó đằng sau còn rất nhiều câu chuyện đáng cảm động.

Giữa năm 2016 tôi từ bên Đài Loan trở về nước, trước đó tôi đi du học. Gọi là du học cho nó ha oai thôi chứ sang đó đi cày kiếm tiền hết. Gần ba năm bên đó tôi làm bếp trong một nhà hàng Hàn Quốc. Ban đầu được nhận cũng làm chân nhặt rau, rửa bát lương bèo bọt thôi. Nhưng vì có máu đam mê nấu ăn trong người tôi lân la, gạ gẫm thằng sư phụ đứng bếp chính lúc bấy giờ dạy mình cách cầm chảo, cầm dao, hất chảo nữa. Ham học hỏi nên sau 1 năm tôi được thay sư phụ đứng bếp chính khi mà nó lên làm quản lý, tạm biệt cái cảnh rửa bát mòn vân tay. Hết hạn 3 năm tôi về nước, ban đầu cũng tính xin làm bếp ở các nhà hàng. Khổ nỗi bên kia tôi làm một tháng tính cả thêm giờ với tiền thưởng có tháng lĩnh tới 40tr. Giờ về nước ra mấy nhà hàng làm tháng 3tr nghĩ nó cũng nản. Vậy là tôi vật vờ chưa muốn làm gì, số phận đưa đẩy thế nào bà chị họ ngoài QN lại gọi tôi ra đó chơi. Ra đến nơi tôi mới biết bà ấy mở một quán cà phê, nhưng bên trong thực chất là nuôi Gái. Nhìn cái quán thì lụp xụp, phòng ngoài thì kê tạm bộ bàn ghế ( chắc là để tiếp các thanh niên hay hội những người đàn ông goá vợ). Đi sâu vào trong là một gian nhà rộng được ngăn ra làm 3 phòng để cho nhân viên ở. Lúc tôi ra thì quán bà chị nuôi tầm 7 đứa. Tất cả đều là người dân tộc, tại sao tôi lại biết bọn nó là người dân tộc..?? Vì lúc tôi vào quán thấy chúng nó ngồi nói chuyện xì xà xì xồ, mấy năm ở bên Đài có đi học đàng hoàng nên vốn tiếng Trung của tôi không phải ít. Nghe thì ko phải tiếng Tàu rồi, tôi cũng hơi đơ thì bà chị mới bảo chúng nó nói tiếng dân tộc đấy không hiểu được đâu.

Quả thật nếu bọn nó mà không xổ tiếng bản địa ra thì bố tôi cũng chẳng đoán được là người Kinh hay người dân tộc. Nói thế không phải phân biệt vùng miền mà đang kể chuyện thế thôi nhé các thím. Đừng chửi em mà tội, liếc qua một loạt thì phải công nhận một điều bà chị tôi tuyển toàn hàng chất lượng, đứa nào cũng cao tầm 1m6, trang điểm xinh xắn, tuổi đời còn rất trẻ, thấy bảo toàn 97-98. Nhưng chúng nó nhìn có vẻ già dặn hơn tuổi, chắc là do tính chất công việc phải di chuyển nhiều, với vào đời sớm nên việc lão luyện so với tuổi đời có thể hiểu được. Thăm quan cái động của bà chị xong là hai chị em đi ăn hải sản để nói chuyện. Nói thêm về bà chị hoi tôi một chút, bà này cũng thuộc dạng xã hội, có quan hệ. Không thế mà cái động bàn tơ của bà ấy tồn tại ngót nghét chục năm nay chưa một lần bị Can sờ gáy. Tính tình thì nóng nảy nhưng được cái bộ đội. Đang định đưa con tôm vào mồm thì bà ấy hỏi thẳng luôn:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Về không tính làm gì hả cậu..??

Tôi ngập ngừng đáp:

- E chưa chị ạ, bên kia làm bếp mà về Việt Nam lương thấp quá. Đi làm công nhân có khi còn được 7-8tr một tháng.

- Thế mày ở đây làm quán cho chị. Tiền nong chị không để mày thiệt. Ít nhất cũng gấp đôi cái lương công nhân.

Tôi thấy làm lạ, nghĩ bụng: Chắc bà ấy trêu.

Bà ấy tiếp:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Chị nói thật đấy, chị sắp mở một quán cầm đồ. Cần người làm ở quán cà phê để chị làm mảng khác. Giao cho người ngoài thì không kiểm soát được. Tính cậu chị biết, nên muốn giao cho cậu làm.

Tính chất công việc thì cũng chẳng có gì, chủ yếu là thức khuya thôi. Quán thường mở cửa từ sáng đến tầm 1h đêm. Gọi là mở từ sáng nhưng ban ngày đa phần ít khách, nhân viên thường ngủ lấy sức để tối hoạt động. Bà chị tôi khôn ở chỗ là biết tôi thích nấu ăn nên nếu để tôi làm thì việc cơm nước xem như là ổn định. Ngoài ra thì còn tiếp khách thu tiền, chấm công cho mỗi đứa nữa. Bao giờ đóng cửa thì tính tiền vào sổ....Đại loại là như thế. Nói thật thì từ trước đến giờ làm toàn những công việc theo khuôn mẫu, cho nên nghe cái việc mới này thấy cũng ham ham. Một phần nữa là môi trường làm việc khá năng động. Suy nghĩ mấy giây tôi trả lời luôn:

- Thế chị cho e làm thử, nếu được thì e sẽ làm.

Kiểu thấy tôi còn e dè bà chị nói:

- Cứ làm đi, mặt đỏ thì tháng nào cũng lo từ trên xuống rồi. Chị làm gần chục năm nay mà vẫn tồn tại thì cậu biết. Mặt đen thì lại càng ko phải sợ, có vấn đề gì cứ alo cho chị là được.

Nghe thấy hai quả bảo hiểm có vẻ nặng đô nên tôi thấy tự tin hẳn. Vậy là tôi chính thức trở thành Cai Phò từ ngày hôm sau. Cái công việc mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến. Ngay hôm đó bà chị dọn ngay cho tôi một phòng ở quán luôn, đồ đạc thì tôi chỉ có mấy bộ quần áo. Còn đâu phòng ốc thì đã có máy tính, điều hoà, giường đệm đầy đủ. Cư như bà này đã chuẩn bị từ trước chờ người đến ở vậy. Buổi tối hôm đó tôi được mục sở thị cung cách làm việc của Chủ đến Nhân Viên.

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Trời nhá nhem là các em bắt đầu xúng xính quần áo, tô son, trát phấn...Kiểu như chuẩn bị diễn thời trang ấy. Tám giờ tối trở đi là tầm cao điểm, khách vào từng tốp 2-3 người, có khi lại đi đơn lẻ. Đôi ba câu xã giao, mời chào đon đả là khách chọn nhân viên, các em mặt ai cũng tươi cười như hoa hậu thân thiện. Ngã giá trả tiền xong là mỗi em khoác tay một anh đưa sang nhà nghỉ phía sau quán. Vừa nhìn vừa suy nghĩ thì tôi đoán ở đây đều làm việc theo hệ thống hết. Không như Đồ Sơn hay Quất Lâm mà tôi từng biết. Ở đây nhân viên từ quán phải dẫn khách sang các nhà nghỉ chứ không được đi tại gia. Nói nôm na là mỗi người một mảng, bạn không thể nào vừa kinh doanh Thịt mà lại đòi bán cả Cá được. Còn nhà nghỉ cũng không được phép nuôi nhân viên, nếu nhà nghỉ có khách thì sẽ alo sang các quán để mượn người. Đôi bên cùng có lợi, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

Sau một tối nhìn nhận và ghi nhớ tôi phần nào nắm được giá cả, mấy nhà nghỉ xung quanh tên gì, và quan trọng nhất là nhớ mặt 7 đứa em Gái. Cái quán trông vậy mà đông khách phết, từ 8h tối mà cư đi đi, về về không lúc nào ở nhà đủ quân số. Hôm đó quán nghỉ sớm, 12h đêm bà chị đóng cửa gọi tất cả ra phòng tiếp khách để giới thiệu Boss mới là Tôi. Không phải vòng vo bà chị đi thẳng vào vấn đề:

- Đây là em trai chị, từ ngày mai cậu ấy sẽ thay chị trông nom quán xá và quản lý các em. Tạm thời chị vẫn ở đây nhưng nếu cậu ấy làm tốt thì sau này chị giao hẳn quán cho cậu ấy làm. Mấy đứa làm quen với cậu ấy nhé.

QUẢNG CÁO

Эта маленькая хитрость приносит мне по 13 800 рублей в день

Весишь 91? А будешь 51! Похудение для ленивых!

Огромное потрясение: из больницы пришла весть о Навке

Đờ mờ, nhìn bọn nó địa tôi từ đầu đến chân mà ngại đỏ cả mặt các ông ạ. Xong một hai đứa còn xổ tiếng dân tộc nói thì thầm với nhau cái gì đấy mà tôi đéo thể nào hiểu nổi. Tôi vừa gãi đầu vừa nói:

- Chào mọi người, từ mai anh sẽ thử việc ở đây. Mong tất cả giúp đỡ.

Thấy bộ dạng lúng túng của tôi chúng nó phì cười, xong còn trêu mấy câu bựa bựa. Ôi dào, chúng nó còn có thể ăn thịt tôi luôn chứ trêu đã là nghĩa địa gì. Chào hỏi xong thì tôi lấy số điện thoại của từng đứa rồi cho số của mình để tiện liên lạc. Đồng hồ lúc này cũng đã gần 1h sáng....Bà chị cho tất cả đi ngủ, tôi cũng khá mệt vì hôm nay phải tiếp thu hơi nhiều cái lạ. Tôi đi vào phòng của mình chuẩn bị ngủ, đóng cửa phòng mà vẫn nghe chúng nó ríu rít ở bên ngoài, đứa thì thay quần ao, đứa thì gọi nhau:

- Thế mày đã đặt thuốc chưa, hôm nay nghỉ sớm ko đặt đi mai lại lười.

Mãi sau này tôi mới biết chúng nó đặt thuốc gì và đặt vào đâu. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết........
 
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 20: " anh ấy sẽ cưới em..."

TrướcTiếp

Cuối tháng 11 năm 2016 là lúc bắt đầu những chuỗi ngày không mấy suôn sẻ từ công việc đến con người. Tình hình làm ăn ngày càng kém, nhân viên cũng rục rịch chuẩn bị đòi về quê ăn Tết. Mọi năm quán đông người thì tầm cuối năm đứa nào muốn về thì cứ về lần lượt. Hẹn ngày nào xuống thì đúng đến ngày đó xuống, như thế để giảm tải nhân viên vì tình trạng vắng khách thường kéo dài qua Tết. Một phần cũng là sắp xếp làm sao vài đứa về thì vẫn còn mấy đứa ở lại làm chống cháy. Tiếp đó là thời gian quay lại nó sẽ gối lên nhau không một lúc ồ ạt xuống cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng năm nay thì chỉ còn 5 đứa, cái Linh tháng trước mới về vì trên bản gọi về để giải quyết nốt vụ tai nạn, nguyên nhân khiến đuôi mắt trái của nó có một vết sẹo dài, mà hôm qua nó mới gọi điện phải tháng 1 năm sau nó mới xuống được. Tôi với bà chị bàn nhau hỏi xem đứa nào muốn về trước thì nói để thu xếp thời gian. Nhưng thực lòng không muốn để bọn nó về, vì về cách tết còn hơn tháng như này bọn nó rất dễ đi làm chỗ khác. Mà nếu chỗ khác đông khách hơn thì đảm bảo tụi nó sẽ không quay lại..Bà chị tôi tính kéo dài thời gian ra hai tuần nữa mới cho về. Nhưng tôi thì nghĩ khác:

- Cuối năm tình hình ế chung rồi, em gọi điện xuống Đồ Sơn, cũng như ở Nam Định bọn nó cũng bảo vắng lắm..Không có khách đâu. Giờ cứ hỏi nếu đứa nào muốn về thì thanh toán cho nó về. Đi đâu cũng chẳng bằng nhà mình. Chứ giờ tiền nong cứ níu kéo chúng nó sẽ thay đổi suy nghĩ....!!

Chị tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thế để 2 đứa về trước..Đứa nào ở lại cày cuối năm tăng tiền vé lên trả thêm cho chúng nó.

Hai chị em quyết định như thế, tối hôm đó ăn cơm xong thì cả nhà ngồi lại họp. Tôi bắt đầu nói:

- Thế cuối năm có đứa nào về ăn Tết sớm không...!?? Bảo anh trước một tuần anh chuẩn bị nhé. Mà mấy đứa cũng phải thông cảm là nhà mình giờ ít người nên cho hai đứa về trước. Cách Tết 2 tuần thì đứa nào muốn về thì về..!!

Tôi nói xong thì cái Mỹ nói luôn:

- Em không về đâu, về nhà tầm này khổ lắm....Em đang tính ăn Tết ở đây anh có cho không..!??

Tôi cười bảo:

- Mày ở đây đến bao giờ cũng được. Năm nay anh với chị về qua nhà 2 hôm là cũng ra ngay thôi.

Cái Mỹ mà ở lại thì cái Hoa chắc chắn cũng ở lại rồi...Còn Mai, Dung, Trang thì đang phân vân chưa thấy nói gì. Tôi tiếp:

- Nhớ là về phải báo trước 1 tuần hoặc vài ngày đấy. Đùng cái bảo về là không được

Cái Dung bây giờ mới nói:

- Vậy anh cho em về nhé...Em về sớm chuẩn bị Tết rồi chăm con luôn. Hai đứa con lâu lắm em cũng không nói chuyện với chúng nó.

Nghĩ bụng cái Dung mà về thì hơi tiếc, vì nó là đứa làm được nhất nhà. Khách quen nhiều, mà nhà nghỉ hay gọi. Nó mà về thì coi như mất đi một khoản lớn. Nhưng thôi đã nói thì không được ép. Tôi bảo:

- Uh vậy, đợi tầm 4 hôm nữa rồi về. Thế về bao giờ xuống...!?

- Em về Tết xong em xuống luôn, còn phải kiếm tiền chứ...

Cuối cùng chỉ mỗi cái Dung là đòi về. Trang cũng ở lại, cái Trang thì lười làm nhưng chính vì cái lười ấy nên nó nghĩ thà ở đây ăn uống có người nuôi còn hơn về nhà đi cày. Vậy là chốt lại cuối năm quán tôi vẫn có 4 người làm. Vậy là quá ổn so với những quán khác, bằng chứng là tháng gần tết cả khu chẳng mấy ai có nhân viên, suốt ngày đến quán tôi mượn người. Bốn đứa nhà tôi thế mà lại kiếm ăn, lắm hôm đi nhiều chúng nó kêu mệt tôi còn không cho những quán khác mượn nữa. Giá vé đợt tháng cuối cả khu thống nhất tăng lên 350k/vé. Tăng lên như thế nhưng trả nhân viên bao nhiêu thì là chuyện riêng của mỗi quán. Như chị em tôi tính từ lúc đầu tăng giá thì trả thêm cho nhân viên để chúng nó ở lại cố gắng cày cuốc. Tháng cuối đó nhân viên được 200k mỗi một lần đi khách. Hôm thông báo tăng tiền chúng nó ồ lên sung sướng:

- Uây gần gấp đôi ngày bình thường, đi một được hai. Sướng thế......

Đứa thì ngồi tính nếu một ngày đi 15 vé thì được bao nhiêu tiền. Nhưng chúng nó đều chung suy nghĩ là vui mừng, nhìn đứa nào cũng hớn hở. Nhưng tôi thêm điều kiện:

- Tiền tăng thì thái độ đi làm cũng phải thay đổi. Không phải tự nhiên mà thu được thêm tiền của thiên hạ đâu. Nếu tháng cuối này đứa nào đi làm mà về bị mắng vốn thì đừng trách. Trả thêm cho bọn em để kiếm tiền về nhà thì các em cũng phải làm ăn cho đàng hoàng. Nhớ như vậy.

Bọn nó gật đầu đồng ý, vì nó hiểu tiền của chúng nó được tăng lên gần gấp đôi thì chúng nó phải chiều khách, phải ngoan, và phải khôn khéo hơn. Lương cao thì luôn đi đôi với trách nhiệm, quy luật là thế rồi. Không ai trả bạn 10tr một tháng chỉ để bạn đến ngồi chơi xơi nước cả. Bắt đầu được một tuần thì xảy ra chuyện, sáng hôm thứ 2 cái Mỹ kêu đau bụng, mà phải nói dạo gần đây nó hơi xanh xao. Tôi thì không phải đàn bà nên cũng chỉ biết nhắc:

- Ăn uống nhiều vào, mà đóng quán là ngủ luôn đi. Dạo này đông khách phải giữ sức khoẻ..Ngày nào anh cung mua hoa quả chúng mày nhớ ăn đấy...!!

Nhắc là nhớ cho nó có câu, chứ bọn nó ăn đến không còn vỏ. Sáng hôm đó tôi thấy nó đi từ nhà vệ sinh ra, tay cầm cái gì như cái nắp chai màu trắng, trên đó cắm một cái que....Nó mua que thử thai về thử. Tôi mới giật tay nó lại hỏi. Làm sao mà phải thử, mày cho khách đi trần à. Nó định giấu nhưng không kịp, tôi bảo:

- Đưa đây anh xem...Mày ngu như chó ấy...!

Cái đm nó wifi hai vạch căng đét, không một chút mờ...Tôi đứng hình vì không biết phải giải quyết trường hợp này như nào. Gọi điện cho bà chị thì không bắt máy, chắc bà ấy còn ngủ. Tôi mới nhắn tin:

- Chị ơi, cái Mỹ có thai rồi. Vừa thử hai vạch này. Lát chị xuống xem thế nào, cái này em chịu.

Tôi mới gọi cái Mỹ vào phòng riêng nói chuyện:

- Mày cho thằng nào đi trần rồi xuất vào trong à..!?? Mày làm thế này là hại bao nhiêu người rồi...

Nó nhìn tôi nói:

- Không phải thằng nào đâu anh. Anh Tùng còi đấy....Em chỉ đi trần với anh ấy thôi.

Tôi nghe còn không tin vào tai mặc dù cái tên Tùng còi tôi chẳng lạ gì. Tôi hỏi lại:

- Tùng còi mà hay xuống đây, quen chị đấy á...!!!? Hay thằng khách nào tên Tùng...??

Nó nói:

- Vâng anh Tùng quen với chị hay vào nhà mình ấy....!!

Hỏi thế thôi chứ tôi biết chắc ai rồi, vì chính tôi chở cái Mỹ đến nhà nghỉ cho bố kia mà. Nhưng lần đầu đó cũng cách đây 2 tháng rồi..Chẳng là lần đó mấy anh em đi uống rượu, say sưa ông ấy muốn tìm gái nên bảo tôi điều cho một đứa. Hôm đó tôi cho cái Mỹ đi, nhưng có một lần thì chắc đéo gì đã dính. Tôi mới hỏi tiếp:

- Đi có mỗi lần anh chở mày đi phải không..!?

Nó lắc đầu:

- Không anh ạ, tuần nào cũng đi 2-3 lần. Mỗi lần em đều bảo là khách quen ở nhà nghỉ. Em đi rồi mang tiền về cho anh đấy.

Vãi *** rồi, hoá ra là thế, nhưng tôi vẫn còn lý do bác bỏ:

- Nhưng tháng trước mày vẫn bảo có kinh không làm được xin đi chơi cơ mà.

Nó cúi mặt nói nhi nhí:

- Em bị chậm hơn tháng nay rồi, hôm đó em cũng không bị nhưng bảo bị để đi chơi với anh Tùng. Anh ấy với em đi Hà Nội 2 hôm. Với kinh của em cũng không đều, có lần 2-3 tháng mới có một lần. Nhưng cho xuất vào nhiều nên hôm qua em mới mua que để sáng nay thử...

Tôi hỏi nó:

- Thế bây giờ mày tính sao..!??

Nó trả lời:

- Anh ấy bảo yêu em thật, anh ấy nói sẽ cưới em....

Ngu, quá ngu rồi..Tùng còi thì tôi không lạ, em chơi với bà chị tôi hơn tôi 4 tuổi. Cũng thuộc dạng dân xã hội. Nhưng tính ông này không phải dạng trăng hoa, mà sống khá tình nghĩa, vì anh em. Nhà thì cũng có điều kiện, bản thân ông ấy cũng tự làm kiếm tiền chứ không phụ thuộc bố mẹ. Tôi tin ông ấy không lừa cái Mỹ, nhưng tôi đéo thể hiểu ông ấy nghĩ gì mà đi thề thốt với đứa nhân viên là ông ấy sẽ cưới nó:

- Thôi, đợi chị xuống rồi xem thế nào....Cái này anh cũng không biết phải làm sao.

Trưa đó ăn cơm xong bà chị tôi mới xuống. Bà ấy gọi cái Mỹ vào phòng nói chuyện:

- Chị nghe anh kể em có thai à...Mà có thật của thằng Tùng không..!?

Cái Mỹ thấy chị tôi thì sợ, nhưng nó vẫn chắc chắn:

- Chắc chắn của anh ấy chị ạ..Chỉ đi với anh ấy là em đi trần với cho xuất vào trong thôi.

Bà chị tôi thay đổi sắc mặt nói giọng như đe doạ:

- Cái này không đùa được đâu, mày mà nói gì sai thì mày biết hậu quả rồi đấy.

Nói xong bà ấy bảo nó ra ngoài, đồng thời gọi điện cho Tùng còi xuống quán nói chuyện. Lát sau ông kia đi xuống, hai người nói chuyện gì riêng trong phòng tôi cũng không biết. Lúc ông Tùng đi ra cửa còn nói:

- Em yêu nó thật, em sẽ về nói chuyện với bố mẹ em. Chị đừng có lôi nó đi phá....

Nói xong ông ấy phóng xe đi về, cả nhà không khí u ám. Ngày hôm đó không cho cái Mỹ đi làm. Bà chị tôi ở quán cả ngày, chiều tối hôm đó có số điện thoại gọi đến, mà bà chị tôi bảo đó số của mẹ ông Tùng. Nghe nói chuyện thì mẹ ông Tùng cấm không cho con mình lấy cái Mỹ, bà ấy nói:

- Nó làm cave, làm sao mà con thằng Tùng được. Bọn nó chỉ giỏi đặt bẫy lừa con bác đấy. Mày bảo nó phá đi, mà đừng gặp thằng Tùng nữa. Toàn chỗ gia đình quen biết, cháu làm gì đừng để mọi người không nhìn được mặt nhau.

Chưa biết sự thật là thế nào nhưng nghe những lời đó thì tôi biết không bao giờ nhà ông Tùng chấp nhận cái Mỹ. Gia đình nhà họ như thế sao có thể cho con mình lấy "Phò". Nhưng giờ không giải quyết nhanh thì không được, càng để lâu thì cái Mỹ càng khổ.

Đến sáng hôm sau thì bà chị tôi đưa nó đi viện khám. Cái thai đã được gần hai tháng, về nhà thấy cái Mỹ khóc. Hỏi thì nó bảo trên đường về chị cứ chửi nó suốt. Chị bảo bố mẹ anh Tùng không cho cưới, xong người ta còn bảo chị đuổi em đi không cho ở đây nữa. Giờ mà đuổi em đi thì em biết đi đâu, còn cái thai nữa. Trưa hôm đó điện thoại chị tôi réo liên tục, gia đình nhà kia gây sức ép. Ông Tùng thì cũng cãi nhau với bố mẹ, nhưng cuối cùng giữa chọn bố mẹ hay đứa nhân viên thì ông ấy không còn sự lựa chọn. Trong điện thoại gia đình nhà kia chửi cái Mỹ thậm tệ, còn doạ cho người đến đánh. Bà chị tôi cũng để cái Mỹ nghe cuộc nói chuyện đó. Xong xuôi bà ấy gọi Mỹ vào phòng:

- Giờ một là em phá, hai là em phải tự chịu mà vác cái bụng về quê. Cái này chị không chịu trách nhiệm. Chúng mày yêu đương xong bây giờ tao ở giữa, tao không giải quyết được. Mà mày nghĩ gì lại đi tin lời nó...Kể cả nó có yêu mày thật thì làm sao bố mẹ nó chấp nhận. Mày không bao giờ sống được ở cái đất này.

Cái Mỹ khóc nấc lên, giọng nó ngắt quãng:

- Vậy...mai chị....cho em đi phá...

Bà chị tôi nhìn nó ngao ngán, lắc đầu một cái bà ấy nói:

- Mai chị bảo người đánh xe xuống chở mày đi phá. Mà phá xong xuống nhà nghỉ Quỳnh Chi nằm. Ở đó có người quen chị, tao sẽ bảo nó chăm sóc cho. Đừng về quán.

Mãi đến đầu giờ chiều hôm sau tôi mới thấy có người xuống đón cái Mỹ đi phá thai. Sau đó đến 7h tối xe mới chở nó về quán. Cửa vừa mở ra tôi thấy mặt mũi nó hốc hác, môi thì tím đen lại. Định dìu nó xuống thì bà chị trong nhà quát ầm lên:

- Tao đã bảo đi xuống nhà nghỉ cơ mà, sao lại còn về đây. Cậu bảo taxi chở nó xuống Quỳnh Chi. Cần gì tí gọi điện về bảo người mang xuống.

Nghe thấy thế cái Mỹ giật mình thụt vào trong. Tôi thì cũng cáu không hiểu chuyện gì mà bà ấy đuổi như đuổi tà như thế. Cái Mỹ đi tôi mới vào nhà hỏi:

- Sao không để nó vào lấy đồ...Mà nhìn mặt nó kinh lắm.

Bà ấy nói giọng lớn tiếng:

- Cậu thì biết cái gì..Quán xá là nơi làm ăn..Người chửa đẻ phá thai đỗ ngay trước cửa quán thì không tật này cũng bệnh nọ. Có phải tao đuổi nó đi đâu, bảo nó xuống nhà nghỉ dưới kia có phòng ốc đàng hoàng, ăn uống có người chăm...Đm đã nói như thế rồi mà vẫn thượng xe về đến đây.

Tôi thì không mê tín, kiêng cữ nhưng tôi biết những người làm ăn họ rất kỵ vấn đề vía vủng. Tôi cũng chẳng nói gì nữa, lúc sau cái Mỹ gọi về cho cái Hoa lấy quần áo, sạc điện thoại với đồ dùng cá nhân. Cái Hoa lấy xong thì đi xe máy xuống nhà nghỉ đưa cho bạn. Cái Mỹ phải ở đó 5 ngày sau mới được về nhà, chuyện ăn uống của nó có người chăm lo cẩn thận. Ngày nào cái Hoa cũng mang đồ xuống thăm, tôi cũng không được đi vì bà chị cấm.

Hôm nó về nhìn vẫn còn hơi yếu, da dẻ với mặt mũi vẫn hơi tái. Hôm đó tôi đi chợ mua nào là Tim, Gan, Thịt Bò về nấu cho nó ăn. Nghỉ tiếp 3 ngày sau thì nó lại xin đi làm. Nhưng sau đợt đó nó ít nói, ít cười hơn hẳn. Tuy đã phá thai nhưng gia đình ông Tùng vẫn muốn đuổi cái Mỹ đi để tránh con trai mình đi tìm cái Mỹ. Khốn khổ khốn nạn cho cái Mỹ vừa mất con vừa mất tiền. Số tiền đưa nó đi phá thai bà chị tôi trừ vào tiền nó làm còn gửi lại. Vậy là công cốc, làm gì có cái kết ngôn tình như trong truyện cổ tích. Nhưng tôi nói thì chúng nó lại không nghe. Tình yêu chỉ đến khi bạn không phải là "Phò", bạn có thể có tình yêu khi không ai biết bạn đã hoặc đang đi làm Gái. Còn khi bạn vẫn gắn cái mác "Phò" thì đừng mơ đến thứ tình cảm xa xỉ đó.
 
Cái Mỹ đêm nào cũng khóc, tôi nghĩ nó yêu Tùng còi thật, nó tin rằng lời hứa sẽ cưới nó cũng là thật....Nhưng nó quên một điều nó đang làm cái Nghề mà xã hội coi thường, khinh miệt. Nó mất trắng, mất con, mất người yêu và mất cả cái lòng tự trọng còn sót lại. Mọi người trong nhà người thì hiểu, cảm thông nhưng có người thì nói nó cố tình úp sọt ông kia nhưng không ngờ bị bể kèo...Nó nghe được những lời đó, để rồi tết còn hơn tuần nữa mới đến nhưng nó gặp tôi nói:

- Anh ơi, ngày kia cho em về nhé. Em về đợt này không xuống đây nữa đâu.

Tôi nghe mà lặng cả người, tôi hỏi:

- Chị đuổi em đi à...!??

Tôi hỏi vậy vì trước đó bà chị cũng tính cho cái Mỹ làm đến lúc về. Sau không cần nó xuống nữa, dù gì thì bà ấy với gia đình kia vẫn là chỗ thân tín, nhà kia thì muốn con Mỹ cút đi cho khuất mắt. Bà chị tôi cũng không muốn dính dáng đến đứa đã từng phá thai. Mỹ nói:
- Không anh ạ, em tự về thôi. Em không làm ở đây được nữa.
Tôi vỗ vai nó
- Để anh gọi điện qua cho chị. Mai anh cộng xem em còn bao nhiêu tiền.

Nó vâng dạ rồi lầm lũi đi vào phòng, tôi gọi cho bà chị. Nghe tôi nói xong hình như bà ấy còn thấy vui, nói một lúc bà ấy bảo:

- Cậu xem sổ cộng tiền rồi cho nó thêm ba triệu. Chị không xuống quán đâu.

Tôi không trả lời tắt luôn máy, cầm điện thoại trên tay tôi lắc đầu: Rẻ Quá

Hôm cái Mỹ về tôi thanh toán của nó còn được 8tr. Tôi nói tiền đi phá thai chị trừ, xong tôi đưa thêm nó cái phong bì bên trong có 5tr:
- Cái này là của chị cho em...Chị bảo nếu sau này muốn xuống làm thì lại xuống. Nhưng đúng thật tạm thời em không nên ở đây...!!!
Nó không khóc, hoặc nó cố không cho phép bản thân mình khóc. Nó hít một hơi dài rồi cười với tôi:
- Em xin nhé, anh chào chị giúp em.
Nói xong nó quay vào nhà chào mọi người, nó nói chuyện với cái Hoa bằng tiếng dân tộc. Xong xuôi nó chạy ra vỗ vai tôi:
- Đi thôi anh ơi, cho em ra bến xe...
Sau đó cái Mỹ không quay lại chỗ tôi làm nữa....Còn Tùng còi thì cũng đau khổ dằn vặt một thời gian. Trong một lần có việc đến quán karaoke tôi gặp ông ấy khoác vai một em, lại gần tôi chào:
- Người yêu anh đấy à...!?? Không giới thiệu cho anh em gì cả.
Tùng còi nhìn tôi gãi đầu rồi nói:
- Yêu đương gì đâu, bạn thôi......Mà chú đi đâu đấy.
Tôi cười:
- Em đi đón mấy đứa "Nhân Viên" về. Sớm cho chúng nó đi hát với khách. Giờ đi đón về. Anh đi chơi vui vẻ nhé.
Bọn cái Linh, cái Trang, cái Hoa đi ra gặp, lúc về chúng nó hỏi tôi:
Người yêu cái Mỹ đó phải không anh...!? Sao cái Mỹ nó Ngu thế nhỉ..!?

Tôi trả lời:

- Ừ ngu...Tình yêu thì không sai nhưng mang thai là Dại...Mà tụi mày nên lấy đó làm bài học.

Cả lũ chúng nó nghe thấy câu nói vần vần thì cười khen hay..Nhưng đâu hiểu tôi đang muốn nói gì.
 
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 2: Ngày đầu tiên làm việc..

TrướcTiếp

Chắc do hôm qua nhìn các em lượn đi lượn lại nhiều quá đâm hoa mắt hay sao mà tôi ngủ đến 10h sáng mới dậy. Mở cửa phòng bước ra đập ngay vào mắt tôi là cảnh hai đứa em Gái áo dây, quần lót đi dạo khắp nhà. Tự nhiên như chỗ không người ấy, à mà cũng đúng thôi, từ trước giờ quán toàn là nữ bảo sao không thấy ngại. Dù chẳng muốn nhìn đâu nhưng nó cứ đập vào mắt, tôi cũng hơi lấy làm lạ vì cứ nghĩ gái vùng cao thì phải đen lắm, kiểu trên núi thì gần mặt trời hơn. Thế mà sao mấy đứa này nó trắng thế, mà thôi kệ, lỡ nhìn rồi thì biết làm sao. Nghe thấy tiếng động cả hai đứa quay lại, hình như chúng nó quên mất sự hiện diện của tôi trong nhà thì phải, cả hai vội vàng kéo áo xuống che phần dưới lại. Nhưng khổ cái kéo xuống che thì bên trên lại hở. Tôi thì đứng chôn chân tại chỗ, hai đứa đỏ mặt chạy cuống vào phòng.

Vậy đấy, thế mà tôi cứ tưởng chúng nó phải quen rồi chứ. Ai dè cũng ngại như bình thường, chắc là do tôi là em bà chủ với chẳng phải khách khứa giao kèo gì nên tụi nó thấy ngại cũng đúng. May mà chúng nó chạy mất chứ bọn nó mà ở lại làm trò trêu tôi chắc tôi Cứng Đơ mà chết. Đánh răng rửa mặt xong thì bà chị tôi đi chợ mua đồ về nấu cơm, bình thường thì là mua thức ăn với rau cỏ về cho các em ấy tự nấu. Nhưng hôm nay thì tôi nấu, cơm canh thì như những gia đình bình thường thôi. Gần 12h thì cơm cháo xong xuôi, các em thì cũng dậy hết cả rồi. Ngủ ngày cày đêm mà, cho nên hầu như cứ gần trưa mới là bình minh. Ăn cơm thì cả nhà ăn chung luôn, ban ngày mới ngủ dậy, chưa trang điểm nên nhìn các em kém sắc đi nhiều so với buổi tối. Được cái em nào ăn cũng khoẻ toàn 3 bát cơm mà chẳng đứa nào béo. Đúng là phải ăn nhiều thì mới có sức làm việc.

Ăn xong là mỗi đứa một tay một chân tập trung vào dọn rửa. Trong số đó cũng có vài đứa sạch sẽ lên khá là chăm. Buổi trưa ít khách là quét dọn nhà cửa phòng ốc ngăn nắp. Bà chị tôi lúc này đã đưa số của tôi cho tất cả các nhà nghỉ xung quanh để có gì còn cho người đi làm. Đồng thời lưu tên các nhà nghỉ vào điện thoại tôi. Tầm 2h chiều cuộc gọi đầu tiên trong ngày làm việc của tôi đến từ nhà nghỉ Đồng Quê. Họ gọi hai người với yêu cầu là trẻ và chiều khách. Tôi nói với bà chị thì bà ấy bảo cho cái Hoa với cái Mỹ đi:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Cậu cho hai đứa đấy đi, hai chị em nó tự đi xe máy, Đồng Quê cách đây tầm 1 cây cơ. Mấy hôm nữa quen đường xá chị dẫn cậu đi một vòng các nhà nghỉ để biết chỗ còn điều nhân viên.

Tôi đứng gọi với:

- Hoa với Mỹ chuẩn bị rồi chở nhau lên Đồng Quê làm nhé.

Trong phòng vọng ra tiếng:

- Dạ vâng, bọn em ra ngay đây ạ.

Tầm 5" sau là hai đứa quần áo nhẹ nhàng như kiểu sinh viên đi học lên xe chở nhau đi làm. Nói thật nếu mà bọn nó ăn mặc kín đáo như này ra đường đố bố thằng nào biết tụi nó làm gái. Đã vậy còn đeo khẩu trang đội mũ bảo hiểm chấp hành đúng luật luôn. Tầm nửa tiếng sau thì hai đứa về, bọn nó đưa tôi 400k. Cách đánh dấu cho mỗi vé của mỗi đứa thì tôi biết rồi. Bà chị chỉ nhìn thôi. Nhưng có cái lạ là sao chỉ có 400k vì tôi biết giá bình thường là 300k một vé nhanh. Bà chị giải đáp:

- Khách vào nhà mình thì mới được 300k còn nhà nghỉ với nơi khác họ mượn thì họ trả 200k. Nhưng mình không mất tiền phòng. Họ cũng thu 300k nhưng khách của họ, phòng của họ thì họ lấy 100k.

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

À thì ra là thế, còn phải tính vé nhà với vé mượn. Cũng lắm trò phết đấy thôi. Tôi đánh dấu cho Hoa với Mỹ mỗi đứa một vé mở hàng. Ban ngày ít khách nên thời gian khá thoải mái, tôi có thể nói chuyện với chúng nó. Hỏi ra thì tôi biết quê của các em đa phần là ở Nghệ An, Hà Giang, Yên Bái nhưng đều là người dân tộc thiểu số. Có mấy đứa nhà còn gần nhau luôn. Như cái Hoa với cái Mỹ lúc nãy là bạn bè rủ nhau cùng đi làm đấy. Nghe chúng nó kể thì trên đó nghèo lắm, hồi ở nhà tụi nó còn phải đi địu củi với làm ruộng suốt. Cái Hoa thì đi làm trước nhưng lúc đầu không phải làm ở đây, nó mới về quán chị tôi làm dc nửa tháng. Nó bảo trước nó làm ở Hà Nam, nhưng vì chủ không chịu thanh toán tiền với không cho về nhà nên nó trốn. Làm ở đó được 3 tháng mà không có đồng nào, lúc trốn đi quần áo còn không mang theo, chỉ có cái điện thoại với mấy trăm nghìn vừa đi khách xong chưa đưa cho chủ. Để em nói tên các em cho các bác đọc dễ hình dung. Quán thì có 7 đứa tên như sau: Hoa - Mỹ - Dung - Ngọc - Hương - Trang- Mai.

Nhưng đấy cũng toàn là tên giả thôi, vì làm nghề chẳng đứa nào lấy tên thật. Nói tiếp đến cái Hoa về đây làm việc là nhờ quen cái Mỹ. Cái Mỹ này là do bà chị tôi nhờ mối đưa xuống, mất tiền cho mối nhưng không phải mua bán lừa đảo gì đâu nhé. Vì Mỹ nó đồng ý đi làm cái nghề này và nó biết điều đó. Nói luôn cho các bác biết là quán chị tôi làm toàn là tự nguyện đến chứ không mua bán người hay làm hợp đồng như ở Đồ Sơn. Mà có nhiều khả năng Mỹ bảo Hoa trốn ra đây làm cùng mình cho có bạn có bè. Hoa kể:

- Hôm đầu e ra đây trên người chỉ có mỗi bộ quần áo. Chủ ở Hà Nam khốn nạn lắm. E làm đó 3 tháng mà không trả một đồng nào. Vậy nên e mới trốn, ra đây gặp chị, chị cho tiền mua quần áo với ở cùng cái Hoa nên vui hơn nhiều.

Cái Hoa sinh năm 98, mà đấy là chúng nó nói thế chứ cũng chưa chắc là tuổi thật, còn vì sao đứa nào cũng bảo sinh 97,.98 chắc các bác cũng đã biết lý do. Năm nay mới 18 tuổi mà đã có chồng với con rồi nhé. Nó bảo trên đó 14-15 tuổi đã lấy chồng rồi. Nhưng vì còn trẻ nên cãi nhau suốt. Ở nhà không làm gì ra tiền thấy bạn bè cùng làng đi làm hỏi han rồi cũng đi theo, cuối cùng thành quen với cái nghề này. Lấy chồng không có đăng ký, giấy tờ gì nên cũng chẳng coi là chồng. Giờ nó chỉ làm gửi tiền về nuôi đứa con đang ở với mẹ nó thôi. Nhưng mấy tháng nay chưa gửi được về đồng nào. Nó bảo e làm cố hết tháng rồi xin chị thanh toán tiền để về nhà mấy hôm. Chị cũng đồng ý rồi, xong em lại xuống. Tôi hỏi:

- Thế e về một mình hay về cùng với Mỹ...??

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Cái Mỹ nghe thế xua tay:

- Nó về một mình thôi, em không về đâu, em gửi tiền nó cầm về đưa bố mẹ em là được. Em đang cố kiếm tiền xây cho bố mẹ cái nhà gạch.

Xong hai đứa dùng tiếng dân tộc nói chuyện với nhau. Thấy bảo là tiếng Thái, nghe chẳng hiểu gì tôi nói:

- Chúng mày nói tiếng Kinh đi nói thế ai hiểu được. Mà gia đình biết các em đi làm cái này không..!??

QUẢNG CÁO

Распродажа остатков со склада. Samsung Galaxy S8 за копейки

Весь мир содрогнулся: Путин сделал экстренное заявление

Больше не тайна: вот кто родил детей Максу и Алле


Cái Hoa nói trước:

- Biết anh ạ, bố mẹ em với bố mẹ con này biết hết. Nhưng chỉ cần gửi tiền về là được. Cả làng em đi làm cơ mà. Con Mỹ kia không muốn về là vì cứ về nhà là bố mẹ lại vòi tiền. Bố nó uống rượu cả ngày, nó có đứa chị gái cũng lấy chồng đẻ con xong bỏ đi. Giờ một mình nó phải làm nuôi bố mẹ, em trai rồi cả cháu nữa. Nên nó không muốn về....

Cái Hoa định nói tiếp thì cái Mỹ xì xồ gì đó. Nhưng tôi đoán nó ko muốn cái Hoa tiếp tục kể về gia đình nó. Ở cái tuổi của nó tôi còn đang ăn bám bố mẹ, còn phá bao nhiêu tiền vậy mà chúng nó đã gánh trên vai cả gia đình. Lại được thêm ông bố bà mẹ chỉ nghĩ đến tiền mà họ đâu biết con họ phải làm những gì....Đang dở câu chuyện thì một ông chú tầm 40 tuổi vào hỏi:

- Quán còn nhân viên không em ơi...!!!
99% hoa, mỹ là người quế phong, nghệ an. Bọn quế phong đi làm gái công khai. 16 tuổi là đi làm rồi. 22,23 tuổi về lấy chồng. Mà bọn thái đen này lại xinh với da trắng nhé. Nhiều con xinh vl, cao trắng cười như tỏa nắng () . Đm thế mà đi hòn câu làm gái 200k/ sot phí vãi lồn phí. Nhưng bọn nó tộc vẫn là tộc, đéo biết nói chuyện, nói thô, cộc. Lại do thiếu hiểu biết nên phần lớn bú đá do bọn xã hội rủbree lôi kéo nên cũng nhanh tàn, nói chuyện thì ngáo ngáo. Mà bọn này hài vãi, lồn thì đéo giữ lại giữ vú. Địt thì đc nhưng sờ vú đéo cho nó bảo vú để cho chồng cho con.
 
Mấy e này có khác mấy e làm web ko nhỉ? Đọc 1 2 chap cảm thấy đá phò tội lỗi sao ấy ... dày xéo lên ng khác
 
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 6: Có những người còn mạt hạng hơn cả "Nhân Viên "

TrướcTiếp

Sau vụ cái Trang bị lấy mất dây chuyền thì tính đề cao cảnh giác của mấy đứa nhà em được nâng lên một tầm cao mới. Chúng nó tự ngồi trao đổi kinh nghiệm với nhau, nào là đi đêm thì ko được mang tiền, ngủ thì điện thoại phải để dưới gối, mà tốt nhất là không đeo vàng bạc, trang sức gì cả. Cái Trang sau hơn một tuần từ ngày mất đồ thì chăm cày cuốc hơn trước. Nói chung thì nó vẫn kén, vẫn tỏ thái độ khi thấy khách không hợp gu, hoặc khách đứng tuổi nhưng được cái là nó vẫn chịu đi. Chắc con giời đang muốn kiếm lại cái sợi dây bị mất. Gớm mặt, nó mà chịu khó làm thì hai ba ngày là nó mua được cái dây mới. Chuyện cái Trang bị mất đồ tôi cũng kể qua với bà chị, nói chung có vấn đề gì là mình phải thông báo.

Bà chị tôi làm cái nghề nuôi gái này hơn 10 năm nay, có thể nói bà ấy thuộc hàng đại thụ. Các mối quan hệ từ ông dân phòng đến ông đồn trưởng trên huyện bà ấy đều nắm trong tay.Thêm vào đó chồng bà ấy lại là người có số má trong vùng, anh em bạn bè, đệ tử chân nhang cũng tầm vài ba chục đứa. Cho nên chẳng phải tự nhiên mà cái quán này tồn tại được lâu như vậy.

Tháng nào cũng phải tầm 5 cái phong bì để cúng các bố từ trên xuống dưới. Cũng phải thôi, muốn làm ăn yên ổn thì phải có cái gì bịt miệng các bố vào chứ. Bà ấy cũng đi chơi, đi ăn uống với xxx liên tục, lần nào cũng là người chủ chi, mà mời còn phải có lòng các bố ấy mới đi cơ. Mất tiền nhưng phải có thành ý nữa. Công nhận làm công an sướng. Ngoài mặt là thế nhưng bà ấy luôn bảo tôi:

- Chơi với xxx như chơi với hổ ấy, cho ăn thì nó vui, còn một khi đói là nó nhai cả xương mình luôn. Đại khái là nó nhả ra thì mình sống mà nó bóp thì mình chết.

Quả thật sau này câu nói ứng nghiệm, bà này nếu không phải họ hàng nhà tôi thì chắc tôi phải nghĩ bà ấy là con cháu ông Lượng mới đúng. Phán câu nào không những chuẩn mà nó còn có khả năng cao sắp xảy ra nữa cơ. Như kiểu thầy bói gặp thời. Chập tối hôm đó, cả nhà vừa ăn cơm xong, đứa thì rửa bát đứa thay đồ, đứa trang điểm. Tự nhiên ngoài cửa quán có một con xe oto trắng đỗ lại. Cửa kính hé ra một ông vẫy tay gọi tôi:

- Thằng em, lại đây a bảo này..!

Tôi chạy ra:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Dạ, có việc gì vậy anh..!??

- Bà chủ có nhà không..???

- Không anh ạ...Chị em giờ ở nhà trên cơ.

- Bọn anh là xxx giao thông ở huyện này. Nhà có ai trẻ đẹp không, xếp cho 4 người.

Nghe xxx với pikalong tôi cũng thấy chối. Mẹ sư nhà nó, cho đi cũng dở mà không cho đi cũng éo được. Tôi bảo mấy bố ấy đợi một chút rồi lấy điện thoại gọi cho bà chị:

- Có mấy ông bảo là xxx,có cho đi không chị...!?? Tôi còn tả cả cái ông lái xe mặt mũi, tóc tai như này như này. Xe màu gì, biển số bao nhiêu.

Đờ mờ các anh, đi chơi gái thì cứ đi lại còn trưng phông bật biển làm tôi thấy ái ngại vcl. Bà chị tôi nghe máy bảo:

- À thằng Quân bên giao thông đấy. Có chứ, cứ cho đi bình thường. Pikalong với xxx nó đi chơi suốt. Nhưng dặn mấy đứa e khéo khéo tí.

- Thế tiền nong thu sao..!??

- Thì vẫn như bình thường. Thằng ngố này, chúng nó đi chơi thì cũng là khách.

Nghe tư vấn có vẻ ổn ổn tôi vào nhà gọi mấy đứa em chuẩn bị. Đồng thời bảo khách đánh xe sang nhà nghỉ lấy phòng. Quán tôi làm thì thường thu tiền khách trước, cũng có lý do cả thôi. Lắm ông bựa lắm, đi lên cởi quần áo con người ta ra xong còn đòi đổi người. Hoặc đang đi dở lại dở trò không đi nữa để khỏi phải trả tiền....Tránh trường hợp như vậy nên tôi toàn thu tiền trước. Con cái nhà người ta đâu phải các ông muốn xem là xem, lên phòng cũng đã mất tiền rồi chứ nói gì đến cởi quần áo con người ta ra. Chắc bắp để tránh xảy ra xô xát không cần thiết tốt nhất là cứ tiền chao mà cháo mới múc. Tiền tôi cầm rồi, lỡ có xảy ra một trong hai trường hợp trên thì về quán đàm phán, nếu chưa đi mà mới xem thì tôi trả lại nửa tiền. Còn một khi đã đút vào thì một nhấp hay hai nhấp cũng mất cả. Thế cho nó gọn gàng, không thu tiền trước xảy ra chuyện chẳng lẽ lại đè nhau ra đánh à. Thế chắc có mà đánh nhau cả ngày, sau vụ đánh khách lần trước tôi cũng bị mắng một trận rồi. Tại mấy thằng đầu gấu đầu mèo kia nó đánh chứ tôi có được hôi cái nào. Khổ cái là bọn kia nó đánh éo thương tiếc để rồi giờ đây tôi lại là người đưa đầu chịu báng.

Quay lại chuyện mấy anh pikalong, sau khi đỗ xe đỗ pháo ngon lành tôi dẫn các anh vào nhà nghỉ lấy 4 phòng. Phòng phè xong tôi mới hỏi:

- Vậy anh nào thanh toán tiền cho em, em trả tiền phòng luôn. Các bác đi xong chỉ việc về..!!!

Cái ông tên Quân ấy rút ví ra hỏi bao nhiêu tiền.? Tôi trả lời:

- 4 vé là 1tr2, nhưng chỗ anh quen chị em thì em lấy 1tr thôi.

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Tôi đã trái lời bà chị rồi đấy, nói chung làm gì thì cũng tuỳ cơ ứng biến. Cái gì nó xuê xoa được thì làm. Dù gì các anh ấy cũng là xxx, nịnh tí lấy lộc để lần sau các a còn đến. Đang chuẩn bị chờ anh cớm Quân xì tiền thì đột nhiên một thằng mặt to bụng phệ lấy cmn tay che cái ví lại, giọng trịnh thượng:

- Thế đi xong giả tiền không được à, bọn tao có phải người vớ vẩn đâu. Quen biết thì cứ đi xong giả tiền....Có được không..!?

Các hạ thật là vãi lol, tiền thì người khác trả mà vẫn còn kỳ kèo. Đúng là cái thể loại vừa được ăn vừa được nói, có khi tí nó còn được gói mang về nữa cơ. Nghĩ chỗ bà chị quen chắc cũng đàng hoàng, lại thêm cái mác cớm nên tôi cũng đồng ý:

- Vậy các anh chơi đi, xong lát qua quán thanh toán cho em cũng được.

Cùng lúc đó Dung, Hoa, Hương, Ngọc cũng đứng đợi sẵn. Thằng béo mặt phệ mà mắt tinh như cú nó chọn ngay cái Dung. Chia cặp xong là 4 đôi lôi nhau lên phòng hành sự. Có tí rượu bia nên các bố ấy đi lâu vãi ***, hơn tiếng mà chưa thấy đứa nào về. Đấy cứ dây đến cớm không vật vã thì cũng trầy da tróc vẩy, cứ phải luồn cúi như thầy dùi. Tầm 5" sau cái Dung về:

- Em đi đốt vía đây, khách khứa mất dạy không chịu được.

Thiên địa ơi, cái đứa một quyền chết bảy này mà nó đi xong về còn đòi đốt vía thì tôi có thể hình dung ra cái độ phanh bướm của 4 anh cớm nó như thế nào rồi. Tôi gọi nó lại:

- Thế làm sao, không đi được à...!?? Khách như nào mà kêu trời kếu đất thế.

Dung nhìn tôi nói:

- Chịu thôi anh ạ, chiều chuộng đủ kiểu, bảo em kèn em cũng kèn. Nhưng đang đi dở lại cứ rút bao ra đòi đi trần. Đeo đi đeo lại cho ông ấy phải 4 cái bao. Ko đốt vía chắc hôm nay e ko làm ăn được gì quá.

Đúng đời lắm thằng bệnh, đm đi chơi phò còn thích đi trần. Chúng nó không thấy sợ à..!?? Thế mà hôm trước cái Mai về kể có thằng khách đi còn phải đeo 2 bao cho nó an toàn. Bọn nào đi chơi gái mà đòi đi trần tôi cứ thấy chúng nó ngu đéo thể chịu được. Tầm 10" sau ba đứa kia cũng kéo nhau về. Giật mình tôi hỏi:

- Khách đâu rồi em....!!!

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Cái Hương trả lời:

- Lên oto hết rồi a ạ.

Ơ các anh pikalong hình như quên cái gì hay sao ấy. Tôi chạy ngay ra đầu đường thì thấy con oto trắng đang nổ máy chạy thong thả một cách ung dung tự tại. Tôi đứng ngay đầu đường vẫy tay, gọi:

- Anh ơi chưa trả tiền..!!!

Thế mà cái bọn có tai như điếc, có mồm như câm ấy nó còn phóng nhanh hơn. Bất giác chạy về quán lấy con Sirius phóng đuổi theo. Đuổi gần đến nơi tôi vượt lên vỗ vỗ vào cửa kính, mồm vẫn:

- Chưa trả tiền anh ơi..!!

Nhưng đéo thằng nào care, kiểu như bị thần lol ám nên bọn này nó trở nên vô tri, vô giác hay sao ấy. Đến đoạn đèn vàng tôi đi sau, chúng nó vội vượt đèn vàng rẽ trái một cái thế là mất hút. Lần đầu tiên tôi đứng giữa ngã tư chửi bậy:

- *** con *** mẹ lũ chó giao thông.

May sao lúc đó không có anh áo vàng nào đứng cạnh. Ko lại bị lên đồn vì tội xúc phạm người thi hành nhiệm vụ. Tôi phóng xe về nhà, mấy đứa nhân viên nhìn tôi bảo:

QUẢNG CÁO

Эта маленькая хитрость приносит мне по 13 800 рублей в день

Весишь 96? А будешь 56! Похудение для ленивых!

Дедовский способ, чтобы клещи обходили стороной


- Mấy ông đấy là xxx hay sao ấy anh ạ. Lên phòng ông nào cũng bảo anh làm xxx ở đây, ở đây. Thế nên bọn em cũng sợ, cố đi cho xong rồi về chứ cũng chẳng dám nói gì.

Tôi nói:

- Ừ, đm chúng nó là xxx với pikalong đấy. Đéo đuổi được chúng nó. Đm cái lũ *** chùa, nhục như con chó.

Cái Hoa nhìn tôi nói:

- Không lấy được tiền thì coi như bố thí cho nó anh ạ. Em cũng không cần đánh dấu vé này đâu.

Nhưng mặt ba đứa kia thì không thích lắm, bọn nó không nói gì. Tôi đáp luôn:

- Không sao, a là chủ không thu được tiền là lỗi của anh. Các em đi làm mất công không làm thế được...!!

Tôi vẫn vào sổ cho mỗi đứa một vé, đồng thời thấy tởm mấy thằng xxx *** phò quỵt vãi ***.....Quả thật xã hội vẫn có những thằng còn mạt hạng hơn cả phò. Thế mà cũng mang tiếng là người có học. Nhưng kiểu vía đen, vía dữ nó ám hết vào mấy thằng xxx kia hay sao mà tối hôm đó quán đông khách vãi ra. Mấy đứa em đi không nghỉ phép luôn. Cái Dung hôm đó làm được 15 vé chưa tính tiền bo, vừa đi xong đặt đít ngồi chưa ấm chỗ đã có khách gọi. Tuyệt chiêu đốt vía xem chừng hiệu nghiệm hơn cả mong đợi. Mấy đứa còn lại cũng toàn chục, hơn chục phát. Đã vậy tầm 12h hơn có nguyên một top thanh niên 5 người vào hỏi đi đêm. Thôi thì em chém tạm mỗi chú 1tr bù vào quả pikalong chập tối.....Âu cũng là do số phận............

- -----------------

Hình như động chạm đến xxx nên hơi run tay mà viết xong thấy nó không được nuột cho lắm. Các bro thông cảm, nhé con người còn có lúc đau lúc ốm.

Chap 7 chắc chắn sẽ cảm xúc hơn khi em kể về cuộc hành trình của Mai khi bị bán sang Trung Quốc.
Chủ thớt ăn cắp thiếu cmn chap 7 rồi! Ăn cắp bổ sung đi bạn oi! Tks! :)) :x
 
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 7: Trung Quốc và Nỗi Sợ khủng khiếp

TrướcTiếp

Mai là đứa mà tôi ít nhắc đến nhất từ đầu câu chuyện đến giờ. Không phải ghét bỏ gì nó đâu mà vì nó là một đứa khá lầm lỳ, ít nói. Nó với cái Ngọc là bạn bè cùng quê, nhưng ngay cả với cái Ngọc nó cũng ít khi mở lời. Hiếm khi tôi thấy nó tám chuyện với những đứa còn lại. Nhưng tác phong đi làm của nó thì lại ok nhất nhà, tác phong ở đây là nói đến sự nhanh nhẹn, quy củ. Nếu trưa mọi người ngủ thì dù chỉ có một mình nó vẫn ngồi ngoài phòng khách để tiếp khách. Nhiều hôm lười là tôi để nó trông luôn cho tôi cả buổi trưa. Lúc nào nó cũng quần áo, trang điểm sẵn sàng, chỉ chờ có khách là đi. Chưa bao giờ nó phải để tôi hối thúc, ở đâu gọi nó là nó đi luôn trong vòng một nốt nhạc. Lắm lúc tôi hay trêu nó:

- Em giống người trong quân đội nhỉ, đúng kiểu thanh niên gương mẫu.

Nó nghe xong cũng chỉ cười chứ cũng chẳng thèm nói gì. Biết tính nó nên tôi cũng chẳng hơi đâu mà tự ái. Cái Mai sinh năm 98 theo lời nó nói, người nó hơi đậm, da ngăm ngăm chứ không được trắng như mấy em còn lại. Nhưng nó có đôi mắt nhìn như muốn xuyên thấu người khác. Nhìn dáng nó thì chắc cũng chỉ cao được tầm 1m56, nhưng đi guốc, dép cao lên thì cũng ngon lành cành đào. Tối đó trời mưa, đường không nặn ra được một mống người, cả bảy đứa thêm tôi là tám ngồi nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, hôm nay hàng ế cmnr. Ơ thế mà éo phải, có hai con bò lạc lang thang tìm chỗ trú mưa. Thấy đứng ngó ngó vào quán tôi mới đi ra:

- Vào nhà cho đỡ mưa hai anh ơi, vào ngồi chơi tí biết đâu lại thích.

Cơ mà tôi đéo được rep các ông ạ, hai con bò lạc giờ lại còn ngơ ngác nhìn nhau như không hiểu tôi nói cái gì nữa cơ. Họ tiến lại gần cửa quán:

- 你说什么..? (Mày nói cái gì.?)

Goắt đờ hợi người Trung Quốc à..!?? May quá lại biết tí tiếng tàu, em xổ luôn:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO


- 你好, 你们去玩吗..?要不要找小妹妹..?( Xin chào, chúng mày đi chơi hả, có muốn tìm gái không..?) - Đại loại là thế e cũng chỉ biết nói bập bẹ.

Hai thằng nó nhìn nhau, rồi hỏi:

- 这里有吗..?( Ở đây có không.!?)

- 有, 还有很多 ( Có, vẫn còn nhiều).

Nói đoạn tôi chỉ vào bọn em ngồi bên trong.

- 多少钱..?- Nó hỏi tôi bao nhiêu tiền.

Tôi trả lời:

- 30 碗 一个 ( 300k một cái). 你们两个那是 60碗 ( chúng mày 2 người thì 600k).

Vừa nói tôi còn sợ nó ko hiểu, móc luôn 600k xong dơ hai ngón tay ra hiệu từng này 2 người. Thế là chúng nó gật đầu đồng ý. E bảo bọn nó đi vào nhà thích ai thì chọn. Hai thằng vào thì một thằng chỉ cái Hương, thằng kia chỉ cái Mai. Cái Mai lắc đầu bảo em:

- Anh ơi em không đi khách Trung Quốc đâu. Em sợ lắm. A bảo người khác đi hộ em nhé.

Tôi không hiểu sao nó lại không đi, nhưng chưa hỏi vội. Tôi bảo hai thằng Tàu là em này bị ốm không làm được. Chọn em khác đi, nó cũng đồng ý đi cái Dung. Bọn Trung Quốc thường thích đi người to, đậm đà, nhất là phải vú to. Trước có thằng vào quán chỉ tìm người vú to, Mai thì to rồi nhưng hôm đó nó bị nên không đi. Mà không bị thì nó cũng chẳng đi. Thế là tôi phải đi quán khác mượn một bà béo, nặng tầm 65 cân, nhưng vếu thì khủng bố. Chở đến quán sợ nó chê béo, xấu ai ngờ nó làm dấu ok ra điều thích lắm. Đúng là mỗi người một sở thích, bà béo kia phải to gấp đôi tôi. Chẳng sao thích là được, may bà béo có thằng Trung Quốc ấy nó đi chứ không cả ngày không bói ra nổi một vé.

Đợi cái Ngọc cái Dung dẫn khách đi xong tôi mới hỏi Mai:

- Sao thế em, hôm nay mưa gió làm gì có khách, thế mà khách chọn còn không đi. Sợ chim nó to à....!??

Nó vội cãi:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Không phải...Mà là ngày trước e bị bán sang Trung Quốc làm 6 tháng. Đợt đó quán bên đó mà ko bị công an đập thì em làm gì có ngày về. Sợ lắm anh ạ..!!

Tôi cố gạ nó kể, mà nó cứ ngập ngừng:

- Hôm nay mưa không có khách, e kể cho mọi người xem bên đó nó như thế nào. Có làm giống mình không...??

Cái Mai nghe vậy cũng đồng ý tâm sự. Nó bắt đầu kể từ việc vì sao nó lại bị bán. Quê cái Mai ở Hà Giang, còn bản nào thì em không nhớ. Ngày đó dì nó cũng bảo sang Trung Quốc làm, nghe chúng nó kể thì trên đó chúng nó đi xe đến gần biên giới là chủ chứa bên Trung Quốc sẽ ra đón. Dì nó bảo sang đó đi làm, trước lúc đi nó còn phải viết đơn xin giấy tờ gì ở làng xã rồi mới được đi. Bước chân qua biên giới là dì nó bán nó luôn. Nó kể không chỉ mình nó mà còn phải tầm 10 người cùng làng nữa cũng bị bán cho chủ chứa bên Trung.

Nó nói:

- Ngày đầu tiên họ nhốt tất cả vào cùng một phòng, không cho ăn uống gì. Bên ngoài thì toàn đàn ông người Trung. Ai khóc lóc hay bỏ trốn là nó đánh luôn. Toàn gậy sắt đập vào người.

Sáng hôm sau thì chúng nó đưa bọn cái Mai đến nơi làm việc. Một cái nhà to lắm, lúc nào cũng đông nghịt người. Bọn chủ Tàu cho chúng nó đi tắm rửa ăn cơm, cơm thì chỉ có đậu hũ, với rau, thịt mỡ....Ăn xong là bắt làm luôn. Ban đầu còn bỡ ngỡ chẳng biết làm gì, bọn bảo kê nó lại lôi ra đánh. Ròng rã như thế mất một tuần, không quen cũng phải quen. Cái Mai bị bắt đi khách theo tình trạng không lúc nào được mặc quần áo.

Nằm trong phòng hết thằng này xong, thằng khác lại vào. Cứ liên tục như thế từ sáng đến đêm, trừ hai bữa cơm mỗi bữa 20". Một ngày phải đi đến 4-50 cái mà không có bôi trơn như này đâu. Nó bảo hôm nào cũng đau rát khắp người nhưng không dám kêu, vì kêu là bị đánh thêm. Bất đồng ngôn ngữ, điện thoại không có chẳng biết cầu cứu ai. Mà lũ mọi khách Trung Quốc toàn thằng bệnh hoạn, nó bắt làm đủ các kiểu. Mai kể:

- Em từng bị một thằng béo ụ ị bắt liếm từ chân lên đến cổ nó. Trong khi nó cứ túm tóc em giật liên tục. Không khác gì con chó. Nhưng em không làm thì nó sẽ nói với bảo kê. Chúng nó lại đánh.

Có lúc khách nhiều quá chúng nó còn chẳng chọn nhân viên. Đi qua phòng là nó tự kéo vào, phòng thì tối om chẳng biết mặt mũi nhau như thế nào. Chưa hết nếu đi đêm thường phải phục vụ 2-3 thằng một đêm. Mà bọn Trung Quốc nó còn không đi bao. Chúng nó cứ như súc vật ấy, đau không dám hé nửa lời. Nghe đến đây thì phần nào tôi hiểu được tại sao cái Mai lại lầm lỳ, ít nói. Quá khứ như thế thì sao có thể vui vẻ nổi. Không bị điên đã là may lắm rồi. Tôi cũng hơi chột dạ vì nó làm bên đó kiểu bầy đàn như vậy thì...bệnh tật....!??:

- Thế em có bị bệnh gì không..!!??

Hỏi xong cũng thấy dơ mồm, nhưng chẳng biết hỏi làm sao. Mai nó cười bảo:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Số em may không dính bệnh a ạ, xuống đây chị cũng đưa em đi khám cẩn thận rồi. Nhưng chân em có cái sẹo to lắm. - Nói nó đưa bắp chân ra cho mọi người xem. Nó tiếp:

- Sẹo này là do em trốn, bị chủ bắt lại nó đánh cho què chân gần một tháng. Hôm đó giờ ăn cơm em trốn ra đằng sau nhà rồi bật tường trốn. Chạy không được bao lâu thì bị bắt lại.

Trốn không thành cái Mai bị bắt lại, đánh chảy máu chân, không cho ăn 2 ngày. Nó bảo có lúc chỉ ước mình chết đi cho xong. Nhưng ở nhà còn bố mẹ, rồi chồng con nữa. Tôi ngớ người:

- Em có chồng con rồi á...!??

- Vâng, em lấy chồng năm 14 tuổi, con em bây giờ được 3 tuổi rôi. Lúc e bị bán đi con em mới được hơn 1 năm. Cũng vì nhà nghèo nên ai bảo đi làm kiếm nhiều tiền là đi ngay anh ạ.

Chuyện trên dân tộc lấy chồng lấy vợ sớm tôi không lạ. Vì hầu như đứa nào cũng thế, có đứa 15 tuổi còn có đến hai đời chồng đấy chứ. Nhưng nghĩ cái Mai khổ thật sự. Tôi hỏi thế sao sau này lại về được. Mai kể:

- Cuối năm 2015 nhà chứa đó bị công an dẹp. Bọn chủ chạy hết, còn gái thì họ giải về trại. 2 tháng sau thì họ trả về nhà. Không có vụ ấy thì em không có đường về anh ạ.

Nó bảo về nhìn bà Dì mà nó chỉ muốn giết, nó không bao giờ nói chuyện với bà dì nữa. Chồng nó cũng biết nhưng vẫn yêu nó lắm. Ở nhà mấy tháng thì cái Ngọc gạ nó xuống đây làm. Nó không dám nói với chồng là đi làm gái. Nó bảo nó đi làm công nhân, tháng nào nó cũng xin về 2-3 hôm để thăm nhà thăm con. Nghe xong câu chuyện thì tầm lúc sau cái Ngọc với cái Dung đi khách về. Hai thằng Trung Quốc đi cũng không được lâu cho lắm. Bên ngoài bây giờ cũng đã tạnh mưa nhưng đường thì vẫn vắng teo. Ngồi mãi cũng chỉ được thêm mấy vé từ mấy nhà nghỉ xung quanh gọi mượn người. Cái Mai hôm đó được có 3 vé, mặt nó không lấy làm vui cho lắm, hôm nay vắng quá mà. Tầm 1h là cả bọn lại rủ nhau đi ăn đêm. Cái Mai không đi mà thay quần áo đi ngủ trước. Ít khi tôi thấy cái Mai đi ăn đêm, hôm nào mà khách rủ đi nó mới đi ăn.

Nó tiêu pha tiết kiệm lắm, quần áo cũng không mua nhiều. Lắm lúc bọn kia đi ăn đêm nó không đi tôi hỏi:

- Không đi ăn đêm hả em, hết tiền thì ứng a đưa cho.

Nó chỉ cười bảo: - Em không đói, với người dạo này béo em không ăn đêm.

Nó cũng biết những đứa kia bảo nó là keo kiệt, nhưng nó chỉ bảo:

- Khi nào như em tụi nó mới biết được....Còn bao cái phải lo.

Quả đúng thật, nó xác định đi làm là để kiếm tiền lo cho gia đình mà. Nghề nào cũng vậy thôi, làm mà không tiết kiệm thì tiêu bao nhiêu chẳng hết. Nhưng làm mệt thì phải ăn chứ. Sáng hôm sau tôi đi mua một thùng mì tôm để trên tủ bếp bảo với chúng nó:

- Đứa nào không muốn ăn đêm ở ngoài hay hôm nào mưa không ra quán ăn được thì lấy mỳ ở đây mà pha. Trứng trong tủ lạnh.

Trên đời này còn quá nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi......Hôm nghe chuyện Mai kể tôi thấy khó ngủ vô cùng...
Chap này là chap kể về Mai, hoàn cảnh của riêng Mai đã trải qua. Còn không phải tất cả bọn Nuôi Gái bên Trung đều khốn nạn như này. Vì tôi cũng biết có những người sang Trung làm gái kiếm được rất nhiều tiền. Quán tôi cũng đã có một em làm bên Trung xuống làm vài ngày. Nhưng do lượng khách không bằng bên Trung nên em ấy về sang Trung làm lại.

Số phận con người không phải ai cũng may mắn, nhưng những câu chuyện của bọn em làm quán tôi thì không đứa nào được vui vẻ. Chính vì thế mà ở cùng nhà gọi là chủ với nhân viên nhưng bản thân tôi coi chúng nó như người nhà.
 
NGHỀ NUÔI GÁI1 - 7: Trung Quốc và Nỗi Sợ khủng khiếp

TrướcTiếp

Mai là đứa mà tôi ít nhắc đến nhất từ đầu câu chuyện đến giờ. Không phải ghét bỏ gì nó đâu mà vì nó là một đứa khá lầm lỳ, ít nói. Nó với cái Ngọc là bạn bè cùng quê, nhưng ngay cả với cái Ngọc nó cũng ít khi mở lời. Hiếm khi tôi thấy nó tám chuyện với những đứa còn lại. Nhưng tác phong đi làm của nó thì lại ok nhất nhà, tác phong ở đây là nói đến sự nhanh nhẹn, quy củ. Nếu trưa mọi người ngủ thì dù chỉ có một mình nó vẫn ngồi ngoài phòng khách để tiếp khách. Nhiều hôm lười là tôi để nó trông luôn cho tôi cả buổi trưa. Lúc nào nó cũng quần áo, trang điểm sẵn sàng, chỉ chờ có khách là đi. Chưa bao giờ nó phải để tôi hối thúc, ở đâu gọi nó là nó đi luôn trong vòng một nốt nhạc. Lắm lúc tôi hay trêu nó:

- Em giống người trong quân đội nhỉ, đúng kiểu thanh niên gương mẫu.

Nó nghe xong cũng chỉ cười chứ cũng chẳng thèm nói gì. Biết tính nó nên tôi cũng chẳng hơi đâu mà tự ái. Cái Mai sinh năm 98 theo lời nó nói, người nó hơi đậm, da ngăm ngăm chứ không được trắng như mấy em còn lại. Nhưng nó có đôi mắt nhìn như muốn xuyên thấu người khác. Nhìn dáng nó thì chắc cũng chỉ cao được tầm 1m56, nhưng đi guốc, dép cao lên thì cũng ngon lành cành đào. Tối đó trời mưa, đường không nặn ra được một mống người, cả bảy đứa thêm tôi là tám ngồi nhìn nhau lắc đầu ngao ngán, hôm nay hàng ế cmnr. Ơ thế mà éo phải, có hai con bò lạc lang thang tìm chỗ trú mưa. Thấy đứng ngó ngó vào quán tôi mới đi ra:

- Vào nhà cho đỡ mưa hai anh ơi, vào ngồi chơi tí biết đâu lại thích.

Cơ mà tôi đéo được rep các ông ạ, hai con bò lạc giờ lại còn ngơ ngác nhìn nhau như không hiểu tôi nói cái gì nữa cơ. Họ tiến lại gần cửa quán:

- 你说什么..? (Mày nói cái gì.?)

Goắt đờ hợi người Trung Quốc à..!?? May quá lại biết tí tiếng tàu, em xổ luôn:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO


- 你好, 你们去玩吗..?要不要找小妹妹..?( Xin chào, chúng mày đi chơi hả, có muốn tìm gái không..?) - Đại loại là thế e cũng chỉ biết nói bập bẹ.

Hai thằng nó nhìn nhau, rồi hỏi:

- 这里有吗..?( Ở đây có không.!?)

- 有, 还有很多 ( Có, vẫn còn nhiều).

Nói đoạn tôi chỉ vào bọn em ngồi bên trong.

- 多少钱..?- Nó hỏi tôi bao nhiêu tiền.

Tôi trả lời:

- 30 碗 一个 ( 300k một cái). 你们两个那是 60碗 ( chúng mày 2 người thì 600k).

Vừa nói tôi còn sợ nó ko hiểu, móc luôn 600k xong dơ hai ngón tay ra hiệu từng này 2 người. Thế là chúng nó gật đầu đồng ý. E bảo bọn nó đi vào nhà thích ai thì chọn. Hai thằng vào thì một thằng chỉ cái Hương, thằng kia chỉ cái Mai. Cái Mai lắc đầu bảo em:

- Anh ơi em không đi khách Trung Quốc đâu. Em sợ lắm. A bảo người khác đi hộ em nhé.

Tôi không hiểu sao nó lại không đi, nhưng chưa hỏi vội. Tôi bảo hai thằng Tàu là em này bị ốm không làm được. Chọn em khác đi, nó cũng đồng ý đi cái Dung. Bọn Trung Quốc thường thích đi người to, đậm đà, nhất là phải vú to. Trước có thằng vào quán chỉ tìm người vú to, Mai thì to rồi nhưng hôm đó nó bị nên không đi. Mà không bị thì nó cũng chẳng đi. Thế là tôi phải đi quán khác mượn một bà béo, nặng tầm 65 cân, nhưng vếu thì khủng bố. Chở đến quán sợ nó chê béo, xấu ai ngờ nó làm dấu ok ra điều thích lắm. Đúng là mỗi người một sở thích, bà béo kia phải to gấp đôi tôi. Chẳng sao thích là được, may bà béo có thằng Trung Quốc ấy nó đi chứ không cả ngày không bói ra nổi một vé.

Đợi cái Ngọc cái Dung dẫn khách đi xong tôi mới hỏi Mai:

- Sao thế em, hôm nay mưa gió làm gì có khách, thế mà khách chọn còn không đi. Sợ chim nó to à....!??

Nó vội cãi:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Không phải...Mà là ngày trước e bị bán sang Trung Quốc làm 6 tháng. Đợt đó quán bên đó mà ko bị công an đập thì em làm gì có ngày về. Sợ lắm anh ạ..!!

Tôi cố gạ nó kể, mà nó cứ ngập ngừng:

- Hôm nay mưa không có khách, e kể cho mọi người xem bên đó nó như thế nào. Có làm giống mình không...??

Cái Mai nghe vậy cũng đồng ý tâm sự. Nó bắt đầu kể từ việc vì sao nó lại bị bán. Quê cái Mai ở Hà Giang, còn bản nào thì em không nhớ. Ngày đó dì nó cũng bảo sang Trung Quốc làm, nghe chúng nó kể thì trên đó chúng nó đi xe đến gần biên giới là chủ chứa bên Trung Quốc sẽ ra đón. Dì nó bảo sang đó đi làm, trước lúc đi nó còn phải viết đơn xin giấy tờ gì ở làng xã rồi mới được đi. Bước chân qua biên giới là dì nó bán nó luôn. Nó kể không chỉ mình nó mà còn phải tầm 10 người cùng làng nữa cũng bị bán cho chủ chứa bên Trung.

Nó nói:

- Ngày đầu tiên họ nhốt tất cả vào cùng một phòng, không cho ăn uống gì. Bên ngoài thì toàn đàn ông người Trung. Ai khóc lóc hay bỏ trốn là nó đánh luôn. Toàn gậy sắt đập vào người.

Sáng hôm sau thì chúng nó đưa bọn cái Mai đến nơi làm việc. Một cái nhà to lắm, lúc nào cũng đông nghịt người. Bọn chủ Tàu cho chúng nó đi tắm rửa ăn cơm, cơm thì chỉ có đậu hũ, với rau, thịt mỡ....Ăn xong là bắt làm luôn. Ban đầu còn bỡ ngỡ chẳng biết làm gì, bọn bảo kê nó lại lôi ra đánh. Ròng rã như thế mất một tuần, không quen cũng phải quen. Cái Mai bị bắt đi khách theo tình trạng không lúc nào được mặc quần áo.

Nằm trong phòng hết thằng này xong, thằng khác lại vào. Cứ liên tục như thế từ sáng đến đêm, trừ hai bữa cơm mỗi bữa 20". Một ngày phải đi đến 4-50 cái mà không có bôi trơn như này đâu. Nó bảo hôm nào cũng đau rát khắp người nhưng không dám kêu, vì kêu là bị đánh thêm. Bất đồng ngôn ngữ, điện thoại không có chẳng biết cầu cứu ai. Mà lũ mọi khách Trung Quốc toàn thằng bệnh hoạn, nó bắt làm đủ các kiểu. Mai kể:

- Em từng bị một thằng béo ụ ị bắt liếm từ chân lên đến cổ nó. Trong khi nó cứ túm tóc em giật liên tục. Không khác gì con chó. Nhưng em không làm thì nó sẽ nói với bảo kê. Chúng nó lại đánh.

Có lúc khách nhiều quá chúng nó còn chẳng chọn nhân viên. Đi qua phòng là nó tự kéo vào, phòng thì tối om chẳng biết mặt mũi nhau như thế nào. Chưa hết nếu đi đêm thường phải phục vụ 2-3 thằng một đêm. Mà bọn Trung Quốc nó còn không đi bao. Chúng nó cứ như súc vật ấy, đau không dám hé nửa lời. Nghe đến đây thì phần nào tôi hiểu được tại sao cái Mai lại lầm lỳ, ít nói. Quá khứ như thế thì sao có thể vui vẻ nổi. Không bị điên đã là may lắm rồi. Tôi cũng hơi chột dạ vì nó làm bên đó kiểu bầy đàn như vậy thì...bệnh tật....!??:

- Thế em có bị bệnh gì không..!!??

Hỏi xong cũng thấy dơ mồm, nhưng chẳng biết hỏi làm sao. Mai nó cười bảo:

ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

- Số em may không dính bệnh a ạ, xuống đây chị cũng đưa em đi khám cẩn thận rồi. Nhưng chân em có cái sẹo to lắm. - Nói nó đưa bắp chân ra cho mọi người xem. Nó tiếp:

- Sẹo này là do em trốn, bị chủ bắt lại nó đánh cho què chân gần một tháng. Hôm đó giờ ăn cơm em trốn ra đằng sau nhà rồi bật tường trốn. Chạy không được bao lâu thì bị bắt lại.

Trốn không thành cái Mai bị bắt lại, đánh chảy máu chân, không cho ăn 2 ngày. Nó bảo có lúc chỉ ước mình chết đi cho xong. Nhưng ở nhà còn bố mẹ, rồi chồng con nữa. Tôi ngớ người:

- Em có chồng con rồi á...!??

- Vâng, em lấy chồng năm 14 tuổi, con em bây giờ được 3 tuổi rôi. Lúc e bị bán đi con em mới được hơn 1 năm. Cũng vì nhà nghèo nên ai bảo đi làm kiếm nhiều tiền là đi ngay anh ạ.

Chuyện trên dân tộc lấy chồng lấy vợ sớm tôi không lạ. Vì hầu như đứa nào cũng thế, có đứa 15 tuổi còn có đến hai đời chồng đấy chứ. Nhưng nghĩ cái Mai khổ thật sự. Tôi hỏi thế sao sau này lại về được. Mai kể:

- Cuối năm 2015 nhà chứa đó bị công an dẹp. Bọn chủ chạy hết, còn gái thì họ giải về trại. 2 tháng sau thì họ trả về nhà. Không có vụ ấy thì em không có đường về anh ạ.

Nó bảo về nhìn bà Dì mà nó chỉ muốn giết, nó không bao giờ nói chuyện với bà dì nữa. Chồng nó cũng biết nhưng vẫn yêu nó lắm. Ở nhà mấy tháng thì cái Ngọc gạ nó xuống đây làm. Nó không dám nói với chồng là đi làm gái. Nó bảo nó đi làm công nhân, tháng nào nó cũng xin về 2-3 hôm để thăm nhà thăm con. Nghe xong câu chuyện thì tầm lúc sau cái Ngọc với cái Dung đi khách về. Hai thằng Trung Quốc đi cũng không được lâu cho lắm. Bên ngoài bây giờ cũng đã tạnh mưa nhưng đường thì vẫn vắng teo. Ngồi mãi cũng chỉ được thêm mấy vé từ mấy nhà nghỉ xung quanh gọi mượn người. Cái Mai hôm đó được có 3 vé, mặt nó không lấy làm vui cho lắm, hôm nay vắng quá mà. Tầm 1h là cả bọn lại rủ nhau đi ăn đêm. Cái Mai không đi mà thay quần áo đi ngủ trước. Ít khi tôi thấy cái Mai đi ăn đêm, hôm nào mà khách rủ đi nó mới đi ăn.

Nó tiêu pha tiết kiệm lắm, quần áo cũng không mua nhiều. Lắm lúc bọn kia đi ăn đêm nó không đi tôi hỏi:

- Không đi ăn đêm hả em, hết tiền thì ứng a đưa cho.

Nó chỉ cười bảo: - Em không đói, với người dạo này béo em không ăn đêm.

Nó cũng biết những đứa kia bảo nó là keo kiệt, nhưng nó chỉ bảo:

- Khi nào như em tụi nó mới biết được....Còn bao cái phải lo.

Quả đúng thật, nó xác định đi làm là để kiếm tiền lo cho gia đình mà. Nghề nào cũng vậy thôi, làm mà không tiết kiệm thì tiêu bao nhiêu chẳng hết. Nhưng làm mệt thì phải ăn chứ. Sáng hôm sau tôi đi mua một thùng mì tôm để trên tủ bếp bảo với chúng nó:

- Đứa nào không muốn ăn đêm ở ngoài hay hôm nào mưa không ra quán ăn được thì lấy mỳ ở đây mà pha. Trứng trong tủ lạnh.

Trên đời này còn quá nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi......Hôm nghe chuyện Mai kể tôi thấy khó ngủ vô cùng...
Chap này là chap kể về Mai, hoàn cảnh của riêng Mai đã trải qua. Còn không phải tất cả bọn Nuôi Gái bên Trung đều khốn nạn như này. Vì tôi cũng biết có những người sang Trung làm gái kiếm được rất nhiều tiền. Quán tôi cũng đã có một em làm bên Trung xuống làm vài ngày. Nhưng do lượng khách không bằng bên Trung nên em ấy về sang Trung làm lại.

Số phận con người không phải ai cũng may mắn, nhưng những câu chuyện của bọn em làm quán tôi thì không đứa nào được vui vẻ. Chính vì thế mà ở cùng nhà gọi là chủ với nhân viên nhưng bản thân tôi coi chúng nó như người nhà.
Tks bạn nhiều! =D> =D> =D>
 
Truyện này có vẻ thật nhỉ. Mà không biết rõ là phố nào ở đâu ở QN!!!!
Có ai biết Quảng Ninh khu nào mà có nhà chứa, có gái như trong truyện không???
 
Top