Thất nghiệp do NCov cũng được 3 tuần rồi. Nhà t thì bố mẹ k sống dựa vào lương hưu - nay còn thêm bệnh tật nên t giờ sốt ruột quá chạy khắp nơi kiếm việc, thậm chí phải nhờ bạn chí cốt tìm kèo công việc hộ để chuẩn bị tinh thần gánh gia đình bất kỳ lúc nào. Đêm về lòng chan chứa tâm sự, không biết trải lòng đâu nên lên đây Xàm dăm ba câu cho qua chuỗi ngày khó khăn.
P/s: Vì đây là nhật ký sáng tác dựa trên hành trình tìm duyên ở hiện tại nên mỗi chap đều có khả năng là tập cuối.
Chapter 1: Tìm việc hay tìm em? hay việc (của anh) là tìm em??
T là 1 giáp tuất - an thân chi cẩu (Dù về ý nghĩa thì t là con chó được sống yên thân, nhưng thực tế thì lại là 1 con chó "Mưu cầu" sự yên thân). T cũng không hay tin vào tử vi lắm, nhưng nhà t thì có bố già là Gia Cát Dự đêm nào cũng kê cuốn "tử vi trọn đời" gối đầu để dự báo cho các thành viên trong gia đình, và t được cảnh cáo là đầu năm nay t sẽ bị "phục binh" và "thay đổi công việc" (Đại khái là bị xì đểu dẫn đến mất việc).
Cho đến khi dịch diễn biến phức tạp nhất vào giai đoạn tháng 03- hết tháng 04/2020. Thời điểm này thì t đang làm cho 1 tổng công ty nhà nước, và là người duy nhất thuộc khối văn phòng bị cắt giảm nhân sự do ảnh hưởng dịch NCov. Công ty cho t tự chọn là tự xin nghỉ việc hoặc đợi ra quyết định cắt giảm nhân sự. Ờ thì kiểu nào thì chẳng mất việc thì t cứ "Tiên thủ hạ vi cường", cứ chủ động làm đơn xin cút thì vẫn được cái vẻ vênh mặt phủi đít ra đi cho đàng hoàng. Sau này, t mới biết có rất nhiều khuất tất trong vụ t bị cắt giảm, giống như một âm mưu của cả tập thể vậy. Nhưng ngẫm về điều đó k làm t thoải mái hơn, nên t quyết định bỏ ngoài tai tất cả...
Mới chỉ 3 tuần thôi mà t đã trở thành "Ứng viên tìm việc toàn thời gian", ngày ngày chỉ có thi thố và phỏng vấn. Nhưng cái "hạn" vẫn bủa vây t. Đến lúc đc 3 cty hẹn gặp rồi mà vẫn bị họ đề nghị tạm hoãn ký hĐ để điều chỉnh quỹ lương và nhân sự - Vậy là t tiếp tục làm "người thất nghiệp chuyên nghiệp".
Hôm đó là buổi trưa giữa tuần. Tiếng đất xi măng-bê tông khô khốc, cùng với ánh nắng chói chang lơ lủng giữa trời trưa hầm hập, người t bắt đầu bốc mùi thịt bò, t chắc là ngửi thấy mùi trứng rán (hy vọng k phải đến từ bìu của t). Đù má, nghèo đói đến mức bản thân mình cũng sắp bị nhầm thành thức ăn cmnr.... Kiếm việc mùa dịch gian nan hơn t tưởng, và t vẫn nuôi hy vọng ký được HĐ ở công ty kế tiếp. Đến sảnh công ty, đầu óc t choáng váng, người nôn nao, mệt mỏi 1 cách khó tả - t thầm nghĩ bụng : Phen này đẹp trai cũng đéo cứu vãn nổi cuộc phỏng vấn rồi. Ngồi tĩnh tâm được 1 lúc thì ngửi thấy một mùi "không đúng đắn" - một loại mùi nước hoa không có chiết xuất từ thiên nhiên (nhân tạo), một mùi hương nồng nàn như ve vãn lỗ mũi của người hít một cách tinh tế - lại k hề choáng ngợp, hít 1 lần cũng đủ biết chủ nhân của mùi này đích thị là con gái. Dẫu cho chủ nhân mùi hương này có là một con lascote- t cũng nhất định phải ngóai đầu lại. Đã quá lâu rồi t mới đc ngửi được cái mùi đậm chất gái trẻ như thế này (Gần 03 năm t toàn làm việc với các chị u 40-50, nên rạo rực bất chợt khi ngửi được mùi gái trẻ), t bắt đầu cong mông, gồng lưng, hóp bụng, siết ngực và quay ngoắt một cách dứt khoát theo đúng dáng catwalk của người mẫu (Chán bớ đời, sự minh mẫn còn lại lại dùng trong việc sĩ gái, quả này đéo tạch pv đéo tin)...
Quả thực, "Chút sức còn lại của t được đền đáp, một em gái tóc màu hạt dẻ (Sau đây đặt tên cho em là "Nguyễn Thị Thơm Tho"), không biết em có ăn mỳ tôm nhiều không mà sao tóc quăn thế, ánh mắt tựa hòn bi đảo nhanh qua t từ đầu tới chân một lượt (à, e này trọng hình thức), với màu nâu thẫm lấp loáng thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc kính - không rời khỏi mũi e ấy nửa centimeters, đôi môi đỏ hồng tao nhã k trượt vết son nào (đến mỉm cười k dám hé răng thì biết e nó giữ thần thái kinh ntn r đó). Mọi thứ đều đều đặn và gọn gàng có chủ ý, e như một chậu cây "kim tiền" - chẳng cần nước mà cái đẹp đấy vẫn tràn đầy sức sống. Dáng ngồi khép chân, đan hai tay trước đùi, giữ khư khư cái túi sách trước bụng, lộ vẻ hồi hộp và sốt sắng (90% e cũng là ứng viên rồi) . T mở lời:
- "Cảm phiền bạn, cho mình dâm (là "râm" trong từ "bóng râm" nhưng t phát âm là "Dâm") cùng bạn nhé?" - Em há hốc mồm :"Ơ... là sao ạ?"
- "Đằng kia là chỗ mình nắng gắt quá, chỗ bạn nắng không có chiếu tới, nên mình muốn dâm kế bên bạn" - Em phì cười : "À, vâng, bạn tự nhiên"
T ngồi nhẹ nhàng xuống, lấy điện thoại xem giờ và quay mặt ngắm đường phố xa xăm cạnh cửa sổ, rồi lén nhìn qua em 1 chút. Thấy e cũng mở điện thoại, bấm loạn tin nhắn, zl, fb, rồi lại mở front-camera (à há, vậy ấn tượng ban đầu về t hẳn là tốt rồi) chỉnh đốn lại đầu tóc mặt mũi.... T trêu tiếp:
- "bạn à, mình thấy xinh hơn con ở trong máy quay rồi đó.." - "ahaha, đâu có, bạn làm mình ngại quá đi". Cắt ngang sự ngượng ngùng của chính em, em hỏi lại t luôn: "bạn cũng chờ phỏng vấn à?" - T không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy là bạn là ứng viên rồi, có biết tên cán bộ mời bạn đến pv không?"
- "Dạ, là chị Nguyệt ạ." - "ồ, ý mình là, giám đốc chuyên môn chứ không phải trợ lý bên nhân sự, thực sự bạn không biết sếp tương lai trực tiếp quản lý mình là ai sao?, vậy thì cho phép a bắt đầu vài câu hỏi sơ bộ nhé"... t ra vẻ dân anh chị, rút sổ ra, và lấy bút ghi ngày tháng, thông tin ứng viên... cố tình cho e nhìn thấy. Em thốt lên, đỏ ửng mặt và lấy tay che miệng:
- "ôi, e thành thật xin lỗi vì em không biết cán bộ phụ trách tuyển dụng chính xác là ai?" - T đáp: "ừ, thì a cũng đâu có biết". Em tát nhẹ vài bắp tay t. t nói:
- "xin lỗi em, a thấy e có vẻ hơi căng thẳng nên giỡn xíu, dẫu có là đùa nhưng em có vui mà đúng không? em sinh năm bao nhiêu??" - "khiếp, diễn sâu quá cơ, em 96 ạ".
- "Cái vẻ nhanh nhẹn, ứng xử khéo léo với người lạ, mặt mũi xinh 1 cách xuất sắc như vậy, hẳn em là sinh viên FTU" - "Sao a biết ạ? nhưng em thấy mình kín đáo và cũng xinh bình thường thôi ạ?" - "A cũng muốn được bình thường trong đám hot face em ạ". Em nhoẻn cười che miệng quay mặt đi. Cái vẻ dễ thương này đúng là bẩm sinh rồi.
- "Em tên gì?" - "Em Nguyễn Thị Thơm Tho ạ?" - "ừ, thế đúng thật là a không biết em, chưa từng nghe cái tên này qua các bài báo về hoa hậu ở FTU thật" -"A cứ trêu e mãi, mà trước a học trường gì thế?"
- "Anh tốt nghiệp đại học Luật" - "Vâng, vậy là hàng xóm của trường e và ngoại giao ạ". T cười mỉm nhẹ nhàng và trìu mến style nam thần (cái này t học từ các idol như thằng Hu-giun-Pee-ô của phim vườn sao băng): "Vậy thì, mình có lý do để thân nhau rồi phải không nào? hàng xóm. Ba mẹ a dạy rằng: Phải gô cổ những người con gái lành tính, tốt bụng, và đẹp như thiên thần ngay lập tức. Vì họ mới ngã từ thiên đường xuống nên tạm mất trí nhớ, quên mất rằng họ chẳng kém gì hoa hậu, nhưng họ vẫn nhớ mình phải tốt bụng và lễ phép với người khác" - "Thôi mà a~~~".
Đang trò chuyện rôm rả thì cán bộ tuyển dụng (Thật - authentic) xuất hiện và mời bọn t lên phòng phỏng vấn riêng biệt trong vòng 2 phút nữa.
Có vẻ như sự duyên bị hoãn lại ở đây nhưng đây cũng là cơ hội có 1 0 2 vì não e ấy đang chưa kịp phản ứng vấn những tình huống bất ngờ. T nói: "Ghi sđt a lại nè, xxxxxxxxx, lưu tên là "anh dâm cùng"" - Em lấy đt lưu lại và k nghĩ ngợi gì sất: "Ôi a ơi, nhưng tên này buồn cười lắm, cho e tên thật của a đi" - "Chắc gì sau này em đã nhớ đến anh, a chỉ muốn e biết tới biệt danh này để thỉnh thoảng em có niềm vui nhỏ để thoáng nhớ về thôi" - "Đi mà anhhh ~" - "A là Nguyễn Văn Nam Chính" - "Lưu người ta mà không liên lạc là 1 tội ác đó nhé, A đi đã, a dâm cùng chúc e phỏng vấn tốt nhé" - "Dạ hihi"
Nói xong t nghĩ thầm, dù kết quả pv như thế nào, quen được 1 em như thế này cũng bõ rồi. Rồi t chợt nhớ đến kinh nghiệm, rằng : Nếu bạn ngoái đầu lại phía sau, bắt gặp mắt cô ấy đang dõi theo bạn trước khi khuất bóng thì bạn hoàn toàn có cơ hội rồi đó. T tiến về phía thang máy, rồi quay lại, thấy em nhìn về phía t. Để chắc không phải bị ăn dưa bỏ, t mỉm cười rồi vẫy tay, em cũng làm điều tương tự. Vậy thì, có thể tạm kết luận rằng, em cũng có cảm tình tốt đối với t, còn tốt như thế nào, thì đó là chuyện của đêm nay, em có liên lạc lại với t hay không , nếu có thì bằng lời lẽ nào?
T tạm hài lòng với ngày hôm đó, nếu tất cả không phải là sự diễn xuất, thì a có lẽ đã tìm được em - Người bạn "quan hệ mập mờ" của anh (Tạm nói vậy vì cũng chưa biết được, em có người yêu chưa và em có suy nghĩ nào về t".
T vào thang máy, chọn tầng theo hướng dẫn, bước vào công cuộc tìm việc với tâm lý yêu đời hơn, lạc quan là vậy, nhưng mệt mỏi thì vẫn mệt mỏi. Tâm trí, vẫn đang bị mắc kẹt ở mùi hương và vẻ đẹp của em....
P/s: Vì đây là nhật ký sáng tác dựa trên hành trình tìm duyên ở hiện tại nên mỗi chap đều có khả năng là tập cuối.
Chapter 1: Tìm việc hay tìm em? hay việc (của anh) là tìm em??
T là 1 giáp tuất - an thân chi cẩu (Dù về ý nghĩa thì t là con chó được sống yên thân, nhưng thực tế thì lại là 1 con chó "Mưu cầu" sự yên thân). T cũng không hay tin vào tử vi lắm, nhưng nhà t thì có bố già là Gia Cát Dự đêm nào cũng kê cuốn "tử vi trọn đời" gối đầu để dự báo cho các thành viên trong gia đình, và t được cảnh cáo là đầu năm nay t sẽ bị "phục binh" và "thay đổi công việc" (Đại khái là bị xì đểu dẫn đến mất việc).
Cho đến khi dịch diễn biến phức tạp nhất vào giai đoạn tháng 03- hết tháng 04/2020. Thời điểm này thì t đang làm cho 1 tổng công ty nhà nước, và là người duy nhất thuộc khối văn phòng bị cắt giảm nhân sự do ảnh hưởng dịch NCov. Công ty cho t tự chọn là tự xin nghỉ việc hoặc đợi ra quyết định cắt giảm nhân sự. Ờ thì kiểu nào thì chẳng mất việc thì t cứ "Tiên thủ hạ vi cường", cứ chủ động làm đơn xin cút thì vẫn được cái vẻ vênh mặt phủi đít ra đi cho đàng hoàng. Sau này, t mới biết có rất nhiều khuất tất trong vụ t bị cắt giảm, giống như một âm mưu của cả tập thể vậy. Nhưng ngẫm về điều đó k làm t thoải mái hơn, nên t quyết định bỏ ngoài tai tất cả...
Mới chỉ 3 tuần thôi mà t đã trở thành "Ứng viên tìm việc toàn thời gian", ngày ngày chỉ có thi thố và phỏng vấn. Nhưng cái "hạn" vẫn bủa vây t. Đến lúc đc 3 cty hẹn gặp rồi mà vẫn bị họ đề nghị tạm hoãn ký hĐ để điều chỉnh quỹ lương và nhân sự - Vậy là t tiếp tục làm "người thất nghiệp chuyên nghiệp".
Hôm đó là buổi trưa giữa tuần. Tiếng đất xi măng-bê tông khô khốc, cùng với ánh nắng chói chang lơ lủng giữa trời trưa hầm hập, người t bắt đầu bốc mùi thịt bò, t chắc là ngửi thấy mùi trứng rán (hy vọng k phải đến từ bìu của t). Đù má, nghèo đói đến mức bản thân mình cũng sắp bị nhầm thành thức ăn cmnr.... Kiếm việc mùa dịch gian nan hơn t tưởng, và t vẫn nuôi hy vọng ký được HĐ ở công ty kế tiếp. Đến sảnh công ty, đầu óc t choáng váng, người nôn nao, mệt mỏi 1 cách khó tả - t thầm nghĩ bụng : Phen này đẹp trai cũng đéo cứu vãn nổi cuộc phỏng vấn rồi. Ngồi tĩnh tâm được 1 lúc thì ngửi thấy một mùi "không đúng đắn" - một loại mùi nước hoa không có chiết xuất từ thiên nhiên (nhân tạo), một mùi hương nồng nàn như ve vãn lỗ mũi của người hít một cách tinh tế - lại k hề choáng ngợp, hít 1 lần cũng đủ biết chủ nhân của mùi này đích thị là con gái. Dẫu cho chủ nhân mùi hương này có là một con lascote- t cũng nhất định phải ngóai đầu lại. Đã quá lâu rồi t mới đc ngửi được cái mùi đậm chất gái trẻ như thế này (Gần 03 năm t toàn làm việc với các chị u 40-50, nên rạo rực bất chợt khi ngửi được mùi gái trẻ), t bắt đầu cong mông, gồng lưng, hóp bụng, siết ngực và quay ngoắt một cách dứt khoát theo đúng dáng catwalk của người mẫu (Chán bớ đời, sự minh mẫn còn lại lại dùng trong việc sĩ gái, quả này đéo tạch pv đéo tin)...
Quả thực, "Chút sức còn lại của t được đền đáp, một em gái tóc màu hạt dẻ (Sau đây đặt tên cho em là "Nguyễn Thị Thơm Tho"), không biết em có ăn mỳ tôm nhiều không mà sao tóc quăn thế, ánh mắt tựa hòn bi đảo nhanh qua t từ đầu tới chân một lượt (à, e này trọng hình thức), với màu nâu thẫm lấp loáng thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc kính - không rời khỏi mũi e ấy nửa centimeters, đôi môi đỏ hồng tao nhã k trượt vết son nào (đến mỉm cười k dám hé răng thì biết e nó giữ thần thái kinh ntn r đó). Mọi thứ đều đều đặn và gọn gàng có chủ ý, e như một chậu cây "kim tiền" - chẳng cần nước mà cái đẹp đấy vẫn tràn đầy sức sống. Dáng ngồi khép chân, đan hai tay trước đùi, giữ khư khư cái túi sách trước bụng, lộ vẻ hồi hộp và sốt sắng (90% e cũng là ứng viên rồi) . T mở lời:
- "Cảm phiền bạn, cho mình dâm (là "râm" trong từ "bóng râm" nhưng t phát âm là "Dâm") cùng bạn nhé?" - Em há hốc mồm :"Ơ... là sao ạ?"
- "Đằng kia là chỗ mình nắng gắt quá, chỗ bạn nắng không có chiếu tới, nên mình muốn dâm kế bên bạn" - Em phì cười : "À, vâng, bạn tự nhiên"
T ngồi nhẹ nhàng xuống, lấy điện thoại xem giờ và quay mặt ngắm đường phố xa xăm cạnh cửa sổ, rồi lén nhìn qua em 1 chút. Thấy e cũng mở điện thoại, bấm loạn tin nhắn, zl, fb, rồi lại mở front-camera (à há, vậy ấn tượng ban đầu về t hẳn là tốt rồi) chỉnh đốn lại đầu tóc mặt mũi.... T trêu tiếp:
- "bạn à, mình thấy xinh hơn con ở trong máy quay rồi đó.." - "ahaha, đâu có, bạn làm mình ngại quá đi". Cắt ngang sự ngượng ngùng của chính em, em hỏi lại t luôn: "bạn cũng chờ phỏng vấn à?" - T không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy là bạn là ứng viên rồi, có biết tên cán bộ mời bạn đến pv không?"
- "Dạ, là chị Nguyệt ạ." - "ồ, ý mình là, giám đốc chuyên môn chứ không phải trợ lý bên nhân sự, thực sự bạn không biết sếp tương lai trực tiếp quản lý mình là ai sao?, vậy thì cho phép a bắt đầu vài câu hỏi sơ bộ nhé"... t ra vẻ dân anh chị, rút sổ ra, và lấy bút ghi ngày tháng, thông tin ứng viên... cố tình cho e nhìn thấy. Em thốt lên, đỏ ửng mặt và lấy tay che miệng:
- "ôi, e thành thật xin lỗi vì em không biết cán bộ phụ trách tuyển dụng chính xác là ai?" - T đáp: "ừ, thì a cũng đâu có biết". Em tát nhẹ vài bắp tay t. t nói:
- "xin lỗi em, a thấy e có vẻ hơi căng thẳng nên giỡn xíu, dẫu có là đùa nhưng em có vui mà đúng không? em sinh năm bao nhiêu??" - "khiếp, diễn sâu quá cơ, em 96 ạ".
- "Cái vẻ nhanh nhẹn, ứng xử khéo léo với người lạ, mặt mũi xinh 1 cách xuất sắc như vậy, hẳn em là sinh viên FTU" - "Sao a biết ạ? nhưng em thấy mình kín đáo và cũng xinh bình thường thôi ạ?" - "A cũng muốn được bình thường trong đám hot face em ạ". Em nhoẻn cười che miệng quay mặt đi. Cái vẻ dễ thương này đúng là bẩm sinh rồi.
- "Em tên gì?" - "Em Nguyễn Thị Thơm Tho ạ?" - "ừ, thế đúng thật là a không biết em, chưa từng nghe cái tên này qua các bài báo về hoa hậu ở FTU thật" -"A cứ trêu e mãi, mà trước a học trường gì thế?"
- "Anh tốt nghiệp đại học Luật" - "Vâng, vậy là hàng xóm của trường e và ngoại giao ạ". T cười mỉm nhẹ nhàng và trìu mến style nam thần (cái này t học từ các idol như thằng Hu-giun-Pee-ô của phim vườn sao băng): "Vậy thì, mình có lý do để thân nhau rồi phải không nào? hàng xóm. Ba mẹ a dạy rằng: Phải gô cổ những người con gái lành tính, tốt bụng, và đẹp như thiên thần ngay lập tức. Vì họ mới ngã từ thiên đường xuống nên tạm mất trí nhớ, quên mất rằng họ chẳng kém gì hoa hậu, nhưng họ vẫn nhớ mình phải tốt bụng và lễ phép với người khác" - "Thôi mà a~~~".
Đang trò chuyện rôm rả thì cán bộ tuyển dụng (Thật - authentic) xuất hiện và mời bọn t lên phòng phỏng vấn riêng biệt trong vòng 2 phút nữa.
Có vẻ như sự duyên bị hoãn lại ở đây nhưng đây cũng là cơ hội có 1 0 2 vì não e ấy đang chưa kịp phản ứng vấn những tình huống bất ngờ. T nói: "Ghi sđt a lại nè, xxxxxxxxx, lưu tên là "anh dâm cùng"" - Em lấy đt lưu lại và k nghĩ ngợi gì sất: "Ôi a ơi, nhưng tên này buồn cười lắm, cho e tên thật của a đi" - "Chắc gì sau này em đã nhớ đến anh, a chỉ muốn e biết tới biệt danh này để thỉnh thoảng em có niềm vui nhỏ để thoáng nhớ về thôi" - "Đi mà anhhh ~" - "A là Nguyễn Văn Nam Chính" - "Lưu người ta mà không liên lạc là 1 tội ác đó nhé, A đi đã, a dâm cùng chúc e phỏng vấn tốt nhé" - "Dạ hihi"
Nói xong t nghĩ thầm, dù kết quả pv như thế nào, quen được 1 em như thế này cũng bõ rồi. Rồi t chợt nhớ đến kinh nghiệm, rằng : Nếu bạn ngoái đầu lại phía sau, bắt gặp mắt cô ấy đang dõi theo bạn trước khi khuất bóng thì bạn hoàn toàn có cơ hội rồi đó. T tiến về phía thang máy, rồi quay lại, thấy em nhìn về phía t. Để chắc không phải bị ăn dưa bỏ, t mỉm cười rồi vẫy tay, em cũng làm điều tương tự. Vậy thì, có thể tạm kết luận rằng, em cũng có cảm tình tốt đối với t, còn tốt như thế nào, thì đó là chuyện của đêm nay, em có liên lạc lại với t hay không , nếu có thì bằng lời lẽ nào?
T tạm hài lòng với ngày hôm đó, nếu tất cả không phải là sự diễn xuất, thì a có lẽ đã tìm được em - Người bạn "quan hệ mập mờ" của anh (Tạm nói vậy vì cũng chưa biết được, em có người yêu chưa và em có suy nghĩ nào về t".
T vào thang máy, chọn tầng theo hướng dẫn, bước vào công cuộc tìm việc với tâm lý yêu đời hơn, lạc quan là vậy, nhưng mệt mỏi thì vẫn mệt mỏi. Tâm trí, vẫn đang bị mắc kẹt ở mùi hương và vẻ đẹp của em....
Sửa lần cuối: