Xàm le cho qua quãng ngày thất nghiệp~

Thất nghiệp do NCov cũng được 3 tuần rồi. Nhà t thì bố mẹ k sống dựa vào lương hưu - nay còn thêm bệnh tật nên t giờ sốt ruột quá chạy khắp nơi kiếm việc, thậm chí phải nhờ bạn chí cốt tìm kèo công việc hộ để chuẩn bị tinh thần gánh gia đình bất kỳ lúc nào. Đêm về lòng chan chứa tâm sự, không biết trải lòng đâu nên lên đây Xàm dăm ba câu cho qua chuỗi ngày khó khăn.
P/s: Vì đây là nhật ký sáng tác dựa trên hành trình tìm duyên ở hiện tại nên mỗi chap đều có khả năng là tập cuối.
Chapter 1: Tìm việc hay tìm em? hay việc (của anh) là tìm em??
T là 1 giáp tuất - an thân chi cẩu (Dù về ý nghĩa thì t là con chó được sống yên thân, nhưng thực tế thì lại là 1 con chó "Mưu cầu" sự yên thân). T cũng không hay tin vào tử vi lắm, nhưng nhà t thì có bố già là Gia Cát Dự đêm nào cũng kê cuốn "tử vi trọn đời" gối đầu để dự báo cho các thành viên trong gia đình, và t được cảnh cáo là đầu năm nay t sẽ bị "phục binh" và "thay đổi công việc" (Đại khái là bị xì đểu dẫn đến mất việc).
Cho đến khi dịch diễn biến phức tạp nhất vào giai đoạn tháng 03- hết tháng 04/2020. Thời điểm này thì t đang làm cho 1 tổng công ty nhà nước, và là người duy nhất thuộc khối văn phòng bị cắt giảm nhân sự do ảnh hưởng dịch NCov. Công ty cho t tự chọn là tự xin nghỉ việc hoặc đợi ra quyết định cắt giảm nhân sự. Ờ thì kiểu nào thì chẳng mất việc thì t cứ "Tiên thủ hạ vi cường", cứ chủ động làm đơn xin cút thì vẫn được cái vẻ vênh mặt phủi đít ra đi cho đàng hoàng. Sau này, t mới biết có rất nhiều khuất tất trong vụ t bị cắt giảm, giống như một âm mưu của cả tập thể vậy. Nhưng ngẫm về điều đó k làm t thoải mái hơn, nên t quyết định bỏ ngoài tai tất cả...
Mới chỉ 3 tuần thôi mà t đã trở thành "Ứng viên tìm việc toàn thời gian", ngày ngày chỉ có thi thố và phỏng vấn. Nhưng cái "hạn" vẫn bủa vây t. Đến lúc đc 3 cty hẹn gặp rồi mà vẫn bị họ đề nghị tạm hoãn ký hĐ để điều chỉnh quỹ lương và nhân sự - Vậy là t tiếp tục làm "người thất nghiệp chuyên nghiệp".
Hôm đó là buổi trưa giữa tuần. Tiếng đất xi măng-bê tông khô khốc, cùng với ánh nắng chói chang lơ lủng giữa trời trưa hầm hập, người t bắt đầu bốc mùi thịt bò, t chắc là ngửi thấy mùi trứng rán (hy vọng k phải đến từ bìu của t). Đù má, nghèo đói đến mức bản thân mình cũng sắp bị nhầm thành thức ăn cmnr.... Kiếm việc mùa dịch gian nan hơn t tưởng, và t vẫn nuôi hy vọng ký được HĐ ở công ty kế tiếp. Đến sảnh công ty, đầu óc t choáng váng, người nôn nao, mệt mỏi 1 cách khó tả - t thầm nghĩ bụng : Phen này đẹp trai cũng đéo cứu vãn nổi cuộc phỏng vấn rồi. Ngồi tĩnh tâm được 1 lúc thì ngửi thấy một mùi "không đúng đắn" - một loại mùi nước hoa không có chiết xuất từ thiên nhiên (nhân tạo), một mùi hương nồng nàn như ve vãn lỗ mũi của người hít một cách tinh tế - lại k hề choáng ngợp, hít 1 lần cũng đủ biết chủ nhân của mùi này đích thị là con gái. Dẫu cho chủ nhân mùi hương này có là một con lascote- t cũng nhất định phải ngóai đầu lại. Đã quá lâu rồi t mới đc ngửi được cái mùi đậm chất gái trẻ như thế này (Gần 03 năm t toàn làm việc với các chị u 40-50, nên rạo rực bất chợt khi ngửi được mùi gái trẻ), t bắt đầu cong mông, gồng lưng, hóp bụng, siết ngực và quay ngoắt một cách dứt khoát theo đúng dáng catwalk của người mẫu (Chán bớ đời, sự minh mẫn còn lại lại dùng trong việc sĩ gái, quả này đéo tạch pv đéo tin)...
Quả thực, "Chút sức còn lại của t được đền đáp, một em gái tóc màu hạt dẻ (Sau đây đặt tên cho em là "Nguyễn Thị Thơm Tho"), không biết em có ăn mỳ tôm nhiều không mà sao tóc quăn thế, ánh mắt tựa hòn bi đảo nhanh qua t từ đầu tới chân một lượt (à, e này trọng hình thức), với màu nâu thẫm lấp loáng thoắt ẩn thoắt hiện sau chiếc kính - không rời khỏi mũi e ấy nửa centimeters, đôi môi đỏ hồng tao nhã k trượt vết son nào (đến mỉm cười k dám hé răng thì biết e nó giữ thần thái kinh ntn r đó). Mọi thứ đều đều đặn và gọn gàng có chủ ý, e như một chậu cây "kim tiền" - chẳng cần nước mà cái đẹp đấy vẫn tràn đầy sức sống. Dáng ngồi khép chân, đan hai tay trước đùi, giữ khư khư cái túi sách trước bụng, lộ vẻ hồi hộp và sốt sắng (90% e cũng là ứng viên rồi) . T mở lời:
- "Cảm phiền bạn, cho mình dâm (là "râm" trong từ "bóng râm" nhưng t phát âm là "Dâm") cùng bạn nhé?" - Em há hốc mồm :"Ơ... là sao ạ?"
- "Đằng kia là chỗ mình nắng gắt quá, chỗ bạn nắng không có chiếu tới, nên mình muốn dâm kế bên bạn" - Em phì cười : "À, vâng, bạn tự nhiên"
T ngồi nhẹ nhàng xuống, lấy điện thoại xem giờ và quay mặt ngắm đường phố xa xăm cạnh cửa sổ, rồi lén nhìn qua em 1 chút. Thấy e cũng mở điện thoại, bấm loạn tin nhắn, zl, fb, rồi lại mở front-camera (à há, vậy ấn tượng ban đầu về t hẳn là tốt rồi) chỉnh đốn lại đầu tóc mặt mũi.... T trêu tiếp:
- "bạn à, mình thấy xinh hơn con ở trong máy quay rồi đó.." - "ahaha, đâu có, bạn làm mình ngại quá đi". Cắt ngang sự ngượng ngùng của chính em, em hỏi lại t luôn: "bạn cũng chờ phỏng vấn à?" - T không trả lời mà hỏi ngược lại: "Vậy là bạn là ứng viên rồi, có biết tên cán bộ mời bạn đến pv không?"
- "Dạ, là chị Nguyệt ạ." - "ồ, ý mình là, giám đốc chuyên môn chứ không phải trợ lý bên nhân sự, thực sự bạn không biết sếp tương lai trực tiếp quản lý mình là ai sao?, vậy thì cho phép a bắt đầu vài câu hỏi sơ bộ nhé"... t ra vẻ dân anh chị, rút sổ ra, và lấy bút ghi ngày tháng, thông tin ứng viên... cố tình cho e nhìn thấy. Em thốt lên, đỏ ửng mặt và lấy tay che miệng:
- "ôi, e thành thật xin lỗi vì em không biết cán bộ phụ trách tuyển dụng chính xác là ai?" - T đáp: "ừ, thì a cũng đâu có biết". Em tát nhẹ vài bắp tay t. t nói:
- "xin lỗi em, a thấy e có vẻ hơi căng thẳng nên giỡn xíu, dẫu có là đùa nhưng em có vui mà đúng không? em sinh năm bao nhiêu??" - "khiếp, diễn sâu quá cơ, em 96 ạ".
- "Cái vẻ nhanh nhẹn, ứng xử khéo léo với người lạ, mặt mũi xinh 1 cách xuất sắc như vậy, hẳn em là sinh viên FTU" - "Sao a biết ạ? nhưng em thấy mình kín đáo và cũng xinh bình thường thôi ạ?" - "A cũng muốn được bình thường trong đám hot face em ạ". Em nhoẻn cười che miệng quay mặt đi. Cái vẻ dễ thương này đúng là bẩm sinh rồi.
- "Em tên gì?" - "Em Nguyễn Thị Thơm Tho ạ?" - "ừ, thế đúng thật là a không biết em, chưa từng nghe cái tên này qua các bài báo về hoa hậu ở FTU thật" -"A cứ trêu e mãi, mà trước a học trường gì thế?"
- "Anh tốt nghiệp đại học Luật" - "Vâng, vậy là hàng xóm của trường e và ngoại giao ạ". T cười mỉm nhẹ nhàng và trìu mến style nam thần (cái này t học từ các idol như thằng Hu-giun-Pee-ô của phim vườn sao băng): "Vậy thì, mình có lý do để thân nhau rồi phải không nào? hàng xóm. Ba mẹ a dạy rằng: Phải gô cổ những người con gái lành tính, tốt bụng, và đẹp như thiên thần ngay lập tức. Vì họ mới ngã từ thiên đường xuống nên tạm mất trí nhớ, quên mất rằng họ chẳng kém gì hoa hậu, nhưng họ vẫn nhớ mình phải tốt bụng và lễ phép với người khác" - "Thôi mà a~~~".
Đang trò chuyện rôm rả thì cán bộ tuyển dụng (Thật - authentic) xuất hiện và mời bọn t lên phòng phỏng vấn riêng biệt trong vòng 2 phút nữa.
Có vẻ như sự duyên bị hoãn lại ở đây nhưng đây cũng là cơ hội có 1 0 2 vì não e ấy đang chưa kịp phản ứng vấn những tình huống bất ngờ. T nói: "Ghi sđt a lại nè, xxxxxxxxx, lưu tên là "anh dâm cùng"" - Em lấy đt lưu lại và k nghĩ ngợi gì sất: "Ôi a ơi, nhưng tên này buồn cười lắm, cho e tên thật của a đi" - "Chắc gì sau này em đã nhớ đến anh, a chỉ muốn e biết tới biệt danh này để thỉnh thoảng em có niềm vui nhỏ để thoáng nhớ về thôi" - "Đi mà anhhh ~" - "A là Nguyễn Văn Nam Chính" - "Lưu người ta mà không liên lạc là 1 tội ác đó nhé, A đi đã, a dâm cùng chúc e phỏng vấn tốt nhé" - "Dạ hihi"
Nói xong t nghĩ thầm, dù kết quả pv như thế nào, quen được 1 em như thế này cũng bõ rồi. Rồi t chợt nhớ đến kinh nghiệm, rằng : Nếu bạn ngoái đầu lại phía sau, bắt gặp mắt cô ấy đang dõi theo bạn trước khi khuất bóng thì bạn hoàn toàn có cơ hội rồi đó. T tiến về phía thang máy, rồi quay lại, thấy em nhìn về phía t. Để chắc không phải bị ăn dưa bỏ, t mỉm cười rồi vẫy tay, em cũng làm điều tương tự. Vậy thì, có thể tạm kết luận rằng, em cũng có cảm tình tốt đối với t, còn tốt như thế nào, thì đó là chuyện của đêm nay, em có liên lạc lại với t hay không , nếu có thì bằng lời lẽ nào?
T tạm hài lòng với ngày hôm đó, nếu tất cả không phải là sự diễn xuất, thì a có lẽ đã tìm được em - Người bạn "quan hệ mập mờ" của anh (Tạm nói vậy vì cũng chưa biết được, em có người yêu chưa và em có suy nghĩ nào về t".
T vào thang máy, chọn tầng theo hướng dẫn, bước vào công cuộc tìm việc với tâm lý yêu đời hơn, lạc quan là vậy, nhưng mệt mỏi thì vẫn mệt mỏi. Tâm trí, vẫn đang bị mắc kẹt ở mùi hương và vẻ đẹp của em....
 
Sửa lần cuối:
Chapter 2: "Nghiệp" của anh (part 1)
- Ngoài đến kỳ ra, thì con người còn biết đổ thừa cho thời tiết để cục cằn với nhau. Nói cách khác, muốn giận ai đó mà vẫn cần phải có lý do để hợp lý hóa thì coi như người đó muốn "đuổi cùng giết tận" một ai đó rồi. Đó là trường hợp của bà chị PV t (Nói là chị nhưng cũng phải trạc tuổi mẹ t - Sau này thì t mới biết tại sao bà chị lại như vậy với t (chắc tầm chapter 4-5 mới kể theo đúng dòng tg được).
- Vào văn phòng, t phải chờ khoảng 40' ở ngoài, có nghe loáng thoáng bà chị PV nói với trợ lý :" Chị đã bảo em là phải để ứng viên chờ lâu hơn cơ mà? ..... VL ông trời sao cứ thích cho t những pha "cầu được ước thấy" đối với những tình huống xấu thế nhỉ?. Và y như rằng, hàng loạt các câu hỏi với ngụ ý tiêu cực xuất hiện khi bọn t đối mặt nhau, bà chị đưa t 1 bài test chuyên môn (Dạng bài hỏi về quan điểm), xong xuôi thì bà chị hỏi:
+ "Chị em mình có quan điểm không trùng nhau rồi. Kết quả chị nói luôn là các ứng viên khác làm tốt hơn em nhiều, em có muốn giải thích thêm gì không?" - "Vâng, em nghĩ mình đã vận dụng tối đa kinh nghiệm của mình rồi, cả về lý thuyết và thực tiễn (Nếu em được phép thì e có thể tra cứu căn cứ pháp lý của mình để làm sáng tỏ những lập luận của mình. Em cũng tin rằng đó là một giải pháp vì em và sếp cũ đã xử lý được công việc tương tự như thế này với ít rắc rối nhất. Tuy nhiên, em sẵn sàng trao đổi và học hỏi thêm phương án của chị."
+ "Chúng ta tạm bỏ qua vấn đề này. Và chị cũng phải thẳng thắn chia sẻ rằng Lương ở đâu không cao như e tưởng đâu, bọn chị tính toán lương dựa theo lương chức danh và các phụ cấp, thưởng. Đại khái lương khởi điểm sẽ rất lương" - "Em hoàn toàn hiểu vấn đề này vì công ty cũ của em cũng có chính sách tương tự"
+ " tại sao em lại nghỉ ở công ty cũ?" - "Công ty cũ của em cắt giảm nhân sự do tác động của NCov, cho nên em phải san sẻ khó khăn đó với công ty cũ" - "Thế không phải là do năng lực của em kém quá đúng không?" - "Em không nghĩ vậy, cho nên em mới có mục "reference" trong CV để chị có thể kiểm chứng bất kỳ khi nào chị muốn?"
+ "CHị sẽ cân nhắc về trường hợp của em, theo cảm quan của chị - Em chỉ đáp ứng được 30% yêu cầu về văn hóa làm việc tại công ty này thôi" - "Em đã từng làm tại 02 công ty lớn - cả tư nhân và nhà nước, nên em hiểu mỗi công ty đều có phương thức vận hành khác nhau. Nhưng em nghĩ có các nguyên tắc cơ bản không bao giờ thay đổi dù làm ở bất kỳ đâu: không bao giờ đi làm muộn, tôn trọng đồng nghiệp... Nên em sẽ thích ứng nhanh ạ."
+ "Em nói em cần 03 năm để lên được chức trưởng phòng, và trưởng phòng hiện tại là chị. Em nghĩ đây có phải mục tiêu khả thi không trong khi chị phải mất 10 năm?" - "Em làm việc kèm theo mục tiêu để phấn đấu, không đạt mục tiêu về chức vụ cũng không hẳn làm e nản lòng. Còn lý do quan trọng hơn, là em có thể trở thành ai trong tương lai. Và em không ngại để trở thành 1 người như chị để có thể gánh được công việc của cả pháp chế và nhân sự, kiêm trợ lý TGĐ đâu."
-
Lúc này bà chị mới chịu dãn mặt ra: "Em còn câu hỏi gì không?" - "Em có một câu hỏi hơi duyên một tý chị ạ: E thấy chị có sống mũi cao và thẳng, kèm theo ngón tay thon và dài. E có nghe thế hệ cha ông nói rằng đây là tương mạo phúc trời sinh đối với người phụ nữ. Không phải Hoàng hậu thì là công chúa, không phải nữa thì cũng là người sinh được Hoàng hậu và công chúa, phải không ạ??" (Cái này t nói 50% sự thật, nịnh bà chị là chủ yếu nhưng về nhân tướng học thì t thuật lại theo đúng lời răn dạy) - "Ố hô hô, chị cảm ơn em nhé" - "Em cảm ơn và cũng xin lỗi chị vì làm mất thêm ít phút của chị, em hết câu hỏi rồi ạ" - "Sau khi hoàn tất đánh giá ứng viên chị sẽ cho trợ lý thông báo lại kết quả, em có thể về được rồi đó".
-
HMmmm... t nghĩ mình pv đéo tồi tý nào, nhưng phen này phều (fail) là cái chắc. Dù đó là một giả định không căn cứ, nhưng cuộc phỏng vấn này thiếu 1 cái bắt tay thật chặt (T quan niệm cái bát tay chặt và không hời hợt tượng trưng có việc hợp tác và thiện chí). Nghĩ cũng hơi thoáng buồn, dĩ nhiên, t vẫn còn kèo khác, đầu óc t lại thoáng nghĩ về lời nguyễn rủa của bố t: "M ngây thơ lắm con giai ạ, m đã cho sđt của thằng trùm (Sếp cũ công ty cắt giảm nhân sự là t) ghét m thì thằng sếp vẫn sẽ dập m đến cùng thôi. Đây không phải ý kiến của t, tử vi số chó của m nói vậy".... Thôi t cũng làm hết sức, không thay đổi được gì thì cũng là ý trời. Thời thế tạo anh hùng, việc éo gì phải ngán nếu trượt PV. Nhưng tình trạng này kéo dài thêm 2 tháng nữa thì anh hùng đói quá cũng hóa "anh Khùng". Chưa kịp sốc lại tinh thần, thì nhận được tin nhắn từ người bạn cũ:"Đã lâu rồi, không đu đưa, dạo a khỏe chứ, mình gặp nhau được không?".....
 
Thất nghiệp mà vẫn xàm l đc
T tuần có khi chỉ lên Xam đc có 1 lần. Phần lớn toàn đi chạy việc bán thời gian và đi xin việc nên cũng bận, chừa ít thời gian vào tối buồn buồn nên lên đây kể chuyện chủ yếu tâm sự". Cảm ơn m vì đã bình luận.
Dài quá đ đọc đc :(
Cảm ơn m đã bỏ công bình luận.
T đọc lại mới thấy dài. Đại khái là lúc đó t đang thất nghiệp, t đã gặp được quý nhân phù trợ (Chủ yếu là con gái). Nên các câu chuyện xoay quanh cái "nghiệp" (Nghiệp có thể là công việc, cũng có thể tạo "nghiệp"), từ cái nghiệp đó tạo ra "Duyên"rồi chuyển biến thành "tình cảm" rồi lặp lại. Một cuộc sống theo vòng lặp như vậy, hé lộ ra bản ngã mà một thằng như t (Không biết mình thích gì, sống vì mục đích gì) từ từ ngộ ra. Nói chung đến giờ t vẫn thấy mông lung chính bản thân mình khi t lầm tưởng rằng lý trí có thể giải quyết ổn thỏa được mọi việc. Hmm, phức tạp lắm, nếu m kiên nhẫn đọc được, thì biết đâu m cũng là 1 quý nhân khác cho t lời khuyên của t thì sao>
 
T tuần có khi chỉ lên Xam đc có 1 lần. Phần lớn toàn đi chạy việc bán thời gian và đi xin việc nên cũng bận, chừa ít thời gian vào tối buồn buồn nên lên đây kể chuyện chủ yếu tâm sự". Cảm ơn m vì đã bình luận.

Cảm ơn m đã bỏ công bình luận.
T đọc lại mới thấy dài. Đại khái là lúc đó t đang thất nghiệp, t đã gặp được quý nhân phù trợ (Chủ yếu là con gái). Nên các câu chuyện xoay quanh cái "nghiệp" (Nghiệp có thể là công việc, cũng có thể tạo "nghiệp"), từ cái nghiệp đó tạo ra "Duyên"rồi chuyển biến thành "tình cảm" rồi lặp lại. Một cuộc sống theo vòng lặp như vậy, hé lộ ra bản ngã mà một thằng như t (Không biết mình thích gì, sống vì mục đích gì) từ từ ngộ ra. Nói chung đến giờ t vẫn thấy mông lung chính bản thân mình khi t lầm tưởng rằng lý trí có thể giải quyết ổn thỏa được mọi việc. Hmm, phức tạp lắm, nếu m kiên nhẫn đọc được, thì biết đâu m cũng là 1 quý nhân khác cho t lời khuyên của t thì sao>
Ha ha. T nghĩ ko có gì gọi là tự nhiên cả. Ai đối xử vs ai ntnao đều có mục đích hết. Bản thân t cũng sống ko tốt vs 1 vài người, đó là do cách t lựa chọn. Còn m là 1 thằng đàn ông, ko rõ m bn tuổi vì t lười nhoi lên đọc lại quá. Thì m cần kiếm tiền và có cv, nếu ko hợp lại đổi vc khác. Dần m sẽ tìm đc đam mê của mình thôi, còn vấn đề tình cảm thì nếu còn trẻ cứ bỏ qua đi. Khi m có tiền có địa vị. M sẽ có góc nhìn nó khác biệt hơn. Cố lên nhé tml
 
Chapter 3: "Nghiệp" của anh (Part 2)
Dẫu sao cũng đang rảnh và cần người chia ngọt sẻ bùi. T đồng ý gặp và lui tớt cửa hàng yêu thích của em tại Lotte, t đến sớm hơn e 1h30' để chuẩn bị một số thứ. Tạm gọi em này là Thị Phó (Em này đã nhỏ tuổi hơn t, nhưng là sếp Phó phòng của t hồi mới đi làm, và tương lai lại tiếp tục là sếp Phó của t tại công ty mới).
Em có vẻ ngoại và nội khá tương phản (Mặt e tựa như Kaity Nguyễn (trong phim "em chưa 18" - Nói vậy để đỡ tốn công tả. Kèm ảnh để đỡ hình dung) - Giống gái chưa dậy thì nhưng những câu chuyện em kể thì vĩ mô vcl.
Em hỏi tình hình của t và t cũng k ngần ngại nói ra thực trạng của mình, dẫu sao cũng mang "danh nghĩa" bạn thân hơn 4 năm rồi. Em là 1 trong 2 người duy nhất biết về cả việc công và tư của t. Em nhận xét về công ty cũ của t.
- "Cho a chừa làm ở cty nhà nước nhé, không có ai chống lưng cho nên bị cắt giảm là phải, giờ a còn mấy centimeters nào ??" (Tổ sư bố nhà em này nữa) - "Cái này a đã nói với em rồi còn gì: Somebody i used to know (Câu này xuất phát từ lần đầu tiên khi làm quen với em, t thử trình độ tiếng Anh của em đó qua câu này, và rồi t dịch cho em đó là : " Có một số người tôi phải dùng xong thì mới biết")
- Em cười phá lên: "Chao ôi!! a đúng là drama của em, thiếu anh đời em nhạt cmn toẹt" -"Chắc tại hồi đó (cái hồi lúc t mới đi làm công sở lần đầu tiên, tính t khi ấy rất ngang tàng và k nể nang ai cả. Đại khái là học luật và dùng luật rất cứng nhắc, và "nổi loạn trong khuôn khổ"- Nếu k phải sếp phụ trách t thì t hay bất tuân và đùn đẩy công việc. Công thêm với áp lực trong tình yêu đến từ phía 2 gia đình, nên t cũng hay to tiếng với bố mẹ hồi đó - Các chuyện này em Thị Phó đều biết hết) anh bát nháo quá, nên giờ mới bị Career (Nghiệp) quật cho như thế này".
- "Mấy bữa a ở nhà chắc hay bị soi mói và mệt mỏi lắm phỏng" - "Ai mách em hay thế?"
- "Thì em lại còn không rõ tính bố anh. Em vẫn còn thấy vết máu khô trên cằm a, cạo gấp quá còn gì nữa." - "Dạo a cũng kín lịch phỏng vấn, thú thật a cũng hơi sốt ruột, bố mẹ anh thì không sống bằng lương hưu, nên chỉ còn a và a trai là trụ cột, đúng thời điểm a mất việc nữa. A cũng chỉ vừa mới nhớ tới việc phải mệt khi e nhắc thôi".
- "nỡm ông tướng lại muốn ăn vạ hả? Tiện e nói luôn cho a, chỗ e cũng đang tuyển người và e được giao chủ trì hoàn toàn. Vì a là chỗ thân quen và cũng chung tầm nhìn, nên nếu a hứng thứ thì qua làm với em" - "Ồi, vậy là được làm cấp dưới của e đến tận 2 đời công việc à, Thị Phó?"
- "Hihi, miễn a chịu để e quản" - "Mình cũng đã có thời gian làm với nhau rồi, tính cách và năng lực của anh em là người rõ nhất. Chắc ở thời điểm này, a chấp nhận rằng mình yếu chuyên môn hơn em. Có thể bạn chung của bọn mình sẽ nghĩ anh có được công việc là nhờ em, anh làm việc kém hơn em nên mới không được thăng chức. Đó không phải vấn đề đúng không?"
- "Việc tìm người, a đừng lo, nếu là việc chức danh thì e tin là a tự cố được. Còn nếu là vấn đề về lương, a cứ đề xuất hơn cả mức của e, e cũng ổn với điều đó. Mình phải có trách nhiệm với nhau mà". - "Đây là lời đề nghị tốt nhất đối với a vào thời điểm này, nhưng e có thể cho a thêm thời gian được không?. A cần thời gian để bước ra khỏi "vùng an toàn của mình", hơn hết, tiền đối với a cũng quan trọng, anh nói vậy không phải để làm khó em mà là...." - "Em hiểu, chăm lo cho gia đình và bạn bè, là em, sắp tới sinh nhật của em nữa" (quả thực, em hiểu t đến mức còn biết t định nói gì).
- "A cứ suy nghĩ đi nhé, em chờ được" - "A sẽ không để e chờ lâu đâu, em đúng là "Da best Quý Nhân" - "vô tư đi anh, mời được người hợp cạ về làm cùng và được mời ăn ngon thì e hời lắm rồi"
- "Cái đó, bố a nhắc anh đó. Bố anh bảo rằng: Rủ con gái nhà người ta đi đêm mà không chén là bất lịch sự đấy. Thế nên, a mới chủ động đưa em ra đây để ăn. Hy vọng a không hiểu sai ý của bố anh" - "haha, thế e phải khen bố a hay a là người vui tính đây".
Cuối bữa hôm đó, lòng t chẳng có gì ngoài cảm kích (k tính bữa tối đã ăn). Nên t muốn thể hiện điều đó với Thị Phó: "Thị Phó à, mỗi lần có sự thay đổi trong công việc là một lần thay bạn" - "Chuẩn anh" - "Cảm ơn em vì vẫn luôn cho anh nguyên vẹn đối với em suốt 4 năm qua".
- T ra hiệu gọi phục vụ bàn để tính tiền, em nhanh tay tranh trả tiền, dĩ nhiên, mọi thứ vẫn phải theo ý t sắp đặt. Một đội ngũ phục bàn chạy tới, rõng rạc và lễ phép nói: "Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ. Đẹp trai mới cần thanh toán, còn xinh gái cần chở trai đẹp về nhà nghỉ cơ" - T nói đế : "Ờ ờ đúng đấy, muộn rồi. Mình về nhà để nghỉ thôi em"
Em cười ngượng rồi nói : "mệt lắm cơ với cái ông anh thích bày trò". Hai đứa tiễn nhau một đoạn đường nói thêm dăm ba câu chuyện về yêu đương của Thị Phó. Em nói e mới chia tay được hơn nửa năm do n.y của em không có kinh nghiệm "bắt được ý của con gái".
T cũng bông đùa vài câu: "Sao em xào việc giỏi thế mà thính toàn để thiu thế nhỉ?" - "Ổng là con trai nhưng làm gì sai thì k bao giờ nhận lỗi. Chưa kể về khù khờ. Em bật đủ các loại đèn, đèn điện thoại, đèn đường chiếu sáng ngõ nhà, đèn ngủ. Bật đèn đến mức thế ổng còn chẳng dám làm gì. Tức mình e chia tay rồi. Nếu là anh chắc anh đã nắm lấy tay em rồi ý". Chắc e buột miệng nên mặt đỏ bất chợt. T đáp lại hồn nhiên và ngây thơ: "Đã dùng xong chưa mà nói như biết thật rồi ý"....
Hai đứa nhìn thẳng vào mặt nhau rồi cười ngượng ngùng tránh mắt nhau. Không biết em suy nghĩ gì. Nhưng lúc đó quả thực có chút xao xuyến. Một cô bạn như tri kỷ vậy. Nhưng tri kỷ khổng phải để địt. Nhất là khi tri kỷ cũng có chung bạn thân với n.y hiện tại của t nữa,
 

Attachments

  • 103449913_690166754880773_4687343504733414347_n.jpg
    103449913_690166754880773_4687343504733414347_n.jpg
    156.4 KB · Lượt xem: 22
  • 103432552_564074490961992_4161397122331627726_n.jpg
    103432552_564074490961992_4161397122331627726_n.jpg
    91.1 KB · Lượt xem: 22
Sửa lần cuối:
Top