SERIES FROG MAN FROM TD

Chào các mày và chúng bạn. Tao thì đéo biết viết lách con mẹ gì đâu nhưng được cái cũng thích đọc. Tao đọc hồi ký của thằng @mucot thấy cuốn, khá giống cảm giác khi tao đọc truyện này nên tao lấy bên trời đất mang qua đây. Thằng nào đọc rồi thì k nói nhưng thằng nào chưa đọc thì nên đọc. Thôi đéo dài dòng nữa. VÀO VIỆC:
Chap 1:
Nếu ai đó hỏi tôi: chỗ nào đáng quên nhất trên quả đất này, tôi sẽ không ngại ngần mà nó ngay ra đáp án: Trại cai nghiện. Nhưng cha nào cắc cớ hỏi thêm: vậy chỗ nào đáng nhớ nhất trên quả đất này, chắc tôi sẽ ngần ngừ một chút rồi đưa ra cái đáp án y chang: Trại cai nghiện nốt.

Trại cai nghiện - theo định nghĩa của bản thân tôi - là một thứ tầm bậy nhất trên đời. Ít nhất thì cái tên của nó cũng chẳng ăn nhập chút xíu nào với tác dụng thật của nó. 10 cha đi cai nghiện về tái nghiện hết 9, còn 1 chắc vô viện tâm thần do chơi nhiều cái đầu bị hư luôn. Bởi vậy, theo ý tôi thì trại cai nghiện chỉ có một tác dụng chính: giúp mấy cha nghiện lấy lại sức mai mốt về nhà hút chích tiếp.

Trại cai nghiện tầm bậy thêm ở một chỗ nữa, tức là nó không biết phân biệt phải trái gì hết trơn hết trọi. Đường đường thanh niên cao to đẹp trai body như người mẫu như tôi bước vô trại nó cũng nhận luôn mới thiệt là bực. Thằng cha bác sĩ dòm tôi một cái, mặt lạnh như tiền phán:

- Ngày chơi bao nhiêu tiền?

Tôi cũng làm mặt lạnh không kém:

- 20 ngàn chú!

Cha bác sỹ mắt trợn ngược, la tôi:

- Giỡn mặt với cán bộ hả?

Má ơi, ngày đầu tiên vô trại đã bị phủ đầu muốn nín thở. Kên nữa chắc lão dám cầm cái kim tiêm đâm vô họng tôi lắm - nghĩ vậy tôi quay qua gãi đầu gãi tai, trả lời:

- Thì chú hỏi ngày chơi bao nhiêu, con ở ngoài chỉ có chơi mỗi game thôi, chắc tiền điện tốn cũng cỡ 20 ngàn đó chú!

Cái mặt lão hầm hầm, tay hí hoáy ghi cái gì đó vô sổ. Đừng có ghi vô hồ sơ bệnh lý của tôi "Đi cai nghiện game" thật nha. Tôi đâu có biến thái như mấy thằng nhóc ốm o ngồi 24/24 ở màn hình máy tính chớ. Ghi xong, lão lớn giọng kêu một cha mặc đồng phục bảo vệ xách tôi vô trong, ném cho tôi một câu hằn học:

- Hỏi mày trả lời tầm bậy, lát vật cũng không có thuốc đâu con?

Tôi thở dài. Lão mới cần uống thuốc đó, người đâu khùng dữ dội. Mà cũng không trách lão được, chúa mới tin là một đứa bị nhà kèm vô trại mà không có chơi ma túy. Nhưng thiệt tình cái lý do đưa tôi vô nơi quỷ tha ma bắt này hoàn toàn chỉ vì ... lòng hiếu thảo.

Đợt đó tôi 24 tuổi, cái tuổi còn bồng bột dữ lắm. Đi làm cãi cọ với cha sếp già mắc dịch, tôi nghỉ ngang xương. Thời gian rảnh nhiều, sáng thì cafe, tối đi nhậu hoặc vô bar ngồi chơi với mấy đứa bạn. Tụi này cũng hiền lành, chỉ có tội đua đòi. Đôi khi hứng lên rủ nhau chơi chút xíu thuốc lắc, mà mấy cái vụ đó cũng đâu có dính dáng tới tôi. Tôi đối với ba cái vụ đó thứ nhất là không có hứng, thứ hai là có thằng anh luôn hăm he hễ nghiện nó đem cổ tôi đi vặn, tôi cũng còn yêu đời lắm chớ bộ. Vậy mà ông trời xui khiến thế nào, tôi dính vô cái đám đó trong nguyên một vụ lùng nhùng. Cái bar bị đập, nguyên ổ bị hốt vô công an thử nước tiểu coi có phản ứng với ma túy hay không. Tôi không có bị gì hết, nhưng điều đó cũng không đảm bảo tôi không có bị làm sao.

Trở về nhà đón tôi là khuôn mặt sũng nước của má tôi. Bà làm như tôi mới đi lính từ Iraq trở về, khóc lóc quá trời.

- Trời đất ơi, bộ con bị làm sao mà đi giao du với mấy thằng mắc dịch đó hả trời? Con không thương ba má gì hết đúng không?

Tôi thở dài, chả biết nói gì cho bả yên tâm. Lão Hưng anh tôi thì gườm gườm đôi mắt, nhìn tôi không ra dáng anh em gì hết trơn hết trọi.

- Mày không có chơi hàng trắng, nhưng tụi nó kêu mày có hút cỏ, phải vậy không?

Trời ơi trời, ba cái tầm bậy đó ... đứa nào chả hút! Tôi tính trả lời lão vậy thì gặp cái gương mặt thần sầu đang ngó mình chằm chằm, câu nói vừa ra tới cửa miệng lại nuốt vô. Thiệt tình thi thoảng cũng làm vài hơi cho nó thay đổi cảm giác xíu, ba cái thứ đó bên nước ngoài tụi nó bán quá trời luôn, sao lại xếp chung vô với đám chơi hàng trắng chớ! Tôi gãi đầu gãi tai:

- Trời ơi, mấy cái đó anh biết mà, hút vô đâu có ghiền đâu. Tụi kiều nó về đem theo quá trời, công an còn không có bắt mà.

Đáp lại cái lý luận có phần am hiểu và dân chơi của tôi là nguyên một tràng khóc than vật vã. Má ơi má, cái báo an ninh thế giới má hay đọc là thứ văn hóa phẩm độc hại nhất trên đời, má có biết không? Mì chính mà có ân oán với tụi nó, coi chừng cũng thành thuốc độc bảng A chớ nói chi ba cái vụ nó viết ra câu khách. Bả đương nhiên không tin tôi - làm sao tin tôi bằng thứ ấn phẩm có đóng dấu bộ công an đỏ chót - thứ luôn rêu rao chơi cỏ nghiện một cây, chưa tính chơi nhiều còn bị khùng, hỏng não. Tôi bất lực hoàn toàn trong cái vụ giải thích này, và bất lực toàn bộ khi nghe ông già phán một câu hệt như chánh án tòa tối cao:

- Không nói nhiều với nó nữa. Thằng Hưng mai đưa nó vô trại cho tao!

Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Đời có lẽ cũng chỉ có mình tôi, hút cỡ chục hơi cỏ trong cuộc đời để rồi hôm nay xách đồ vô trại. Tôi nhìn gương mặt vô hồn của lão anh, nhìn gương mặt quả cảm của ông già, nhìn cái nhìn lóe lên hy vọng của bà già mà thầm nhủ một câu: Z&(&^^(()%%% cuộc đời chó má này!!!!!!!!!!!
 
Truyện thứ 2: GENE CAVE
Nhớ lại cái hồi còn đi học, sao tôi lại học dốt dữ dội vậy trời? Có gương mặt thông minh sáng láng hết cỡ luôn, vậy mà khi bà má nghe ai hỏi: Nhìn nó vầy chắc học hành giỏi giang hen? - bà má lại lảng sang chuyện khác.Khổ nỗi tôi học thì dốt thật, tuy nhiên đó là chuyện của thời trai trẻ thôi - thực ra tôi cũng thông minh chớ bộ, có điều tôi lười học mà thôi. Bằng chứng là sau này chạy được vào đại học, tự dưng tôi lại có hứng thú học hành đàng hoàng, tốt nghiệp loại khá hẳn hoi nha. Mà thôi khoe hàng nhiều quá, đang nói chuyện sex lại chuyển qua chuyện học hành, thiệt tầm bậy hết sức.

Thôi lỡ khoe rồi khoe luôn: tôi đẹp trai nữa. Nhất nhì cái trường cấp 3 thời tôi mới đặt chân vô luôn. Thời đó tụi nhóc thần tượng 3 cái vụ diễn viên ca sỹ Hongkong lắm, tóc để dài, chuốt gel là bá cháy luôn. Ba má tôi có mình tôi là con trai nên cũng cưng chiều hơn bạn bè. Thời đó mình tôi chạy xe máy xè xè, cho tới khi cô giáo gọi điện về phản ánh tôi mới ít đi hơn một chút. Xem nào: đẹp trai, học dốt, nhà giàu - đủ tiêu chuẩn của một hotboy thứ thiệt rồi nha.

Nhớ lại cái tuổi 16 - thường trực trong đầu một thằng con trai là thứ gì? Sex, sex và sex. Ai phản đối ra ngoài chơi. Cái tuổi dậy thì với bao nhiêu ham muốn, hễ động chút là con cu ngỏng cao đầu thấy sợ luôn. Đám bạn bè cùng phố, bạn học quậy quậy chút đều hiến dâng đời trai tân cho mấy em cave ngoài đường, riêng tôi thì không có vậy. Tôi hơi thiếu thiện cảm với mấy cái vụ này, ham thì có ham thật có điều tôi thấy nó ... không được sạch sẽ cho lắm. Tôi để ý nhiều tới mấy nhỏ bạn học hơn.

Tụi con gái 16 tuổi cũng bắt đầu trưởng thành. Eo ót, ngực ngủng, mông mủng cũng thấy rõ dần dần. Ngặt một nỗi cái lớp học của tôi nhiều cá sấu quá. Nhớ lại cái hồi đầu tiên đặt chân vào lớp tôi choáng váng thiếu chút nửa xỉu luôn tại trận: trứng cá có, răng hô có, lưng còng còng có... nhìn tưởng lạc vào sở thú không chừng. Ngày đầu tiên bước vào trường cấp 3 là một ngày vô cùng ảm đạm đối với tôi - năm ấy 16 tuổi.

Thiệt tình những ngày đầu đi học đó chẳng khác gì tra tấn: ngủ gà gật, vẽ bậy bạ và thở dài ngán ngẩm đọc lá thư tình viết kiểu trẻ con đến từ dăm ba em cá sấu. Tôi vẫn nhớ ngày đó, phương tiện truyền tin chỉ là mẩu giấy xé ra, viết dăm ba chữ lên đó rồi nhờ tụi bạn chuyển cho nhau. Tôi tất nhiên là hotboy trong trường - bởi vậy thư đến nhiều tới nỗi tôi ngán ngẩm không muốn đọc. Tưởng tượng sau ba cái dòng chữ rặt mùi trẻ con là một gương mặt đầy trứng cá mà tôi cũng thấy rùng mình.

Có điều ông trời cũng có mắt. Học được dăm bữa, trường đón một đợt học sinh mới gọi nôm na là đỗ vớt. Đám này thi vô cấp 3 thiếu chút xíu điểm, trường sau khi cân đối học sinh thấy vẫn còn chỗ liền cho nhập học. Trong cái đám đó có một con nhỏ nhìn coi rất khá, ít nhất là khá nhất trong cái lớp toàn cá sấu này. Con nhỏ tên Linh - Phương Linh.
Con nhỏ tên Linh vô lớp cũng tạo ấn tượng mạnh à nha. Quần Jean bó sát, cái áo sơ mi trắng giắt lên trên cái mặt dây lưng to tổ chảng. Giày gót cao, móng tay xanh đỏ nhìn cũng chất chơi dữ dội. Bà giáo viên nhìn cô học trò mới có vẻ không được thiện cảm nhiều cho lắm, vậy nhưng mặt con nhỏ cứ tỉnh bơ. Chất chơi lắm đó nha.

Con nhỏ được phân ngồi ngay trước mặt tôi. Lúc nó xách cái cặp bước qua, thấy con mắt nó dòm tôi cũng xem chừng ngạc nhiên lắm. Ý chừng nó đang tự hỏi: Ủa sao có người đẹp trai dữ vậy ta? Tôi cũng dòm lom lom nó, nhưng không có dòm vào mặt. Tôi dòm vô cái mông căng đét, bự hơn cái người ta thường thấy ở một đứa học sinh mới học lớp 10. Tự dưng muốn vỗ 1 cái thật mạnh ghê!

Con nhỏ hơi mập xíu, nhưng không hề gì. Tôi lại khoái khoái cái kiểu mỡ màng hơn. Hồi nào tới giờ coi phim sex Mỹ nhiều đâm ghiền mấy em có bộ mông vĩ đại. Con nhỏ này bộ mông chưa thể so sánh với mấy nhỏ Mỹ được, nhưng cũng là dạng siêu sao ở cái lớp học này rồi. Tôi thở phào một cái, chí ít đi học cũng phải như vầy chứ!

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vừa háo hức với việc một em ngon lành cành đào xuất hiện tại lớp mình, tôi mém chút nữa là té ghế khi chuông giải lao vừa reo, một thằng mặt mũi như khỉ đột, bự chà bá xuất hiện ngay cửa. Con nhỏ hớn hở lao ra đứng nói chuyện coi chừng thân mật lắm. Lòng tôi nguội te. Trời đất, thằng cốt đột đó lớn hơn tôi 1 tuổi, học dốt và đánh nhau có hạng trong trường, tuy vậy tôi chả ngán. Cái làm tôi nguội lạnh cái rụp chính là vụ con nhỏ hớn hở chạy ra với nó. Không lẽ con nhỏ bị khiếm thị hay sao mà đi yêu một thằng nhìn ghê gớm vậy trời?

Thằng cốt đột cũng có biết tôi, nhe răng ra cười một cái thấy ghét. Tôi và nó thi thoảng cũng gặp nhau ở cái quán nước ngay cổng trường học, phì phèo hút thuốc. Bình thường tôi cũng không có ác cảm với thằng này lắm, nhưng lúc ấy chỉ khịt mũi một cái rồi ngó lơ qua chỗ khác.

Vài bữa trôi qua, tôi vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh lùng (pha chút chán nản). Thời đó kinh nghiệm tình trường đã có chút xíu nào đâu, vậy cho nên thấy cái đồn có địch là chọn giải pháp ở ngoài dòm chứ đâu có dám xáp vô. Có điều, cái đám con gái mồm năm miệng mười cứ thỏa sức nhét vào trong đầu tôi cả đám thông tin bá láp về con nhỏ có thể tạm coi là hotgirl của lớp: ba má ly thân, ba đi nước ngoài gì đó, con nhỏ ở với bà. Mới cặp kè với thằng khỉ đột kia ít lâu, trước thằng khỉ đột kia còn quen vài đứa nữa ( cái này mấy con nhỏ học cùng trường cấp 2 của nó nói). Tôi lại khịt mũi một cái, trông cái tướng vậy mà cũng dữ dằn quá nha.
 
Con nhỏ trông ăn chơi nhưng học hành cũng tạm ổn. Ba cái môn tôi dốt đặc thì nó lại giỏi, bởi vậy dù không muốn lắm nhưng đôi lúc tôi cũng coi cọp bài của nó chút xíu. Đi học bị điểm kém về ăn chửi cũng mệt mỏi lắm chứ bộ. Tôi làm vì ba má tôi thôi, không phải tại tôi đâu nha.

Coi cọp bài vài lần cũng thành thân thiết, tôi với con nhỏ đó cũng có nói chuyện qua lại tầm xàm vài câu. Có điều cứ bị ám ảnh bởi cái ý nghĩ nó có bồ, tôi cũng hết cả hứng thú.

Ngày nào ra chơi, thằng cốt đột cũng nhe răng chạy xuống chỗ lớp tôi đứng chuyện trò với con nhỏ Phương Linh. Tôi cũng thấy quen, riết rồi cũng mất hứng nên chả thèm để ý. Tự dưng một bữa, thằng cốt đột chạy lên nhìn lơ láo một hồi không thấy nhỏ kia đâu, chạy lại hỏi tôi:

- Nè Long, thấy con nhỏ Linh chạy đâu rồi không?

Tôi khịt mũi một cái:

- Bồ mày mắc mớ gì tao mà hỏi. Chắc nó đi tiểu chứ gì?

Nó nhe răng cười, huých vào vai tôi một cái rồi đưa cho tôi mẩu giấy:

- Lát đưa dùm tao cho nó nha.

Chẳng để tôi nói gì thêm, nó nhét cái mẩu giấy vô tay tôi rồi ba chân bốn cẳng chạy về lớp. Tôi cũng tiện tay đút luôn vô túi. Không hiểu thằng khỉ đột này làm gì mà có vẻ nóng ruột dữ dội luôn, nhìn cái mặt lại có vẻ dâm tà nữa à nha. Tôi mở cái mẩu giấy ra đọc, chưng hửng một lúc. Mảnh giấy ghi có vài chữ xiên xẹo: Lát anh vệ sinh lớp. Ặc ặc, cái vụ vệ sinh lớp này là để trừng phạt mấy đứa quậy phá, hãnh diện gì đâu mà nó phải viết vô giấy đem khoe nhỉ? Thằng này có vẻ khùng khùng thiệt.

Lát con nhỏ về tới, tôi hờ hững đưa nó mẩu giấy, kêu thằng cốt đột kia nhờ chuyển. Con nhỏ mở tờ giấy ra đọc, rồi cái mặt thoáng chốc hơi đo đỏ. Tôi cũng thấy lạ lùng, bộ con nhỏ này cũng ... thần kinh nốt hay sao mà thằng khỉ đột kia bị phạt vệ sinh lớp nó cũng thấy vui?

TÔi cũng chẳng quản chuyện bao đồng, nằm xuống lim dim ngủ một giấc. Tiết học sau, ông thầy giáo ít khi chú ý học sinh vắng mặt hay không, tôi tranh thủ chạy xuống nhà xe làm điếu thuốc cho tỉnh ngủ.

Cái nhà xe rộng rãi, có mấy ông của nợ suốt ngày ngồi tán dóc. Tôi với đám mấy người trông xe này cũng khá thân, do tôi hay mời họ hút thuốc, thi thoảng sáng rảnh rang đi ăn sáng gặp tôi cũng trả tiền. Bù lại, tôi đi xe vô trường khỏi vé, lấy xe giờ nào cũng được, chẳng ai hỏi một câu.
Đám nhân viên nhà xe chỉ hơn tụi tôi quãng chừng vài ba tuổi. Ít học hành, lại tụ vạ rảnh rỗi nên suốt ngày ngồi tán dóc. Ba cái chuyện tụi nhân viên nhà xe nói cũng quanh quanh con nhỏ nào trong trường vú bự, con nhỏ nào mông to, tôi nghe riết cũng thấy nhàm. Kiếm một góc khuất khuất ngồi châm điếu thuốc, ngả người lên cái võng tụi nhà xe căng ra để nằm, thiệt thoải mái hết sức.

Trống tan trường vừa điểm, tụi học sinh nhao ra như ong. TÔi thây kệ, cứ nằm đung đưa trên võng cho tụi nó đi về trước. Sách cặp đã có đàn em mang về từ sớm, tôi cũng chẳng cần lo. Tụi học sinh ra lấy xe về ào ào, chỉ một lát sân trường đã vắng tanh. Một gã nhân viên nhà xe đi lại chỗ tôi, cười cười:

- Hôm nay bị phạt ở lại vệ sinh lớp sao cậu hai?

Tôi cũng cười:

- Sức mấy mà mấy bả phạt nổi em.

Hừ, tự dưng lại nhớ tới cái vụ dọn vệ sinh lớp. Con nhỏ với thằng khỉ đột kia không lẽ dọn vệ sinh lớp chung với nhau ta? Tôi bỗng thấy hơi tò mò, biết đâu... biết đâu tụi này tranh thủ lúc vắng người làm gì đó? Tự dưng trong lòng rộn ràng lên một tí, tắt điếu thuốc rồi bước lên cầu thang. Nhất định phải xem tụi này có cái gì bí mật mà lén lút vậy nha.

Lớp học của thằng khỉ đột kia nằm trên tầng 5, đi bộ muốn xuội cả chân. Tôi lò dò lên tới nơi, bỗng chưng hửng. Cả dãy hành lang vắng tanh, lớp của thằng khỉ đột về hết trơn, cửa đóng kín mít, mấy cái cửa sổ bằng sắt cũng đóng chặt luôn. Tôi chán ngán, chặc lưỡi tính quay về thì bỗng nghe thấy một tiếng "ư" rất nhỏ. Tiếng động phát ra từ cái lớp học đang đóng kín mít kia.

Tôi rón rén đi trở lại. Cái cửa sổ sắt cũng có khá lâu, mưa gió nhiều nên rỉ sét chỗ chỗ cả, nhất là tại mấy chỗ vết hàn. Tôi nép vào bên cửa sổ, lựa một cái lỗ vừa đủ nhất ghé mắt vào trong.

Tim tôi bỗng đập thình thịch. Con nhỏ Phương Linh và thằng cốt đột đang ngồi ngay trên cái bàn học giáo viên, thì thầm gì đó. Thằng cốt đột đứng dưới, con nhỏ ngồi trên bàn giáo viên dang tay choàng qua người nó. "Tư thế giống phim Mỹ quá ta" - Tôi tự nhủ. Có điều cả 2 đứa vẫn mặc nguyên quần áo, đang hôn nhau chả biết đất trời là gì nữa.

Lại thấy cái tay thằng cốt đột đang di chuyển, mò mò vào trong áo đồng phục của con nhỏ. Con nhỏ ư lên một tiếng nữa, giằng tay của nó ra. Thằng cốt đột không chịu, tiếp tục thò cái tay xoa xuống mông con nhỏ. COn nhỏ lại giãy nãy lên, nói khe khẽ: Không được đâu anh, mình chỉ hôn nhau thôi.

Thằng khỉ đột coi chừng đang nứng dữ. Thằng này không phải dạng con nhà lành gì mà cũng chơi bời dữ dội, phen này không chừng nó thịt con nhỏ luôn nha. Thấy đôi mắt nó đỏ lên, miệng lẩm nhẩm cái gì đó tôi nghe không rõ rồi đè con nhỏ xuống bàn. Cái môi nó mút chặt lấy môi con nhỏ, nằm đè hẳn lên người, trong cái quần đồng phục thấy một cục lù lù. Nó mặc nguyên quần áo, đè con nhỏ xuống bàn giáo viên mà nhấp nhấp. Tôi vừa nứng, vừa mắc cười dữ dội. Thằng này để nguyên quần áo mà làm tình được, thiệt là thiên tài trong những thiên tài đó nha.

Con nhỏ có vẻ hốt hoảng. Nó nửa muốn la lên, nửa muốn vẫy vùng bỏ chạy nhưng không dám. Thằng cốt đột thấy con nhỏ vậy càng làm bạo, ghì chặt con nhỏ xuống rồi bắt đầu cởi dần từng nút áo. COn nhỏ mắt đã hoe hoe đỏ, càng giãy giụa mạnh nhưng không dám kêu thành tiếng. Chỉ thấy phựt một cái, nguyên bộ nút ngoài đã bị thằng cốt đột cởi tung, hiện ra cái áo vú màu trắng sữa. Thằng cốt đột lại kéo mạnh tay một cái, cái áo vú lật lên. Tim tôi đập rộn ràng. Cái đầu vú con nhỏ hồng hồng nhỏ xíu hiện ra, thằng cốt đột cúi cái đầu xuống mút. Mẹ nó, thằng này nó làm tình mà ham hố như đói ăn lâu ngày vậy, mút vú con nhỏ kêu chùn chụt. COn nhỏ lúc này khóc òa lên, giơ tay đập mạnh hết sức vào lưng thằng cốt đột. Nhưng thằng này khỏe như trâu, sức con nhỏ này có ăn nhằm gì. Chỉ thấy nó làm bạo hơn, còn con nhỏ thì thiếu điều muốn hét lên nhưng không đủ can đảm.

Tôi bắt đầu thấy khó xử à nha. Tiếp tục xem hay giải cứu con nhỏ đây? Xem thì công nhận cũng hứng thú ghê, nhưng trong lòng tôi cứ có chút gì bực bội. Dù sao con nhỏ này cũng có lúc tôi hơi thinh thích, giờ lại để thằng khỉ đột kia ăn có vẻ hơi uổng phí. Trong lúc tôi nghĩ ngợi, tay thằng cốt đột đã chuyển dần xuống khóa quần con nhỏ. Con nhỏ la: Anh không buông ra tôi hét lên đó!
 
Phần thiện lương trong tôi bắt đầu trỗi dậy, lấn át hẳn cái máu dê ở trong người. Nói thiện lương cũng hơi quá, chẳng qua tôi cũng thấy con nhỏ bị thằng kia ăn thiệt uổng hết sức. Dù sao nhìn nó cũng ngon lành, nhất là sau này nó còn tới 3 năm học cùng tôi nữa kia mà. Ngồi cạnh một con nhỏ xinh xinh có điều mất trinh, tôi cũng không có khoái lắm.

Tôi hắng giọng một tiếng thật to. Thằng cốt đột nhảy bắn người lên. Con nhỏ còn hốt hoảng hơn, vội vàng vơ cái áo chụp lên người, mắt mũi tòe loe toàn nước mắt. Tôi cười thầm một tiếng, chuồn lẹ xuống tầng dưới.

Hôm sau đi học, con nhỏ vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, có điều tôi nhìn thấy nó lại tỉnh không có nổi. Cứ thấy nó lại tưởng tượng ra cái cảnh áo nịt vú bung ra, cái đầu ti hồng nhỏ xíu. Đôi khi tặc lưỡi tự trách: sao không để coi nốt cái phần dưới của nó rồi hãy hắng giọng đi, thiệt ngu hết sức. Có điều nếu làm vậy, sau này tôi sẽ tự trách mình nhiều hơn nữa.

Con nhỏ với thằng cốt đột bỏ nhau. Tôi đoán vậy vì mấy bữa nay thằng cốt đột tí toáy ở ngoài suốt mà con nhỏ cứ làm thinh, gọi thế nào cũng ko chịu ra. Cũng phải thôi, đã xấu còn làm bộ đầu gấu, gái nào chịu nổi?

Một bữa như thường lệ, tôi nhắm mắt lim dim nằm gục đầu trên bàn ngủ. Chuông giải lao tôi cũng mặc kệ, đối với tôi đến trường học ngày nào chả là giải lao? Bỗng nghe ồn ào hơn thường lệ, tụi này thiệt không có chút ý tứ nào, giờ ra chơi mà cũng làm ồn vậy là sao? Nghe thấy tiếng thằng cốt đột to nhất, oang oang vọng vào tai tôi:

- Em có ra không? Không ra tao vào lôi ra đó!

Vụ này mới à nha. Anh em thì là anh em, mày tao thì là mày tao chứ sao lẫn lộn vậy trời. TÔi ngước cặp mắt ngái ngủ dậy, thấy thằng khỉ đột mắt mũi đỏ gay, đang đứng ngoài cửa sổ. Con nhỏ gục đầu xuống bàn thút thít, nhưng nhất định không có chịu ra. Thằng cốt đột càng gầm gừ tợn:

- Mày dám tránh mặt tao à? Mày tin tao cho mày biết tay không?

Vụ này cũng mới à nha. Hồi nào tới giờ biết thằng này hung hãn côn đồ ra trò, không dè nó còn có chiêu độc đe dọa phụ nữ mới ghê. Quên chưa nói thêm, tôi cũng thuộc dạng "anh lớn" trong lớp nhờ trốn học, cúp cua và đặc biệt là đám "anh xã hội" rất ngầu. Đám này là đàn em của một ông anh họ tôi - dân Hải Phòng chính hiệu - chuyên làm ăn lậu và cho vay nặng lãi. Ông anh kêu ông già tôi bằng chú, tới nhà chơi một dạ hai vâng nhưng ra đường nói có kẻ nghe, đe có kẻ sợ. Hồi tôi còn nhỏ, ổng cưng lắm và cưng đúng theo kiểu dân Bắc - nghĩa là bênh vực em út bằng mọi giá. Hồi ổng mới vào Nam, ông già cưu mang đùm bọc hết nước nên sau này, ổng vừa kính vừa nể ông già. Có đợt đi xiết nợ nhà người quen của ông già, ổng cho đàn em đánh người ta quá trời luôn. Ông già nổi cơn lôi đình, phi xe tới tận nơi tát ổng ngay giữa đám đàn em. Ổng im re, trước sau chỉ có mỗi một câu: Cháu có biết đâu. Ông già phi xe về, đám người đứng xem còn xì xầm bàn tán: Ông này chắc giang hồ tiền bối cỡ Năm Cam?

Tôi một phần cũng ỷ y vào đám đàn em dữ dằn của ổng, phần vì cũng to con và ít ngại va chạm, nên đi học ở đâu cũng không có ai muốn động chạm. Có điều bản tính tôi cũng lành, từ hồi vô cấp 3 tới giờ không có ai đụng chạm tới mình, tôi cũng hiền khô, nằm ngủ tối ngày. Nhưng cái vụ này xem chừng không được rồi, dù sao đây cũng là lớp của tôi, lãnh địa của tôi chứ bộ?

Tôi vươn vai một cái, châm điếu thuốc nhả một hơi cho ra dáng đàn anh:

- Ê thằng kia, tao đang ngủ mà mày la hét gì vậy?

Thằng cốt đột có vẻ hơi sững lại, rồi hằn học:

- Đe'o phải chuyện của mày, xê ra chỗ khác coi!

Tôi nóng mắt à nha. TÔi hỏi chuyện đàng hoàng mà nó văng tục, vậy không được rồi. Tôi xắn tay áo lên chút cho ra dáng con nhà võ, khệnh khạng bước ra ngoài cửa. Đám học sinh bu lại bên ngoài coi như kiểu fan đứng chờ thần tượng. Tôi lấy tay nắm lấy cổ áo nó, gằn giọng:

- Mày nói chuyện với tao kiểu gì vậy?

Chợt thằng cốt đột gạt phắt tay tôi ra, tay kia thoi một cú trời giáng vào trúng đèn pha của tôi. Báo hại cái tay kia đang làm dáng với điếu thuốc, hơn nữa ngái ngủ có muốn tránh cũng đâu có kịp. Chỉ nghe binh một tiếng, hoa lá chim muông bay vòng vòng. Thằng cốt đột có cái tay mạnh thiệt, mặt mũi tôi hoa hết cả lên, nhưng máu điên cũng chảy rần rần. Vừa gầm lên một tiếng tính chụp lại nó thì thấy sau lưng có cái gì mềm oặt đâm vô. Con nhỏ nhào ra từ lúc nào, ôm chặt cứng lấy tôi, miệng la:

- Đừng có đánh nhau nữa!

Đám bảo vệ cũng chạy lên rần rần. Thằng cốt đột bị bảo vệ túm ngay lại, đưa xuống phòng giáo vụ. Tôi cũng bị giáo viên chủ nhiệm kêu xuống, viết bản tường trình. Máu nóng trong người chảy rần rật, tôi xuống tới nơi nhìn thấy thằng cốt đột chỉ muốn cầm cái ấm nước táng một cái thật mạnh vô đầu nó. May kiềm chế được, không coi chừng lại bị táng thêm một cú nữa không chừng.
Sau cái vụ đánh lộn, tôi có hơi mất điểm chút xíu do bị nó táng tím bầm cả đèn pha, bù lại hình tượng của tôi trong mắt đám cá sấu lại tăng lên thêm vài bậc. Dù sao cũng là ra tay nghĩa hiệp bảo vệ con gái của lớp chứ bộ. Thằng cốt đột thì không chỉ mất điểm, nó mất nguyên mấy cái răng và miếng da đầu - chuyện này không liên quan tới tui nha. Nó ở ác thì trời phạt đó mà.

Con nhỏ Phương Linh dạo này thái độ cũng thay đổi thấy sợ. Ba hồi trước nó cũng chỉ nói chuyện nhát gừng, hỏi gì đáp nấy, ai dè giờ mỗi lần thấy tôi tới lớp nó mừng như thấy má đi chợ về vậy. Dăm lúc hỏi han, rồi chép bài hộ mỗi khi tôi ngủ, đôi khi rảnh lên nó còn làm hộ luôn bài kiểm tra cho tôi mỗi khi tôi trốn học. Ai dè, cái vụ tưởng chừng như chả có tí quan trọng nào lại là khởi nguồn của một việc cực kì trọng đại: tôi bị mất trinh :(

Bữa đó kiểm tra Toán học kì. Tôi trước giờ nào có để ý học kì với chả 45 phút mẹ gì, đến lớp đối với tôi là quá trình đi ngủ và tập vẽ. Bữa kiểm tra học kì, xui xẻo làm sao đúng lúc tôi nổi hứng cúp cua oánh bi da. Con nhỏ Phương Linh học Toán khá nên làm xong bài còn thừa thời gian nhiều, rảnh rang làm luôn cho tôi một bản y chang. Việc đó cũng thường thôi, tuy nhiên cái quan trọng là bài kiểm tra đó của tôi được những 9 điểm lận. Vụ này gây tiếng vang chẳng khác gì thằng què chạy 100m được huy chương vàng Olympic: học sinh cá biệt đạt điểm cao nhất lớp!

Cô giáo chủ nhiệm tôi chắc chắn không phải là một người mơ mộng - bả hầu như không tin vào phép màu hay chuyện cổ tích chi chi hết. Sau một hồi gọi tôi lên cật vấn chả ra chút thông tin nào, bả nhún vai:

- Thôi được, em đã cứng đầu như vậy thì tôi cũng chịu. Có điều không phải là tôi không có cách đâu!

Cách của bả thật ra vô cùng đơn giản: so nét chữ. Chỉ hôm sau, cả tôi lẫn con nhỏ Phương Linh được vinh dự xuống phòng hiệu trưởng uống trà. Tôi thì tỉnh bơ như không, mấy lúc thấy chén trà gần cạn tôi còn thản nhiên rót nước uống tiếp, nhưng con nhỏ Phương Linh thì không có cái bản lĩnh như vậy. Mặt nó cúi gằm, mắt đỏ hoe, vai run cả lên. Tới khi nghe bà giáo viên gằn giọng kêu ngày mai bố mẹ phải tới tận nơi nói chuyện, nếu không thì nghỉ học luôn, nó mới khóc òa lên một tiếng. Con nhỏ nhát dữ dội.

Tôi thì chả lo lắm. Ba mẹ tôi gặp cô giáo chủ nhiệm nhiều tới mức có khi kết thành đôi bạn thân được không chừng. Có điều con nhỏ thì sợ muốn ngất xỉu luôn. Trên đường từ phòng hiệu trưởng về, nó thút thít không ngừng khiến tôi cũng phát rầu.

- Khóc lóc hoài vậy, kêu ba má tới gặp cô giáo đâu có chết ai đâu mà lo dữ vậy!

Nó mím môi chẳng nói chẳng rằng với tôi câu nào. Tới lớp cũng vậy, xem chừng có vẻ bực bội với tôi vì cái vụ lãng xẹt tôi gây ra cho nó. Tôi cũng hơi hối hận thiệt. Dù sao, tôi cũng là nguyên nhân của mọi chuyện này mà. Tan học, tôi kêu nó ra một góc, nói nhỏ nhỏ:

- Thôi mà, xin lỗi Linh nha. Mình cũng đâu có biết chuyện nó lại xảy ra vầy. Phải chi bà ấy phạt một mình Long là được. Long kêu cả ba lẫn má tới, vậy là có 2 phụ huynh tới rồi.

Con nhỏ đang bực bội mà cũng phải cười một cái. Mặt nó lúc cười khá xinh nha, xinh như lúc nó nằm la trời ở cái phòng học hôm nào vậy

- Cũng không phải lỗi của Long. Linh cũng không sợ, nhưng ba má Linh không có tới được.

Tôi chưng hửng:

- Ủa sao mà không tới được?

Nó cúi đầu:

- Ba Linh đi lao động bên nước ngoài, mẹ Linh cũng không có ở nhà. Linh ở với bà mà bà của Linh già lắm rồi, bà đi sao được.

- Ủa vậy hồi nào tới giờ, đi họp phụ huynh thì ai đi cho Linh?

- Bà Linh hay mượn cô hàng xóm đi dùm, có gì về cổ nói lại cho bà cũng được mà.

Tôi khịt mũi một cái:

- Vậy kêu bả đi tiếp dùm, cũng đâu có sao đâu.

Mặt con nhỏ xịu xuống:

- Không được, bị phạt như vầy hàng xóm biết được thì mắc cỡ lắm!

Tôi thở dài một cái, kêu:

- Thôi được, để Long lo cái vụ này cho.
 
Tôi học hành không ra đâu vào đâu chứ ba cái vụ này thì tôi rành một cây. Phóng xe ra chợ, thuê một ông xe ôm nhìn tướng đàng hoàng chút, đưa ổng mấy chục ngàn rồi nói khéo với ổng là xong chuyện. Hôm tới gặp phụ huynh, ổng còn hăng hái phát biểu tới sùi cả bọt mép nữa mới ghê. Vậy là chuyện khó khăn kể như xong, tuy nhiên còn một vấn đề nan giải khác nữa: tụi tôi sẽ bị đình chỉ học 1 tuần.

Đối với tôi thì đây là chuyện nằm mơ còn không thấy: tự dưng được nghỉ tới 7 ngày, khác chi một năm có tới 2 lần Tết. Con nhỏ Linh thì không vậy. Mặt nó méo xẹo như vừa mất của vậy:

- Trời đất ơi, nghỉ 1 tuần vậy Linh biết làm gì? Về nhà không được, bạn bè cũng đi học hết trơn, làm sao giờ?

Tôi lại khịt mũi một cái:

- Đi chơi điện tử, đi đá bi da, đi lượn đường, nhiều thứ mà. Không đi học có cái vui của không đi học chứ bộ.

Mặt con nhỏ càng xịu hơn:

- Long đi mà chơi ba cái trò đó.

Tôi cái tính thiện lương tới chết cũng bỏ không có nổi. Thôi giúp con nhỏ thì giúp cho trót, tôi đành hứa với con nhỏ sẽ kiếm trò gì chơi cùng nó cho qua 1 tuần này vậy.

Ngày đầu tiên, tôi mặc cái áo phông đen chạy xe vè vè qua nhà con nhỏ. Nhà nhỏ xíu, nằm trong con hẻm chỉ cách trường chừng cây số. Nghe lời con nhỏ dặn đợi nó phía xa nhà, tôi dong xe vào quán cafe dọc đường, tranh thủ làm điếu thuốc.

Đúng 12 h kém, con nhỏ đi từ trong cái hẻm ra. Quần Jean, áo trắng đồng phục, tay còn xách thêm cái cặp. Con nhỏ vừa đi vừa ngoái cổ nhìn ra đằng sau, đúng cái dáng có tật giật mình. Tôi hù một tiếng:

- LÊN XE!

Con nhỏ giật mình một cái, rồi nhe răng cười. Đàn bà con gái dễ nể thiệt, ba lúc khóc thút thít rồi ba lúc lại cười re. Đợi nó lên xe, tôi nổ máy rồi hỏi:

- Đi đâu đây chị Hai?

Con nhỏ đấm nhẹ vào lưng tôi một cái:

- Long muốn đi đâu thì đi!

Thiếu chút nữa tôi buột miệng: "Vậy vô nhà nghỉ nha" (Đoạn này tôi xạo đó, thời đó tôi cũng chưa có rành mấy cái vụ này). Có điều cũng hơi lúng túng, không lẽ rủ con nhỏ đi đá bi da hay chơi điện tử? À mà chợt nhớ ra đàn bà con gái đứa nào cũng thích ăn vặt hết trơn, tôi hí hửng phóng xe đưa con nhỏ đi ăn. Nào chè nào ốc rồi linh tinh đủ thứ cả, tôi không khoái mấy thứ này lắm nhưng con nhỏ quả nhiên có vẻ mê. Con gái nhỏ mà, đứa nào là không thích mấy cái đồ ăn vặt. Hôm đầu tiên trong chuỗi 7 ngày kết thúc bằng một thứ hương vị ngọt ngào của chè, trái cây và sinh tố.
Ngày thứ 2, mọi thứ cũng vậy vậy. Nếu không đi ăn thì lại la cà tới mấy tụ điểm chơi bời của đám nhóc, có khi hứng lên tôi còn rủ nó đi chọc bi da. Độc giả đừng chửi tôi ngu nha, hồi đó còn nhỏ xíu và trong trắng nên cũng đâu có nghĩ tới chuyện bậy bạ. Nhiều lắm tôi cũng chỉ hay phanh gấp để ngực con nhỏ va vào lưng chút xíu lấy cảm giác thôi.

Mà cái lần đầu tiên tiếp xúc với ngực đàn bà, cảm giác nó kì lạ và thần bí thật. Khác xa cái lúc giờ, nhiều lúc mân mê cặp ngực mấy con nhỏ bồ có cảm giác hệt như đang cầm cái bánh dày chuẩn bị đút vào mồm vậy. Mỗi khi ngực con nhỏ chạm nhẹ vào lưng, hệt như có dòng điện chạy ngang qua người vậy. Thằng nhỏ bị giật tới cứng người.

Ngày thứ 3, thứ 4 trôi qua cũng vậy, có điều khoảng cách giữa tôi và con nhỏ trên cái yên xe đã được giảm bớt nhiều nhiều. Nó không còn để cái cặp sách chen giữa tôi và nó nữa mà đưa tôi treo phía trước xe, đôi khi tôi phóng xe nhanh một chút nó còn bám lấy eo tôi nhè nhẹ. Tôi lúc đó chỉ cảm thấy khoái khoái - một thằng nhóc tì mới 16 tuổi đầu chạy xe đèo ghệ bám eo đằng sau cũng bảnh lắm chứ bộ?

Ngày thứ 5 trong chuỗi 7 ngày đình chỉ học là một ngày trọng đại. Tôi không tin vào thần, phật, tuy nhiên tôi nghĩ rằng trên đời quả thật có ông trời và ổng cũng theo dõi tôi suốt mấy ngày vừa qua, bụng thầm chửi tôi ngu ngốc. Ổng coi hoài hẳn cũng thấy sốt ruột, bởi vậy ổng không muốn mấy cái vụ đó tiếp tục lặp lại thêm lần nữa.

Ngày thứ 5, tôi như thường lệ đón con nhỏ ở quán nước. Có điều ngoài trời mây kéo đen sì cả, chắc chỉ chốc lát là sẽ có mưa to. Mưa thì mưa, cùng lắm tôi tắm mưa chứ tôi đâu có ngại. Tuy nhiên con nhỏ Phương Linh thì không như vậy được. Nó leo lên xe, lo lắng:

- Sắp mưa rồi nha. Mình chạy đâu giờ?

Tôi cũng chép miệng:

- Chắc vô quán cafe nào đó ngồi thôi, mưa vầy thì đi đâu nữa. Đợi chút, Long đèo Linh qua nhà lấy cái áo mưa nha.

Tôi chạy xe tà tà về nhà. Ban ngày nhà tôi cũng chẳng có ai, ba má tôi đi công chuyện suốt, một bà giúp việc già thì nay ở nhà tôi, mai mốt ra cái nhà ngoại ô trông coi. Bên đó có cây cối gà qué nên bả có vẻ thích, dăm ba hôm mới về nhà tôi đang ở dọn dẹp một lần.

Xe đỗ cái két trước cổng. Con nhỏ Linh nhìn vô căn nhà tôi, ánh mắt có vẻ hâm mộ à nha:

- Nhà Long bự ghê ha!

Tôi cười ngượng nghịu, rồi mở khóa. Cái cửa vừa mở ra cái kẹt thì nghe đánh rầm một tiếng. Sét ngoài trời đánh vô cái cột thu lôi căn cao ốc kế bên, gió thổi mạnh như sắp có bão. Con nhỏ Linh bị tiếng sét làm giật cả mình, mặt mũi tái nhợt. Tôi cũng lo lo, bảo con nhỏ:

- Thôi vô nhà Long trước đã, lát tanh mưa mình đi sau nha!

Con nhỏ chưa kịp nói gì thì ông trời đã trả lời dùm nó. Mưa như hắt nước xuống cả 2 đứa tôi. TÔi quýnh quáng mở rộng cái cửa, đẩy cái xe vào rồi giục nó:

- Vô lẹ đi, bộ muốn tắm mưa cho mát hả?

Con nhỏ cũng luýnh quýnh chạy vô. Cơn mưa lớn thiệt, có chút xíu mà đã làm 2 đứa ướt như chuột lột. Cái áo trắng đồng phục của con nhỏ dính nguyên một mảng nước lớn ngay trước ngực, bó sát hẳn vào cái áo ngực. Tôi bất giác cứ nhìn lom lom vào cái mảng ướt ấy, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
 
Cũng may con nhỏ không có để ý. Nó còn đang bận lo cái cặp sách có bị ướt hay không. Vô tới phòng khách, nó mới nhận ra, mặt mũi đỏ cả lên rồi lúng búng:

- Long cho Linh mượn cái khăn đi!

Ngay dưới phòng khách cũng có nhà vệ sinh, khăn khố đầy đủ cả nhưng không hiểu trời xui đất khiến như thế nào, tôi buột miệng:

- Linh lên phòng của Long đi, dưới này đâu có ai dùng nhà tắm đâu!

Con nhỏ cũng líu ríu lên theo. Tôi bước ngay sau nó, tim đập rần rần. Cái cặp mông con nhỏ chà bà cứ đu đưa theo từng bước cầu thang, máu mũi tôi muốn xịt ra ngoài. Lần đầu tiên có một con nhỏ bước lên phòng tôi, cái cảm giác đó sau này dù có muốn tới cỡ nào, tôi cũng không thể tìm lại được. Cảm giác sắp sửa bị mất trinh :(

Tuy nhiên cũng chỉ là cảm giác của một mình tôi mà thôi. Con nhỏ vẫn ngây thơ như quả bơ, có khi nó nghĩ trong nhà tôi vẫn còn có người không biết chừng. Đẩy cánh cửa phòng tôi ra, nó tò mò ghé mắt nhìn qua một lượt. Nào quần sịp vất trên bàn, nào gạt tàn thuốc đầy có ngọn, chưa kể chăn màn gối còn vất ngả nghiêng như bãi chiến trường. Tôi cũng hơi ngượng một tí, bật đèn phòng tắm rồi kêu nó:

- Linh vô lau người đi kẻo lạnh.

Con nhỏ quay lại nguýt tôi một cái. Ý hẳn chê tôi ở dơ đây. Tôi cũng cười trừ, đợi con nhỏ vô rồi mới ba chân bốn cẳng dọn dẹp lại cái phòng bừa bộn một chút.

Dọn dẹp tạm tạm đâu ra đó một hồi, tôi thở phào một cái rồi ngồi lên trên giường làm điếu thuốc. Phòng của tôi cũng nhỏ, ngoài chiếc giường ra chỉ có độc nhất cái tủ truyện, một cái kệ nhỏ đựng tivi đầu máy và chấm hết. Nhìn mấy cái cửa kính hở toang hoang hướng ra khoảng đất trống bên cạnh nhà, tôi nghĩ nhanh một cái rồi đi ra, kéo hết mấy tầm rèm cửa lại. Vô thức thôi nha, không có ý gì đâu.

Con nhỏ làm gì ở trỏng mà lâu dữ. Tôi chép miệng. Muốn ghé con mắt vô cửa nhìn một cái nhưng ngại ngại. Nhất là cái cửa phòng tắm nhà tôi có nguyên cái khe hở phía dưới, nhỏ xíu thôi nhưng nếu đứng ở đó là nhìn thấy nguyên cái chân luôn. Tôi biết điều này sở dĩ bởi trước kia tôi có nuôi một con mèo, con mèo quỷ chuyên đứng đợi tôi phía ngoài phòng tắm nên mỗi khi mở cửa phòng, tôi phải mở nhẹ nhẹ tránh đụng vô mặt nó.

Con nhỏ cuối cùng rồi cũng ra. Chắc lo lau khô luôn cái áo nên hèn chi lâu dữ. Nó bước ra, khuôn mặt vẫn vui tươi như con đười ươi, hẳn là không mảy may biết về những gì đang ở trong đầu tôi. Tôi đưa cho nó ly nước, kêu:

- Ngồi đây chút đi Linh, rảnh mở tivi ra coi, Long cũng vô thay đồ chút.

Tôi bước vô phòng tắm, cởi đồ ra. Mùi của con gái ngai ngái vẫn lẩn quẩn trong phòng. Tôi bất giác sờ lên thằng nhỏ, xoa xoa một cái.Thằng nhỏ hư thiệt, chỉ chạm nhẹ vào là đã ngóc hẳn cái đầu lên. Tôi bật nước xối ào ào, thằng nhỏ hiên ngang giữa đống nước chẳng chịu cúi đầu chút xíu nào.

Cái phòng tắm do làm cho riêng tôi dùng nên thiết kế cũng hơi ẩu. Cánh cửa xập xệ muốn rụng ra, ba má kêu thay vài lần mà tôi làm biếng nên cũng chẳng cần. Nếu ở nhà một mình, tôi cũng đâu bao giờ thèm đóng cửa. Phía cái chốt có hở một miếng nho nhỏ chừng nửa đốt ngón tay, do một lần tôi lỡ tay đá cánh cửa một cái vì khó mở. Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ nó lại là nguyên nhân mình bị lộ hàng :(

Tôi có tật tắm lâu. Không tắm thì thôi, mỗi lần tắm là kỹ càng lâu lắc. Phòng tắm có nguyên cái gương bự thiệt bự, tôi khoái vừa tắm vừa coi mình trong gương dữ dội. Dù sao cũng có tập thể hình dăm bữa, cũng có chút ngực, chút eo, thêm nữa thằng nhỏ chẳng cần tập tành nhưng cũng khá đô con nên tôi cũng khoái tự ngắm mình. Mấy người ít khi chịu ngắm mình trong gương, một là khiếm thị, 2 là body quá xấu - tôi thường tự nhủ vậy.
Có điều bữa nay tôi tắm không được tự nhiên cho lắm. Phần vì phía ngoài rõ ràng có một con nhỏ đang ngồi, phần vì mải nghĩ lát nữa sẽ phải làm gì, nếu không chắc chỉ có nước đem nó đi ăn uống như mọi ngày thì quả là bách nhục. Một phần nữa, rất quan trọng, đó là tự dưng tôi cứ thấy nhột nhột. Cảm giác có ai đó đang dòm mình thì phải.

Tôi xối nước lên đầu, quơ quơ tay lên cái tóc rồi hé mắt nhìn qua làn nước mỏng đang xối từ trên tóc xuống. Tim tôi đập mạnh một hồi. Cái gì thế này hả trời? Rõ ràng dưới cái khe cửa nhỏ nhỏ đang ... hiện ra một cái móng chân. Nhà tôi tất nhiên không phải nhà ma, bà giúp việc cũng không có ở nhà và nếu là bả đang rình xem tôi tắm, hẳn bả cũng không thể có cái móng chân sơn xanh đỏ như vầy được. Tôi muốn nghẹn cả thở, đầu óc như tắc hẳn đi không nghĩ ngợi được cái gì. Ông trời ơi, quả thật có quả báo sao? Mấy bữa trước coi được nửa cái vú của nó, bữa nay bị nó soi hết nguyên cả thân hình trần như nhộng. Không lẽ vụ này tôi lỗ thảm vậy sao?

Nói chơi vậy chứ tôi bị kích thích cực kì luôn. Trong đầu óc của một đứa nhóc mười mấy tuổi, đâu có thể có suy nghĩ đàn bà cũng dâm dục và tò mò giống hệt như đàn ông. Tụi anh lớn hơn vài tuổi, mấy đứa giang hồ xã hội đen lóc nhóc thời đó cũng thường nói ba cái chuyện tầm phào rằng nhu cầu của phụ nữ còn lớn hơn cả đàn ông, tụi nó còn dâm dục và tò mò hơn cả con trai, tôi đều chẳng tin cho lắm. Nhất là khi đây lại là con nhỏ bạn học của tôi, một con nhỏ có vẻ ngoan dữ dội?

Thời trẻ quả thật ai cũng ngốc nghếch, tuy nhiên lúc đó tôi cũng không ngốc lắm. Tôi bắt đầu tin vào mớ lý thuyết ngoài đường về độ dâm của đàn bà con gái và bắt đầu đem những thứ mình thường nghĩ đối chứng với con nhỏ Phương Linh. Mình hay nhìn mông nó, vậy nó thích nhìn gì ở mình? Con cu chắc? Hay là ngực? Khi mình nhìn cái mông nó, mình hay nuốt nước bọt và muốn sờ vào, vậy nó nhìn mình trần truồng có khi nào nước dãi chảy tới gối không ta?

Dù cho đang đảo điên vì những câu hỏi, tôi cũng không quên kín đáo hóp bụng lại một chút cho có eo, gồng ngực lên chút nhìn cho bắt mắt. Dù sao trước mắt mình cũng đang có khán giả, lại còn là khán giả nữ đầy tiềm năng về dâm dục. Có điều, tôi vẫn không thể nào trả lời: tại sao tụi con gái mới nhỏ vậy mà đã có những khát khao giống hệt như tụi con trai? Mãi sau này khi lớn lên, tôi mới biết rằng mình đã sai hoàn toàn: con gái mạnh hơn con trai tới vài lần về chuyện đó!

Tôi không nhìn vào chỗ khe hở vì sợ nó mất tự nhiên, mà thản nhiên quay ra tắm tiếp. Tuy nhiên giờ không thể gọi là tắm, nên gọi nó một cách mĩ miều hơn: Thoát y nghệ thuật dưới vòi hoa sen. Quả thật vậy, tôi hết xoa ngực lại xoa con cu, nắm lấy cái cần cổ xóc nhẹ nhẹ cho thằng nhỏ cứng đờ người. Đôi khi xoay hẳn người ra phía cửa, ưỡn con cu ra, 2 tay vuốt tóc hệt như màn quảng cáo Romano vậy. Có điều mải mê trình diễn quá, tôi chưng hửng khi nhìn xuống phía dưới, cái móng chân đã biến mất tự khi nào. Tôi hơi quê chút - không lẽ nãy giờ mình làm ... cho cái gương coi sao? Hay con nhỏ phát hiện ra mình đã biết?

Thằng nhỏ bị mất hứng đâm ra xuội lơ. Tôi hơi quê một chút, nhưng lại chuyển thành bực bực. Tánh tôi hơi lạ, bình thường thì rất hiền nhưng khi nổi nóng lên thì cái gì cũng bỏ qua hết được luôn. Lần này cũng chẳng hiểu vì sao tôi bực, hay có lẽ là bởi tôi đã ảo tưởng nhầm về con bé này? Không lẽ nó không thích nhìn tôi tắm?
 
Tôi đem cả mớ suy nghĩ bùng nhùng đó bước ra ngoài. Con nhỏ vẫn ngồi xuội lơ trên giường của tôi, cái mặt cố tình tỏ ra ngây thơ nhưng vẫn có cái nét gì đó hơi lúng túng. Tôi phát hiện ra, mình không có lầm một chút nào.

Tôi cũng hơi đãng trí, vì khi tắm xong chỉ mặc độc chiếc quần cộc ra ngoài. Bình thường ở nhà, tôi toàn ở truồng đi ra khỏi phòng tắm chứ sức mấy mà mặc áo quần. Lần này rõ ràng có nó ở ngoài, nhưng may mắn tôi còn mặc chiếc quần cộc chứ nếu tồng ngồng như mọi khi, có lẽ mọi chuyện lại hỏng be hỏng bét.

Con nhỏ quay ra, nhìn tôi đang trần trùng trục, cái quần cộc nhỏ xíu chỉ dài ngang cái quần bơi thì la lên:

- Trời ơi trời, Long ăn mặc kiểu gì kì vậy!

Nói xong nó đưa 2 cái tay lên che mắt. Tôi sững người lại, mặt cũng đỏ cả lên. Đãng trí thiệt à nha. Nhưng tự dưng tôi thấy cái kiểu che mắt của con nhỏ này có cái gì đó gượng gạo sao sao đó, hệt như ngày xưa coi phim có mấy cảnh hôn nhau, mấy người lớn cũng kêu tụi nhỏ bọn tôi phải che mắt lại - tôi ti hí hoài. Con nhỏ này chắc không ti hí, nhưng mà nó đang xạo tôi rồi. Chẳng biết dũng khí từ đâu ra, tôi buột miệng nói một câu trớt quớt:

- Linh nhìn hoài rồi, có gì đâu mà bày đặt che mặt!

Con nhỏ như kiểu bị sét đánh trúng, chết lặng đi. Hồi lâu mới lắp bắp:

- Long ... Long ... nói... cái gì?

Tôi quả nhiên là một người có tiềm ẩn ít nhiều tính ác. Nếu có tiền kiếp, ắt hẳn tôi đoán mình cũng thuộc dạng ma đầu dữ đội lắm đây. Không hiểu sao, trước cái vẻ sững sờ như kiểu kẻ trộm bị bắt quả tang của bé Linh, tôi lại thấy mình can đảm và oai phong hơn gấp bội. Tôi thủng thẳng:

- Hồi nãy chẳng phải Linh dòm tôi trong phòng tắm đó sao?

Con nhỏ mặt mày tái nhợt cả đi, miệng như bị ai bịt chặt, chẳng nói ra được tiếng nào. Phải tới 5 phút sau, nó òa lên một tiếng rồi nức nở:

- Long... xúc phạm Linh!

Nói ra sự thật lại là xúc phạm sao trời? Đâu lại có cái lý lẽ bất cần đời như vậy. Tôi cũng hơi hơi có chút bực mình. Trên đời tôi ghét nhất là ai đổ vạ cho mình, mặc dù tôi làm sai cũng chẳng ít. Thôi lỡ rồi, đã chơi thì không được sợ mưa rơi, tôi bồi thêm một cú knock-out:

- Có gì đâu, Long cũng coi Linh rồi, giờ Linh coi lại, coi như huề đi!

Thằng anh xã hội đen của tôi có lần buột miệng nói tôi có phong cách giang hồ, bị ông già chửi vuốt mặt không kịp, ai dè cũng có phần đúng đó nha. Tôi bản chất không thích va chạm, nhưng ở trong một số trường hợp dòng đời xô đẩy, chất bựa trong tôi có dịp phát tiết không thua kém bất kì một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ nào. Cuộc đời tôi đã nhiều lần chứng kiến điều đó xảy ra, có điều, đây lại là lần đầu tiên. Có trong mơ, tôi cũng không nghĩ mình nói chuyện với con nhỏ bạn học cùng lớp theo kiểu như thế này.

COn nhỏ Linh mặt hiện lên vẻ bực tức:

- Long nói cái gì kì cục vậy? Không lẽ ban nãy Linh thay đồ...

Tôi chặn luôn họng nó lại:

- Không phải Long coi hồi nãy, mà là hồi khác.

Con nhỏ chắc đang bị cú shock điện của tôi tác động nên suy nghĩ của nó cũng chậm chạp hẳn đi. Nó lắp bắp:

- Long coi ... coi hồi nào?

Tôi thủng thẳng:

- Ủa bộ có gì hay sao mà cuống dữ vậy ta?

Con nhỏ càng luống cuống hơn:

- Long... coi cái gì?

- Ở trong cái lớp học đó!

Tôi nói mấy chữ đó cũng nhẹ nhàng thôi, nhưng với con nhỏ như kiểu tiếng sét trong vườn hoang vậy. Nước mắt nó bắt đầu tuôn như mưa, 2 cái tay che kín bưng khuôn mặt. Tôi thấy tội tội, muốn lựa lời an ủi mà chẳng biết bắt đầu như thế nào. Lại thêm một câu lãng xẹt buột ra ( ngày này ngày gì nói toàn câu lãng xẹt)

- Thôi mà, có gì đâu, ai mà không như vậy.

Tôi cũng là nói liều thôi, chẳng hiểu con nhỏ có tin không nhưng hồi lâu thấy nó bớt thút thít thật. Nó đưa bộ mặt đưa đám nhìn tôi rồi quả quyết:

- Long không được nói chuyện đó với ai, nếu không Linh tự tử!

To chuyện rồi nha. TÔi hồi đó tới giờ cũng chưa bao giờ có gan bức tử ai đó cả. Nó dọa một câu đâm làm tôi cũng hơi quýnh quáng, tuy nhiên cái tính ngang bướng trong tôi lại trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết. Tôi bất mãn khịt mũi một tiếng:

- Linh tự tử mắc mớ gì tới Long, tại sao đem ra dọa chi vậy?

Con nhỏ có vẻ bị shock hơi nhiều trong hôm nay, nó òa lên một tiếng thảm thiết rồi chúi nhủi xuống giường tôi, khóc như mưa như gió. Đúng lúc tôi cũng đang muốn bảo nó nếu không nín thì tôi cũng đi tự tử thì nó làm cho tôi chết điếng bằng một câu nói giữa tiếng nấc:
- Long... không có thương Linh chút nào hết!
Tôi như bị trúng tà, đứng như trời trồng. Cuộc đời sau này của tôi đã gặp đủ loại bày tỏ tình cảm với mình. từ cave, gái tiếp thị, gái teen, gái xề, tuy nhiên ấn tượng của nó so với lần đầu tiên của cuộc đời này là một trời một vực. Tôi biết tán gái từ năm lớp 3, có bạn gái nắm tay dung dăng dung dẻ từ năm lớp 7, hôn vào má nhau năm lớp 8, tuy nhiên người con gái đầu tiên tỏ tình với tôi trong một khung cảnh khó quên như thế, chỉ có thể là em. Sau này, dù có bao nhiêu chuyện khiến tôi và em căm ghét nhau, tôi cũng không thể phủ nhận rằng, người đàn ông không thể nào quên người con gái đầu tiên của đời mình, trừ khi đó là một ả cave.

Không lan man nữa, tôi lúc đó chỉ thấy tâm trạng của mình nửa bay bổng, nửa ảo ảo như thể vừa dùng xong 2 kg đá. Giờ đến lượt tôi biến thành gã cà lăm, còn con nhỏ kia thì đổi ngược lại thành vị quan tòa:

- Tại sao Long ác như vậy? Sao Long không muốn để cho Linh sống nữa? Linh có làm gì sai với Long đâu?

Con gái cũng ngộ thật à nha. Mãi sau này, tôi mới nhận ra rằng chiêu hữu hiệu nhất của họ dùng khi hữu sự là nước mắt và ... đổ vấy cho người khác. Rõ ràng, tôi từ vị trí người vô tội lại đùng 1 cái chuyển sang vị trí người có tội. Nản hết sức.

Tôi lúc đó chỉ lắp ba lắp bắp:

- Không... không phải... ý Long là...

Con nhỏ gằn giọng:

- Ý Long là sao? Giờ mọi chuyện như thế này, Linh chẳng còn mặt mũi nào nhìn ai nữa!

Nói xong lại khóc thêm một trận lớn như mưa lũ miền Trung. Không biết ai xui khiến, hay do ảnh hưởng của phim ảnh Hongkong - khi mà đàn bà khóc thì đàn ông nhất định phải ôm, tuy nhiên kèm theo đó thì đàn ông thường phải chịu vài quả đấm - tôi lấy hết can đảm giang tay ôm choàng lấy người con nhỏ. Nó run bắn lên một cái, tuy nhiên rất may tôi không bị ăn đấm như ở trong phim. Cảm giác được ôm một đứa con gái lần đầu tiên thật khó tả. Nó mềm mại và ngọt ngào, mang một thứ dư vị lâng lâng như khi uống một ly champaigne hảo hạng. Con nhỏ nằm im, không khóc, không đẩy ra, nhưng cũng chẳng nói thêm điều gì cả. Tôi lục tung cả cái đầu và cuối cùng cũng nghĩ ra một câu an ủi "thứ thiệt":

- Tuổi của tụi mình ai mà chẳng tò mò. Nếu ai cũng đòi tự tử, làm gì trên đời còn người lớn nữa. Long cũng tò mò vậy mà.

Câu an ủi này có tác dụng cũng lớn lắm nha. Thường thì khi có một kẻ chung hoàn cảnh với mình, con người ta sẽ cảm thấy được sẽ chia lắm lắm. Con nhỏ Linh cũng vậy. Nó nín khóc, đôi mắt có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó. Nó khẽ đẩy tay tôi ra:

- Long phải hứa không nói chuyện này ra với ai nhé, có được không Long?

- Được mà, đảm bảo sẽ không có nói với ai hết!

Tới tận giờ, tôi vẫn giữ được lời hứa ấy. Tôi đã không nói chuyện của tôi và Linh cho bất cứ ai, có điều tôi chỉ viết và post lên 4rum mà thôi. Những điều ấy không có trong lời hứa.

- Những điều Long nói có thật không, hay Long nói dối Linh?

- Điều gì cơ?

Giọng con nhỏ cũng lí nhí hẳn lại:

- Thì Long nói ai cũng như thế, Long cũng như thế ấy...

À thì ra là cái chuyện này. Tôi mạnh dạn gật đầu. Con nhỏ ai dè lại thòng thêm một câu quái ác:

- Thế Long như thế là như thế nào?

Mặt tôi đần hết cả ra. Có cho kẹo tôi cũng không nghĩ ra con nhỏ này sau một hồi khóc lóc tự tử lại đâm ra oái ăm như vậy. Tôi trả lời trớt quớt:

- Thì như thế là ... như thế ấy.

Con nhỏ mặt phụng phịu ra:

- Thế thì chắc Long nói dối rồi, Linh không tin!

Tôi sau một hồi trấn tĩnh cũng tìm ra được một câu lãng xẹt tiếp:

- Thế Linh nghĩ Long như thế là như thế nào?

Cứ tiếp tục hỏi mãi như thế, có lẽ sẽ tới sáng mất. Có điều tôi chẳng nghĩ ra được điều gì cả. Đúng cái lúc đó, con nhỏ gỡ rối cho tôi bằng một thứ mà tôi phải biết ơn con nhỏ suốt đời, vì sau này tôi áp dụng điều đó vào được khá nhiều trường hợp. Các bạn độc giả nếu có dùng nhớ chỉ áp dụng với những em tuổi teen teen và hơi dâm dê -(hướng dẫn sử dụng của tác giả):

- Tụi mình chơi trò nói thật không Long?

TÔi như bị rơi vào mê cung, hỏi lại nó:

- Nói thật thì sao, nói thật như thế nào?

- Tức là Long hỏi một câu, Linh sẽ trả lời thật một câu. Sau đó Linh sẽ hỏi lại Long một câu. Nhưng chỉ có Linh và Long được biết chuyện này, sau này không được ai nói ra nữa, Long chịu không?

Tôi vốn không có đầu óc kinh doanh nhạy bén lắm, nên cái thương vụ này rõ ràng tôi bị lỗ nặng nhưng cũng ngơ ngẩn gật đầu. Tuy nhiên, câu nói: thánh nhân đãi kẻ khù khờ áp dụng vào tôi trong trường hợp này có vẻ không sai lắm.
 
Tuy lúc đó tôi xuội lơ rồi nhưng cũng vừa kịp tung ra chiêu trước:

- Cho Linh hỏi trước đó!

Con nhỏ cũng không vừa chút nào nha (sau này tôi mới thấy điều đó càng rõ ràng hơn):

- Không, Long là con trai, Long phải nói trước chứ!

Tôi lấy hết can đảm làm một câu mà ấp ủ mãi từ nãy tới giờ chưa dám hỏi:

- Hồi nãy, Linh coi Long tắm có đúng không?

Mặt con nhỏ đỏ bừng hết cả lên. Hẳn nó cũng không ngờ tôi hỏi 1 câu vào đúng "trọng tâm" như vậy. Nhưng chính sự can đảm đúng lúc đó đã mang lại cho tôi rất nhiều thứ, hoàn toàn đúng với câu: Liều ăn nhiều.

Con nhỏ mặt mũi đỏ gay gắt một hồi rồi cũng lí nhí:

- Đúng rồi.

Tôi cảm thấy trên ngực như thể có một tảng đá đè lên cái uỵch. Rõ ràng tôi biết thừa con nhỏ đã làm chuyện đó, nhưng khi nghe chính miệng nó thừa nhận, một thứ cảm giác hết sức khó tả vẫn cứ lan tỏa trong người. Tôi buột miệng:

- Nhìn lâu không?

Con nhỏ đã lấy lại bình tĩnh, nguýt tôi một cái sắc như dao cạo:

- Long hỏi xong 1 câu rồi, giờ tới lượt Linh. Hồi nãy, Long có nhìn trộm Linh tắm không đó?

Tôi ngẩn cả người ra. Nhưng nãy giờ bị shock điện nhiều quá rồi, tôi cũng bắt đầu tạm quen với môi trường đầy electron này. Tôi chơi bài ngửa luôn:

- Có muốn thôi nhưng Long chưa làm.

Mặt con nhỏ hồng lên, hiện ra một cái nét cười như thể chế tôi nhát gan vậy. Tôi hơi bực mình kiểu nhìn đó à nha. Đã tới lượt mình, tôi hăm hở tiếp:

- Đến lượt Long. Tai sao Linh lại nhìn Long tắm?

Con nhỏ có vẻ đã quen với kiểu này, trả lời tỉnh bơ:

- Vì Linh... thích!

- Sao lại thích?

- Vì Long đẹp trai!

Tôi phải ngồi xuống giường để khỏi té. Không nghĩ con nhỏ này bạo dạn dữ vậy ta. Lại nghe nó khúc khích:

- Long hỏi 2 câu rồi nha. Giờ tới lượt Linh!

Tôi gật đầu như cái máy.

- Hồi nãy Long cố tình đưa hết ra cho Linh coi, có đúng không?

Tôi gật gật. Con nhỏ lại hỏi:

- Sao Long lại làm như vậy?

Tôi học tập cách trả lời y chang con nhỏ:

- Vì Long ... thích!

Mặt con nhỏ xị ra:

- Không chơi kiểu hỏi đáp như vậy nữa, Long phải nói thật cơ!

Tôi ngượng ngùng đưa tay lên đầu gãi:

- Được, giờ sẽ trả lời thật nhé.

Bao nhiêu sự ranh ma tinh quái của tôi lúc đó như biến đi đâu hết. Trong óc tôi giờ chẳng nghĩ ra bất cứ cái gì, thậm chí nếu con nhỏ hỏi dồn, dám tôi sẽ hỏi nó ... bao nhiêu tuổi lắm. Đột nhiên cái ánh mắt của tôi nhìn trúng cái VCD để trên tủ kệ. Một cái ý nghĩ bật ra nhanh như tia chớp:

- Long hỏi nhé: Linh có xem sex bao giờ chưa?

Hỏi xong, mắt tôi nhìn chăm chăm vào nó đợi câu trả lời. Vụ này cũng là cái thắc mắc lớn của tôi về đám đàn bà con gái mà hồi nào tới giờ tôi chưa có câu trả lời chính xác.

Con nhỏ có vẻ hơi ngượng ngập một chút, rồi hạ giọng:

- Có xem rồi. Có hồi Linh với con nhỏ cùng xóm thuê băng ca nhạc về coi, chủ tiệm đưa nhầm cuốn băng sex. Nhà chỉ có 2 đứa nên Linh với con nhỏ đó cũng xem luôn.

Tôi khoái chí hỏi dồn:

- Băng gì, châu Âu hay châu Á, Linh có thích không?

Con nhỏ nguýt dài một cái:

- Cái đồ tò mò. Cũng thích thích, nhưng mà mấy người Châu Âu họ làm thấy ghê quá, Linh chỉ xem chút chút thôi.

Cũng chẳng biết chút chút của con nhỏ là mấy tiếng, tuy nhiên trong lòng tôi cũng khoan khoái dễ sợ. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nhìn tụi con gái với một con mắt khác. Tưởng gì, cũng ham hố hệt như ta thôi.

Con nhỏ cắc cớ hỏi tiếp:

- Sao Long rành quá vậy, chắc cũng hay xem lắm đúng không?

Tôi đang ở trong trạng thái tự tin cao độ, hùng dũng gật mạnh đầu một cái:

- Ba vụ đó có gì, ngay cái kệ Long còn để mấy đĩa phim kìa, Linh có muốn coi không?

Mặt con nhỏ đỏ bừng lên rồi gắt:

- Long nói chuyện nghiêm túc coi!
Trời đất ơi, tôi đang nghiêm túc hết chỗ nói đó chứ bộ. Thật lòng tôi rất muốn mở cái đĩa sex ra để xem tụi con gái khi xem sex mặt mũi nó sẽ ra sao. Có điều lúc đó tôi lại không đủ can đảm, vậy mới buồn.

- Long nè, Long thích chỗ nào trên người phụ nữ nhất?

Con nhỏ cũng sáng dạ ghê ta. Câu hỏi này là câu hỏi thường trực trong lòng tôi cũng khá lâu rồi, tuy là đối tượng hỏi của tôi có khác. Tôi tất nhiên chả hỏi về tụi đàn ông làm gì cả.

Tôi khẽ liếm môi một cái, trả lời:

- Với Linh thì Long thích nhất là mông.

Con nhỏ nửa cười, nửa như không cười, kêu:

- Vậy Long là người dâm dê rồi. Mấy chị lớn hay nói, đàn ông khoái mông đàn bà thì là mấy người dê lắm đó.

Chút nữa tôi buột miệng: vậy đàn bà khoái coi đàn ông tắm thì là thứ gì? May mà kịp nuốt trôi vào trong bụng. Tôi cũng hỏi lại con nhỏ một câu y hệt. Ai dè câu trả lời của nó làm tôi chưng hửng:

- Linh à, Linh thích nhìn đôi mắt.

Mém chút nữa tôi té ghế. Tuy nhiên, câu trả lời sau của nó mới là câu thật lòng:

- Với cả, tất nhiên là những chỗ ít khi nhìn thấy nữa.

Có vậy chứ, tôi đánh giá cao tính thật thà của con nhỏ này. Đang ngon trớn, tôi bồi luôn câu nữa:

- Thế Linh thấy, cái của Long thế nào?

Con nhỏ ngậm tăm. Tôi hỏi dồn thêm mới gắt:

- Thì cũng đẹp, hỏi hoài.

Tôi thấy thanh thản ghê. Đàn ông, dù là gay đi chăng nữa thì cũng sẽ tự hào hết cỡ khi nghe đàn bà con gái khen mình sở hữu một con cu đẹp. Nhất là đối với một thằng con trai mới lớn, niềm tự hào còn được dâng lên gấp bội.

Trí óc của tôi cũng minh mẫn ra nhiều sau khi có được lời khen ngợi con cu. Một loạt câu hỏi, một loạt những điều tôi băn khoăn giờ nhảy ra ào ào như lính xung phong vậy. Tuy nhiên, tôi chưa kịp thể hiện trí thông minh của mình thì con nhỏ đã cho tôi một câu chìm nghỉm:

- Long thấy Linh có đẹp không?

Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng, rồi gật đầu quả quyết:

- Đẹp mà. Hồi Linh mới vào lớp, Long đã để ý Linh rồi đó!

Mắt con nhỏ sáng lên. Được một người con trai để ý, đối với con gái là một niềm tự hào mãnh liệt sánh ngang với việc đàn ông được khen cu đẹp. (Tất nhiên trừ trường hợp đàn ông quá xấu và vô duyên - giống như mấy độc giả đọc mà không có thank tôi) Con nhỏ hỏi tiếp:

- Có thật không đó? Mà sao lúc đó Long lạnh nhạt với Linh hoài à, đâu có giống đang thích Linh đâu?

Tôi đánh bài ngửa luôn:

- Tại hồi đó Linh đi với thằng kia, cho nên Long cũng không có muốn xáp vô, kì lắm.

Nhắc tới thằng khỉ đột, mặt con nhỏ xị ra. Tôi chợt nhớ ra một điều, nhưng chẳng biết có dám hỏi hay không. COn nhỏ kia cũng xem chừng đoán được ý tôi, nói trước luôn:

- Long muốn hỏi tại sao Linh quen ổng hả?

Tôi gật gật. Con nhỏ tiếp:

- Linh không có thích ổng đâu. Có điều trước đi học về hay bị tụi con trai ngoài đường chọc ghẹo, có ổng thì Linh an toàn hơn. Chứ xấu trai thí mồ, ai mà thèm chứ!

Đàn bà ghê gớm thật. Tí tuổi đầu đã biết nương tựa đàn ông, quả thật không đơn giản. Nhưng cái ý tôi muốn hỏi đâu phải vậy, con nhỏ này chỉ được cái láu táu không ai bằng. Ý tôi muốn hỏi là nó với thằng khỉ đột từng làm cái gì cơ.

- Vậy, sao Linh còn làm mấy cái chuyện đó với nó?

Con nhỏ mặt mũi bực bội hẳn đi:

- Linh đâu có muốn mấy vụ đó với ổng, chỉ nghĩ là hôn thôi mà. Mà mồm miệng ghê thấy mồ, Linh không muốn cho ổng chạm vào người nữa.

Tôi khoái trá chút nữa bật cười thành tiếng. Haiz, đồ xấu trai mồm thối - ngày mai tôi sẽ đến trường gọi nó ra và bảo vậy. Nhưng cái cảm giác ghen tuông cũng lần đầu tiên xuất hiện trong đời, khi tôi nghĩ lại cái hình ảnh con nhỏ bị thằng khỉ đột đè ra nút vú. Con nhỏ hình như cũng nhận ra vẻ mặt tôi không vui vẻ, nó cũng chẳng hiểu sao tôi như vậy nên nhìn tôi với vẻ kì kì. Tôi cũng bắt đầu nhận ra cái vô lí của mình, nhưng không kìm được sự tò mò nên hỏi thêm một câu lãng xẹt:

- Vậy,,, lúc đó Linh có thích ko?

Con nhỏ giận dữ thấy rõ. Nó lườm tôi một cái khét lẹt rồi sẵng giọng:

- Không! Nếu Long nghĩ Linh là thứ con gái đó thì từ mai đừng bao giờ nói chuyện với Linh nữa.

Tôi hơi ngỡ ngàng. Con gái luôn là một điều cực kì khó hiểu, kể cả khi họ mới chỉ mười mấy tuổi. Tôi xuống nước làm huề:

- Thôi mà, Long đâu có nghĩ vậy, chỉ hỏi cho biết thôi. Giờ mình hỏi tiếp nha.

Con nhỏ đứng hẳn dậy, nói quả quyết:

- Thôi không có hỏi nữa. Linh phải về đây, muộn rồi.

Tôi cứ như con mèo bị chụp cái túi nilon vào đầu vậy, loanh quanh chẳng biết đường nào mà lần. Đàn bà lúc nắng lúc mưa có khác, không lẽ hỏi mỗi vậy mà cũng làm con nhỏ nổi cáu sao? Lại nữa, lúc trong phòng tắm tưởng xơ múi được gì, ai dè được ôm một lúc là chấm hết lãng xẹt vậy sao trời? Tôi vừa đưa con nhỏ về vừa nghĩ ngợi lung tung, mém chút nữa đâm thẳng cái xe vô xe rác đậu ven đường, làm con nhỏ hét toáng lên:

- Long đi cái kiểu gì kì cục vậy?

Từ sau lúc đó tới khi về tới nhà, con nhỏ ngậm tăm chẳng nói thêm điều gì cả. Tôi cũng chẳng nghĩ ra điều gì để nói, chỉ đi chậm chậm kéo dài thêm chút thời gian. Nhưng có đi chậm mấy thì cái hẻm nhà con nhỏ cũng hiện dần ra trước mắt. Tôi với tay lấy cái cặp sách đưa cho con nhỏ với vẻ mắt chân thành hối lỗi, tuy nhiên nó vẫn cứ lạnh lùng hệt như một con thạch sùng. Đúng lúc tôi đang chán nản và thất vọng về bản thân mình hết sức có thể thì con nhỏ quay lại, kêu:

- Mai tới đón Linh tiếp nha.
 
ơ, bác thớt quên update sau này Long gặp lại Mỹ Anh vs Thư à. Túm lại là sau đó như nào vầy bác thớt ???????????
 
ơ, bác thớt quên update sau này Long gặp lại Mỹ Anh vs Thư à. Túm lại là sau đó như nào vầy bác thớt ???????????
Truyện đến đó là end r. Nghe frogman kể là MA ấy chồng nc ngoài, còn Thư thì k rõ đâu ấy
 
Con nhỏ chỉ nói vỏn vẹn có một tiếng mà có tác dụng hệt như cả chục ly cafe đặc vậy. Tôi cố gắng mãi mà không làm sao ngủ được. Cảm giác của một đứa con trai mơ hồ chạm vào ngưỡng cửa trở thành đàn ông là một thứ cảm giác khiến con người ta kích thích cực độ. Cả đêm hôm đó tôi nằm lơ mơ hoài, trong đầu ba lúc hiện ra hình ảnh của con nhỏ đang lườm nguýt, ba lúc lại hiện ra cái cảnh con nhỏ nằm dưới thằng khỉ đột. Giấc ngủ đến lâu thiệt lâu, nhưng trong một cơn mơ không thể nhớ rõ tên, có cả vị ấm áp khi tôi ôm con nhỏ. Sáng sau, tôi dậy sớm thiệt sớm, chạy ù vô toilet để thay quần. Giấc mơ mắc dịch.

Giờ "đi học" của tôi và con nhỏ tận buổi trưa lận. Vậy là nguyên buổi sáng tôi long nhong ngoài đường chứ không có cách nào gặp con nhỏ sớm hơn. Chưa khi nào tôi thấy cái thời gian từ sáng tới trưa nó lâu dữ dội vậy. Mà kể cũng kì, cứ nghĩ tới con nhỏ, trong lòng tôi lại có một cảm giác ngọt ngào. Hương vị của tình yêu đầu tiên, nó là như vậy.

Nếu tôi yêu con nhỏ, tôi dám tin đó không phải là một tình yêu trong sáng gì lắm lắm. Tại cứ nghĩ tới con nhỏ, tôi thật lòng chỉ nghĩ tới toàn những điều bậy bạ gì đâu. Nguyên một buổi sáng, tôi nghĩ đủ mọi thứ vẩn vơ, từ lãng mạn như phim bộ Hongkong (thời tôi đi học người ta chưa ghiền phim Hàn Quốc) cho tới bạo lực như phim Mỹ. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ quy về một mục đích cuối cùng: chơi con nhỏ.

Nói "chơi con nhỏ" nghe to tát dữ, thật ra cái lúc nó ra tới nơi, bao nhiêu ý nghĩ của tôi bay mất sạch. Tôi đứng xuội lơ à. Con nhỏ chỉ sau một hôm không gặp nhìn khác dữ - hay là bởi con mắt của người đang yêu nó nhìn ra vậy. Hôm nay nó ăn mặc nhìn cũng khác ha: váy tím xếp ly kiểu học sinh, cái áo sơ mi trắng bó eo nhìn y chang tụi nữ sinh Nhật Bản trong phim sex vậy. Ặc, lại sex. Sao vừa nhìn thấy nó tôi toàn nghĩ về sex không vậy trời?

Con nhỏ nhìn tôi, như cười mà không phải. Nó lên lên xe, ánh mắt vui vẻ nhưng có cái gì đó lạ lạ lắm nghen. Mãi sau này, khi dày dạn hơn nhiều, tôi mới biết đó chính là ánh mắt của đàn bà khi họ đang ủ một mưu đồ gì đó. Con nhỏ ủ mưu gì lúc đó tôi cũng không rõ, nhưng dám chắc trong đầu nó cũng không sáng sủa hơn tôi là mấy à nha.

Tôi nổ máy xe, mà cũng hổng biết sẽ chạy đi đâu nữa. Con nhỏ có vẻ thoải mái hơn tôi nhiều, nó ung dung dựa cái cằm vô vai tôi, thì thầm:

- Cũng may bữa nay không mưa ha?

Tôi thề có chúa rằng mỗi khi nghĩ về thời trai trẻ của mình, tôi cảm thấy mình là một đứa ngu nhất quả đất, ngu thứ nhì giải ngân hà. Nghe cái câu bật đèn xanh của con nhỏ, tôi thừ người ra một lúc rồi lắp bắp:

- Uh cũng may ha!

Con nhỏ chắc cũng đang chửi tôi thấy mồ, có điều nó lanh hơn tôi tưởng nhiều nhiều. Nó bâng quơ hỏi:

- Mình đi đâu đây Long?

TÔi trả lời như cái máy:

- Đi ăn hay đi uống nước nha Linh!

Con nhỏ ngồi phía đằng sau, tôi dòm không thấy mặt nó nhưng cái mặt thấy rát rạt à. Chắc nó đang vừa nguýt tôi một cái sắc như dao cạo. Chỉ nghe con nhỏ trả lời cà tửng:

- Linh còn no lắm nè, Linh chưa có muốn đi ăn.

Tôi lại ngu tập 2:

- Vậy mình đi chọc bida nghen!

Con nhỏ có vẻ kiên nhẫn cũng có hạn à nha. Chỉ nghe nó "hứ" một tiếng có vẻ bực bội rồi ngồi im re hà. Quả thật, tôi cũng muốn thiệt muốn đưa nó vù một cái tới nhà tôi - rồi sau đó làm gì tôi cũng không rõ nữa - có điều tôi chẳng có tí can đảm nào hết trơn hết trọi. Con nhỏ ngậm tăm một hồi rồi nói ra một câu (tới giờ tôi vẫn phục con nhỏ, sao nó thông minh quá xá):

- Mấy bữa liền Linh không có học hành gì, sợ mai mốt đi học lại theo không có kịp. Mình kiếm chỗ nào học bài chút nha Long?

Tôi có hơi thiếu IQ chút xíu, nhưng chắc chắn cũng chưa bị hội chứng Down. Nghe con nhỏ nói vậy, tôi hăm hở:

- Vậy qua nhà Long đại đi. Long cũng muốn Linh chỉ cho ít bài mà.

Thề có chúa, ba má tôi mà nghe thấy câu đó hẳn sẽ nghĩ: Thằng nhỏ này con cái nhà ai sao nhìn giống con trai mình dữ? Đơn giản là bởi con trai ông bả - tức là tôi - từ khi sinh ra tới già cũng không khi nào nói một câu ghê gớm như vậy. Tuy nhiên con nhỏ thì không phải ba má tôi, nó "ừ" một tiếng nhẹ tưng, mặc cho tim tôi trống đập liên hồi.
Tôi bước chân vô cửa nhà mình mà có cảm giác như Đường Tam Tạng đặt chân tới Tây Thiên vậy. Cảm giác lâng lâng như thể sắp lấy được chân kinh. Nhưng con nhỏ thì không vậy. Nó dòm tôi lom lom:

- Sao hôm nay nhìn Long kì vậy? Long bị bệnh à?

Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh:

- Đâu có gì đâu, tại Long nghĩ ngợi nhiều quá đó thôi.

Mặt tôi lúc đó hẳn nghiêm nghị lắm nên con nhỏ cũng không hỏi gì thêm. Nó tung tăng bước vô nhà theo một cái cách tự nhiên hết mức. Tôi líu ríu đi theo con nhỏ như thể mình mới là khách, còn nó chính là chủ nhân ngôi nhà vậy.

Bữa mất ngủ hôm qua dù sao cũng đem lại ít nhiều lợi ích. Tôi dọn dẹp cái phòng sạch trơn - có khi là từ sau khi xây xong nhà, chưa khi nào căn phòng của tôi có một bữa sạch như vậy. Chăn ga gối nệm xếp cẩn thận, phòng ốc còn thoang thoảng mùi nước xịt phòng. Con nhỏ xem chừng có vẻ hài lòng dữ:

- Phòng Long bữa nay sạch sẽ ghê nha!

Tôi gãi gãi đầu cười:

- Tại tối qua Long khó ngủ nên dọn dẹp chút cho dễ coi mà.

Con nhỏ lại cắc cớ hỏi (con nhỏ này là chuyên gia cắc cớ):

- Tại sao mà Long mất ngủ?

Tôi ngẩn cả người ra, mắt ngó lơ chỗ khác, đáp:

- Tại ... Long nghĩ tới Linh hoài à!

Tôi không nhìn thấy ánh mắt con nhỏ lúc đó, nhưng tôi có cảm giác con nhỏ đang cười. Cũng không rõ nó cười vì sung sướng hay cười vì cái cách tỏ tình ngô nghê của tôi nữa, nhưng nó có thể tự hào rằng nó là một trong ít ỏi những người đàn bà làm tôi bối rối. Chỉ nghe nó "xì" một tiếng:

- Cái đồ nói xạo!

Không khí trong căn phòng cũng nhẹ nhàng bớt hẳn đi. Từ lúc nói ra được cái câu nửa trả lời, nửa tỏ tình kia, tôi cũng như quẳng được nguyên tảng đá ở trong người, thấy bớt căng thẳng hẳn. Con nhỏ ngồi lên giường tôi, cái chân đung đưa:

- Vậy mình học bài một chút ha!

Mém chút nữa tôi muốn té xỉu. Tại sao trên đời lại có cái kiểu vừa nói một câu tình tứ xong lại bị đối tượng bắt học bài ngay chứ? Tôi chưng hửng một hồi nhưng cũng líu ríu làm theo, móc trong cặp ra ba cuốn tập nhàu như quả táo tàu. Lại thấy ánh mặt con nhỏ nhìn tôi cười cợt. Dễ quê ghê.

Người ta hay nói đàn bà phát triển sớm hơn đàn ông, suy nghĩ của họ cũng già dặn hơn nhiều so với đàn ông cùng tuổi. Sau này, tôi mới thấy điều đó đúng thiệt đúng. Con nhỏ thời điểm đó so với tôi hệt như Năm Cam so với một tên chuyên làm nghề móc túi bến xe. Nghĩa là chênh lệch về đẳng cấp không thể san lấp nổi.

Con nhỏ nhìn lom lom tôi sắp đám sách vở từ trong cặp, rồi đột ngột kêu:

- Đưa Linh coi trong cặp Long có gì nào?

Tôi cũng hơi ngượng. Cặp tôi không chỉ là phương tiện đi học, nó còn là nơi tôi cất giữ ối thứ quan trọng. Con nhỏ chẳng để tôi từ chối, cái mặt tò mò thấy rõ, chạy qua ngồi kế tôi. Chỉ thấy nó lôi ra nào là máy chơi game, một con dao xếp, bộ bài tây, bật lửa. Chưa hết, con nhỏ tinh quái còn mở cả ngăn kéo trong, lôi ra nguyên cái đĩa VCD có hình mấy con nhỏ ở truồng. Nó "xì" một tiếng lớn thật lớn, kêu:

- Cái này là đồ dùng học tập của Long đó hả?

Tôi từ sau vụ hôm qua với nó cũng có bạo dạn ít nhiều. Dù sao mình cũng là đàn ông con trai, bị lép vế hoài trước đàn bà coi đâu có được. Tôi khịt mũi một cái:

- Có gì đâu, tài liệu môn sinh học đó mà!

Con nhỏ bụm miệng cười. Mà tôi nói cũng đâu có sai, băng sex cũng là một loại giáo cụ trực quan dành cho môn sinh học mà thôi. Nhà trường không hiểu cho việc này, thật uổng hết sức.

Con nhỏ lật đi lật lại 3 cái thứ linh tinh trong cặp tôi, rồi không hiểu sao nó dừng lại ở chỗ bộ bài.

- Long biết đánh bài không?

Trời, hỏi tôi biết Toán không, biết Hóa không thì tôi chịu chết, chứ hỏi biết đánh bài không thì trúng tủ của tôi rồi. Tôi hào hứng ưỡn ngực:

- Biết sơ sơ từ hồi ... học lớp 2.

Con nhỏ lườm tôi một cái:

- Dữ ghê ha. Làm ván coi.

Trong cuộc đời tôi gặp nhiều thất bại trước đàn bà, trong đó phần lớn tới từ con nhỏ này. Chuyên gia cờ bạc oánh bài từ năm lớp 2 bị con nhỏ chăn cho tối tăm mặt mũi, hết thúi heo lại tới bị chặt tứ quý, 3 đôi thông. Tôi oánh bài mà chỉ thầm mong trên giường nứt ra cái lỗ để tôi chui vào trỏng, tránh cái ánh mắt cười cợt của con nhỏ ác. Vừa đánh vừa nghĩ ra một cái lí do bào chữa cho thất bại thảm hại của mình:

- Oánh bài chơi vầy Long oánh không có giỏi, chớ oánh bài có ăn thua nó khác liền.

Con nhỏ nheo nheo mắt:

- Vậy tụi mình ăn thua nha, Long chịu không?

Suýt chút nữa tôi gạ con nhỏ oánh bài ăn tiền liền, nhưng sực nhớ ra làm vậy không có ổn. Ai đời con trai lại oánh bài ăn tiền với con gái bao giờ, chưa tính theo cái đà thua này, nếu đánh ăn tiền chắc tôi sẽ đi cầm xe lắm.

- Được, nhưng ăn thua sao Linh?

Con nhỏ lại xáo xáo bộ bài, trả lời gọn lỏn:

- Ai thua phải làm 1 việc người kia nói nha, không được xù, không được ăn gian nha!

Tôi thề là mới nghe con nhỏ nói xong, trong đầu tôi nghĩ ngay ra cảnh bắt con nhỏ thua bài lột đồ ra từng món một, y chang như mấy phim sex tôi hay coi vậy. Tôi nuốt nước bọt cái "ực", gật đầu lia lịa.

Có điều cuộc đời thật không giống người ta mơ ước. Chưa kịp bắt con nhỏ cởi món đồ nào (đấy là tôi nghĩ vậy), tôi đã lần lượt biến thành heo kêu ụt ịt, chó sủa gâu gâu, mèo kêu meo meo đủ thứ hết trơn. Không có gì diễn tả nổi cái tình trạng thảm hại của tôi lúc đó, nhất là sau khi tôi biểu diễn xong một tiết mục, con nhỏ lại lăn ra cười ngặt nghẽo. Quê vừa vừa tôi còn chịu được, quê quá tới mức tôi chịu cũng không có nổi. Tôi đâm quạu, mà mỗi khi quạu tôi lại hóa liều à nha:

- Chơi vầy kì quá, chơi cái khác đi.

Con nhỏ lại nheo nheo mắt nhìn tôi:

- Được, Long muốn chơi sao?

Tôi chơi liều luôn:

- Long thích ... chơi bài cởi đồ kia!

Mặt con nhỏ đỏ ửng lên, nó nhìn tôi thấy lạ lắm à nha. Có lẽ nó cũng không ngờ thi thoảng trong cái trạng thái khùng khùng, tôi lại nghĩ ra mấy cái chủ ý tốt đẹp tới vậy. Nó lại hỏi cà tửng:

- Chơi bài cởi đồ là sao Long?

Tôi thấy trong miệng khô khốc, cố gắng lắm mới nói được một cách tự nhiên:

- Là ai thua sẽ phải cởi một món đồ trên người đó, Linh có chịu không?

Con nhỏ cho một câu làm tôi té ngửa:

- Nhưng mà ... Linh nhìn của Long hết trơn rồi mà?

Tôi bực và quê thấy ớn luôn. Sao lúc nào tôi cũng để con nhỏ này ăn hiếp hoài vậy trời? Tôi hít một hơi dài, lấy hết can đảm nói một câu:

- Long thì... chưa có được coi Linh!

Mặt con nhỏ có biểu cảm kì lạ ghê. Nó nhìn tôi lâu thiệt lâu, mắt chớp chớp. Tim tôi như đánh trống, không biết con nhỏ này sẽ trả lời mình ra sao nữa.
 
Con nhỏ để tôi đợi một hồi lâu thật lâu, xem chừng có vẻ cân nhắc kĩ lưỡng quá đó nha. Rồi nó cũng hổng trả lời, cái tay chia chia bài thiệt chậm, cổ họng phát ra một tiếng "ừ" gọn lỏn.

Ngực tôi như bị ai đó giáng cho một búa thiệt là mạnh, đầu óc ong ong như thể vừa phóng xe đâm thẳng vô tường vậy. Mặt mũi tôi đờ đẫn, tay cầm lá bài mà mém chút nữa đánh rơi. Con nhỏ thì có vẻ bình tĩnh dữ ha, có điều trên mặt nó không hiện ra nét cười cợt nữa.

Vận xui xem ra chưa hết với tôi nha. Ván đầu tiên, tôi thua trắng. Con nhỏ nheo mắt nhìn tôi như bà nội trợ ngắm phản thịt heo vậy, rồi phán một câu:

- Cho Long nợ đó, lát tính sau.

Làm mèo kêu chó sủa gì tôi còn ngại, nhưng riêng vụ này tôi không có ngại đâu nha. Tôi hùng hổ:

- Không được. Chơi phải đàng hoàng à nha.

Con nhỏ nhìn xuống đất, nói tỉnh bơ:

- Vậy Long cởi áo ra đi.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên, không nghĩ con nhỏ này chẳng lộ tí cảm xúc nào cả. Không lẽ nó coi tôi trong phòng tắm rồi nên cũng không khoái coi nữa hay sao? Tôi lột cái áo, ngồi trần trùng trục trước mặt con nhỏ. Nghĩ tới cảnh có thể lột trần con nhỏ ra giống tui, chút xíu nữa máu của tôi thôi chảy. Có điều từ suy nghĩ tới thực tế nó lại còn lâu lắc lắm. Ván thứ 2, ông thần đèn đen sì sì vẫn cứ bám riết lấy tôi. Không đợi nó kêu, tôi đứng luôn dậy, lột cái quần ngoài ra. Trên người tôi còn đúng cái quần cộc ngắn chút xíu, hệt như bữa trước tôi bước trong phòng tắm bước ra vậy. Con nhỏ vẫn không có thèm nhìn tôi, dễ giận ghê.

Ván thứ 3, mắt tôi sáng ngời. 3 con 2, một cặp tứ quí. Tôi nuốt nước bọt đánh "ực" một tiếng, cái tay cầm bài bất giác run lên. Con nhỏ xem chừng cũng đoán được điều gì đó qua nét mặt hăm hở của tôi nên nhìn có vẻ run rẩy dữ. Quả nhiên, cho thằng thiểu năng trí tuệ cầm bài của tôi đánh mà không ăn được nữa thì cũng nên đem nó xử bắn, nhất là khi bài con nhỏ toàn 3 và 4 cọc cạch, không có nổi một cái dây ra hồn. Quân bài cuối cùng trên tay hạ xuống, mắt tôi nhìn con nhỏ chằm chằm, nhưng không có làm sao nói lên lời nổi.

Con nhỏ giờ làm bộ mặt đáng thương lắm à nha. Nó lí nhí:

- Giỡn thôi nha Long, Linh không có làm đâu, kì lắm!

Ông trời ơi, nó vừa bắt tôi hết làm chó làm mèo, lột tôi chỉ thiếu mỗi quần cộc là trở thành Adam, vậy mà giờ có thể thốt ra một câu nghe dễ nể vậy trời. Tôi hừ một tiếng. Thời điểm này mà còn mềm yếu với kẻ địch, chính là tự sát vậy. Tôi làm mặt lạnh, kêu:

- Không được nha. Nãy giờ Long làm hoài, mình lớn rồi chơi bời phải đàng hoàng nha!

Mắt con nhỏ lúng túng thấy rõ. Nó cố gắng chống chế:

- Là tự Long làm mà, Linh đâu có bắt Long làm đâu.

Tôi chưng hửng:

- Vậy hồi nãy ai kêu Long cởi áo?

Mặt con nhỏ đỏ rần. Nó ngồi ngậm tăm tới 10 phút mới thốt ra được một câu:

- Là Linh. Nhưng ... Long ép Linh mà.

Tôi khịt mũi một tiếng ra chiều bất mãn:

- Dù sao thì cũng là Linh nói mà. Long ghét nhất ai có tính hay xù đó.

Con nhỏ có vẻ dễ bị khích dữ à nha. Mặt nó vênh lên:

- Được, vậy Linh cũng làm.

Nói xong, con nhỏ quơ cái tay vô hàng nút áo. Mắt tôi nhìn tay nó chạm vô nút áo mà muốn nổ tung cả con ngươi. Nhưng trời xui đất khiến như thế nào, tôi làm một câu khiến con nhỏ chết sững:

- Long đâu có kêu Linh cởi áo?

Con nhỏ mặt mũi đần ra, nhưng có vẻ gì đó lạ lạ. Nó hỏi lại tôi:

- Vậy Long muốn sao?

Tôi ấp úng một hồi rồi lấy hết can đảm, kêu nó:

- Linh tụt váy ra coi!

Mặt con nhỏ dại hẳn đi, lúng túng thấy rõ. Nhưng chỉ một lát thôi, nó kiên quyết:

- Không được, Linh không có chịu đâu. Nếu không Linh nghỉ à nha.

Tới nước này thì tôi cũng chịu thua nó vậy. Dù sao, méo mó có còn hơn không, tôi xuống nước:

- Vậy Linh cởi áo ra coi!
Sau này, trong cuộc đời tôi cũng đã trải qua không biết bao nhiêu lần chinh chiến, nhìn các em từ vũ công nhà nghề cho tới cave tại mấy quán karaoke trình diễn mấy màn múa thoát y, nhưng tôi có thể khẳng định rằng chẳng một em nào, dù xinh như hoa hậu đi chăng nữa có thể mang lại cho tôi cảm giác như khi nhìn con nhỏ Phương Linh cởi áo. Dù chỉ là cởi một chiếc áo sơ mi mỏng và bên dưới nó vẫn còn nguyên cái áo vú, chẳng để lộ chút nào. Nhưng đi cùng với nó, còn là trải nghiệm đầu đời của một đứa con trai - thứ chỉ đến với mỗi người một lần duy nhất trong đời.

Con nhỏ Phương Linh đang ngồi. Tay nó mân mê hàng cúc lâu thiệt lâu. Dễ chừng 5 phút đồng hồ, nó mới cởi xong nguyên bộ cúc, nhưng nó vẫn khép cái áo sơ mi lại không chịu mở ra. Tôi ngồi đợi hoài, đợi hoài, muốn giục con nhỏ nhưng lại không dám mở miệng. Hồi lâu, con nhỏ lí nhí:

- Long quay mặt đi Linh mới cởi!

Tôi lại rùng mình thêm một cái, rồi như một con robot bị điều khiển từ xa, tôi từ từ quay mặt qua chỗ khác. Chỉ thấy tiếng vải kêu rất khẽ, nhưng từng tiếng như thể đập mạnh vào ngực tôi hệt như một trận rock điên cuồng. Chỉ nghe giọng con nhỏ run run:

- Xong rồi đó Long.

Tôi quay người lại, sững sờ. Da dẻ con gái mới lớn mềm mịn và căng đét, cái áo vú che được nửa bộ ngực, còn hở ra một khoảng trắng mịn màng. Vai con nhỏ đang co lại, 2 tay như vô thức che lấy áo vú, gương mặt nó đỏ ửng tới tận mang tai. Thằng nhỏ cũng đang sốc nặng, từ trong quần cộc đâm thẳng lên hiên ngang hệt như cột chống trời. Cũng hên, tôi đang ngồi nên con nhỏ nhìn hổng thấy. TÔi nuốt nước bọt liên hồi, mắt nhìn chăm chăm không nói nổi lời nào, cho tới tận khi con nhỏ hết ngượng ngùng xì một tiếng rõ to:

- Nhìn cái gì hoài vậy, cái đồ ham hố!

Tôi như giật mình tỉnh lại. Lắc lắc cái đầu một chút cho tỉnh táo, tôi buột miệng:

- Da của Linh trắng quá ha!

Con nhỏ vẫn ngại ngùng, nhưng nghe câu đó của tôi, gương mặt của nó giãn giãn ra một chút. Đàn bà mà, có khi đang bị hiếp dâm, nghe thằng kia khen có thân hình đẹp cũng âm thầm sung sướng. Tôi gạ tiếp:

- Linh chia bài tiếp đi ha!

Con nhỏ lắc đầu:

- Thôi, chỉ chơi vậy thôi. Linh nghỉ nè!

Tôi cụt hứng dễ sợ. Tuy nhiên, tôi đâu phải loại người dễ chịu đầu hàng. Tôi cầm bộ bài gom lại, vừa xào vừa kêu:

- Chỉ 1 ván nữa thôi. Linh ăn Long quá trời rồi, phải để Long gỡ chứ. Chỉ một ván nữa thôi mà!

Con nhỏ xem chừng cũng không phải dạng người có quyết tâm gì cao lắm. Nó lưỡng lự một hồi rồi quả quyết:

- Chỉ một ván nữa thôi nha.

Ắt hẳn nó cũng nghĩ cùng lắm nếu có thua, nó vẫn còn mặc nguyên bộ đồ lót trên người. Có điều, người tính không bằng trời tính. Ông trời ổng đã quyết định lấy đi đời trai trẻ của tôi bằng cách trao cho tôi một cỗ bài xấu ma chê quỷ hờn thiên thần tự tử. Nhưng mà tôi không có trách ổng.

Quân bài cuối cùng trên tay con nhỏ hạ xuống, ánh mắt nó kì dị lắm nha. Đó là ánh mắt của một người nửa ham muốn, nửa phân vân. Hẳn trong đầu con nhỏ cũng đang nghĩ về cái bộ dạng của tôi như thế nào, có điều một chút ngại ngùng của con gái khiến nó chững lại. Ván bài đã xong, 2 đứa ngồi như trời trồng một hồi lâu, con nhỏ mới gượng nở ra một nụ cười:

- Ván cuối rồi, xí xóa nha Long. Linh mặc áo vào nha.

Cảm giác một kẻ đang nhịn đói 3 ngày, gặp đồ ăn chỉ được ngửi chứ không được chạm vào cực kì giống với tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Chẳng hiểu dũng khí ở đâu ra, tôi nắm phắt lấy cái tay con nhỏ không cho nó khoác cái áo đồng phục lại, giọng run bắn nhưng quả quyết:

- Không được, Long phải làm nốt cho Linh coi.

Con nhỏ cũng run cả người lên. Miệng nó lắp bắp cái gì đó nhưng không thành tiếng. Bộ dạng nó nửa muốn khóc nhè, nửa muốn tò mò coi, thành ra một thứ bộ dạng nửa con gái nhỏ e lệ, nửa đàn bà dâm đãng. Cổ họng tôi khô như thể 3 năm chưa uống nước, tim đập như ngựa phi. Rồi lấy hết dũng khí, tôi đứng thẳng 2 chân lên. Thẳng em vẫn đang trong cơn hưng phấn, đội nguyên cái quần cộc mà hô xung phong. Chỉ nghe con nhỏ "Á" lên một tiếng rồi la:

- Long làm gì kì cục vậy!
 
Tôi đang làm gì à? Tôi cũng không rõ nữa. Tôi còn không hiểu tôi đang làm gì thì làm sao nó biết? Nhưng trong cái lúc đó, bản năng mạnh mẽ của giống đực đang điều khiển tôi làm mọi thứ. Mồm miệng đầu óc tôi đâu còn suy nghĩ được nữa, nó chảy rần rật theo trong từng mạch máu tưởng như đang muốn vỡ tung ra. Tất cả mọi thứ đó, đa số là do bản năng điều khiển. Một thứ theo như phim Mỹ gọi - basic instinct - bản năng gốc.

Cái giọng la và chút sợ hãi của con nhỏ làm cho tôi bị kích thích nặng nề. Đôi mắt tôi đỏ sọng lên, máu dồn quá trời ở 2 nơi: gương mặt vào thằng nhỏ. Tôi đứng, con nhỏ ngồi, thằng nhỏ chĩa vô trúng mặt con nhỏ như kiểu cao bồi miền tây giương súng. Con nhỏ nhìn vô một hồi, quay mặt đi, thút thít khóc. Có điều, món nước mắt của nó đối với tôi lúc này không xi nhê gì nữa - tôi đang hành động theo bản năng gốc mà.

Tôi kéo tay con nhỏ, nói nhỏ:

- Linh quay lại đây coi.

Con nhỏ vùng vằng:

- Linh không chịu đâu, Long ăn hiếp Linh!

Ăn thịt nó thì tất nhiên tôi không dám. Tôi là người chứ bộ. Nhưng hiếp nó thì dám lắm. Trong lòng tôi đang có quỷ mà. Con quỷ ấy đang chỉ đường cho tôi, mà toàn là đường đúng hết trơn:

- Long ... không chịu nổi nữa đâu. Linh nghe lời Long đi, không chừng Long không kiểm soát được đâu đó!

Con nhỏ này có vẻ nhát dễ sợ. Cũng phải thôi, bữa nó bị thằng cốt đột hù nó cũng sợ muốn xỉu luôn, giờ chỉ có 2 đứa trong phòng và đứng trước nguy cơ bị hiếp, nó không sợ muốn khùng luôn mới lạ. Cũng may trước đây tôi đối với nó cũng nhẹ nhàng tình cảm, nên nó cũng không có cái sợ hãi như kiểu với thằng khỉ đột kia. Chỉ nghe nó run run giọng:

- Long ... bị sao vậy!

Tôi cũng run không có kém:

- Long ... bị muốn Linh quá đi!

Con nhỏ đang quay đầu lại. Chắc nhìn cái tướng tôi lúc đó kì cục lắm, lại hơi đáng sợ nữa với cặp mắt đỏ ngầu, gương mặt đờ đẫn và một con cu đang căng hết sức. Nó nhìn tôi một hồi rồi có vẻ gì đó nửa như thương tâm, nửa như thấy kì cục rồi nhẹ giọng hỏi:

- Vậy ... Long muốn làm gì?

Thề có chúa, câu trả lời tôi muốn nói với nó nhất lúc đó chính là hét vào mặt nó thật to: "Anh muốn đụ em". Tuy nhiên, trên thực tế thì tôi vẫn chỉ có thể lắp bắp:

- Long ... không biết nữa, nhưng Long ... khó chịu quá!

Cảm giác khó chịu là có thiệt, nhưng đó là cảm giác khi mà sinh lý bị ức chế tới tận cùng, có điều con nhỏ tài lanh lại tưởng tôi khó chịu do bị bệnh. Cái nhìn của nó dành cho tôi có nhiều hơn những sự lo lắng:

- Ủa, Long bệnh hả?

Câu nói của nó khiến tôi như đang bơi lóp ngóp giữa biển vớ được một cái phao cứu sinh lớn thiệt lớn. Tôi vốn trước giờ không phải đứa trẻ thật thà gì lắm, tuy nhiên cái vụ nói dối lần này khiến tôi mỗi lần nghĩ lại không khỏi đỏ mặt.

- Long cũng không biết nữa. Nhưng mà Long khó chịu quá đi. Nghe người ta nói ai bị như Long mà không chữa được, coi chừng bị khùng thiệt đó!

Con nhỏ rõ ràng ranh ma về nhiều thứ, nhưng ba cái vụ thầm kín của đàn ông thì nó vẫn chỉ là cô bé học lớp 10, làm sao biết được. Cái bộ dạng của tôi lúc đó chắc cũng giống người đang bệnh lắm nên hiệu quả cũng rõ rệt à nha. Con nhỏ mặt mũi sợ tới muốn khóc:

- Thiệt hả, vậy Linh kêu bác sỹ nha!

Thằng nhỏ của tôi nếu biết nói, ắt hẳn nó sẽ la "Ối giời ơi" một tiếng thiệt to. TÔi cũng muốn la vậy, nhưng làm vậy không giống người có bệnh cho lắm. Tôi làm đôi mắt đờ đẫn, dòm vô áo vú nó, nói nhát gừng:

- Không... không được đâu. Long giải tỏa là ... nó tự hết ... mà.

Con nhỏ mặt càng khó hiểu:

- Long giải quyết nó làm sao?

Tôi nắm chặt lấy tay con nhỏ, lấy hết can đảm đặt tay vô ngực nó. Nó rùng mình một cái. Da dẻ con gái mát lạnh, cặp vú mềm mại làm đầu óc tôi như có tia điện xẹt qua, dù mới chỉ sờ sơ sơ ở phía bên trên ngực. Con nhỏ giữ chặt lấy tay tôi, hoảng sợ:

- Long... Long muốn làm gì vậy?

Tôi như thể đang mộng du, lắp bắp một câu:

- Long ... muốn ngủ với Linh.

Rồi không để nó kịp phản ứng, tôi kéo phắt chiếc quần cộc xuống. Nguyên đám lông rậm rì lộ ra, ngay chính giữa là thằng em đang ngỏng nòng pháo cao chất ngất. Con cu của tôi đang bị kích thích tới mức cao nhất, cứng hệt như một thỏi thép nguyên. Trong cái giây phút tôi đứng trần truồng trước mặt con nhỏ, tôi phảng phất thấy trong mắt nó ánh lên một tia hưng phấn. Nhưng cái ánh mắt ấy qua rất nhanh, thay vào đó là tiếng khóc òa dữ dội. Con nhỏ nằm sấp xuống giường tôi, 2 tay che mặt, khóc như mưa như gió.

Tôi mặc kệ nó khóc hay không, tôi nằm đè hẳn lên cặp mông bự chà bá đang rung lên theo từng nhịp khóc. Con cu nóng ruột cọ liên tục vào giữa cái khe mông con nhỏ. Còn cách một lớp váy và quần lót, nhưng cái ấm áp và hấp dẫn của nơi thầm kín nhất của con nhỏ tôi vẫn cảm nhận được. Tôi đang rơi vào một cái trạng thái y hệt như thằng khỉ đột hôm bữa, tôi quắp chặt lấy con nhỏ, chim nhấp nhấp vô chỗ đũng quần, mặc cho da thịt cọ vào vải nghe rát rạt.

Con nhỏ chống cự thấy ghê luôn. Một tay nó ôm chặt lấy áo ngực, tay kia giữ thật chặt cái váy và quần lót, 2 chân khép chặt lại. Tôi dù khỏe hơn nó nhiều nhưng không làm sao sờ vô ngực hay cởi đồ nó ra , chỉ còn nước đem xé tan ra. Nhưng làm vậy có hơi bạo lực quá, mà nó cũng không có hợp với tính của tôi. Có điều lúc đó tôi đâu còn thời gian để nghĩ, chỉ kịp nói một câu qua hơi thở gấp:

- Long ... xé đồ của Linh ra đó!
Con nhỏ nghe xong câu đó, la lên một tiếng như gặp quỷ. Rồi không rõ sức lực ở đâu ra, nó xô tôi một cái bắn ra, lập cập bò dậy, tay chân quýnh quáng che lấy ngực, ngồi gọn lỏn trên giường. Ánh mắt nó nhìn tôi vừa sợ hãi, vừa van vỉ:

- Long đừng có làm thế mà, Linh xin Long đó.

Lửa dục trong lòng tôi giờ chắc khác gì lò bát quái của Thái thượng lão quân, tuy nhiên với một thằng con trai mới lớn, hiếp dâm một đứa con gái khỏe mạnh và nhất định khép chặt chân là một chuyện khó tựa lên trời. Trừ khi đánh nó xỉu rồi đem trói nó lại, còn nếu không tôi cũng hết cách. Tuy nhiên, tôi đâu có phải ác nhân dữ dội vậy, nhất là khi ánh mắt con nhỏ đang nhìn tôi van vỉ.

- Long sao vậy, Long đừng làm vậy mà.

Biện pháp mạnh xem chừng không ăn thua. Mềm nắn rắn buông - các cụ đã dậy cấm có sai câu nào. Tôi sau vụ này sẽ cố gắng học văn thiệt giỏi, bởi tôi thấy lợi ích của môn này nhiều quá xá. (Các bạn độc giả đang đi học xin cũng ghi nhớ câu này - tâm huyết đấy) Tôi hơi xuội lơ một chút, ngồi xuống, cố gắng kìm chế cái ham muốn đè ngửa con nhỏ ra để ôm nó một cái thật dịu dàng. Con nhỏ có vẻ bị cái động tác đó của tôi thuyết phục, nó im re để tôi trần truồng ôm nó trong tay, nói nhỏ:

- Long đừng có làm vậy nha, em sợ lắm!

Tiếng "em" đập vào óc tôi cái binh một cái. Con nhỏ tự nguyện xuống một nước, nhưng cũng tiến một bước thật cao. Cái ham muốn trong đầu tôi cũng dịu hẳn lại, nhưng những bộ phim Hongkong lại lướt qua nhanh như tia chớp. Tôi không có năng khiếu làm diễn viên, nhưng hoàn cảnh xô đẩy khiến người ta biến điều có thể thành không thể. TÔi ôm con nhỏ trong tay, ghé miệng vào tai nó, thì thầm một câu hệt như trong phim tình cảm:

- Anh xin lỗi, nhưng mà ... anh yêu em!

Con nhỏ rùng mình một cái. Hẳn nó cũng đang xúc động dữ dội lắm à nha. Vừa mém chút thành nạn nhân của một vụ hiếp dâm, giờ đùng một cái thành có người yêu đẹp trai body đẹp chim rất cứng, hẳn nó cũng đang ngỡ ngàng trước sự đổi thay chóng mặt. Con nhỏ lấy tay níu lấy tay tôi, rồi bất ngờ nó quay mặt lại. Đôi môi nhỏ rất xinh - sau này tôi vẫn không thấy ai có đôi môi đẹp và gợi cảm tới vậy - chạm nhẹ lên má tôi. Lại một cú giật điện, tuy nhiên nó không làm tôi shock mà một cảm giác êm ái, dễ chịu len lỏi trong lòng. Tôi ôm con nhỏ chặt thêm, mặc kệ con cu cứng ngắc đang đâm thẳng vô bụng nó. Đôi môi tôi bất chợt tìm tới môi con nhỏ, một cách hoàn toàn vô thức.

Con nhỏ này là một mẫu đàn bà kì lạ. Tôi đã từng tưởng rằng đàn bà con gái ai cũng như nó cả, tuy nhiên sau này tôi mới hiểu mình hoàn toàn lầm lẫn. Con nhỏ này rất đặc biệt. Khắp người nó có một thứ mùi kì lạ, mùi đàn bà hết sức hấp dẫn và quyến rũ. Lúc đó, cái môi của tôi đang chạm vào một thứ hương vị mà có lẽ cả cuộc đời tôi không quên được. Đôi môi của con nhỏ mềm thật mềm, thật thơm đang nằm gọn gàng trong miệng tôi. Bất ngờ hơn, cái lưỡi nhỏ nhỏ của nó đang tách hàm răng của tôi ra, len vào bên trong tìm lấy lưỡi tôi.

Người tôi như tê dại đi. Nụ hôn đầu đời của tôi đã diễn ra như vậy, trong khung cảnh giường chiếu tùm lum, còn tôi thì đang ở truồng tồng ngồng, con cu cứng ngắc. Nhưng không vì thế mà nó mất đi hương vị ngọt ngào, thậm chí nó còn làm tôi chẳng bao giờ quên được. Dù rằng mọi thứ sau này có thay đổi, dù là thời gian có trôi qua tới 100 năm...

Mà thôi không sến nữa, chúng ta cùng quay lại với câu chuyện sex. Cái trải nghiệm đầu tiên với nó cũng là một kinh nghiệm đầu tiên trong cuộc đời thằng đàn ông của tôi: Muốn làm tình với phụ nữ, dù là phụ nữ có thích mình, hãy nên bắt đầu với một nụ hôn. Ngoại trừ những em có xu hướng khổ dâm, bạo dâm, một nụ hôn luôn là chìa khóa tốt nhất mở ra khóa quần phụ nữ.

Con nhỏ cũng đang đắm chìm trong những nụ hôn. Rõ ràng không phải lần đầu tiên nó hôn một người con trai - theo như tôi biết ít nhất đã có thằng khỉ đột - tuy nhiên làm sao nó có thể so sánh với tôi. Không tính toán về sự đẹp trai, chỉ riêng tính sạch sẽ ngày đánh răng 3 lần súc miêng Listerine của tôi đã ăn đứt thằng xấu trai có hơi thở mang mùi bể phốt. Cái tay nó cũng đang ôm choàng lấy tấm lưng trần của tôi, xiết nhẹ...
 
Chào các mày và chúng bạn. Tao thì đéo biết viết lách con mẹ gì đâu nhưng được cái cũng thích đọc. Tao đọc hồi ký của thằng @mucot thấy cuốn, khá giống cảm giác khi tao đọc truyện này nên tao lấy bên trời đất mang qua đây. Thằng nào đọc rồi thì k nói nhưng thằng nào chưa đọc thì nên đọc. Thôi đéo dài dòng nữa. VÀO VIỆC:
Chap 1:
Nếu ai đó hỏi tôi: chỗ nào đáng quên nhất trên quả đất này, tôi sẽ không ngại ngần mà nó ngay ra đáp án: Trại cai nghiện. Nhưng cha nào cắc cớ hỏi thêm: vậy chỗ nào đáng nhớ nhất trên quả đất này, chắc tôi sẽ ngần ngừ một chút rồi đưa ra cái đáp án y chang: Trại cai nghiện nốt.

Trại cai nghiện - theo định nghĩa của bản thân tôi - là một thứ tầm bậy nhất trên đời. Ít nhất thì cái tên của nó cũng chẳng ăn nhập chút xíu nào với tác dụng thật của nó. 10 cha đi cai nghiện về tái nghiện hết 9, còn 1 chắc vô viện tâm thần do chơi nhiều cái đầu bị hư luôn. Bởi vậy, theo ý tôi thì trại cai nghiện chỉ có một tác dụng chính: giúp mấy cha nghiện lấy lại sức mai mốt về nhà hút chích tiếp.

Trại cai nghiện tầm bậy thêm ở một chỗ nữa, tức là nó không biết phân biệt phải trái gì hết trơn hết trọi. Đường đường thanh niên cao to đẹp trai body như người mẫu như tôi bước vô trại nó cũng nhận luôn mới thiệt là bực. Thằng cha bác sĩ dòm tôi một cái, mặt lạnh như tiền phán:

- Ngày chơi bao nhiêu tiền?

Tôi cũng làm mặt lạnh không kém:

- 20 ngàn chú!

Cha bác sỹ mắt trợn ngược, la tôi:

- Giỡn mặt với cán bộ hả?

Má ơi, ngày đầu tiên vô trại đã bị phủ đầu muốn nín thở. Kên nữa chắc lão dám cầm cái kim tiêm đâm vô họng tôi lắm - nghĩ vậy tôi quay qua gãi đầu gãi tai, trả lời:

- Thì chú hỏi ngày chơi bao nhiêu, con ở ngoài chỉ có chơi mỗi game thôi, chắc tiền điện tốn cũng cỡ 20 ngàn đó chú!

Cái mặt lão hầm hầm, tay hí hoáy ghi cái gì đó vô sổ. Đừng có ghi vô hồ sơ bệnh lý của tôi "Đi cai nghiện game" thật nha. Tôi đâu có biến thái như mấy thằng nhóc ốm o ngồi 24/24 ở màn hình máy tính chớ. Ghi xong, lão lớn giọng kêu một cha mặc đồng phục bảo vệ xách tôi vô trong, ném cho tôi một câu hằn học:

- Hỏi mày trả lời tầm bậy, lát vật cũng không có thuốc đâu con?

Tôi thở dài. Lão mới cần uống thuốc đó, người đâu khùng dữ dội. Mà cũng không trách lão được, chúa mới tin là một đứa bị nhà kèm vô trại mà không có chơi ma túy. Nhưng thiệt tình cái lý do đưa tôi vô nơi quỷ tha ma bắt này hoàn toàn chỉ vì ... lòng hiếu thảo.

Đợt đó tôi 24 tuổi, cái tuổi còn bồng bột dữ lắm. Đi làm cãi cọ với cha sếp già mắc dịch, tôi nghỉ ngang xương. Thời gian rảnh nhiều, sáng thì cafe, tối đi nhậu hoặc vô bar ngồi chơi với mấy đứa bạn. Tụi này cũng hiền lành, chỉ có tội đua đòi. Đôi khi hứng lên rủ nhau chơi chút xíu thuốc lắc, mà mấy cái vụ đó cũng đâu có dính dáng tới tôi. Tôi đối với ba cái vụ đó thứ nhất là không có hứng, thứ hai là có thằng anh luôn hăm he hễ nghiện nó đem cổ tôi đi vặn, tôi cũng còn yêu đời lắm chớ bộ. Vậy mà ông trời xui khiến thế nào, tôi dính vô cái đám đó trong nguyên một vụ lùng nhùng. Cái bar bị đập, nguyên ổ bị hốt vô công an thử nước tiểu coi có phản ứng với ma túy hay không. Tôi không có bị gì hết, nhưng điều đó cũng không đảm bảo tôi không có bị làm sao.

Trở về nhà đón tôi là khuôn mặt sũng nước của má tôi. Bà làm như tôi mới đi lính từ Iraq trở về, khóc lóc quá trời.

- Trời đất ơi, bộ con bị làm sao mà đi giao du với mấy thằng mắc dịch đó hả trời? Con không thương ba má gì hết đúng không?

Tôi thở dài, chả biết nói gì cho bả yên tâm. Lão Hưng anh tôi thì gườm gườm đôi mắt, nhìn tôi không ra dáng anh em gì hết trơn hết trọi.

- Mày không có chơi hàng trắng, nhưng tụi nó kêu mày có hút cỏ, phải vậy không?

Trời ơi trời, ba cái tầm bậy đó ... đứa nào chả hút! Tôi tính trả lời lão vậy thì gặp cái gương mặt thần sầu đang ngó mình chằm chằm, câu nói vừa ra tới cửa miệng lại nuốt vô. Thiệt tình thi thoảng cũng làm vài hơi cho nó thay đổi cảm giác xíu, ba cái thứ đó bên nước ngoài tụi nó bán quá trời luôn, sao lại xếp chung vô với đám chơi hàng trắng chớ! Tôi gãi đầu gãi tai:

- Trời ơi, mấy cái đó anh biết mà, hút vô đâu có ghiền đâu. Tụi kiều nó về đem theo quá trời, công an còn không có bắt mà.

Đáp lại cái lý luận có phần am hiểu và dân chơi của tôi là nguyên một tràng khóc than vật vã. Má ơi má, cái báo an ninh thế giới má hay đọc là thứ văn hóa phẩm độc hại nhất trên đời, má có biết không? Mì chính mà có ân oán với tụi nó, coi chừng cũng thành thuốc độc bảng A chớ nói chi ba cái vụ nó viết ra câu khách. Bả đương nhiên không tin tôi - làm sao tin tôi bằng thứ ấn phẩm có đóng dấu bộ công an đỏ chót - thứ luôn rêu rao chơi cỏ nghiện một cây, chưa tính chơi nhiều còn bị khùng, hỏng não. Tôi bất lực hoàn toàn trong cái vụ giải thích này, và bất lực toàn bộ khi nghe ông già phán một câu hệt như chánh án tòa tối cao:

- Không nói nhiều với nó nữa. Thằng Hưng mai đưa nó vô trại cho tao!

Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Đời có lẽ cũng chỉ có mình tôi, hút cỡ chục hơi cỏ trong cuộc đời để rồi hôm nay xách đồ vô trại. Tôi nhìn gương mặt vô hồn của lão anh, nhìn gương mặt quả cảm của ông già, nhìn cái nhìn lóe lên hy vọng của bà già mà thầm nhủ một câu: Z&(&^^(()%%% cuộc đời chó má này!!!!!!!!!!!
Chấm cái để đọc
 
Chap cuối buồn quá :too_sad::too_sad::too_sad:


Chap cuối:
Quãng gần một tuần sau, tôi coi bộ cũng khá hơn trước rất nhiều. Tới bữa ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, tối tối xuống nói chuyện với nhỏ Thư cũng giỡn nhiều hơn. Chỉ đôi lúc tôi im lặng, khi nghe ai đó bất chợt nhắc tới con nhỏ Mỹ Anh. Nhỏ Thư cũng biết vậy, trong mỗi câu chuyện nó đều ráng hết sức để tránh nói về điều đó. Nhưng bữa nay thì không có vậy.

- Nếu em ra trại trước, anh có buồn như lúc Mỹ Anh về không?

Tôi ngẩn người trước cái câu hỏi đột ngột của con nhỏ. Quả thật trước giờ, tôi chưa từng có ý nghĩ đem chuyện đó ra so sánh. Nhưng nếu bắt buộc phải có một câu trả lời, tôi e là mình sẽ làm buồn cho con nhỏ đang ngồi trước mắt. Nhỏ Thư vẫn nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng chờ đợi. Tôi thở dài:

- Anh không muốn nói xạo. Anh rất thương em, xa em anh cũng sẽ buồn dữ lắm, nhưng anh nghĩ không tới mức như vài bữa trước.

Con nhỏ điềm tĩnh nghe, miệng nhoẻn cười:

- Em biết anh sẽ nói vậy. Em muốn nghe anh nói thật, chứ không cần nghe những lời nói xạo.

Tôi khẽ thở phào, nhìn gương mặt nhỏ đang lộ rõ vẻ phân vân. Tay tôi quơ lấy tay nhỏ, xiết nhẹ:

- Bộ bây giờ, em đã nghĩ tới chuyện xa anh sao?

Con nhỏ chậm rãi vuốt ve bàn tay tôi, giọng nhỏ lại:

- Mai mốt kiểu gì em cũng phải xa anh mà. Chỗ của em không phải ở đây. Ba mẹ em chắc cũng không đồng ý để em ở lại.

Tôi nghe trong lòng, cảm giác hẫng hụt lại xuất hiện thêm lần nữa. Có điều, lần này tôi đón nhận thứ cảm giác ấy một cách tỉnh táo và điềm đạm hơn trước rất nhiều. Nhà của con nhỏ không phải tại đây, cuộc sống của con nhỏ cũng không phù hợp với xã hội này. Tôi biết tất cả những điều đó. Nhưng tại sao bữa nay, con nhỏ lại nói với tôi tất cả những điều này?

Con nhỏ khẽ ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đầy lo lắng:

- Sao anh không kêu ba mẹ đưa anh qua nước ngoài sống, có phải hơn không?

Tôi thở dài. Tôi đâu dính vô nghiện ngập, gia đình cũng tạm gọi là khá giả, hơn nữa chỉ có duy nhất một mình tôi. Ba mẹ tôi đã lớn tuổi, họ đâu có muốn bỏ cả gia đình, họ hàng, tất cả những mối quan hệ tại Việt Nam để bắt đầu một cuộc sống mới mà chính họ cũng không biết là sẽ hạnh phúc hay đau khổ. Tôi kêu con nhỏ:

- Gia đình anh khác, Thư à. Ba mẹ anh lớn tuổi rồi, anh sao có thể để ông bả ở lại một mình cho được.

Con nhỏ khẽ mím chặt môi. Ánh mặt nhỏ suy tư một hồi, rồi trở thành quả quyết khi nhỏ ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vô tôi:

- Bữa nay, em muốn làm nốt việc Mỹ Anh nhờ em.

Tôi nghe những lời nhỏ nói mà cảm thấy hơi choáng váng. Không phải nhỏ từng nói với tôi là nhỏ Mỹ Anh chỉ đi du học, có lẽ một năm sẽ về tới một lần? Tôi chưa hỏi địa chỉ của nhỏ, nhỏ cũng chưa biết nhà tôi nhưng kiếm ra nó từ đám quản lý học viên đâu có khó. Chính cái suy nghĩ này đã làm tôi tỉnh táo và bình tĩnh hơn trong cả mấy ngày qua. Nhưng sao giờ lại có thêm chuyện gì khác nữa đây?

Nhỏ Thư bước vô phòng nữ loay hoay làm gì đó một lúc, bỏ tôi với mớ suy nghĩ rối tung. Một lát sau, nhỏ bước lại, trên tay cầm hai mẩu giấy nhỏ, giống như một tờ giấy nguyên được xé làm đôi. Nhỏ chìa trước mặt tôi một mảnh, kêu:

- Anh đọc cái này trước đi.

Cánh tay tôi run bắn, đỡ lấy mảnh giấy từ tay nhỏ. Tôi mở ra, đập vô mắt tôi là những dòng chữ viết vội vàng:

"Chị nhớ nhắc ảnh thay ga gối nửa tháng một lần. Ảnh làm biếng lắm, nếu không chịu đem đi giặt, chị chịu khó giặt dùm ảnh luôn nha.

Chị kêu ảnh ăn cay ít thôi, hại dạ dày lắm đó. Ảnh ăn một bữa cơm tốn quá trời ớt, chị phải ép ảnh bỏ dần đi.

Còn nữa, chị đưa cho ảnh và anh Ngọc mỗi ngày một bao thuốc lá thôi. 2 ảnh hút thuốc nhiều, không có tốt.

Bữa tối, chị nhớ nhắc ảnh không uống nước đá, sáng ra lại bị ho. Em nhắc hoài không được

..."

Mảnh giấy còn tới hơn phân nửa, nhưng tôi đọc tiếp không có nổi. Trong từng dòng chữ như hiện ra ánh mắt, nụ cười, hơi ấm của con nhỏ tôi yêu thương nhất trên đời. Nhỏ Thư nắm lại mảnh giấy trên tay tôi, dịu dàng:

- Đó là thơ Mỹ Anh gửi cho em. Còn đây là của anh.

Nhỏ đưa nốt miếng giấy còn lại cho tôi. Miếng giấy nhỏ xíu, chữ kín hai mặt giấy, tôi cầm mà sao nghe trên tay nặng trĩu. Bên tai, nhỏ Thư lại nhẹ nhàng:

- Anh đem vô phòng đọc đi ha, ở đây không có tiện. Anh khóc chỗ đông người coi kì lắm.

Tôi gật đầu, nắm tay con nhỏ khẽ xiết nhẹ, chậm chạp bước lên phòng. Tôi kéo tấm mền lên tới ngang mặt, run run mở mảnh giấy còn phảng phất mùi nước hoa quen thuộc. Những dòng chữ viết vội như đang nhảy múa trước mặt tôi:

"Anh nè, anh không được giận em nha. Em chưa từng nói dối anh điều gì hết, nhưng lần này em không làm được vậy. Mấy lần về phép trước, không phải em đi chuyện gia đình mà là lo thủ tục. Em không định giấu anh, nhưng em sợ anh chịu đựng không có nổi. Anh khờ mà quậy dữ lắm, Long à.

Em cũng không phải đi du học. Em dặn chị Thư nói với anh như vậy để anh sống trong đó được vui vẻ hơn thôi. Ba má em bắt em qua định cư hẳn, chắc quãng vài tháng sau ba mẹ em cũng sang theo. Em đã tính nói với anh ngay sau bữa về phép đầu tiên, nhưng em thấy anh thương em như vậy, em lại làm không nổi. Em sợ sau khi em đi, anh lại quậy phá nữa thì tội cho em và chị Thư nhiều lắm...

Em xạo anh nhiều như vậy, anh có giận em không? Chắc không đâu ha, bởi em biết anh thương em nhiều dữ lắm. Em cũng vậy, Long à. Những ngày sống bên anh, em là đứa con gái hạnh phúc nhất trên đời. Em hi vọng cũng đã làm cho anh hạnh phúc..."

Đôi mắt tôi nhòa đi. Thứ đau đớn tận sâu bên trong tâm hồn khiến trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. 1 năm ư, gặp lại ư, sống chung ư - sao tất cả những gì tôi hi vọng và tin tưởng đều vụt tan vỡ hệt như một cơn ác mộng. Tại sao con nhỏ lại giấu tôi điều đó? Sao con nhỏ không biết tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả, có thể chấp nhận mọi thứ để được ở gần bên nó?

"Em không khi nào muốn phải xa anh cả. Nhưng em không thể bắt anh bỏ mặc gia đình chỉ vì em. Em tin anh sẽ làm như vậy, nhưng còn ba mẹ anh tính sao đây? Anh không được trách em điều đó nha Long..."

Những dòng chữ run rẩy đi trong ánh mắt của tôi. Con nhỏ vẫn luôn như vậy, hi sinh và chấp nhận mọi thứ để đánh đổi cho tôi một cuộc sống tốt lành. Nhỏ cứ lặng lẽ đi bên cạnh tôi, lặng lẽ đem lại cho tôi hạnh phúc và bây giờ, nhỏ lại lặng lẽ rời xa tôi... Tôi nghe thứ cảm giác mất mát gặm nhấm từng miếng lớn trên từng thớ da thịt, từng mảnh tâm hồn. Đau đớn, trống rỗng và bất lực. Tôi ráng lau nước mắt, đọc nốt những gì còn lại trên mảnh giấy. Trên những dòng chữ cuối cùng, nét mực của nhỏ cũng nhòe đi:

"Có một điều em không nói xạo anh đâu. Anh còn nhớ em đã nói bọn mình sẽ luôn ở bên nhau, đúng không anh? Anh vẫn ngồi ăn cơm em bưng tới, vẫn uống cafe em quậy, vẫn cười, vẫn vuốt má , vẫn hôn em, âu yếm em bất kể khi nào em nhắm mắt lại, anh à. Em bằng lòng như vậy. Em chỉ cần anh ngồi thật ngoan, thật khờ trong tâm trí em mãi mãi. Anh có làm được vậy không Long?"
 
Top