Mẹ tao một mình nuôi dạy 2 chị em tao thành người. Vượt qua bao bao nhiêu năm nghèo khó, tủi nhục trước những lời dị nghị của hàng xóm.
Tao ra trường đi làm mới đầu công việc cũng không được thuận lợi. Mất khoảng chục năm thì sự nghiệp mới ổn định, chưa kịp báo hiếu gì cho mẹ thì yêu rồi cưới vợ luôn. Từ lúc quen và cưới vợ đâu đó khoảng 3 tháng.
Có một cái đáng buồn là mẹ tao và vk tao không hợp nhau, người này không vừa ý người kia. Mẹ tao không thích vợ tao từ hồi mới quen, nhưng vì có bầu nên bọn tao vẫn lấy nhau. Đây có lẽ là điều tao cảm thấy đáng tiếc nhất. Mặc dù hiện tại đã ra ở riêng nên những chuyện xích mích cũng ít, nhưng mẹ tao ngại ra nhà tao và ngược lại vk tao ngại ở lại lâu ở nhà mẹ tao. Tao ngầm hiểu là 2 người hạn chế tiếp xúc để tránh xích mích.
Tao hàng tháng biếu mẹ tao tiền tiêu, với mẹ tao cũng có lương hưu và tiền cho thuê nhà. Mỗi tháng tầm 15, 16tr tao nghĩ ở quê như vậy là khá dư giả. Coi như mẹ tao nghèo khổ bao nhiêu năm nhưng về già cũng được thảnh thơi về kinh tế.
Mẹ tao bây giờ già rồi, nhưng vẫn làm việc luôn chân luôn tay. Trước đi bán hàng nọ kia ở chợ mà tao cấm không cho đi từ mấy năm nay rồi. Mẹ tao lại xoay ra làm vườn, trồng rau, nuôi con nọ con kia. Chắc không làm gì thì mẹ tao không chịu được. Mẹ tao quen lối sống tiết kiệm, mặc dù giờ có tiền nhưng toàn để dành. Tao cũng không biết mẹ tao để dành tiền để làm gì? Chắc giống một số người, thích đem tiền ra để ngắm.
Tao rất muốn đón mẹ tao ra ngoài này để ở cùng, nhưng tao sợ sẽ có xích mích với vợ tao. Vợ chồng như tấm áo, đối với tao vợ không phải quá quan trọng, cái tao lo là ảnh hưởng đến mấy đứa con thôi. Tao bảo với vợ tao, sau này mẹ tao già yếu thì tao sẽ về quê để tiện chăm sóc, còn vợ với các con thì cứ ở ngoài này. Mẹ tao chăm tao bao nhiêu năm còn được, thì tao báo hiếu vài năm cũng có là gì.
Giờ mỗi tháng 2 lần, tao dẫn mẹ tao ra ngoài HN để đi trải nghiệm đặc sản các vùng miền. Chắc giống với lời bài hát nào đó của Đen Vâu: Con trai mẹ là người phục vụ, nhưng muốn đời đối xử với mẹ như một bà hoàng.
Mẹ tao là người rất nghiêm khắc với tao, ngày xưa mẹ luôn mong tao sau này phải trở nên thành đạt. Có lẽ vì vậy nên tao hiện tại thấy thật khó để nói câu cảm ơn và yêu mẹ. Tao luôn hi vọng mẹ sẽ sống mãi trên cõi đời này cùng với tao, nhưng tao biết điều đó là không thể. Thời gian có lẽ cũng không còn nhiều, một ngày nào đó mẹ tao rồi cũng phải ra đi, tao sẽ thành người cô độc. Không biết lúc đấy rồi sẽ ra sao.