Tản mạn về may mắn, cuộc đời trong tử vi

Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:

Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.

Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.

Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?

Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.

Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:

Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?

Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu lồn không biết gì gặp giám đốc cả.

Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?

Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.

Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
 
Sửa lần cuối:
Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:

Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.

Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.

Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?

Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.

Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:

Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?

Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu lồn không biết gì gặp giám đốc cả.

Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?

Và nói thật tao cũng rất tín. Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn.
Đơn giản thui năng lực của cậu ấm cô chiêu là dựa vào nền tảng của bố mẹ thuộc một dạng phước do cha mẹ ban lại học hành các thứ không thiếu nhưng thiếu khả năng tự sinh tồn độc lập xu hướng ngáo cần như Minh Nhựa; còn lại kia là do phước lực bản thân tự có không cần dựa bố mẹ loại này thì có đầy đủ thiên thời khả năng tự sinh tồn cao chỉ cần gặp đúng lúc bùng cháy. Nhân sinh của mỗi người là một bức tranh khác nhau, sinh trong nhà tài phiệt thì không lo thiếu thốn nhưng sẽ không hiểu được tư vị của sự tự lực. Kiếp người dù sang hèn thì cũng ăn ba bữa chết đi thì mới biết mình thành cái gì mới ngạo nghễ được
 
Đơn giản thui năng lực của cậu ấm cô chiêu là dựa vào nền tảng của bố mẹ thuộc một dạng phước do cha mẹ ban lại học hành các thứ không thiếu nhưng thiếu khả năng tự sinh tồn độc lập xu hướng ngáo cần như Minh Nhựa; còn lại kia là do phước lực bản thân tự có không cần dựa bố mẹ loại này thì có đầy đủ thiên thời khả năng tự sinh tồn cao chỉ cần gặp đúng lúc bùng cháy. Nhân sinh của mỗi người là một bức tranh khác nhau, sinh trong nhà tài phiệt thì không lo thiếu thốn nhưng sẽ không hiểu được tư vị của sự tự lực. Kiếp người dù sang hèn thì cũng ăn ba bữa chết đi thì mới biết mình thành cái gì mới ngạo nghễ được
tao chỉ đưa ra các ví dụ nhỏ thôi. Nếu làm mấy công ty bình thường các cậu ấm cô chiêu thừa sức, nhưng vì họ đam mê 1 cái gì đấy, như là Goldman Sach, JP Morgan hay Mckinsey. Và ý tao là vào mấy công ty kia thì so về stats học hành, lợi thế, ngoại hình, giao tiếp, các cậu ấm cô chiêu tao kể thừa sức ăn đứt. Nhưng nếu chỉ so stats và thịt như thế thì thế giới thật đơn giản quá đúng không? Và có những ngoại lệ như tao kể ở trên.

Còn tao mới ra trường hồi bachelor làm việc 80-90k rồi, nhưng suy cho cuối cùng thì tiền cũng khôgn bằng danh vọng ...

Thế nên cuối cùng tao mới đưa ra những dilemma, vì thế giới không phải quy luật theo kiểu 1+1 = 2. Tất cả nhữgn đứa tao nói trên đéo thằng nào ngu lồn như thằng Minh mày bảo cả
 
tư duy của mày hay đấy, viết thêm về cuộc sống bên đấy đi và hàng ngày mày thực hành tâm linh như thế nào
 
tao chỉ đưa ra các ví dụ nhỏ thôi. NẾu làm mấy công ty bình thường các cậu ấm cô chiêu thừa sức, nhưng vì họ đam mê 1 cái gì đấy, như là Goldman Sach, JP Morgan hay Mckinsey. Và ý tao là vào mấy công ty kia thì so về stats học hành, lợi thế, ngoại hình, giao tiếp, các cậu ấm cô chiêu tao kể thừa sức ăn đứt. Nhưng nếu chỉ so stats và thịt như thế thì thế giới thật đơn giản quá đúng không? Và có những ngoại lệ như tao kể ở trên.
M phải hiểu sinh ra ở Việt Nam những nước mà cái sự giao thoa về kinh tế khoa học và xuất thân trong gia đình là thành đạt trong nước chứ nếu ba mẹ nó là người việt và thành đạt ở nước ngoài là câu chuyện khác nó có thể có những vị thế và môi trường xúc tiến từ nhỏ nên nó có thể đạt được. Lai tạo từ á sang âu thì cái trường lực tư tưởng nó pha nửa này nửa kia làm bản thân nó khó thích nghi hoàn toàn mà sinh ra sự chông chênh
 
tư duy của mày hay đấy, viết thêm về cuộc sống bên đấy đi và hàng ngày mày thực hành tâm linh như thế nào
Tao vẫn có ấn đền Trần xin được hồi đi với các cô chú. Ngày xưa mẹ tao khấn xin tao ở một đền mẫu, nên mỗi khi về VN hay mùng 1 mẹ tao đều đưa tao ra đấy. Và câu khấn quen thuộc là người của bà, của của bà phép của bà. Tao cũng biết cung phúc đức quan trọng trong tử vi, và tao cũng hay hồi tưởng về các cụ, mong rằng âm phần các cụ nhà mình giúp được. Ngày xưa tao cũng tìm hiểu đạo phật, nhưng đạo phật đa phần là buông bỏ chấp niệm dục vọng và tao k thể làm k thể theo được. Nên h tao theo đạo mẫu rồi.

Nhưng có 1 điều là tích đức, tuy tao hay mõm nhưng thật ra tao nghĩ tao sống đạo đức, trọg lời hứa, sợ dính nghiệp. Đợt trước có con bé mượn xe tao đâm và xe thằng khác tao hứa vu vơ tao giúp nó 1 phần vì đơn giản tao tốt. Xong bẵng đi cả t và nó đều quên nhưng tao đợt nhiên nhớ ra và chuyển tiền cho nó. Dù sao cũng là lỗi của nó nhưng tao trót hứa rồi. Đấy ví dụ việc tao không tạo nghiệp, thất hứa, kiểu kiểu thế vì t tin sống tích đức việc tốt sẽ đến

Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
 
Sửa lần cuối:
M phải hiểu sinh ra ở Việt Nam những nước mà cái sự giao thoa về kinh tế khoa học và xuất thân trong gia đình là thành đạt trong nước chứ nếu ba mẹ nó là người việt và thành đạt ở nước ngoài là câu chuyện khác nó có thể có những vị thế và môi trường xúc tiến từ nhỏ nên nó có thể đạt được. Lai tạo từ á sang âu thì cái trường lực tư tưởng nó pha nửa này nửa kia làm bản thân nó khó thích nghi hoàn toàn mà sinh ra sự chông chênh
tao không đồng ý. Thời nay international lắm rồi, tao thiếu gì bạn ở song song 2 nước từ nhỏ đâu. Như tao ở Mỹ từ cấp 1 bay qua bay lại hồi hè, cấp 2 mới chính thức nhập học full time. Mỹ như nhà thứ 2 của tao có con khỉ gì đâu
 
Tao chưa bao giờ được coi lá số tử vi đọc xong cũng muốn thử lá số như mày nói mà đéo biết có ai coi online chuẩn ko nhỉ ? Càng ngày tao cũng hơi tin vào thần thánh.:vozvn (19):
 
Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
Cuốn sách mày nói giống

Man's Search for Meaning của Leuleuleu123 giới thiệu vậy ml​

 
tao chỉ đưa ra các ví dụ nhỏ thôi. Nếu làm mấy công ty bình thường các cậu ấm cô chiêu thừa sức, nhưng vì họ đam mê 1 cái gì đấy, như là Goldman Sach, JP Morgan hay Mckinsey. Và ý tao là vào mấy công ty kia thì so về stats học hành, lợi thế, ngoại hình, giao tiếp, các cậu ấm cô chiêu tao kể thừa sức ăn đứt. Nhưng nếu chỉ so stats và thịt như thế thì thế giới thật đơn giản quá đúng không? Và có những ngoại lệ như tao kể ở trên.

Còn tao mới ra trường hồi bachelor làm việc 80-90k rồi, nhưng suy cho cuối cùng thì tiền cũng khôgn bằng danh vọng ...

Thế nên cuối cùng tao mới đưa ra những dilemma, vì thế giới không phải quy luật theo kiểu 1+1 = 2. Tất cả nhữgn đứa tao nói trên đéo thằng nào ngu lồn như thằng Minh mày bảo cả
đéo có nếu như m ạ, chính vì đẻ ra trong gđ với đủ điều kiện như thế nên tham vọng cao yêu cầu cao là bt, hợp lý. nhưng kp cứ tham vọng là đc, nó còn nhiều yếu tô vloz. giống như hồi thi đại học, cái thằng học giỏi nhất lớp toàn chọn trường top vì nó thông mình nhưng mà đời éo như mơ, thiếu tý điểm(có thể vì hôm đi thì phong độ đéo phải đỉnh, r thay đổi đề năm đó,... éo biết hết đc) thế là tạch. còn cái thằng học nhang nhàng yêu cầu thấp hơn thì đỗ trường nhàng nhàng thôi ( nhưng hơn nhiều so vs dự định ban đầu của nó) thì cũng là may mắn hơn cái thằng giỏi mà trượt đúng ko
 
Ám ảnh phải thành công như bố mẹ nhưng ko biết phải làm gì để đạt được điều đó. Bọn nó đang ko có chính kiến riêng cho bản thân mình. Nếu coi thành công là làm manager ceo big corp thì quên mẹ đi. Nó quá mơ hồ. Mindset của những người thành công rất rõ ràng. M tham khảo quyển này để biết thêm https://www.fahasa.com/elon-musk-in...pCuRC7Ej1d4_xjUReAGGrgz4ogHI5v5xoC1o0QAvD_BwE
Đọc xong thì sẽ thấy tiền, học lực hay danh vọng đ giải quyết vấn đề gì. Có 1 quote trong fast & furious t lấy làm kim chỉ nam: Life's simple. You make choices and you don't look back.
 
Nhà mày cũng ở tầng lớp khá giả cận thượng lưu nên cái ý đầu tiên khó hiểu cũng không lạ. Tao con nhà truyền thống bần nông may mắn ăn đc cái fullride trường làng sang xứ tư bản, xong cũng may mắn thế nào đc 1 năm trải nghiệm big3 trước khi trượt sổ xố chim cút. Đến cái thằng nông dân như tao còn đớp đc big3, chả nhẽ các quý tử nhà nghìn tỉ lại k đc?
 
Đang đọc câu chuyện thấy hay hay ý nghĩa mà xem tác giả là motconga thì ko biết nó có bịa hay đa nhân cách nào nghĩ ra câu chuyện này nữa không. Anh em xamer cẩn thận ko bị thao túng tâm lý đó.
 
Nhà mày cũng ở tầng lớp khá giả cận thượng lưu nên cái ý đầu tiên khó hiểu cũng không lạ. Tao con nhà truyền thống bần nông may mắn ăn đc cái fullride trường làng sang xứ tư bản, xong cũng may mắn thế nào đc 1 năm trải nghiệm big3 trước khi trượt sổ xố chim cút. Đến cái thằng nông dân như tao còn đớp đc big3, chả nhẽ các quý tử nhà nghìn tỉ lại k đc?
ừ đấy, thế nên tao mới bảo xã hội 1+1 không phải bằng 2. Cái việc quyết định được nhận k phụ thuộc vào tài năng mày nữa, mà phụ thuộc vào thằng phỏng vấn mày có nứng với mày không, có bị đến kỳ không, candidate pool như nào. Còn tao toàn học trườnng top, trường làng t cũng có học bổng nhưng k học :)).
Tao đang đợi kết quả của bọn tier 2. Thoii nói chung tao xin các cụ nhà tao tiếp đây
 
Sửa lần cuối:
Đang đọc câu chuyện thấy hay hay ý nghĩa mà xem tác giả là motconga thì ko biết nó có bịa hay đa nhân cách nào nghĩ ra câu chuyện này nữa không. Anh em xamer cẩn thận ko bị thao túng tâm lý đó.
thao túng nè




 
bên ngoài cuộc sống tao nhiều stress, nên nhiều khi việc thu gọn trong góc phòng, chém gió linh tinh cũng là cách giải tỏa cho tao thôi. Chúng mày nghĩ tao bị hâm cũng được =)))), nhưng tao đang chia sẻ thật tâm, và nếu xã hội là 1+1=2 tao đã không tin vào tâm linh đến thế. Vì chính việc tao đi xem tử vi nhiều nơi thầy nào cũng bảo lá số vất vả, phải nỗ lực. Còn những đứa thuận thì chắc phúc của nó được từ kiếp trước nên mọi chuyện dễ lắm. Nên tao mới có những câu hỏi ở trên ...
 
bên ngoài cuộc sống tao nhiều stress, nên nhiều khi việc thu gọn trong góc phòng, chém gió linh tinh cũng là cách giải tỏa cho tao thôi. Chúng mày nghĩ tao bị hâm cũng được =)))), nhưng tao đang chia sẻ thật tâm, và nếu xã hội là 1+1=2 tao đã không tin vào tâm linh đến thế. Vì chính việc tao đi xem tử vi nhiều nơi thầy nào cũng bảo lá số vất vả, phải nỗ lực. Còn những đứa thuận thì chắc phúc của nó được từ kiếp trước nên mọi chuyện dễ lắm. Nên tao mới có những câu hỏi ở trên ...
Mày đang có vấn đề tâm lý đấy
 
Mày đang có vấn đề tâm lý đấy
ừ, khi m nỗ lực nhiều mà thành quả m nhận đc k như m mong muuon và m cũng bất lực trong việc điều khiển nó thì phải làm sao?
 
Top