Nguyễn Ngọc Ngạn vs Nguyễn Nhật Ánh. Ai tài năng hơn ?

NNN ở cái tầm cao rồi, nhưng văn ko phù hợp với cán bụ nên bị cấm ở VN :vozvn (8): tao toàn nghe radio của ổng, truyện nào thấy cũng hay, mà giọng đọc lại lôi cuốn
M đọc bộ Casino chưa, hay vl
 
Ông Ngạn đa tài vl
Đẳng cấp cao hơn
Còn xét về mỗi sáng tác thì tao k đọc nên k đánh giá
Truyện kính vạn hoa tao k nuốt nổi. Chắc tầm NNA chỉ viết truyện cho con nít đọc thôi
 
Truyện Hồng Nhan mới vl, có con bé có số sát phu, cứ thằng nào địt nó xong là bị chết :waaaht::waaaht::waaaht::waaaht:
 
Nguyễn Nhật Ánh gặp thời vì viết truyện cho trẻ em, tuổi mộng mơ, không liên quan đến xã hội nên sống tốt, nổi tiếng ở xứ cộng xảng này. Còn trình về văn học, xã hội thì không thể nào bằng Bác Ngạn được, vì nghệ thuật là phải tự do, NNN không bao giờ có được cái này.
 
Nghe bộ nước đục chưa, bộ này chắc hài nhất
mấy bộ mới mới chắc cũng có mà t chưa nghe, còn cũ tao nghe hết r, cả cái truyện dài trong quan tài buồn kể thời đấu tố nghe cũng hay
giờ bận éo có thời gian nghe
 
NNA chỉ phù hợp với lứa ô mai thích mộng mơ thôi.Chứ so với ông NNN thì chưa đến tầm.Tác phẩm của NNN sâu sắc hơn.
Tao đang tuổi ô mai mơ mà . =)) =)) =)) .Đùa thôi chứ tao chưađọc của NNN . Chỉ nghe mấy truyện ma thôi . Ngày xưađọc khá nhiều Nguyễn NhậtÁnh . Thấy cũng hay . phù hợp cho lứa tuổi học trò .
 
Mịa, ngày xưa cứ nghe Quang Minh Hồng Đào đọc truyện của ông Ngạn buổi đêm sợ vkl ra, nhưng vẫn thích nghe
 
Thực ra lúc đầu mn hay nghe truyện ma, cuốn vl, sau dần nghe hết cmn truyện ma chuyển sang truyện tiểu thuyết, truyện dài ngắn của lão, hồi SV nhờ truyện ma của lão mà chén đc mấy con :vozvn (7): :vozvn (7): :vozvn (7): :vozvn (7):
 
Hai môi trường khác nhau. Khó so sánh.
Mà nếu cùng môi trường thì tao bắt chú Ngạ nha =))
 
mấy bộ mới mới chắc cũng có mà t chưa nghe, còn cũ tao nghe hết r, cả cái truyện dài trong quan tài buồn kể thời đấu tố nghe cũng hay
giờ bận éo có thời gian nghe
Bộ nước đục chắc m quên, tk nam chính tên thiệu, chuyên xạo lồn ấy.
 
Truyện Nguyễn Nhật Ánh có công giữ gìn tâm hồn cho mấy đứa nhỏ trong sáng, yêu thiên nhiên cây cỏ, sống có tình nghĩa, biết hổ thẹn.

Ví dụ cái phim Mắt biếc dựng từ truyện Mắt biếc đi. Nghe có vẻ ủy mị não tình, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng có tính chất của sự chung thủy.

Đâu dễ gì yêu thương một người mà theo đuổi mãi, không bày tỏ không giành giật trong ngần ấy năm.

Nhìn ở góc cạnh thực tế lạnh lùng, nhân vật Ngạn sẽ bị mắng là si tình ngu xuẩn.

Nhưng coi chừng, cái sức mạnh tinh thần để kiên định với một lựa chọn không có lợi ích gì cho bản thân mình đó trong suốt hơn chục năm, người bình thường như chúng ta lại không làm được.

Nguyễn Nhật Ánh rất khéo trong việc nói về đạo đức bằng câu chuyện đời thường, thậm chí tầm thường. Nhờ vậy đạo đức không trở thành sáo rỗng.
 
Top