Đi Tìm Thanh Xuân.

Mỗi ngày trôi qua, mọi việc cũng qua, từ tâm thức mỗi người chỉ tồn tại những điều đã cũ chìm dần trong sâu thẳm. Hôm qua, hiện tại rồi chúng ta sẽ nhắc đến ngày mai bằng cái tên ngày cũ, tương lai có ra sao cũng chỉ còn lại "lúc ấy". Thường thì sau những biến cố lớn có thể làm thay đổi cuộc đời, nhưng không thể nào thay đổi được những gì mà người đó phải trải qua.

[Những ráp nối lộn xộn]...

...mùa thu năm 2011, ngày đẹp trời hôm đó cũng là ngày làm tao cảm thấy hụt hẫng. Kỳ thi đại học năm ấy tao bị trượt trường Hau, thật buồn sau khoảng thời gian chờ đợi hồi hộp, hy vọng và cả suy nghĩ mông lung về những ngày sắp tới, kết quả đó không làm tao mất phương hướng, tao cảm thấy trì trệ, cho cả thời gian đã qua, và những gì phía trước.

Cuộc sống tiếp diễn bình thường trong sự cố gắng chấp nhận, không gì đặc sắc, có đôi khi chỉ là những niềm vui vu vơ nhỏ nhặt chẳng để lại ấn tượng gì; bạn bè cùng trang lứa đi học đại học, người yêu cũng đi học. Gia đình tao cũng khuyến khích thi lại cùng vài thằng bạn đồng hương thì loanh quanh ở nhà, nói vậy cho mẫn cán thôi, chứ bọn tao đi chơi suốt, ngày thì đi bắn CF, chiều đi luyện vẽ, đi bơi, tập gym, tối về tụm toẹ trà đá ngắm gái cho vui cái con mắt. Nghĩ lại, mới nhận ra đây cũng là khoảng thời gian thanh cảnh nhất của tao, từng ngày trôi qua cứ như vậy, tao đã chuẩn bị 1 tâm hồn và thể hình đẹp cho những ngày sau đó. Chàng trai 19 tuổi, 173cm, 72kg, 90-67-93, siết cơ 6 múi, da ngăm đen vì luyện tập, mặt góc cạnh nam tính đã sẵn sàng đi nộp hồ sơ thi đại học lần 2.

Lần thử sức này, việc hy vọng vẫn là tình trạng chung của gia đình và bản thân tao; em người yêu từ năm 17tuổi của tao vẫn quan hệ và động viên tao cố gắng để còn gặp nhau trên thành phố. Hơn một năm lịch vừa qua gần nhau chỉ được mỗi cuối tuần, còn lại là bám đít với mấy thằng bạn cứt, tao thấy thật nhạt nhẽo quá rồi, chưa bao giờ tao hào hứng đến vậy.

Viễn cảnh tươi sáng mà tao hằng tưởng tượng đã đến, đỗ trường NUCE 55 Giải Phóng, HBT, HN, mùa thu 2012 còn đẹp hơn, trời cao xanh lột tả ước mơ và hy vọng của tao, mây trắng lơ lửng vài đám trôi đi nhẹ nhàng êm ả như quá khứ. Và tao cũng không nghĩ rằng sẽ còn có giông bão và mây đen...

Quê tao cách thủ đô 46km về phía tây, đi lại cũng tiện, sự thật thì tao cũng chẳng lạ lẫm gì thành phố, bởi gia đình cũng có căn chung cư riêng ở đường Minh Khai, bố tao làm xây dựng, ở đó. Gia đình là trưởng họ nên mẹ tao ở quê nhà, chăm lo nhà cửa thờ tự, thi thoảng cả nhà lại về thành phố ngày cuối tuần. Còn lần này, thành phố với tao là một cảm nhận khác, tao sẽ sống ở đây dài ngày, có thể sẽ làm việc ở đây, nên những điều mới lạ sẽ đến hàng ngày, tao chờ đợi điều đó mặc dù bố tao đã định hướng sẵn sau này học xong sẽ đưa tao vào binh nghiệp, đi Nha Trang hoặc Vũng Tàu. Bản tính tao ngang bướng và tự lập, chỉ có điều tao là con út nên cả gia đình đều rất thương chiều từ bé, điều này ít nhiều ảnh hưởng và làm thui chột đức tính tốt đó của tao. Sống trong gia đình cơ bản, cũng tạm coi là khá giả, nên cuộc sống của tao được bao bọc và chu cấp mở mức tối đa, chả lo nghĩ gì như nhiều bạn bè cùng trang lứa,. Sau ngày nhập học 1 hôm, thứ 7 hôm đó bố tao đưa cho tao 50 triệu, nói rằng bố đi công tác thủy điện, không có thời gian, bố nhờ chú P mai đưa mày đi, cầm tiền tự đi mà lo liệu 2 việc cho bố, 1 là mua cái xe mà đi lại, 2 là mua lấy cái pc hoặc laptop phục vụ cho việc học hành, ơ đến lạ với ông bố này, tao chưa mở mồm ra xin mà đã đưa tiền rồi còn như xin tao phải đi lo việc của tao. Vâng, bố nói vậy thì con tự lo được việc này, cầm tiền hôm sau đó tao không ngại ngần đi bế ngay con Sony Vaio F121gxb và con Wave S, tổng thiệt hại hết khoảng 47triệu có lẻ, cầm hoá đơn về tính trả lại cho bố tiền dư mà bố tao lại nói đi vài ngày nên cứ cầm thêm tiền đó mà tiêu, đi đây đó cho biết đường biết lối. Okay, bố nói vậy thì con lại chỉ biết làm theo ý bố thôi, sao được. Tính cả cái điện thoại htc Desire được thưởng nữa thì thằng tân sinh viên này full options rồi. Gọi điện cho người yêu và vài đứa bạn cấp 3 hẹn tối hôm đó đi ăn uống 1 trận tái ngộ, thăm nhau sau bao ngày mới gặp lại.

Dưỡn dẹo chán chê cũng đến 7h tối, chắc đứa nào cũng thơm tho cả rồi thì lên đường qua quán ăn ở khu Thái Thịnh, đợi chảy dái mới gộp đủ mâm 7 người, 4 nam 3 nữ, nghó nghiêng hỏi han qua thì thấy 2 đứa nữ kia đứa nào cũng khác, son phấn quần áo vào lại chắc có tí hơi trai nên trông cá tính và bạo hẳn, đứa còn lại là người yêu tao thì khỏi nói, khá xinh và dâm thấy bà luôn bởi ngày xưa người yêu tao đi học ở trọ từ lớp 10 vì nhà cách đó khá xa, một mình 1 phòng nên tao cũng hay ghé thăm tiện thể ủn ỉn luôn, lợn đã qua kiểm dịch nó phải khác là điều đương nhiên. 3 ông thần bạn tao cũng chẳng thay đổi gì nhiều cho lắm, thằng học FBU béo lên trông thấy, bụng vượt mặt, mắt cận lòi, ra dáng quan tham lắm rồi, ngồi với thằng HUST kia lúc lìz nào cũng nói chuyện AOE, may ra được cái thằng đang đi học pha chế còn mồm mép văn vở, bạn tôi đéo hiểu đi đứng kiểu gì mà ngã mẹ vào lọ mực đen, tay trái lằng nhằng vết mực loang hình mạch máu dọc cả tay kéo về phía ngực với nguyên 1 quả tim, xung quanh người cũng vài hình nữa trông như cái bãi rác, old school vãi đái à, cơ mà đm nó nói đến lắm, bia thì đéo uống, đm, nghĩ bụng bọn này đi học hành kiểu thế đéo nào mà sướng, tao xen mồm vào kêu ở HN có chỗ nào hay hay mà lại vui vui thì tí nữa dắt tao đi cho biết, 2 thằng kia ok rồi nháy nhau tí đi làm kèo sting bi.a hoặc Pes, cái địt cụ bọn nhạt buòi này, đồ ăn đã lên mâm, tao dí dái thèm nói chuyện với 2 thằng dẩm đầu kia, nhồi bia cho bọn nó uống say chết mẹ luôn, nhưng không, mấy thằng đầu tôm kia ở HN cũng hay tham gia các đội nhóm bóng bánh đá phủi, bọn nó nói đã đều được luyện tập uống bia sau mỗi trận đá nên bộ môn nhậu nhẹt cũng khá lắm rồi, tao mới là thằng xin đi B trước, nói vậy thôi chứ tao cũng phải giữ sức còn dùng cho buổi đêm nên uống cũng có giới hạn. Ngồi ăn uống đủng đỉnh tận hơn 2 tiếng, chuyện trên trời dưới bể, có những chuyện trên giảng đường khiến tao cảm thấy thú vị làm sao, nhưng thứ gây tò mò nhất với tao lúc này là gương mặt của em học MTCN, em này ngày học phổ thông đi học chung lớp vẽ với tao, tiếp xúc nhiều nên cũng gọi là thân, tuy nhiên chỉ là tình bạn thôi chứ không phải là bạn tình như người yêu tao. Bao nhiêu kỷ niệm với nó tao chợt nhớ lại, mỗi chiều đi học về bọn tao lại dắt nhau đi loanh quanh, ăn vặt đợi giờ đi học vẽ, có những chiều đẹp lắm, tao chở nó lòng vòng như mọi lần, nó ngồi sau ôm hờ hững như 1 cặp vậy, lúc đó cũng chẳng phát sinh tình cảm gì đâu, tính vô tư như nhau nên có hề nghĩ ngợi nhiều, nó và bạn bè trong lớp tao đều biết tao có đôi có cặp rồi, cả tao cũng chung thủy, ít nhất là lúc đó, tình yêu thời cấp 3 cũng nhảm nhí bỏ mẹ ra, giờ mới thấy vậy. Nhà tao cách trường 6km lận nên hôm nào phải đi học vẽ là tao lại mượn con Nouvo 1 của mẹ đi cho nhanh, tiện qua đón con bạn cứt này đi học, học ở trường xong đi học vẽ rồi đưa nó về, lắm hôm còn ăn ké bữa cơm ở nhà nó, thiếu mỗi nước ngủ lại, bên nhà nó cũng quý tao lắm, nhất là bà nội nó, nó kể hầu như tuần nào nội nó cũng nhắc đến tên tao vài lần, tao thường xuất hiện trong câu hỏi của nội nó với cái tên "thằng gì ấy", mỗi cái trí nhớ hay quên nên 1 năm nó bảo bà nó là đi sinh nhật "thằng gì ấy" phải đến 14 lần để đi chơi, đến nỗi anh trai nó hỏi đểu tao sao mày sinh nhật nhiều thế? đm con mắc dại, được cái cá tính thôi. Cá tính đến mức như này: ngày trường cấp 3 công bố danh sách học sinh trúng tuyển, buổi trưa hôm đó tao đến cổng trường xem thì cũng gặp nó ở đấy, có mỗi 2 đứa, soi danh sách thì thấy nó thi cùng khối với tao và cũng đỗ hệ cận chuyên, soi tên được 1 lúc bà ấy xé con mẹ cả cái tờ giấy đấy, gập lại mang về chắc để khoe, ơ địt cái con vô ý thức láo lồn này, trong đó có cả tên tao nữa mà, nghĩ bụng muốn địt cho nó 1 trận, cơ mà cái gì cần biết thì cũng biết rồi, nói nó tao sợ nó lại xé con mẹ cái mồm của tao như tờ giấy đáng thương kia mất, mặc nó đi về, tao cũng đéo rảnh đôi co với đứa dở hơi này nữa, nhìn cái dáng nó ngúng nguẩy quay đi mà tao ngẩn ngơ, ôi vãi đít, đít này mới gọi là đít chứ, nó cũng chẳng cao lắm, mà sao nhìn dáng nó cân đối, thích cái mắt.
Sau này nhập trường, phân chia lớp thì tao đã gặp lại nó với tư cách "bạn cùng lớp" luôn, vẫn tính cách bố láo, vẫn làm tao muốn địt cho nó trận vì càng ngày càng bộc lộ cái sự ngông cuồng của nó, nhưng giờ nó là bí thư, lớp phó học tập của tao, đéo ai đi địt lớp phó. Thôi nó là cái duyên rồi. Đến đầu năm lớp 11 tao bị cô chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi đến cạnh nó để nó kèm, cũng tại tao học hành sa sút quá, ai đời thuộc top đội sổ của lớp, tính tình cục mịch nên đánh nhau mấy lần, ngồi gần bí thư cho nó kèm cặp, đéo biết có kèm nổi không nhưng tao toàn kê cái cặp ở giữa cho nó kèm. Tình bạn khăng khít của bọn tao bắt đầu từ đó, tao chỉ làm nó hài lòng ở cái khoản ít nói nên không nói chuyện riêng trong lớp, ngồi học như ngồi họp luôn, nên tên tao chẳng bao giờ bị nó bêu tên lên tab vì tội này cả. Vả lại lúc này tao cũng để ý đến N rồi, tao ngồi bàn cuối thì N ngồi ngay trên, vốn dĩ tao đã mang tiếng nghịch và học dốt hơn nên phải giữ chút hình ảnh tích cực để gỡ gạc lại. Dù sao theo lời cô chủ nhiệm bông đùa về tao thì cũng không tệ lắm "anh chỉ được cái cao to đẹp trai, ý thức học cũng có, mà lười" thấy chưa, đéo nói tao học dốt, chắc vì điều này ai cũng biết cả rồi nên nói làm cái mẹ gì. Chả hiểu sao cứ đến tiết học hoá của cô chủ nhiệm là tao thích lắm, cái đầu tao nó cũng không ưa gì cái môn này cả, cơ bản vì cô hiểu tính học sinh, dạy học rất nhẹ nhàng, và ít khi gọi tao lên để kiểm tra, nên là tao không học thì cũng ngồi im thôi, cho con bí thư răng thưa nó còn học, (tao hay gọi trêu nó là răng thưa chứ thật ra nó khểnh duyên lắm), tao miệt mài ngồi vẽ. Giờ ra chơi tiết đó, ml bí thư rủ tao đi học vẽ cùng. Ồ nó để ý đến tao cơ à, thế đéo nào tao lại bị cuốn vào lời đề nghị của nó, lại được cả N cũng quay xuống để xem tranh tao vẽ xong cũng ậm ừ nói tao thử đi luyện xem sao, đi thì đi, sợ bòy gì. Hôm đó về nhà, tao nhờ mẹ tao đi xin vào lò luyện vẽ cùng ml bí thư luôn, vài ngày sau đó, tao và nó đã ôn luyện cùng 1 lò với nhau, thời gian đầu tao bị ngồi cùng đám newbie tập tô, nhưng tao chỉ mất khoảng hơn 1 tháng để lên level cao hơn và ngồi cùng con bạn bí thư cùng 1 bé kém tuổi tên Th (sau này Th là vợ tao) ngồi cùng nhau từ đó nên bọn tao thân nhau. Những kỷ niệm đó cứ tái hiện lại như từ tế bào gốc, chợt tao thấy chột dạ…
 
[Hiện thực vô hình]

Quay lại nhìn trên mâm bây giờ cái gì cũng vơi vơi, và cả lũ cũng bắt đầu lây bệnh lắm mồm, mà cái bệnh này đã lây lan thì khó mà kiểm soát, tao ít nói nên ngồi dỏng tai nghe thôi, cố gắng dứt khỏi cái gương mặt quen mà lạ của MTCN, gắn bó với nhau lâu, cơ mà lần này càng để ý kỹ, tao lại thấy nhiều thứ nó đã thay đổi, cũng là lẽ tự nhiên thôi, nhưng đến cái thái độ nó cũng khác nữa. Ánh mắt nó trưởng thành hơn nhiều, thi thoảng nhìn tao mấy giây rồi lại lia mắt đi chỗ khác, tao thuộc type thanh niên già trước tuổi và khá nhạy cảm nên hình ảnh này sẽ là 1 ấn tượng cần phải suy nghĩ. Càng nghĩ tao lại càng bị cuốn vào khuôn mặt thanh tú, tóc cắt tomboy trông vẫn nữ tính, từ xưa tao đã thích nhìn nó cười, nhẹ nhàng lắm, tại nó có cái răng loi choi nên nhìn mặt nó tươi tắn, trông thật khôi hài, mỗi tội vô duyên, cười cứ há mồm ha hả chứ không nhu mì tủm tỉm để lộ răng khểnh 1 cách duyên dáng, khéo léo như nhiều đứa khác. Nói chung với tao nhìn thấy nó là thấy niềm vui rồi. Mà sao lần này tao lại có cảm giác gì đó khó hiểu với nó nhỉ, thật lạ lồz, nhìn qua người yêu, tao tự nhủ rằng "N ngon hơn, N ngon hơn..." mà thật vậy, ngoài vị N ra thì tao cũng có biết vị đứa đéo nào khác đâu chứ, mà chắc chắn MTCN cũng đéo có vị của N rồi... Ô đầu tao hôm nay thế bùoi nào ấy, tuy rằng N ngon thật nhưng tao lại cứ muốn nghĩ đến cái hình ảnh của MTCN là sao? Phải thừa nhận 1 điều là nó xinh hơn trước, thật ra đứa con gái nào cũng vậy thôi, nên MTCN cũng không phải ngoại lệ. N cắt đứt suy nghĩ của tao bằng hành động nhìn tao và với tay lên xoa mặt tao nói "thôi đừng uống nữa nhé, mặt đỏ quá rồi anh" tao nhìn N, kế bên cạnh N là MTCN ngồi đó, nên liếc qua là tao vẫn để ý được thái độ của MTCN, ả thấy hành động đó của N rồi vội vàng né ánh mắt đi chỗ khác, tay vơ vội đôi đũa lên một cách vụng về, chẳng gắp đồ gì để ăn cả. Đôi mắt và cử chỉ của MTCN đã nói lên tất cả, ả đang bối rối, giờ có bất kỳ lý do nào đi nữa, tao sẽ phải ngắt mạch hỗn loạn này trước khi nó dẫn đến những chuyện không đầu không cuối.


Khui thêm vài chai bia chia cho mỗi đứa, tao dõng dạc nói sẽ không uống nữa khi hết chai này, ai uống cứ uống. Tâm sự chán chê rồi giờ chuyển chủ đề chia sẻ cuộc sống, lan man một hồi thêm 20p thì ai nấy đều dừng hết, thằng FBU ngả nghiêng xoa cái bụng tròn xoe đẫy đà, mặt lâng lâng trông lại càng ra dáng quan tham phè phỡn, lên giọng rủ anh em đi chọc bi.a, nói thật chứ cái tầm ăn nhậu xong thì chỉ có chơi trong phòng rồi lăn ra ngủ, đứng còn đéo vững sức đâu mà uỳnh chả uỵch, tao vướng bận nên báo về nghỉ. Thanh toán xong xuôi cũng gần 10~ tối thì mỗi đứa một ngả, bọn nó còn hẹn nhau đi kèo cà phê cà pháo gì đấy, tao gọi taxi đi cùng N về, trùng hợp là hôm đó bố tao đi công tác, chị N cũng không có nhà nên tao book taxi về phòng trọ của N luôn. Thời tiết Hà Nội tầm này cũng khá dễ chịu, mở cửa kính ra cảm nhận cho rõ phố thị, đm, HN giờ này mới bắt đầu một nhịp thở của thành phố không ngủ, các nam thanh nữ tú chở nhau đi chơi, em nào em đấy mặc quần sooc khoe nguyên cặp giò trắng nõn, thích thật, lơ mơ ngắm phố phường được một lúc thì mùi bụi đường lùa vào xe theo chiều gió, khó chịu tao lại kéo kính lên, không khí bên trong xe lại phảng phất mùi Dove từ tóc N, tao thích cái mùi này nên N lúc nào cũng dùng, mặc dù chuyện chăm sóc sắc đẹp của chị em cũng lích kích, mà tao quan tâm đéo đâu, mùi dễ chịu mà. Taxi về gần đến Chính Kinh, N rủ tao xuống chỗ bách hoá Thanh Xuân ăn thêm món vịt cho đỡ cồn bụng, à ờ, ăn vịt tí địt cho khoẻ, sợ cẹc gì mà không ăn.

Dắt nhau vào 1 quán tao lại quen mồm gọi chai Sài Gòn lùn, ở gần nhà rồi thì ngại gì mà không uống, chả vướng, ăn thêm nửa con vịt nướng mà tao tiện mồm uống thêm những 2 chai bia, vừa ăn vừa ợ. N thì vẫn hiền hoà như vậy, tính nội tâm lắm nên nhịn tao hết mực, có thằng người yêu bỗ bã mà chẳng thay đổi được gì, tao thích N ở điểm đó. Ngồi với tao nhiều khi tao hỏi han toàn những câu trống không cộc lốc như hỏi cung, N vẫn trả lời nhẹ nhàng, không một gợn thái độ, tao biết nói chuyện vậy là không hay, nhưng mà có thay đổi được đéo đâu, nó thành cái bản năng rồi, cũng như việc tao ăn ngon nhưng lại ỉa ra toàn cứt vậy, nếu ví như vậy thì tao đồng ý là tao có 2 cái lỗ đít, 1 để ăn và 1 để ỉa, dị vậy đó.

Hơn 11h đêm rồi, cũng đến lúc nhấc cái đít lên, sao đít tao hôm nay nó nặng nề, đi bộ một đoạn xa phết, N dắt tao về, cả quãng đường tao khoác vai N, thì thầm chuyện đôi lứa, đi sát lề đường mà đôi khi phải nhảy con mẹ lên cửa nhà dân để né mấy thằng thanh niên chậm tiến, phi xe cứ rầm rầm, đi với người yêu mà như đi lấy kinh, đéo còn gì là lãng mạn. Ghé tiệm tạp hoá sát nhà trọ N, mua mấy thứ đồ linh tinh xong lên phòng, leo lên tận tầng 4, đã oải lại còn rệu rã, quả này đi lấy kinh thật chứ đùa, nghĩ vậy chứ tao không hy vọng đêm nay sẽ không lấy được kinh.

Phòng của N gọn gàng, nhà còn mới nên cũng sạch sẽ, mùi thơm bên trong làm cái đầu tao nó dịu hẳn, mùi này nghe vẻ còn kích dục nữa, táy máy được lúc thì tao nằm vật ra sàn, nhìn thấy hẳn 16 góc nhà luôn, bia bắt đầu ngấm vào máu, phê lồi cả mắt. Mở laptop lên bật vài bản ballad, N khẽ ngồi xuống cạnh tao, tiện tay nhấc luôn hộ tao cái đầu kê lên đùi, chắc ả cũng vừa thay đồ xong, tao đưa mắt lên nhìn lại thì nghe tiếng xì xà xì xồ cái lồ gì nghe như tiếng Trung, cậy học ngoại ngữ xong giờ lôi tiếng Trung ra để nói cái đéo gì ấy, tao kéo đầu N xuống định hôn, mà nghĩ lại vừa ăn nhậu xong mồm toàn mùi hồng xiêm nên thôi, coi như troll cái vậy, đẩy N lên tao đứng phắt dậy cho cắt cơn quay cuồng, lại tiện tay bóp vú cái rồi phi thẳng vào wc, rõ ràng hôm nay là 1 ngày đại tiện, mấy ngày đầu chỉ học quy chế nên cũng thoải mái, chả phải ôn luyện gì, buổi này lại dính cuối tuần nên tao sẵn sàng đi gặp em Huệ, gọi Huệ được một lúc mà Huệ đéo ra, bực mình tao Huẹeeeee tiếng rõ to, vẫn đéo thấy Huệ đâu, tao dí bòy thèm Huệ nữa, dựng cái đít thẳng lên nhìn ra cửa wc thấy N đã đứng cầm cái khăn và đồ của tao sẵn ở đó rồi, đấy, người yêu như thế kia thì việc đéo gì phải Huệ, anh em phỏng. Tính tao quen kiểu trước khi lên giường ngủ là tao phải đi tắm rửa tay chân, mà đã đi ngủ lang tao chuẩn bị sẵn thêm quần áo và đồ dùng cá nhân luôn. Bó cẩn thế cho yên tâm.

- Anh lại định tắm đấy à, hay để em tắm cho nhanh. N nói nhếch mép cười tít cả mắt lại, đầu lắc lắc.

- Thôi không cần đâu, em đi tẩy trang đi, tí anh xong giờ.

Nói vậy chứ tao nghĩ bụng lại lôi mẹ vào nhà tắm quật cho trận, và cũng chẳng cần tao tốn thêm 1 giây nào biến suy nghĩ thành hành động, đã có N làm việc đó sau vài giây quay ra lấy cái áo big size rồi trở vào với bộ dạng trần như nhộng, nhà tắm này có bồn tắm đứng, tao đứng trong đó xả nước nóng cho hơi nước bay mù mịt, mờ ảo như chốn tiên cảnh, giờ thì như nhà tao luôn rồi chứ đâu phải đi ở ngủ nhờ. Rờ nắn nhau trong nhà tắm được lúc thì điện thoại tao reo chuông, chắc tầm này chỉ có bố mẹ tao gọi, đứt mạch cảm xúc, vơ vội cái khăn thấm những vệt nước chảy dài, chạy vào thì thấy Bố gọi nhỡ, gọi lại nghe ông bố dặn dò ngủ thì nhớ khoá cửa, sáng hôm sau đi học thì nhớ mang chìa khoá ra khỏi nhà rồi gửi chú bảo vệ quen ở cổng cho chắc chắn, có gì thì gọi chú ấy. Vâng dạ vài câu cho bố yên dạ, bởi tao đãng trí. Ở quê tao phải thay đến 30 cái chìa khoá mỗi năm vì tao đi đâu bỏ đấy, bị nói suốt mà không sửa được, bố tao đành lấy cả đống chìa ở nhà máy khoá Minh Khai bàn giao cho tao hẳn 1 chùm to, và kết quả là đến cuối năm chùm khoá đó chỉ còn lại vài chìa, nghĩa là đã đến lúc thay cả ổ khoá. Đãng trí khổ thế đấy.


Tao vội đi tìm cái sạc điện thoại, may đéo để quên rồi leo lên giường nằm dưỡn dẹo lúc, N vẫn đang hí hoáy với cái lọ toner và một đống mỹ phẩm dưỡng da. Ôi phụ nữ, họ là một câu chuyện dài, nếu có tác giả nào mà viết sách về phụ nữ thì tao cười cho thối cả bìa sách luôn, vì nói về họ sẽ chẳng có cuốn sách nào có trang cuối luôn, bộ Kinh Dịch may ra chỉ là lời tựa mở đầu cho những gì vô tận sau đó...điều đúng đắn nhất mà tao cảm nhận về phụ nữ là chân họ có dài đến đâu thì cũng chỉ dừng ở 1 điểm nào đấy...ai chả có gót chân.

Nói vậy để các mày hiểu về cái sự chăm sóc sắc đẹp của phụ nữ mà tao đã phải lôi cả bộ Kinh Dịch ra rồi thì biết nó lâu như nào, hoặc tại lúc đó tao đang cảm thấy sốt ruột, cũng do thời gian xa cách và những hào hứng thời điểm đó. Nhìn điện thoại đã điểm 12h đêm có lẻ, quay qua nhìn N khẽ soi gương chải tóc và hát, tự nhiên tao cũng cảm thấy yêu đời, không khiến tao phải chờ đợi thêm nữa, N rời bàn trang điểm, leo lên giường nằm cạnh áp đầu vào ngực tao, mái tóc búi cao, khuôn mặt được tẩy trang dưỡng da kỹ càng nên bóng nhẫy, phải nói thật là N không xinh xuất sắc, chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn, trang điểm thêm vào thì mới gọi là cuốn hút hơn, dáng N khá đẹp, cao 1m65, mọi thứ cân đối vừa đủ xài. Tao ôm lấy N tính kéo lên hôn nhau một trận ra răng ra môi, N đẩy tao ra phản ứng lại, đến cái phản ứng của N nó cũng nhẹ nhàng, lại càng làm tao muốn ghì lấy mà vo tròn N trong ngực cho thoả nỗi nhớ, mà lần này tao cảm thấy khó hiểu, vì nay không có kinh, tao cũng không có vấn đề gì khiến câu chuyện trở nên bức xúc cả, đặt đầu sang bên cạnh cao, N quay ngang mặt sang nói:

- Anh cảm thấy thế nào?

- Khá là khó diễn tả, em hiểu thời gian qua đối với anh nó thực sự bị gò bó, giờ nó được giải toả hết rồi, chúng ta có thể gần nhau mỗi ngày, hoặc chí ít cũng biết nhau ở đâu mà tìm đến...;tao bí lời, cũng là do cảm xúc quá, N chen ngang:

- Điều đó em biết, em cũng thấy vui khi anh thực hiện được việc này, nhưng anh trả lời sai ý em muốn hỏi rồi. N ngập ngừng như còn muốn nói thêm gì đó.

Lúc này tao cũng chưa hề nghĩ ra ý N muốn hỏi là gì mà mang một vẻ tâm trạng đến vậy, tao nheo mắt quay sang ôm lấy N, đặt môi áp vào trán N, cái dung dịch dưỡng da đầu buồy ấy vẫn còn ẩm ẩm dính dính, làm tao thơm vào tận đến cuống họng, toàn mùi mỹ phẩm lại buộc tao phải mở mồm:

- Anh chưa hiểu ý em nói.

- Bọn mình vẫn còn trẻ, giờ anh ở đây rồi, em cũng không biết sau này mình có được như bây giờ nữa không, ở HN nhiều gái lắm, cũng biết đâu được nhỡ anh sẽ thay đổi như thế nào khi cuộc sống của anh bây giờ đã khác? Tao không trả lời, tao hỏi ngược lại như để chắc chắn rằng tình cảm của tao với N vẫn như vậy. Bởi hiện tại tao đâu có suy nghĩ gì khác về N, còn tương lai à, đến bố tao còn phải đánh cho tao mấy chục cái chìa khoá 1 năm thì đéo ai mà biết được sẽ ra sao.

- Em lại nghĩ đi đâu rồi, nói gì toàn những cái xa xôi, hay em đang gợi ý cho anh biết về bản thân em sau này? Nếu em có ý đó thì anh cũng phải chịu thôi mà, còn hiện tại anh không băn khoăn gì về chuyện bọn mình cả, nếu phải xin phép thì để anh tiếp tục yêu em nhé?

N im lặng một lúc, vòng tay kẽ siết ngang người tao, đôi chân thon dài đưa đẩy. N nói:

-Anh với MTCN có học cùng nghành không? Khác trường nhưng cũng được coi là đồng môn nghệ thuật chứ hả?

Đến đây thì bộ não của tao bắt đầu lục lại những suy nghĩ về buổi tối vừa qua, không phải là những ký ức đọng lại về bí thư răng thưa MTCN nữa, mà là hình ảnh cuộc vui lúc đó có lẽ tao và MTCN đã bộc lộ ra quá nhiều biểu cảm khác lạ, đương nhiên người thứ ba có thể cảm nhận sự khác thường đó lại là N, vốn dĩ bọn tao học cùng lớp phổ thông, N cũng biết rằng tao và MTCN tiếp xúc nhau thường xuyên và thân thiết, nhưng thời học sinh thì có mấy ai phàn nàn về chuyện ngoài lề của người yêu đâu, bây giờ tâm thế khác rồi, sự chiếm hữu chắc hẳn phải lớn hơn trong mỗi người, ý của N tao cũng đã rõ, thẳng thắn ra để nói, thì chính tao cũng đang có những suy tính, là suy tính chứ không đơn thuần là nghĩ về việc này, thật mơ hồ.

-Giữa anh và MTCN ấy hả, em cũng thừa hiểu rằng chúng ta có quá nhiều điều để nói mà, anh không bác bỏ sự tò mò của em, hơn nữa anh còn tôn trọng câu hỏi đó, chỉ là do lâu không gặp nhau nên anh và MTCN nghe vẻ bị lệch tone, với cả a cũng thấy dạo này nó nhiều tâm sự mà không tiện hỏi, gắn bó với nhau bao lâu thì chuyện này cũng bình thường mà, đúng không?

-Em cũng biết vậy thôi, hỏi cũng chẳng có ý gì đâu, nhưng em thấy cứ khó chịu, không phải vì lo anh với MTCN, mà là thấy vậy em phải tò mò chứ, người yêu với cả bạn cơ mà…;Nói chung đàn ông, không đáng tin lắm…

Tao đã nói phụ nữ là một câu chuyện dài mà, tuy rằng suy nghĩ cực nhạy cảm, nhưng lời nói lại có thể mâu thuẫn bất cứ lúc nào. Vậy là tao cần phải có giới hạn trong chuyện riêng tư này rồi, N đã nói vậy hẳn từ trong thâm tâm sẽ vẫn luôn nghi ngờ…
 
[Giấc mơ ngày hôm qua]


Tao chủ động chuyển sang chuyện khác, những thứ linh tinh nhỏ nhặt trong căn phòng của N đều biến thành câu hỏi khiến N quên đi màn đêm ngoài kia, thứ tồn tại lúc này là tao, và điều hoà, nắn bóp một lúc cho nhục dục lên cao, cũng là đợi cho cái thứ dầu dưỡng da dấp dính trên mặt N khô đi, tao lơ đãng vài tiz taz, bắt đầu rũ bỏ sự kiềm chế, bản năng tự trỗi dậy, ngay cả N cũng không tự biến mình thành kẻ bị động, mặt kề mặt, hôn say đắm, những cảm xúc sâu lắng này chỉ khiến hai người đang yêu thêm đồng điệu. Đưa đôi tay ôm siết quanh người N, nâng cả tấm thân đấy lên và kéo áo, N thích được hôn ngực nên lần nào cũng chủ động rướn bộ ngực lên áp vào mặt tao, bàn tay tao dường như đánh hơi được khẩu vị ưa thích, lần mò qua eo rồi cũng đến được vị trí cần tìm, tay và miệng cùng lúc massage trên những đường cong gợi cảm ấy, đáp lại sự mơn trớn kích thích đó, N nhấp người khẽ rên rỉ, tiếng thở mất phanh theo nhịp cảm xúc đang dâng trào, dựng người dậy, tao để N ngồi ôm lấy tao trên đùi, miệng tao vẫn đang tiếp tục làm việc của nó, bởi tao biết nếu không ra lệnh cho miệng làm vậy thì sẽ nhận được yêu cầu từ N "hôn vú em đi", bộ ngực bánh dày này luôn là sự thích thú của tao mỗi khi gặp N, đẩy nhẹ người N nằm xuống, lột bỏ những thứ thừa thãi, tao phải mang sự ướt át đi khắp trên cơ thể. Đến lúc này tao mang bài kích thích 3 điểm ra áp dụng, môi và lưỡi đang nhảy nhót quanh tai N, 1 tay rờ nắn đầu vú, tay còn lại tao điều động đi làm công tác thủy lợi ở ngã 3 Việt Trì; ai thì tao không biết, nhưng với tao ngã 3 này chính là điểm cuối cùng của đôi chân người phụ nữ, họ có bước đi cả cuộc đời thì điểm dừng cũng chỉ ở đây thôi. Đi công tác ở khu vực này đòi hỏi sự linh hoạt, tao làm tốt việc đó nên chẳng mấy chốc nước về như xả lũ, xoay N ngược hướng, phải công nhận là tư thế song ngư 69 là tư thế hoàn hảo nhất cho màn dạo đầu. Nhưng tao không khuyến khích làm thế này khi người yêu bị tiêu chảy đâu nhé, thôi đéo nói nữa, tụt mood lắm.

Hj, bj rạo rực một hồi, tao luôn để N là người lựa chọn tư thế khi bắt đầu ủn ỉn, tao muốn người mình yêu được thoải mái nhất, và cũng nên dành cho họ sự tôn trọng đó, việc chủ động của người nam giới đôi khi là không cần thiết phải áp đặt, khi cảm thấy cần vào việc được rồi, như hoàn cảnh của tao lúc đó đang nằm dưới, khẽ đẩy nhẹ người N lên, N xoay người lại quay lưng về phía tao mà dập như đóng bao bì, tao khá khó chịu với tư thế này khi con ciu đang cương cứng và đang nằm nên hông bị cố định, khá khó bắt được nhịp, dễ bị đau cổ thằng em, nhưng kệ, đó không phải vấn đề lớn, bởi tao bị dẫn đến sự kích thích khác, âm thanh của nhục dục, của sự tiếp xúc cơ thể, những thoả mãn đê mê khi người phụ nữ của tao bộc lộ ra điều đó, tao hiểu rằng đấy mới là điều làm tròn và vẹn từ 2 người, cũng như bao việc khác, quan hệ tình dục không thể làm một cách miễn cưỡng, từng tư thế được thay đổi theo nhịp điệu liên hồi, kết thúc bằng dải tinh dịch dài trên cổ…

Sức trẻ và nhu cầu cuồng nhiệt, sự thấu hiểu luôn làm 2 đứa tao đi đến thăng hoa tột cùng của việc tụt quần. Nằm lăn ra trên vũng nước thấm đẫm ga trải giường sau một hồi vần nhau, tao đã quá quen với hình ảnh run rẩy, cơ bụng giật liên hồi, không thể đứng dậy nổi của N, nằm kế bên, tao vẫn nghe thấy những luồng hơi còn ứ nghẹn nơi lồng ngực, trườn lên ngực N, lại bắt đầu liếm láp đầu vú để cảm nhận rõ những tiếng dồn dập, mắt N lim dim, nghe vẻ phê lắm. Hơi men trong người cũng đã thoát hết ra cùng sinh khí. Vệ sinh xong 2 đứa nằm ôm nhau ngủ như chết lâm sàng, còn quên thay cả ga trải đệm. Sáng hôm sau N đi lại với dáng vẻ khác, chắc do ảnh hưởng từ việc đào đường đêm qua khiến đôi chân miên man đó không thể bình thường. Tao mỉm cười, ngó đồng hồ đã gần 9 giờ sáng.

Điểm qua vài tin báo online, tao lượn qua Google và Fb tìm địa điểm ăn uống, note lại vài địa chỉ ăn uống nhẹ và quán cafe đẹp. Đợi N bước ra từ phòng tắm, tao định buông lời, nhưng chỉ kịp hé môi, tao trân mắt nhìn N vẫn đang loã thể, ánh nắng buổi sớm chiếu vào phòng làm thay đổi cả không gian xung quanh, N như ánh sáng thứ 2 khiến tao quyết định chạy lại đẩy N quay vào phòng tắm rồi làm một trận ra trò nữa dưới vòi sen đang xả nước, từng tia nước mát lạnh bắn lên da thịt kích thích đến từng dây thần kinh, ủn ỉn trong phòng tắm là một trải nghiệm vô cùng hưng phấn và lần này vẫn kết thúc bằng dải tinh dịch dài đọng trên cặp mông quả táo, tao cũng định kiềm chế không xuất ra cho hại sức khoẻ làm gì, chỉ thuận theo tự nhiên thôi. Mà tao phải công nhận có một câu nói rất đúng "Đàn ông chỉ làm tình khi nào họ có thể, phụ nữ có thể làm tình bất cứ khi nào họ muốn" chối thế đéo được, cái giống loài sinh đẻ thành bản năng rồi, cho nên nhu cầu lúc nào cũng cao, quan điểm của tao là phụ nữ luôn dâm hơn đàn ông.

Với cái khăn tắm lau người cho N xong, tao bế thốc lên đi vào giường:

-Anh có thể tiếp tục được đấy.

-Thôi đi bố, èo xỉu thế này rồi còn đòi gì, cả anh không để cho em sống nữa à. Anh có biết là nó thông lên tận cổ em đây này.

-Ờm, xin tha thì thôi, thế sau đây em muốn ăn bánh cuốn G.A hay bún T.P? Sáng muộn này ăn nhẹ nhàng thôi rồi đi ra Văn Quán ngồi cafe tí nhé. Việc sau đó thì em tự sắp xếp, anh theo.

-Okayyy, ổn đấy, em cũng đang muốn ăn bánh cuốn. Dậy mặc đồ đi nào. Ăn ở đâu, anh biết đường chứ?

-Không biết, nhưng có map đây rồi, quán này ở Trần Huy Liệu. Mò dễ mà.

-Thế không cần map đâu, hơi xa tí nhưng em biết đường.

-Vâng, thưa ngài.

Sau câu nói cụt lủn của tao, tao đoán N sẽ đi ra ôm bàn phấn, và tao lại chuẩn bị ôm bộ sách Kinh Dịch ra để đọc tiếp đoạn mở đầu. Thay vội bộ đồ mất 30 giây xong ngồi duỗi chân trên giường hí hoáy điện thoại được gần 10p, N tiến lại đập chân tao, ngẩng mặt lên tao nhìn thấy cơ bản cũng xong rồi, quần jean lửng bó sát gần đến mắt cá chân, áo tee trắng ôm vừa phải nhấp nhô khuôn ngực tròn, mái tóc dài buông chấm quá nửa lưng, tóc từ hai bên mang tai vắt ngang ra phía sau được kẹp lại gọn gàng, trên đầu cắm 1 cây kính cao quá trán, vệt son đỏ khẽ tô điểm trên đôi môi nhạt; tao nghĩ chưa xong nên phản xạ vô thức đưa ngón cái lên gật đầu ra vẻ "ok, đẹp rồi" rồi cắm cúi nghịch điện thoại tiếp;

-Ơ cái con người này, không đi à.

-Xong rồi á, không phải anh không để ý mà nghĩ sao có thể nhanh thế được.

-Thế với anh như nào mới là xong, hay a muốn em trang điểm đậm hơn nữa à, như này chưa được à? Không ổn đúng không? Em kẻ thêm mắt nhé, có nắng quá không để em mặc áo khác, mà son em cũng thích mỗi cây này thôi...(tao tặng N cây Charlotte với cây Mac, 2 cây này màu đỏ đậm ngang ngang nhau nên đéo biết đang nói đến cây nào, với tao thì màu son đỏ nào cũng giống nhau hết, còn với chị em thì khác) hàng loạt câu hỏi khó hiểu diễn ra sau đó làm tao thấy ngớ ngẩn, vội vàng nói:

-Mọi thứ đều ổn, hôm nay anh thích em thế này, basic thì lúc nào cũng thoải mái mà, đi nhé.

-Okay, ráo hoảnh quay đít chạy lon ton ra cửa với đôi giầy.

Đấy, tao lại phải nhắc lại rồi, phụ nữ là một câu chuyện dài, vừa mới liến thoắng hỏi không ngớt, nói đến nỗi mồm không kịp lên da non, vậy mà chỉ với 1 câu nói chẳng tốn đến 5 giây lại quay ngoắt ngay lập tức. Đéo hiểu, cái giống loài phức tạp nhất quả đất.

Tao lật đật bước ra phía N mà trong đầu vẫn tự vấn "sao nhỉ, ổn chưa nhỉ, ổn mà, có gì chưa ổn đâu?"

Xỏ vội đôi giầy, bước xuống cầu thang, N lạch bạch đi sau, hai tay cứ bám vai tao mà kéo ngược lại, nghĩ thế nào tao dừng lại ở chỗ chiếu nghỉ, ép N vào tường mà hôn lấy hôn để, 1 tay lại mò lên bóp vú, tay kia xoa mông, mới đầu còn tưởng N không mặc quần lót, ai ngờ mặc cái loại không viền nên mỏng dính, nghĩ xong lại luồn ra phía trước mà móc cua, lại ướt…hmmm. Thôi để kèo cầu thang này cho lần sau vậy. Nhìn N, tao cười gật đầu:

-Nữa nhé?

-Điên à, đi nhanh không lại phải ăn trưa luôn bây giờ.

Xuống đến tầng 1 thì tay tao cũng khô cái nước lá lốt dờn, nước này còn liếm được chứ ướt tay đâu có vấn đề gì, thằng nào con nào nghĩ tao bẩn thì đạo đức giả vãi lìn.
 
Sửa lần cuối:
Dắt xe ra cổng, may quá có mũ bảo hiểm, chứ tao thấy ở nội thành pikachu cũng hay bắt bớ mũ mão lắm. Người 2 đứa tao thuộc diện cao to, ngồi trên con Zip muốn tụt rớt hết cả đít, ra đường Nguyễn Trãi vít căng ga đéo lên quá nổi 50km/h, cũng vội gì đâu cứ đủng đỉnh mà đi, N ngồi sau ôm chặt, thi thoảng lại luồn tay vào áo tao xoa xoa cái ti, hát líu lo, chuyện trò liến thoắng. Lúc đó bọn tao thấy hạnh phúc lắm...

Ơ phố Trần Huy Liệu cũng đẹp này, gần 1 cái hồ ao tù, nhiều cây cối, cũng nhiều quán cà phê, thế này lát ăn xong thì ngồi mẹ đây chứ tội lìn gì phải vác đít qua hồ Văn Quán, tao thích sự đơn giản và tiện dụng nên nghĩ vậy, còn giờ phải lấp cái bụng đói đã, ăn mãi 2 cái bánh bao với múi bưởi đéo hết mà cũng đéo no được. Nghĩ nó giận. Tìm thấy hàng bánh cuốn G.A rồi, mà thế nào bọn tao lại đi vào hàng bún đậu, những việc như vậy chỉ để chứng minh cho câu nói "khi nào cần thiết, thì cần thiết sẽ xuất hiện". Ăn xong lượn lờ vòng hồ, đáp vào 1 quán cà phê nhiều cây nhất, bọn tao ngồi kế bên nhau, cùng thơ mộng về những niềm vui nhỏ, và nghĩ về sau này. Uống hết đôi cốc trà đào, N rủ tao ra rạp Quốc gia xem có phim gì hay thì xem, lúc đợi thì mua đồ dịch vụ trong đó mà ngồi ăn uống, ý kiến khá hay nhưng hơn 11h rồi thì xem cái lìn thôi, tao kêu N đi về nhà tao nghỉ chút cho tao cất đồ, tiện qua Head Honda hỏi xem mai lấy biển số lúc nào, cả nhớ ra là phải về để nổ máy xe cho chạy roda. Đồng ý thôi, tầm này cứ kè kè bên nhau là được, cần gì phải đi chỗ này chỗ khác.

Việc tao đưa bạn bè hay kể cả bạn gái về nhà chơi rất là bình thường, bố mẹ tao thoải mái, từ cấp 1 tao đã vậy rồi, đến cấp 3 tao đưa bạn về nhà chơi suốt, có cả N, dường như bố mẹ tao cũng biết chuyện của tao, cũng chẳng cấm cản gì đâu, chỉ là không khuyến khích thôi chứ có thiện cảm với N lắm, N về nhà tao ở HN cũng vài lần rồi, hay đi cùng bé con nuôi của bố mẹ tao, bé này cũng học cùng lớp tao, N và MTCN luôn, nhà tao có 2 anh em trai, chắc bố mẹ tao thèm con gái lắm, con bé kia thì lại dễ thương nhí nhảnh, ngoan hiền đáng yêu nên bố mẹ tao rõ là quý nó, xin nhận nó làm con nuôi luôn, lạ lùng, nhiều khi nó đòi tao đưa về nhà chơi với mẹ mà tao cảm thấy nó mới là con của bà ấy chứ không phải tao, nó cứ quấn quít quanh bà ấy, còn tao bị sai vặt phải đi lấy hoa quả bổ cho nó ăn, phải đi lấy nước, các loại nước ngọt, nước khoáng, sữa...cho nó uống, cũng may nó biết ý không tranh của tao phần rửa bát sau khi ăn cơm chứ không thì tao làm đơn đề nghị xin đổi con luôn cho rồi. Nghĩ lại cảnh ngồi nhìn mẹ tao và cái đứa hồn nhiên như con điên kia cười nói mà tao lại thấy giận.

Lóc cóc đi vào đến sảnh, đợi cái thang máy sốt cả ruột vì đang buồn đái, hình dung mỗi lần đi nhậu nhẹt say sưa xong về đợi thang cũng vã cả mồ hôi hột. N lấy tay lau đi những giọt lấm tấm trên mặt tao, khoác lấy vai N, tao nói: "anh yêu em", 2 đứa mỉm cười dắt nhau vào thang máy. Đầu tao lại bay bay cảnh bọn tao ủn ỉn trong thang máy mới hư chứ, chết dở, hư thật. Đến tầng rồi, kéo tay N chạy thật nhanh qua dãy hành lang dẫn về cửa nhà, tao vội vàng mở cửa thật nhanh, chui ngay vào wc để xả vài lít nước thải ra cùng những ý nghĩ dâm dục vừa rồi. Bấm xả nước xong quay ra thấy N bước vào, hai tay vén vén cái áo, như kiểu đang muốn cởi cúc quần để đi wc, đụyt, bao nhiêu tà dâm vừa xả nay lại hiện đầy lên trong đầu, kiểu này thì đúng là khiêu khích rồi chứ đéo gì nữa. Với tay xoa nhẹ lên bụng N, tao bước ra một cách dứt khoát khi cơn khát ập đến, tao cần phải uống nước để bù lại và làm thanh sạch tâm hồn này. Nhà chẳng có hoa quả gì để ăn, mấy hôm nay tao cũng không động đến quả gì ngoài quả vú, đối với tao được ăn hoa quả hàng ngày là niềm vui vô bờ bến, dù tao đã được dặn dò kỹ càng là muốn ăn thì phải tự đi mua nhé, nhưng nào đâu mải mê việc gì mà tao cứ lười không đi, rồi lại quên, rồi lại lỡ, giờ nếu có sự lựa chọn giữa hoa quả và N, thì phương án của tao là được ăn trái cây, xong nằm vần N ăn trái vú, chứ không phải ngược lại. Thở dài, bật cái tv lên cho có tiếng người, ngó qua ô cửa sổ mà nắng phủ vàng cả khoảng mêng mông bên dưới, trải dài lấp lánh ánh phản chiếu của hàng nghìn cái bồn nước S.H, thở dài lần hai, hướng mắt vô định, tao nghĩ những con người ở cái đất HN này, khác nào bị ném, bị nhốt, bị thả vào trong một cái lồng rộng lớn cho chơi với nhau, chẳng thoát ra được, ngột ngạt đến cám cảnh. Tao chối bỏ cái không gian lộn nhộn đặc quánh đó sau tấm rèm, và lần này thứ tồn tại trước mặt tao có thể làm tao bình yên là N, và điều hoà. Phải đi tắm cái, tao ghét cảm giác dấp dính trên da khi trời hè chưa tan, nên 1 ngày tao phải dội qua nước đến chục lần. Buổi trưa rồi mà vẫn lửng bụng vì ăn sáng muộn, long dong ngoài đường nắng cũng mệt, tao đẩy N vào phòng, cởi đồ ra cho mát, rồi đưa cho cái lap mà online, tao dùng điện thoại nằm xem mấy cái linh tinh về Autocad cả 3D, tìm hiểu dần sau này tương tác cho dễ. Mò qua Fb thấy ảnh MTCN đi chơi chụp trong cái vườn hoa đéo gì vàng khè thuồi luồi cả rẫy ở tận đâu xa tít mà nghe nói đang hot lắm, bấm vào ảnh để xem cho rõ thì không tấy tag ai cả, tao tự thắc mắc ai là người chụp ảnh? Tao muốn quan tâm đến bạn của mình hay là tao đang quan tâm đến chính tao? Nhìn sang N vẫn đang mải mê theo cái phim đéo gì ấy, cứ xì xà xì xồ dồ nề ố loạn cả lên, ôm qua bụng N tao lại thò tay lên bóp vú, N có 1 bên ti bị thụt vào trong nên tao thích mân mê bên đấy để kéo cái đầu ti lên, mỗi khi kéo được nó lên tao thích chí lắm, có lần tao còn lấy bút vẽ hình mặt con chuột lên đó, trông buồn cười, sau tắm kỳ cọ rát hết cả đầu ti mà không hết màu mực, N kêu oai oái. Kéo được cái ti thụt lên thì N cũng mất tập trung xem phim, tay N xoa khắp người tao, lại luồn vào quần để hj tiếp, mơn trớn nhau vậy thôi chứ không làm gì hơn nữa cả, tao ngủ lả đi đến gần 2h mới lồm cồm bò dậy để chạy đi làm mấy việc lặt vặt, tỉnh dậy vẫn còn nghe thấy tiếng xì xà xì xồ dồ nề ố từ bộ phim của N, ả còn đéo thèm ngủ luôn. Tao lại cho tay đi làm công tác thủy lợi, cởi chuồng ngồi điều hoà làm khô hết bươm bướm của tao rồi, tao buông lời trách móc N. Thôi nhấc cái đít lên để đi ra ngoài, tao thích hoạt động ngoài trời lắm nên ngồi lì lâu trong nhà là việc cực kỳ tệ, ngồi lâu tao hay bị dư năng lượng, khi được xả chỗ năng lượng đó đi tao như bị tăng động. Thú thực chuyện là tao biết sử dụng cần sa từ giữa năm lớp 11, dùng cũng không nhiều, mà mỗi lần ngồi nhà hút xong phê tụt trứng dái, ngại ra chỗ đông người là kiểu đéo gì tao cũng phải nghĩ ra việc gì đó để làm, hôm thì lau dọn cái phòng sạch bong kin kít, hôm thì mang giầy dép ra đánh miệt mài đến nỗi đau cả tay, nhiều lần tao đi trồng cây, xếp cây trong sân từ đầu giờ chiều đến tận nhá nhem tối mới đi tập thể dục, cho nên nhà tao lúc nào cũng xanh mướt màu cây lá, có thời điểm cả trăm cây hoa đá và cây cảnh mini, cây nội thất xếp kín cả sân, treo đầy giá gỗ diy tao tự đóng, biết tao thích cây nên mẹ tao cũng chiều theo và chăm chút cho nhiều lắm. Đến giờ tao vẫn thích trồng cây, còn trồng thêm cả mấy cây cần nữa, số lượng cây chỉ tăng chứ không giảm.

Bước xuống sân chung cư, nhìn quanh nắng đã nhạt màu, chiếu đan xen nghiêng ngả, tán cây im phăng phắc bị bao trùm trong cái ngột ngạt không một gợn gió. Tao đi lấy cái xe phi lên nhờ chú bảo vệ nổ máy để đó cho quay roda.

-Địt mẹ trời này mà mày quay roda thì mày phải lấy cái quạt ra đây, chứ nó nóng thế này quay roda xong cũng hỏng mẹ máy.

Đéo biết ông ấy nói đúng hay sai tao cũng chạy đi lấy cái quạt cây để đấy, người đã nóng lại càng thêm dấp dính, không lẽ đi về tắm lần nữa. Sợ N đợi lâu nên tao lại thôi, khó chịu 1 tí chứ người không bẩn. Lại tiếp tục đèo nhau trên cung đường đông đúc, vẫn những cử chỉ yêu thương, giọng nói lanh lảnh phía sau, mới giữa buổi chiều mà tao thấy hoàng hôn thật đẹp, trên con đường đầy bụi quẩn, bóng hình 2 đứa in trên đó mà tao đã cảm thấy thân thuộc và tao muốn cứ thế gần nhau như vậy thêm nữa, mặc đi bất cứ điều gì.

Mua xong vài thứ đồ phục vụ học hành, tao chở N ra đến rạp Quốc gia cũng đã quá 4 rưỡi chiều.

-Giờ mà xem phim thì cứ lấp lửng em ạ, hay mình lại đi đóng phim của cuộc đời mình đi, vừa đóng vừa xem, tối đi xem rạp sau, anh nghĩ vậy hợp lý hơn. Ý em sao?

-Mệt với anh, anh đói chưa, ăn xong muốn làm gì thì làm, đi ăn hàng hay em nấu cơm cho nhé, để tiện đường đi mua đồ nấu luôn.

Thường mỗi khi N vừa hỏi và tự trả lời như vậy thì sao sẽ gật đầu đồng ý luôn. Bên nhau cả ngày, giờ có đi đâu cũng được, ở đâu đi chăng nữa tao cũng không muốn phải nói lời hẹn gặp ngày mai với N. Chạy xe qua khu hồ Xã Đàn, ghé vào quán cà phê quen bên đường Đặng Văn Ngữ mà tao hay ngồi mỗi khi về thủ đô, tao biết khẩu vị nên tự gọi 1 mojito và 1 jelly caramel kèm chiếc bánh tiramisu dành cho N, với lấy điện thoại của tao chụp ảnh một thôi một hồi, xong còn bắt tao tải cái app 360° về để chỉnh sửa, đm dùng camera trước mà trông cái mặt tao nó trắng mịn như da mông, đéo khác gì thằng tu luyện Quỳ hoa bảo điển. Thời điểm này cũng có nhiều app chỉnh sửa ảnh rồi, bảo sao em nào em đấy trông cứ nét căng nuột nà, mặt v-line da trắng hồng, hoá ra vẻ đẹp đại trà quốc dân này đều là thuật toán cả, cạ bỏ lớp phấn, buông cái smartphone xuống lại ối giời ơi…

-Ê, tối nay ngủ bên nhà anh nhé.

-Không được, tối về nhà em còn dọn phòng, sáng mai đi học nữa, anh cũng đi qua trường lớp xem thế nào nên không thể ôm nhau dậy muộn được, ở bên đấy em cũng có ngủ được đâu, mà tốt nhất là ai ngủ nhà đấy, không lại hành hạ em khổ sở.

-Nhưng mà cũng thích đi đúng không? Dưỡn dẹo.

-Ừm thì thích, mà mệt lắm. Gần 5 rưỡi rồi đấy anh, đi chợ xong về đê…

Xách mấy túi đồ hải sản, trái cây, rau dưa mua bên chợ Đông Tác, N phi thẳng vào bếp bắt đầu lục đục, tao còn phải đi chăm bón mấy cái cây, mọi khi bố tao cũng bận, mà ông cũng lười nên bọn cây trông thật kém sắc, thi thoảng N lại léo nhéo gọi vọng ra hỏi cái này cái kia để ở đâu, tao cũng đéo biết luôn, có phải nhà của tao đâu, bố tao vui tay để mỗi chỗ một thứ ai mà biết được, mà ông cũng có bao giờ tự nấu ăn đâu. Chăm xong mấy con cây tao chạy liền vào để hỗ trợ nấu nướng, nhìn cái cảnh này tao thấy thú vị phết, vợ của tôi đây sao, đéo biết thế nào nhưng cứ phải chạy lại bóp vú cái đã, N đứng bên bồn rửa, tao ôm lại phía sau để đôi tay làm việc gì cần làm, chết dở tay tao lại hư quá rồi, vừa mới đây còn bảo vào giúp người yêu nấu ăn cơ mà. Nghe vẻ những lúc như thế này tao không phân biệt được việc nấu ăn và việc bóp vú khác nhau hoàn toàn, N nhột lắm nhưng không làm được gì khi tay còn đang rửa một đống hàu, cứ nguây nguẩy cái đít càng làm tao thêm hứng thú, gì thì gì chứ một khi tay tao đã chạm vào vú là phải kéo được cái đầu ti thụt kia lên đã, đơn giản tao thích thế, chứ giờ cũng không hay ho với việc làm tình ở bếp cho lắm. Tao rút tay ra, không nghịch vú nữa, tập trung làm đồ ăn cùng N. Vậy là ngày hôm đó cả thằng lớn lẫn thằng bé đều được ăn hải sản một bữa ra trò, thoả mãn phết. Ăn uống xong N cũng đâu có cho tao làm việc gì, đẩy tao đi tắm, một tay N dọn dẹp nhà từ trong ra ngoài, lau nhà luống cuống kiểu đéo gì vấp mẹ vào cái len đá ở cửa logia bong lột cả móng chân, xô chậu kêu rầm rầm, tao vội vàng không kịp lau người vác nguyên con bồ câu chạy ra ngó thấy người yêu đang cong mông lên lu loa ầm ĩ. Đến gần 10h tao đưa N về phòng trọ, đêm qua bị dập cho 2 trận banh háng, nay lại còn đi tập tễnh, khổ thân, tao cũng chuẩn bị sẵn đồ cá nhân, xác định đêm nay ngủ bên đó, đi đường có tí mà người lại dấp dính, tiện thể tao chui vào tắm cùng N, chính nơi đây đã chứng kiến một trận đánh tơi tả, thậm chí tao vẫn còn nghe thấy tiếng tện nhau dưới nước toàm toạp bật lên trên nền beat rên rỉ, bản nhạc này thật dị, đâu cứ phải là nhạc sỹ mới viết ra những âm thanh hào hứng đến vậy, lúc sáng bọn tao đã chơi nhạc sống đấy thôi, lại còn chơi hay luôn.

-Khi nào chị về? Tao hỏi N.

-Bà ấy đi đến tận thứ 3 cơ, anh chỉ được ngủ đây đêm nay nữa thôi nên đừng có mơ tưởng, về nhà đi học cho nó tiện, mà cũng nói luôn anh liệu học hành cho tử tế, không còn học cấp 3 nữa đâu, mất bao thời gian là 1 chuyện, giờ ở gần nhau rồi, em cũng không đòi hỏi anh phải thường xuyên gặp, tập trung học, đừng có để em phải thấy anh chểnh mảng như xưa, nghe chửa. Dứt ánh mắt ra khỏi gương, đặt lọ kem dưỡng ra xuống bàn, N quay sang nhìn tao trả lời.

- Hiểu rồi.

Ngồi tựa lưng trên giường, kê cái lap ngang bụng dưới, tao đang bận nghịch Sketchup nên cũng không để ý lắm N lảm nhảm xì xà xì xồ cái cc gì đấy rồi tắt mẹ điện, leo lên cạnh tao giằng cái lap ra, kêu ca không được để lap như này, hại chim của em lắm. N là vậy, lúc nào cũng để ý đến tao, lắm lúc đúng kiểu mẹ trẻ. Tao rất ít khi ngủ sớm, cất lap lên bàn, hôm nay sẽ có ngoại lệ, biết là nằm cũng chưa vội ngủ ngay được đâu, tại thấy N cởi hết đồ từ bao giờ, ôm cuộn lấy tao nằm im thít, động chạm cơ thể nó là một ngôn ngữ riêng rồi, tuy rằng người nằm im, còn trừu tượng ra thành lời thì mách bảo hãy làm một điều gì đó vậy. Nằm vuốt ve và nói chuyện một lúc, cái ti thụt kia lại bị tao lôi đầu lên để lưỡi tao nghịch, đẩy người N qua bên kia, nằm nghiêng tư thế úp thìa, tao đưa con bồ câu vào chuồng cho nó ngủ ở trong N, rồi nhắm mắt cố ngủ sớm, thi thoảng thò ra thụt vào cho hồi độ cứng, cứ vậy đến khi thiếp đi chìm vào giấc ngủ không mộng mị, kết thúc một ngày thật yên bình.

Đánh thức tao dậy lúc 5h45, bật điều hoà cả đêm nên phòng lạnh như Bắc cực, tao vo tròn trong chăn, ôm lấy N, mặt áp vào 2 bầu ngực cao mềm ấp áp, con ti thụt kia vẫn đang ngủ nên tao cũng kệ mẹ, không lôi nó lên nữa, cựa người cho đỡ mỏi, cố gạn thêm vài phút trước khi tỉnh hẳn, thưởng thức cơn ngái ngủ cũng rất thú vị, quả thật được vài phút sau N đập tao dậy bằng được. 2 đứa chuẩn bị đồ đạc xong đi ăn sáng, N đưa tao qua trường, vút đi bỏ lại tao phía sau đầy vơi rẽ lối…
 
[Tồn tại rồi biến mất]


Hãy vẫn còn sớm, thay vì đi thẳng vào trường tìm lớp tìm bạn, chợt nghĩ tao có phải con bò lạc đi tìm đàn đéo đâu, muốn quen trường, trước hết phải quen cái cổng trường đã, soi quanh một hồi trái phải, tao bước đến quán trà đá của một bà cô trung niên trông bộ dạng khá phúc hậu, mặt bên đường Trần Đại Nghĩa này rộng rãi thoáng mát, ngồi đây là hợp lý rồi.

-U cho con cốc trà đá, đặc một chút nhé.

-Ngồi đấy đi.

-Nước này con.

-Con xin.

Tao rút điện thoại ra, gửi cho N một sms mùi mẫn ngập tràn thương nhớ xong gọi cho thằng V, bạn mới, bằng tuổi tao, cũng thi lại, vừa xin số hôm đi nhập học rủ rê ra ngoài cổng, thằng lồn còn chưa đến, chắc cũng thuộc thành phần lười học rồi. Ngắm đường ngắm phố, trông mấy chị em văn phòng đi qua cũng nuột hết cả con đường, mắt tao cứ trôi đi sau từng hình bóng ấy. Trường này không hiếm gái, nhưng gái ưa nhìn thì lại là một câu chuyện khác, tao không nói là xấu đâu nhé, với tao thì chỉ có khái niệm thích nhìn hay không thích nhìn thôi, miễn bình phẩm. Những điều vu vơ dù nhỏ nhặt cứ trôi qua trong tầm nhìn, tất cả những thứ đó tao coi là ấn tượng của một khởi đầu mới, giữ trọn lấy nó để làm khoảnh khắc không quên. Ngồi một lúc mà lao uống hết 3 cốc trà đá, tiện tay vơ lấy chai khoáng biết đâu hôm nay ngồi lâu trên giảng đường. Thong thả đi qua cánh cổng sắt lớn hình chữ X cô đơn, nếu là tao thiết kế cánh cổng này thì tao vẽ tận XXX luôn. Trông tao không giống thằng sinh viên năm nhất cho lắm, mặt mũi già dặn, vận chiếc áo flannel kẻ caro xám đen, jean đen không rách rưới, chân xỏ đôi adidas neo, tác phong đơn giản nên nhìn tao chững trạc hơn hẳn đám bạn tân sinh viên, dù tao chỉ hơn bọn nó có 1 tuổi. Việc này tao tự đánh giá tao thế. Tao tuy giản đơn nhưng vẫn trọng hình thức ở mức tối thiểu chấp nhận được, ít nhất nó làm tao tự tin hơn khi giao tiếp với cộng đồng, nên tâm thế của tao lúc nào cũng tốt để không bao giờ phải chuẩn bị một hình thái tốt, thêm khoản khá hoạt ngôn, tao tự coi mình là sinh viên năm cuối. Lên lớp tìm chỗ trống để ngồi, nói là cái 1 lớp thôi chứ hiện tại lúc này số sinh viên có mặt chen chúc không đếm nổi, lớp đéo gì rõ đông, tao tính nhẩm làm quen hết chỗ này phải mất cả tháng trời, mỗi ngày 3 người, còn chưa kể đến người này người kia thì cả tháng cũng là vừa đủ. Kê mông xuống dãy ghế cuối lớp để thu trọn tầm nhìn phía trước, dểnh tai nghe loáng thoáng đâu đó tiếng nói trao đổi học tín chỉ tín chủng gì đấy, rồi đi tìm thằng lớp trưởng, thi thoảng lại hú hú ê gái kìa...thật lộn xộn. Thằng V bạn mới đến muộn lật đật chạy đến chỗ tao xin ngồi cùng, mắt láo lơ hỏi:

-Ê, mày biết thằng lớp trưởng là thằng nào không.

-Mày đi mà hỏi nó xem nó có biết tao là thằng nào không, sao tao phải biết nó, đông thế này soi thế lìn nào được.

Dù tao biết rõ vị trí trưởng lớp đang ngồi nhưng cứ trả lời vậy, kệ mẹ thằng V, bố mẹ sinh ra đầy đủ mắt mũi tay chân, có khiếm khuyết chỗ nào đâu thì tự đi mà tìm, hỏi đéo gì. Buổi học hôm đó cũng quen thêm được vài đứa bạn mới khi giờ giải lao. Mà sau này mỗi đứa học một kiểu nên có những gương mặt nếu không có ai nói thì tao cũng không nhớ ra là bạn cùng lớp luôn. Cuối chiều về nhà nằm ểnh tao lục lại trí nhớ, tất cả những gì đã nhìn thấy hôm nay đều được tao mang ra nghiền ngẫm...có một cô gái nhỏ, tóc vàng đến muộn, ngồi một góc im lặng suốt buổi học.

Rút điện thoại ra gọi cho bố hỏi, tận thứ 5 bố mới về, gọi năn nỉ mẹ về chơi vài ngày, bà từ chối. Gọi hẹn N tối qua chơi mà N lại bận, tụt hứng chẳng muốn đi đâu nữa dù họ hàng, bạn bè cũng nhiều, tao cũng chả ngại ngần gì xuống phòng bảo vệ xin ăn cơm cùng các chú ở đấy, tối đến thì bám càng ông anh tên H con nhà bác dây mơ rễ má đồng nghiệp lâu năm với bố tao lên phố chơi, ngồi trà đá ở Nhà hát Lớn. Ông này cũng thuộc diện chơi bời nghịch ngợm, thấy ông bác kêu ca suốt, bao lần tao về HN toàn lôi tao đi cùng, nhưng đi với tao thì ngoan lắm, chắc không muốn bôi đen thằng em, ít ra ông anh này cũng không thuộc diện phá làng phá xóm, đua xe cảm tử hay đỏ đen gì, chỉ là thanh niên nên nhiều cái cứ ham hố hút hít, gái gú qua loa, đi bar về muộn thôi, chứ so với xã hội còn ngoan chán.

-Nay cho em đi đâu đấy H?

-Anh cũng đang...đéo biết, giờ qua bên Đền Lừ ngồi uống mấy cốc bia với bạn anh đã, anh cũng ngại uống mà bọn nó ngồi đợi cũng lâu rồi, tạt té tí xong lên Chợ Gạo trà chanh.

-Nay anh nghỉ chơi với chị à?

-Đi du lịch rồi, lâu mới về.

Uống hết cốc nước, 2 anh em dong nhau qua Đền Lừ, ông này đi con Liberty nhập, cao vống, tao ước ao lắm nhưng đm cái yên nó ngu vãi lìn, ngồi toàn bị trôi về phía sau, tao đề nghị:

-Ê, anh ơi, để xe ở nhà, nhậu nhẹt thì đi taxi cho lành không bác lại nói.

-Mày dở hơi, đi có đoạn gần không, mà anh cũng đéo uống nhiều đâu, mấy hôm nay toàn ăn cơm tối ở nhà, bữa nào cũng uống với bác mày mấy chén, đang mệt mệt.

Ông bác và bố tao khá nguyên tắc trong việc đi nhậu, ở nhà thì không nói, nhưng ra ngoài hoặc không uống, hoặc đi taxi, tao quen kiểu này nên giờ cũng toàn bắt Grab đi nhậu.

Đến nơi, leo lên tầng 2 một nhà hàng đối diện hồ Đền Lừ, bên trong hơi lẩu nước bay nghi ngút, mờ mịt cả căn phòng rộng phải đến 100m2, bàn nào cũng kín chỗ, đủ mọi thần thái đầy ắp như đĩa thịt bò của bàn ngồi ngay cửa có em gái rõ xinh, tiếng leng keng cốc thủy tinh lẫn hô vang zô cạn huyên náo vang lên dội xuống. Phía góc gần cửa sổ có dáng 1 thanh niên đứng dậy vẫy vẫy cánh tay đầy tranh ảnh. Hội bạn đây rồi, ông H quay lại nhìn tao liếc mắt ám hiệu đi theo, tao ngồi xuống cái ghế thứ 11 cuối dãy, bên cạnh 1 bà chị tóc ngắn ngang vai, trang điểm sắc sảo, nhan sắc có phần nổi trội nhất trong 4 người phụ nữ, chả phải hám gái gì, tại bà ấy lẻ bóng, chắc cũng đến sau nên ngồi chỗ còn dư ghế, thấy thiếu thì tao đắp vào cho đủ, ai đến sau thì lại ngồi cạnh tao, đấy là quy luật rồi, phía đối diện ông H ngồi hót liến thoắng. Đây có lẽ là hội bạn cùng chơi bời với ông H, trông tướng tá ông nào cũng xăm trổ bặm trợn, có ông anh ngồi đầu dãy, tạng người đô con hơn cả tao, trắng trẻo đẹp trai, tay trái xăm maori như the Rock, ra dáng đại ca lắm, trông thế kia tao còn mê nữa chứ nói gì đến chị em. Vậy thôi chứ bàn này cũng ăn nói tử tế đàng hoàng, không thô tục hàm hồ như nhiều thành phần tam mao mà tao gặp, 4 bà chị còn lại chắc cũng là gái phố, không ra vẻ tiểu thư lắm nhưng cách ứng xử và nét bề ngoài ưa nhìn nói lên điều đó. Rôm rả một lúc tao nghe thấy lời đề nghị mang hàm ý trách móc vui vẻ về chuyện giới thiệu.

Chẳng mất thêm thời gian, với chai vodka cá sấu, rót cho những người xung quanh, tế nhị mời phía bàn bên tự rót, dõng dạc tao tự giới thiệu, không buông lời xin lỗi cho câu trách móc vừa rồi, tao nói:

-Em sợ làm các anh chị phiền, mọi người uống cũng kha khá rồi, em có biết được ai sẽ muốn uống với em đâu?

Mọi người cùng khà khà không còn câu nệ gì cả.

Ngồi lại vị trí, tao với lấy mấy cái chén rượu xung quanh, xếp thành hàng ngay ngắn, quay sang nói với bà chị tóc ngắn bên cạnh:

-Chị dùng thêm nhé?

Và đương nhiên bà ấy không kịp trả lời, vì đôi tay tao đã trả lời sẵn rồi. Chỉ kịp nói:

-Cảm ơn em.

Đáp lại bằng cách lấy đôi đũa của tao và gắp vài món ăn vào bát, không để cho tao từ chối:

-Dùng đi, ăn uống tự nhiên, thoải mái nhé.

-Em cảm ơn chị "gì" nhé.

-Chị "gì" là chị nào.

-Chị tên là "gì" đúng không, em biết mà, anh H có hay kể với em về anh chị lắm, có kể qua về một người rất giống chị, ngồi đây cái em nhận ra luôn vì đẹp y hệt như lời kể, em chắc chắn mà, chỉ là chưa nhớ ra tên chị thôi.

Ông H ngồi đối diện nheo mắt nhìn tao cười mỉm, vì thực ra anh em tao đều biết là đéo có câu chuyện nào ở đây hết, quen cái thói xàm lồn nên tao khoa môi múa mép vậy thôi, vả lại nói thế cũng như làm tình bạn bè của mấy ông bà này tăng lên đôi phần, bạn bè nói tốt về mình thì ai chả thích. Chị tóc ngắn tỏ vẻ nghi hoặc, hướng mặt về phía anh tao:

-Thật? Thằng này á, anh mày còn kể về chị cho mày nghe cơ à?

Với thái độ kẻ tung người hứng, tao quay sang ông H:

-Lúc nhìn thấy chị "gì" em cũng đoán là anh kể sai sự thật, chị ấy xinh hơn anh kể cả trong ảnh anh cho em xem bao nhiêu.

Ông H đáp lời:

-Tao nhìn quen ở ngoài đời thì nó có khác gì đâu việc nó không ăn ảnh chắc là do máy ảnh chụp xấu, còn ảnh anh cho mày xem là ảnh thật, chứ mặt chị mày có trộn vào cứt tao cũng nhận ra.

Mấy người xung quanh nghe vậy cười hề hề, tao cảm thấy lúc này cần đi sâu hơn vào vấn đề. Cầm cái chén lên hướng tay về bà chị tóc ngắn:

-Thôi, từ giờ chị đừng tin vào máy ảnh nữa, ảnh không ăn chị đâu, nhìn qua tấm hình mà kém sắc đi hẳn so với ngoài đời. Mà em hỏi thật 1 câu hơi khiếm nhã, chị đã từng giết bao nhiêu thằng đàn ông rồi?...Cơ mặt tao co lại cho câu hỏi tò mò đùa vui trở nên nghiêm túc hơn.

Đến lúc này thì bà chị cũng tỏ ra bối rối, đắn đo mãi mà cũng không biết trả lời câu hỏi của tao sao cho hợp lý. Cầm cái chén lưng nửa lên chạm vào chén của tao:

-Ờ, chị cảm ơn, uống nhé, chị tên M, không phải tên là "gì", học cấp 3 cùng H...dốc cạn cồn trong chén, uống thêm chút nước lọc, bà M im lặng.

Tao hiểu là bà này cũng đang không biết nói gì, có thể thầm vui trong bụng, hoặc đang suy nghĩ câu trả lời tiếp theo, chuyện đó là bình thường nếu xét trên tư duy hệ của người miền Bắc, luôn bị ảnh hưởng bởi cái lễ nghĩa, đụng phải những câu hỏi nửa đùa nửa thật là cứng họng ngay. Vài câu nói tiếp xúc xã giao, tao trầm nghĩ rõ ràng là bà M này có vấn đề gì đó trong tâm lý, chuyện tình cảm, gia đình, công việc...hay bất kỳ việc gì thì giọng nói trong tâm trạng của bà M thể hiện rõ nỗi cô đơn đến cô lập, luôn tìm kiếm sự đồng cảm để chia sẻ, tao tò mò, nhưng không gạn hỏi han thêm điều gì, việc này để sau.

Nhấc chai cá sấu ngâm ngược trong âu đá lạnh, rượu bên trong cũng chỉ còn quá cổ chai 1 tí, tao định lượng được khoảng hơn 3 chén nữa là hết, mâm bên này có 5 người, trừ bỏ đi 1 chị kia không uống, vậy còn 3 anh em và bà M là 4, thiếu rượu rồi. Kêu thêm 2 chai cá sấu nhỏ, tự đặt ra vấn đề là sức khoẻ em đang không tốt, em sẽ cố gắng cùng anh chị hết chai này thôi, ông H thì khỏi nói, còn lại ai cũng hưởng ứng ý kiến của tao, chợt bà M cất giọng:

-Thôi cứ uống đi, thêm chai nữa chia ra cũng có đáng bao nhiêu đâu, ở đây làm gì có ai say.

Câu nói này chỉ củng cố thêm suy nghĩ của tao về M, không nghi hoặc gì nữa, bà chị đang tâm trạng lắm rồi nên mới mắc bẫy câu nói của tao, những người say thì hay nói vậy, bà này không phải say rượu, mà là say một thứ gì khác, tao không đoán được.

-Em có thể đưa chị về, nhưng không thể và không ai khiến em đưa mọi người về cả, để lại chút rượu lần sau mọi người cùng uống tiếp.

-Thế thì ai uống đâu thì uống.

Nói vậy thì chắc chắn là bà này sẽ uống nữa rồi, quả thật, phải gọi thêm 1 chai cá sấu to ra nữa mới đủ. Ông H ngồi cứ ngắc ngứ ợ ợ liên tục, mà cũng chả thiếu chén nào. Hội bạn bè này nhiệt tình phết, vẫn trong tầm chủ động cả thôi, uống vậy cũng không tốt cho lắm.

Lan man vài câu chuyện cũng đến lúc tàn cuộc vui, rủ nhau ra về nghỉ ngơi, dắt xe xuống đường mà bà M xiêu vẹo, muốn đi tiếp, tao biết thừa nên quay ra hỏi ông anh H:

-Phê phê anh ạ, anh đi được chứ?

Ông H hiểu ý ngay:

-Mày lái xe chở M đi, anh dẫn đường về nhà nó cho.

Bà M nghe thấy nói với lại với cái giọng còn sĩ diện lắm:

-Tao đi được, giờ đi đâu tiếp hay về, ai phải về thì cứ về đi, tao không sao.

-Chị đi một mình đúng không, chẳng biết anh H bây giờ còn đi đâu, mà giờ có đi thì chắc cũng đi cùng nhau thôi, để em chở chị.

-Ờ, cũng được....
 
Thế đéo nào mọi người lại bị bà M thuyết phục rủ đi hát kara. Ở HN thì tầm giờ này mới gọi là giờ đi chơi nên ai cũng đồng ý là đúng. Chạy xe lên 1 đoạn cách nhà hàng mấy chục m, book một phòng hát rộng ở tầng 2, đợi thang máy thì lâu nên rủ nhau leo bộ hết, từ lúc xuống xe tao lờ đi ra vẻ không quan tâm, bà M lại cứ lẽo đẽo đi gần tao từ nãy, đéo biết ai là con cá đang bị cắn câu, tao cứ thuận theo tự nhiên mà làm. Đứng đợi mọi người đi lên cầu thang dần, M vẫn đứng theo tao, để là người đi cuối cùng, tao đẩy M về phía cầu thang, tay khẽ chạm vào vòng eo thon, sẵn sàng nâng đỡ lỡ có trượt chân. Nhận ra cử chỉ của tao sau lần đầu gặp mặt là chưa đúng đắn lắm, đổi lại tao luôn tỏ ra là người chân thành và biết quan tâm tới người khác nên bà M cũng mặc kệ.

Nói thật thì tao cũng không khoái vụ hát hò cho lắm, ai hát cứ hát, uống cứ uống, chuyện trò thì ồn ào, ù ù cạc cạc câu được câu không, nhiều khi nhạt nhẽo mà đau đầu bỏ mẹ.

Hội bạn bè kia túm tụm lại leng keng cốc uống tiếp, tao cũng làm theo nhưng không uống thêm nữa, lại rút điện thoại ra trả lời tin nhắn của N từ hơn 30p trước. Một lúc sau N mới nhắn lại, cái giống đàn bà tắm rõ là lâu. Kể chuyện tao đang đi hát, cũng say say rồi, N lại trách móc, đại ý là mới về đi học mà ý thức đã lỏng lẻo rồi, N ra vẻ buồn lắm, thôi thì kệ anh. Tao lại bị dỗi.

Cái tầm 3 xu giấm nó thấm vào đầu rồi còn muốn nghĩ ngợi cái mẹ gì nữa, chưa nói chuyện mà đã cảm thấy bế tắc thì thôi, tao chấp nhận bị dỗi, dù rằng nhớ N lắm. Liếc qua M tóc ngắn ngồi như đang chờ đợi một điều gì đó, tao lại nhớ đến MTCN, hình ảnh 3 người phụ nữ cứ luẩn quẩn trong đầu…

Ngắt dòng suy nghĩ, tao tiến ra chỗ M, bà chị ngồi trong góc tựa lưng vào ghế nhìn mọi người, chọn chỗ hợp lý phết, đi hát tao cũng hay chọn vị trí này để ngồi, lúc này mọi thứ đều trở nên thân thiện hơn, vì thế câu chuyện giữa tao và bà M không còn khoảng cách nào quá lớn, tao tuy ít nói nhưng được cái tính hoà đồng, để tao mở mồm ra rồi thì đến hạt thóc cũng phải nảy mầm:

-Mệt quá thì cũng đến lúc nghỉ thôi chị ạ.

-Cứ ngồi thêm chút, lúc nào mọi người về thì về, lát chị định đi chơi, không bận gì thì đi cùng không?

-Em mới đi học được vài ngày, nay mới đầu tuần, không nên nghỉ. Thời gian mà được thoải mái như anh chị, em cũng cân nhắc đấy chứ không cần chị phải rủ.

À ơi dăm ba câu chuyện vô thưởng vô phạt, đúng là có tí dấm vào lời một lời hai mà đã hơn 1 tiếng đồng hồ, dấu hiệu tàn cuộc chơi đã đến, tao phải sẵn sàng lái xe đưa bà M về nhà. Cả tối ngồi ăn chơi trong phòng bí bách ồn ào, tinh thần tao như muốn tụt xuống gót chân. Cũng may có 1 cặp đi cùng đường về nhà bà M nên nói đưa bà ấy về luôn, thật tiện, tao lại có cớ từ chối, không quên hẹn gặp lại vào ngày gần nhất khi nào rảnh rỗi thì gọi, đương nhiên tao đã trao đổi số liên lạc với bà M lúc ngật ngưỡng trong phòng hát.

Hai anh em lại tiếp tục long dong ngoài đường, lúc này cũng khá muộn rồi, theo lịch trình thì anh em tao vẫn phải đi trà đá nữa, ông H thích hút thuốc lào nên có mệt mấy vẫn phải ghé đít vào quán nào đó có điếu cày để nhả vài hơi khói. Chạy xe lòng vòng quanh hồ Đền Lừ, khu này mát mẻ, lắm gái nhiều đào, đi dọc đường mà 2 thằng cứ "ngon", nhìn thôi chứ có được ăn đéo đâu mà "ngon" cái gì chả biết? Chọn một chỗ xa xa ở quán vắng vẻ nhất bên trong bán đảo hồ, gọi đôi cốc nước sấu, vác cây điếu ra, ông H nói:

-Nay đi vội không mang đồ, tí về nhà anh bép không?

-Anh có về em thì về, bố e đi vắng, ở nhà 1 mình mấy hôm nay rồi.

-Thế mà đéo gọi.

-Mọi khi gọi được mấy lúc anh ở nhà, em cũng không qua, qua rồi lại nghe 2 bác than về anh mệt lắm.

-Nhưng mà mày cũng phải gọi chứ.

Ngồi bờ hồ gió lồng lộng, quẩn quanh mặt mát rượi, cuốn đi hơi cồn đang thấm ngẫm từng mạch máu. Tiếng rít điếu cày của ông H làm tao mất tập trung suy tư, nhả cuộn khói ngập tràn từ lồng ngực, ông H cất giọng hỏi dò:

-Mày thích làm phi công không?

Tao hiểu ý:

-Lái được không anh?

-Việc của tao đâu mà biết, nãy mày không đưa nó về đi giờ lại hỏi.

-Em đâu đến lượt phải làm việc đấy, bạn của các anh em quan tâm làm gì.

-Thôi đi bố, lại chả muốn liếm bỏ mẹ, mà càng ngày nó càng dở hơi đấy.

-Nghe vẻ bị đá nên mới thế à anh?

-Không, hoàn cảnh nó vậy, mẹ nó mất lâu rồi, 3 năm trước bố nó cũng mất, thế nên yêu đương chả đâu vào đâu, giờ ở một mình, nghĩ cũng thấy tội mà có giúp được gì đâu.

Tao im lặng, chẳng biết nói gì hơn nữa, cảm quan của tao là đúng sự thật, chỉ không ngờ cuộc sống của bà M lại cám cảnh đến vậy, đương nhiên là tao không thể hiểu được vì tao đâu có rơi vào hoàn cảnh đó, tao chỉ thấy thông cảm, một chút thương, nãy tao không biết rõ sự tình nên đôi lúc bông đùa hơi quá, chắc khiến bà N thêm tâm trạng, nỗi thổn thức này có lẽ khó nguôi ngoai.

-Giờ chị ấy làm gì anh?

-Làm điều dưỡng.

-Có nhan sắc đấy mà cũng chưa chồng con gì.

-Thì nó cứ vậy thôi, một thời hotgirl Hàng Buồm đấy, nhiều thằng theo đuổi lắm mà nó khác tính, vờn như mèo vờn chuột rồi chẳng đâu vào đâu.

-Vậy để em giúp bà ấy khỏi điên; tao cười ha hả rồi nói lảng chủ đề;

-;mà chị D lúc nãy xinh nhờ, xinh vãi đái luôn anh ạ.

-Bạn anh thì đứa đéo nào chả xinh, chăm đi với anh vào.

-Xem anh được mấy ngày, hay lúc chị (người yêu ông H) về rồi lại bị buộc cái đít lại, khỏi đi, đến lúc đấy chắc gì anh đã nhớ thằng em này là ai?

-Dạo này cũng chán lắm rồi, bố mẹ nó đang muốn nó đi hu học, mà mày biết đã đi du học rồi thì coi như là mất con luôn, huống gì người yêu đương, tao cũng động viên thôi thì theo ý gia đình, sau này tính tiếp, xong lại còn quay ra nói tao thế này thế khác, vì chuyện này mà gần đây cũng cãi nhau liên tục…

Ngồi nghe ông H tâm sự một lúc rồi cũng đồng ý về nhà tao ngủ, không quên ghé qua nhà ông ấy lấy túi cần cả cái vape, tiện xin phép 2 bác luôn. Ông H này có điểm giống con MTCN ở chỗ là toàn lôi tao ra đổi lấy sự đảm bảo, gì chứ cứ báo 2 bác đi với tao là lại thoải mái, nghe dặn dò xong thậm chí còn cho thêm tiền để 2 anh em đi chơi. Lần này cũng vậy, bác gái còn dúi cho một đống đồ ăn nhanh mang đi theo, đêm nay khỏi lo đói. Ông H có đứa em gái kém tao 1 tuổi, ở nhà là nó bám mẹ không rời nửa bước, nó được chiều nên lấc cấc, rất hay tơn hớt về chuyện tao với ông H đi chơi, lắm lúc chỉ muốn nhét cho nó cái dép vào mồm, sau lần bị ông H làm việc đấy thật thì nó cũng đỡ rồi, nhưng đéo thể nào bỏ được cái thói cà khịa thằng anh. Lúc bọn tao về thì nó nói gằn giọng: "về rồi đấy à", lúc bọn tao đi vẫn ngữ điệu đấy nó lại hỏi: "lại đi đấy à", nói xong nó nấp ngay sau lưng mẹ nó nhìn bọn tao đi ra khỏi cửa không quên bồi thêm câu vào lỗ tai ông H "nhớ mai về đấy nhớ". Ông H bực lắm nhưng chỉ lườm nó thôi, lần nhét dép vào mồm nó đã bị chửi cho 1 trận thậm tệ rồi. Nghĩ nó cáu thay cho ông H thật, ai bảo chơi bời cho lắm vào, toàn bị bố mẹ nói cho như vậy, xong em gái nghe được nó lại học theo, giờ bị quản thúc, nó nói chả khác gì luôn thì chả tức...

Vác 1 cục bực mình lên nhà tao, ông H ngồi dạng háng trên ghế sofa thở dài,móc trong túi quần ra cái lọ nhựa đựng cần, sai tao đi lấy cái kéo vì quên cái cối xay cả vape, mồm lẩm bẩm chửi thề "địt mẹ, đầu óc như con cặc"

Gần 12h, cũng là lúc 2 anh em hút hết điếu sâu kèn, mắt ông H đỏ ngầu, hình dấu huyền, chả biết ngồi ngẫm cái đéo gì mà tay buông thõng xuống ghế, mắt nhìn trân trân vào màn hình điện thoại để trên đùi, chân run dập theo nhịp nhạc Epic. Trông ông anh stone mà chán, tao với lấy điện thoại, dự tính là sẽ nhắn tin inbox cho 3 người.

"Nay không được ăn cơm em nấu, nên giờ khó ngủ quá." Tao biết là đéo liên quan gì nhưng vẫn bấm gửi N.

"Tao đi học được vài ngày rồi, cũng ổn phết, bạn bè kiểu gì sao không hỏi han câu nào, phải để tao tự báo với mày thế, mày không sợ tao tủi thân à?" Gửi cho MTCN

Gửi thêm 1 cái sms vào số của bà M "Chị đi chơi chưa? Em về say chả ngủ nổi, ngồi với a H, bảo a ấy kể chuyện về chị tiếp mà mắt a ấy nhắm tịt, không thấy nói gì."

Người nhắn tin cuối cùng cũng là người nhắn lại đầu tiên, "Chị ở nhà thôi, một mình đi chán lắm, uống có chút mà thấy mệt rồi, anh mày có uống được đâu, lần nào nó chả thế" đọc tin nhắn của bà M xong, tao quay sang nhìn ông H thấy vẫn thộn cả ra , tao cũng đần người rồi, lúc này nói chuyện sẽ không được chuẩn nên nhắn lời tạm biệt xã giao cho bà M.

"Ok, em nghỉ đi, lúc nào rảnh đi được thì gọi chị qua đón".

"Vâng chị nhé"

Cái lúc mà đang say rượu bia xong làm mấy hơi cần vào thì coi như hết luôn cảm giác say rượu, chuyển sang phê cần nên người ngợm đỡ khó chịu hẳn, thời gian cũng trôi chậm theo, ngồi mãi chưa được 15 phút, hay do tao cũng đang sốt ruột đợi tin nhắn trả lời từ 2 người kia, mòn mỏi quá, tao lại rút 1 que blunt để nhồi thêm 1 điếu sâu kèn. Hai anh em lại đốt thêm được nửa điếu thì N nhắn tin:

"Ngủ sớm đi sáng còn dậy, lần sau uống ít thôi, đi đâu nhớ về sớm, mai qua em xử lý anh sau, vớ vẩn em gọi cho mẹ đấy, bừa bộn"

"Okay, đi chơi thì không mệt, mệt là lúc chiều anh bị cảm nắng, ngủ đi, chắc anh ngủ quên đây" không quên gọi video cho N luôn để xác nhận đã yên vị ở nhà, nói chuyện xong nhấc mãi cái đít mới đứng dậy được để đi tắm.

Dưới ánh đèn trần vàng ấm chảy trong không gian lắng đọng xuống nền nhà, giấc ngủ ngon lành của 2 anh em tao chìm sâu trôi đi theo tiếng nhạc Chillout mơ màng vang suốt cả đêm trong căn phòng ngập tràn khói...
 
6h15 sáng, còn chưa đến giờ báo thức, tiếng chuông điện thoại của tao reo lên cắt cơn ngái ngủ, báo cuộc gọi từ N.

-Ơi, anh chuẩn bị dậy rồi.

-Dậy luôn đi đấy, đừng có nằm xong lại ngủ tiếp.

Đéo hiểu sao nay giọng N không êm ấm nhẹ nhàng như ru ngủ giống mọi sáng khác, giọng nói cứ the thé rát cả tai, muốn ngủ cũng không thể nằm được nữa, tao lồm cồm dậy bò ra khỏi cái sofa, góc kia ông H nằm ôm chăn vẫn ngủ như một con chó sứ. Ngủ nhà tao cũng nhiều rồi nên tao mặc kệ ông H, l dậy lúc nào thì dậy. Khoác đạilên người một bộ đồ chẳng khác những bộ kia lad mấy, tao cắp đít, à cắp sách đi học. Xuống đường cũng sớm như bao người, tao biết mình đi học không bị muộn, vòng qua quán bánh mỳ quen của bà cụ bên ngõ Hoà Bình 6, làm một ổ to như chiếc giầy Dr.Martens, bà cụ này hay gọi tao bằng cái tên dài loằng ngoằng như cách mà bà ấy làm bánh mỳ "thằng ả dập xê út", vì trong mắt bà ấy nhìn tao như một thằng Tây Á với bộ râu quai nón xanh lè trên da mặt, dù tao dậy sớm nhưng nếu đợi bà ấy làm xong 1 cái bánh mỳ cho tao thì tao cũng bị đi học muộn, nên tao toàn tự xử cho mình 1 ổ bánh to chà bá với giá 20k ăn thay bữa trưa luôn cũng được. Ngồi quán nước quen trước cổng trường, chụp checkin rồi gửi cho N, tao gặm ngon lành hết cái bánh như 1 con sóc ăn hạt dẻ, phởn chí, tao nghĩ đến "tóc vàng cô đơn" hôm qua gặp trên giảng đường mà chưa kịp nhìn nhau. Ngoài bộ tóc dài nhuộm vàng ra, khuôn mặt đậm chất á đông, thu mình trong một góc cuốn hút tao thật bí ẩn, nghĩ đến lúc đó thôi cũng đủ hối thúc tao đi vào lớp thật nhanh dù cốc trà đá còn tới quá nửa. Tao phải kịp bắt sóng trước khi học kiểu mỗi người một nơi. Tao Muốn kết Giao nếu Hợp tình lý.

Chậm rãi bước đi, mắt tao luôn hướng nhìn về phía xa nhất có thể để soi, biết đâu lại thấy mà có thấy đéo đâu, lên lớp mới thấy, tóc vàng ngồi gần giữa lớp bên cạnh 2 bạn nữ khác trông hiền lành lắm, nghe vẻ 2 đứa này đã làm thân nhau rồi, chụm đầu vào nhau nghịch cái đéo gì ấy, phía tay phải tóc vàng chưa có ai ngồi. Ý định của tao cũng không đặt mông vào chỗ trống đó, tao ngồi ngay bàn sau, vị trí so le để tiện quan sát mà vẫn đủ gần để tiếp cận. Lúc sau ghế trống vơi dần, thế đéo nào bọn nó và thằng V xô đẩy tao bị dịch chuyển ra ngay sau lưng 2 đứa hiền lành, tao lại phải đổi bài làm quen 2 đứa hiền lành kia trước rồi dẫn hướng bọn nó kết nối với tóc vàng kế bên, việc này tao thành công chỉ trong 2h ngồi học, từ lúc đó, lớp này đã ghi nhận thêm 3 đứa con gái quen nhau, và kiểu đéo gì bọn nó cũng chọn chỗ ngồi gần nhau về sau này. Còn mặt tao thì chỉ là thằng trai ngồi bàn sau hay mượn mõ hỏi han, ít ra như vậy cũng là cái cớ quen mặt để ngày mai tao ngồi cạnh 3 đứa nó rồi. Tao có thể làm quen tóc vàng luôn cũng được, chỉ là tao không biến mình thành kẻ xí xớn, bản thân tao cũng như vậy nên tao tránh vồ vập phiền toái không đáng có khi tiếp cận với người lạ, mọi việc nên sắp xếp để nó diễn ra từ từ, chậm mà hợp lý. Cuối buổi, thằng lớp trưởng mắt cận thông báo về vài nội quy bổ sung, kèm theo lời đề nghị tự nguyện đóng quỹ lớp và đặt kèo liên hoan làm quen. Tao sẵn sàng tuân thủ theo yêu cầu của nó nói, chả vướng, chỉ có điều tao phải thêm 1 hy vọng rằng tóc vàng cũng tham gia, không khí trong lớp bị khuấy động như một cuộc thảo luận, những thằng nào nói nhiều hay xuồng xã, nghịch ngợm đều đã lộ mặt hết, bọn nó là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hỗn loạn nếu thằng lớp trưởng không kiểm soát được. Cũng may, thằng lớp trưởng này khá thông minh, nó kêu gọi sự kiềm chế rồi để lại số điện thoại trên bảng, ai có số rồi thì thôi, ai chưa có thì lưu và nhắn tin cho nó theo cú pháp "tên, có/không" để phục vụ việc sắp xếp liên hoan, lịch trình y án là 7h30 tối, không cho bất kỳ ai quyền lựa chọn ăn uống ở đâu, thời gian thông báo địa điểm, cho mọi người chốt tin nhắn là 2h chiều. Nó đảm bảo rằng địa điểm ăn sẽ thuận tiện nhất cho mọi người, rồi quay đít về chỗ mở cuốn sổ ra để thu quỹ lớp và nhận đăng ký liên hoan, mặc kệ đám người phía sau đang hoá khỉ. Chìm nổi trong tiếng la hét, tao hài lòng với thằng lớp trưởng này. Giờ việc tóc vàng có đi hay không cũng là thứ yếu, chắc chắn tao sẽ tham gia, rướn người xuống bàn trên:

-Tối nay đi hết nhé, 3 người cứ ngồi đây, tôi lên đóng góp luôn cho nhanh rồi tí trả lại tiền cho tôi sau; cả mày nữa, quay qua thằng V. Tao nói.

- Đi đê, đi đê. Tóc vàng quay sang rủ rê 2 đứa hiền lành.

-Thì đi, T ở chỗ nào? Bọn tớ ở cùng nhau. 1 đứa hiền lành cất giọng.

-Tớ ở Chùa Láng. Tóc vàng trả lời.

Tao ngắt:

-Thôi được rồi, tôi này, thằng V, T, Y, L, 4 người họ tên đầy đủ là gì để tôi viết. (Nếu con bé hiền lành tên Y kia không nói trước thì đây là cách để tao hỏi tên tóc vàng) giờ biết rồi, tao gọi thấy nó thân quen hẳn. Mấy đứa lục đục rút ra 300k mỗi người đóng quỹ lớp và tạm thu liên hoan, chẳng cần tao phải ứng tiền, lên đăng ký với thằng B trưởng bản, thì thầm hỏi nhỏ nó tối nay sẽ ăn ở đâu?. Nắm thông tin về 2 nhà hàng dự kiến ở Ngã Tư Sở hoặc Xã Đàn, tao xạo lìn về chỗ ở của mình tận bên Yên Hoà, đề nghị tối nay qua đón T đi cho tiện đường. Sau hồi phân vân, T không thể từ chối với lý do tao đưa ra "váy vóc phấn son vào rồi mà tự lái xe đi nhiều khi bất tiện lắm, tôi biết vậy nên cứ thong thả mà chuẩn bị, đợi tôi qua đón đi cho thoải mái, cùng đường mà, lát nhắn cho cái tin kèm địa chỉ nhé"...

Nắng buông dài thượt từ đỉnh trời vô tận, hơi nóng hầm hập dội lên mặt đường bị bê tông hoá, cái vẻ nhăn nhó luôn hiện hữu trên khuôn mặt mọi người dưới lớp mồ hôi nhễ nhại chưa kịp chảy dài đã bay hơi. Tầm giữa trưa này, bất kỳ ai còn đang ngoài đường đều mang một bản lĩnh phi thường. Ghé qua Phố Vọng ăn trưa với thằng HUST sau cuộc gọi chóng vánh, uống hết 1 cốc bia nó mới chịu afk bàn phím để mò ra quán bia đầu ngõ "ăn trưa". Thấy nó lật đật tiến đến, tao nghiêm mặt:

-Học hành như cái đầu buồi mà suốt ngày cắm mặt vào chế, bố mẹ mày cho mày đi học hay cho mày đi chơi game? Đến lúc trượt tín thì dặn lòi dom ra mà học lại.

Ngày học cấp 3 chúng mày biết là thằng nào to con và nghịch hay được mấy đứa hiền lành chăm ngoan gọi vui bằng anh xưng em.

-Xời, em lo gì, chưa học lại môn nào luôn, chơi là việc của chơi chứ, đi với anh mới hư người, gặp nhau lần nào nhậu nhẹt lần đấy. Thằng HUST dụi dụi cái mắt lờ đờ của nó và nói.

-Dạo này có hay gặp đứa nào ở gần đây không?

-Trước chân ướt thì thường xuyên, giờ chân ráo rồi thì thi thoảng, mà thằng C ở ngay bên đường tàu kia kìa, anh gọi xem nó qua đây không?

-Tao gọi rồi, chiều nó đi học, hẹn buổi tối hôm khác.

-Thằng đấy mới là con nghiện điện tử, học hành đéo gì đâu anh, nó lại mò sang Phùng Khoang bắn CF đấy, em lạ gì.

Sinh viên nhiều trò phết, mà mấy thằng bạn tao toàn nghiện điện tử, ngồi gào thét phối hợp om sòm, ăn ý thì đập tay đập chân, lệch tone cái là biến thành óc chó hết, nhất là mấy thằng học quanh khu Bách Khoa, nó thành truyền thống rồi hay sao ấy. Ngồi nghe thằng HUST kể chuyện, nào là đi làm thêm góp tiền mua con Galaxy S2, thằng S hôm trước qua đây uống bia rồi đòi đi phá đò mà trên quận làm gắt nên chả phá được cái địt nào mất 200 massage đi về, thằng Đ đi đá bóng bị đứt dây chằng phải mổ coi như phế, thằng "lùn" mới bị gái đá, suốt ngày đăng linh ta linh tinh kêu ca nhảm nhí trên Fb...nhìn lại bản thân thì tao thấy mình khá nhạt nhẽo, chơi với toàn người hơn tuổi nên đôi khi lại thích ngồi uống bia chậm rãi thêm bộ môn hút cần nữa thì tao không có một thú vui nào như bọn nó cả, nên tự tạm coi vẫn nằm trong khuôn khổ cho phép của tuổi trưởng thành...

2 thằng uống 6 cốc bia gặm nhấm mấy câu chuyện cũ rích làm mồi xong tao về phòng thằng HUST ểnh ra định ngủ thì thấy mấy tin nhắn, cả MTCN reply inbox của tao đêm qua:

"Tao tha cho mày đấy, bị tao bám 2 năm rồi chưa chán à, bám mày nữa N nó lại không vui tao thành mang tội, đi học có gì vui, cần giúp gì không?"

Tin nhắn từ N:

"Trưa nay ăn uống thế nào, về sớm qua em không?"

"Tối đến đầu ngõ xxx Chùa Láng thì gọi tớ nhé, chỗ cái ao có quán vịt ấy" T tóc vàng gửi địa chỉ đón.

Thằng B lớp trưởng gửi địa chỉ quán ở Ngã Tư Sở "7h30 tối nay đề nghị mọi người có mặt đúng giờ tại nhà hàng xxxxxxxxxxxxxxx, không cao su. B lớp trưởng lớp xxxxx"

Trông lên thấy thằng HUST lìn đang lạch cạch bàn phím, tiếng nhạc nền AOE đưa tao vào giấc mơ trưa nhanh như lúc ngựa nhà thằng HUST bị thằng lồn nào đó băm gọn trước khi kịp hét lên câu "ĐIITTT CON MẸ." óc chó...
 
Hơn 4h chiều, HUST gọi tao dậy để nó đi đá bóng, rủ tối đi uống bia tiếp cùng fc của nó không? Bia thì tao thích, còn đực rựa ở fc mày thì không, tao quay xe đi về chuẩn bị cho buổi tối nhiều điều bất ngờ.

Về đến nhà tìm mãi đéo thấy chìa khoá đâu, cau có một hồi mới nhớ ra sáng nay ông H vẫn ngủ nhà mình, chắc gửi đâu rồi, lại lóc cóc chạy xuống phòng bảo vệ để lấy, bị đãng trí phiền phức vãi lìn, tao thề, như tao giữ thói quen đánh răng và tắm qua buổi tối trước khi đi ngủ, có lần vừa ỉa vừa đánh răng, cái thứ trong bồn cầu thì rõ ràng là cứt, còn cái thứ trong mồm tao lại là bọt của dầu gội đầu, tao đéo hiểu đầu óc tao nó đang sai khiến tao làm cái gì nữa. Sống với nó bao nhiêu năm rồi, tao thấy mệt mỏi thực sự.

Vực lại hứng khởi tao cố nghĩ tối nay sẽ phải làm gì, ứng xử ra sao với mọi người, với cả T nữa, vừa tắm vừa nghĩ, thay đồ cũng nghĩ...5h30 chiều tao đã lên đường rồi, ghé qua Đại La mua tạm cái mũ bảo hiểm phòng khi T quên mang theo, tao đủng đỉnh vừa đi vừa ngắm gái vẫn dư thời gian dù đường xá chen cứng xe cộ, nhiều thằng đi kiểu điền vào chỗ trống tạt đầu tao mấy lần cáu đéo chịu được. Hà Nội tan tầm, ngập tràn khói bụi, tiếng còi xe vang lên inh ỏi phô diễn sự bực mình của các tài xế, thói quen của "dân" Hà Nội là đèn đỏ còn 4 giây, ai cũng muốn phải là người dẫn đầu đi trước, thằng nào không đi khi đèn đỏ dừng lại ở con số 04 thì rúc vào đít nó mà bóp còi, hại tinh thần vãi lìn, tao mệt. Chạy trốn phố đông, ánh chiều tàn đưa tao rẽ vào Pháo Đài Láng, ngồi quán trà đá quen mỗi lần tao sang nhà bác tao chơi, ông anh chủ quán bỗ bã:

-Lại đi ăn trực à em?

-Không, qua đóng họ cho anh thôi, sắp tới em chuyển khẩu qua bên này rồi, anh thay đổi từ ngữ đi, cho hàng xóm cốc trà đá cái.

Cầm cái quyển sổ lô đề, lão liếc tao trả lời đúng kiểu biết tao xạo lìn:

-Mày mà về đây ở thật thì chiều nay anh trúng cho mày 1 củ.

-Thôi, cảm ơn, không dám, có trúng đâu mà hứa với hẹn.

-Ơ, địt mẹ thằng này, tao đang muốn vào bờ mà mày lại trù ẻo, nay tao không trúng là tại mày đấy nhé.

-Tí em về, anh định đốt nhà bác em à.

-Mày thì giỏi rồi; ngắt câu lão lại chăm chú học bài, lật từng trang sổ lẩm bẩm như học thuộc hằng đẳng thức đáng nhớ, lão này chăm học lắm, nên có những bài học nhớ đời, nghe kể, bao năm nay rồi, bán nhà đi để đóng bè mà vẫn bơi ngoài biển, chả thấy bờ đâu…

Đóng họ cho ông anh này 9nghìn/3 cốc trà đá, lấy thêm cái kẹo chewing gum cho tròn 10nghìn, nhai cho thơm miệng, gọi điện cho T chuẩn bị và không cần mang theo mũ bảo hiểm, tao căn giờ qua chỗ nhà T để dư 5phút còn nhắn tin báo cáo mẹ trẻ N của tao nữa, cùng lúc đón gái đi chơi và nhắn tin với người yêu nó cứ kiểu đéo gì lạ, tao thấy mình thật giả dối, liệu có phải điều N nói với tao đêm hôm trước nó sẽ xảy ra? Tao đang thay đổi? Ngồi trên xe nhìn về cái ao tù trong ngõ, nước chảy bèo trôi, rõ ràng cuộc đời đang ném tao vào dòng chảy này, tao tiếp xúc nhiều hơn với mọi người nên chẳng có lý do nào để tao thu mình lại cả, điều gì đến nó sẽ đến…

Điện thoại rung chuông, T gọi, tao giãn mắt đẩy tầm nhìn về phía xa, bên rẽ trái bờ ao, T lặng lẽ bước đến, không nghĩ gì nữa, tao phi xe đến chỗ T, tao đang làm theo như diễn biến của dòng chảy, tao và T sẽ là những người phải đi ngang qua nhau, không tránh được.

Thoáng nhận ra tao, T nhảy lên vẫy, bố mày nhìn thấy rồi, khỏi gọi, tấp vào lề đường, dựng chân chống xe, tao bước xuống đưa cho T cái mũ, mồm định ba hoa vài lời mà cổ họng nghẹn cứng, tao mải nhìn mất mấy giây, tóc vàng búi cao donut, vài lọn tóc rối lả lơi một cách tự nhiên, buông thõng phất phơ hai bên thái dương, che hờ hững phía sau gáy, gáy và sau phía tai là 2 điểm rất thu hút tao nếu trên người họ còn mặc đồ. T còn gẩy light màu đen phần tóc bên dưới, nên búi lên sẽ nhìn thấy, T hơi gầy phần trên, khúc dưới lại nở nang lắm, trong bộ đồ áo tee dắt 1 bên vào cạp quần sooc jean ngắn, chân xỏ đôi Vans, T thoát ra khỏi cái bóng trên giảng đường, trông tinh nghịch, cá tính hơn bao nhiêu, phải nói là T xinh đến lạ, lạ đến nỗi hiếm có người con gái nào hợp với style này một cách chuẩn mực.

-Ê, sao thế? Nhìn bộ dạng ngây người của tao, T hỏi xỗ xược.

-Tôi không biết, nhìn thấy bà tự nhiên tôi vậy, kiểu bị xinh lạ lạ ấy, từ nãy đến giờ nghĩ mãi mà không biết diễn tả kiểu gì ra 1 lời ca ngợi hợp lý nhất để bà vui, xong cả rồi thì đi nhé, không muộn, tóc búi kiểu này đẹp đấy, mà đội mũ kiểu gì bây giờ? Tao chẳng việc gì phải che giấu đi cảm xúc lúc này, T thấy tao ngây người vậy có lẽ cũng biết rồi nên chẳng ngại ngần mà nói vậy, những trường hợp như này có lẽ sự bối rối chính là lời khen đẹp nhất với người đối diện.

-Ờ, để tớ buộc lại tóc.

Tao với lại cái mũ bảo hiểm trên tay T, nói:

-Không cần đâu, làm cách này của tôi. Tao nới cái dây mũ ra hết cỡ.

Khéo léo đội mũ lên cho T để không làm mất đi cái vẻ quyến rũ của bộ tóc, tao kéo T ngồi lên xe, 2 đứa đi đến địa điểm họp lớp. Tao cố tình đi chậm, chẳng vội, T giới thiệu quê ở Vinh, học Vinh 3 và đương nhiên ít hơn tao 1 tuổi, biết điều này t liền hỏi tao có muốn đổi cách xưng hô không, với tao điều này không quan trọng lắm, giả sử nói có muốn làm người yêu nhau không thì tao gật đầu ngay rồi đấy. T là người đầu tiên ngồi sau yên cái xe này, lúc đó tao vẫn chưa biết T cũng sẽ là người sẽ ngồi sau tao suốt những năm tháng giảng đường…

Đến nơi, một nhà hàng bình dân nhưng rất rộng rãi, hỏi nhân viên bàn đặt của B, bọn tao được dẫn vào phòng máy lạnh phía cuối nhà hàng, sau cánh cửa tồn tại một không gian náo nhiệt, có khoảng gần 20 người đã đến, kéo mắt về phía thằng V, nó đang lu loa địt mẹ,địt cha, cứt đái, ông tôi cậu tớ...bla bla với mấy thằng bạn mới, địt mẹ thằng này mở mồm ra là thấy cứt, đầu nó như đầu con tôm hay sao vậy? 2 đứa hiền lành kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Chào hỏi mọi người, tao kéo T lên phía đầu bàn ngồi cạnh 1 bạn nữ nữa rồi tao đặt mông điền 1 dấu chấm vào ghế tiếp theo, để đảm bảo rằng không có thằng nào ngồi cạnh T cả, vả lại có chị có em cho đỡ lơ mơ lạc lõng. Bé kia thấy tao và T thân thiết hơn bạn mới quen, cất lời:

-2 bạn là 1 cặp à, mới học cùng nhau chắc tình yêu sét đánh hả, thích thế, chả bù cho mình. Nói rồi nó cong môi xị mặt ra vẻ than vãn.

T thẩn thơ, còn chưa biết trả lời thế nào, tao bồi lại.

-Không, bọn anh mỗi đứa một cái cặp, quen nhau lâu rồi, từ kiếp trước, kiếp này anh đúp 1 năm, thi chậm 1 năm để thi cùng T, may quá thế nào đỗ và học cùng nhau luôn, anh tên "tao" sinh năm xx, hơn em 2 tuổi. Tao đã xem danh sách lớp, cả lớp chỉ có 1 thằng hơn tao 1 tuổi, 2 thằng bằng tuổi tao, còn lại kém tuổi hết, nói vậy để cho nó bớt hỏi dò. Tuy nhiên sự nghi ngờ hiện rõ ràng trên khuôn mặt ngây thơ của nó.

-Đúng đấy, anh ấy hơn tuổi bọn mình thật, xưa học dốt, thi 2 lần mới đỗ điểm vớt. T nói vu vơ vậy mà đúng cái khoản tao đỗ với điểm vớt thật, tí thì trượt đại học lần 2, xấu hổ không để đâu cho hết.

-Anh học giỏi thì anh đã bị buộc phải thi đỗ, anh học giả vờ dốt để đợi em đấy T ạ, thay vì bóc mẽ nhau em nên cảm động về sự hy sinh của anh chứ?...

Tiếng lạch cạch mở cửa, lớp này cao su tận gần 8h mới đến đủ danh sách, và đều với lý do rất dễ để thông cảm "tìm đường". Tìm đến rồi thì ngồi mẹ luôn đi, đằng này các con giời lại cứ loanh quanh à ơi chỗ này chỗ khác, quay ngang quay dọc quay đéo có khoa học tí nào, người đời họ nói "ăn trông ngồi, ngồi trông hướng" câu nói này dường như là vô dụng trong cái phòng lạnh lố nhố vô quy luật nào cho việc hãy chọn chỗ đúng, kẻ đứng người ngồi, phía xa xa có ông thần lúi húi tìm ổ điện, bên gần gần vài ông tướng đứng vịn tay vào ghế như thể đéo biết mỏi chân dù cho trên bàn tiệc đã bày sẵn đủ món, tao đánh giá thấp cái thói đã lề mề còn khề khà thế này. Thằng B liền vỗ tay 3 cái, may có nó nên mọi thứ trở lại đúng theo quỹ đạo cần thiết, cuộc vui bắt đầu, vài thanh niên cũng sẵn sàng lên đường đua về đích, chướng ngại vật của bọn nó là uống vodka bằng bát, bặm môi lại tao nghĩ "để rồi xem" trong đầu đã mường tượng ra viễn cảnh "như trong mơ" khi mấy chai vodka kia cạn cùng. Thời gian lạnh lùng trôi đi mặc cho phía trong căn phòng hội nghị, nơi những con người trẻ hân hoan với cuộc sống mới, mặc cho những tiếng gáy đang méo mó kéo dài tận đáy chiếc bát đổ đầy vodka, trên mỗi khuôn mặt kia dần in dấu của một phút giây nông nổi nhất thời, nụ cười gượng kia không thể nào che đi sự mệt mỏi khi đà đã quá còn đích chưa thấy đâu, vô hồn những ánh mắt nhìn nhau nặng trĩu, buông lời hứa hẹn về tương lai ngày mai chẳng biết ai sẽ quên hay còn nhớ. Chỉ chắc chắn một điều, chúng ta đã là bạn, bạn ơi thêm 1 bát nữa nhé, để tôi gọi bạn dễ dàng hơn sau mỗi lần cạn… Thực sự thì tao cảm thấy khá sốc với cách mà các bạn tao đang đối xử với nhau, họ bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ chân thành, họ cũng có những quyết định riêng cho lần ra mắt, cố gắng để thoả mãn niềm vui, để khẳng định mình thật ấn tượng mà quên đi rằng cần phải kiên định một giới hạn, nơi này không phải là nhà. Không hẳn là tao thờ ơ với những tiếng nói kia đang dần lạc giọng, thực thì tao không thể ngăn nổi cơn sĩ diện đang bùng nổ, tao chỉ biết ngậm ngùi làm ngơ ngồi chuyện trò với T và người đang tỉnh táo, tao vẫn nâng ly không thiếu một lần cùng sự tôn trọng dành cho ai đang nắm giữ sự bình tĩnh. Trong phòng lúc này đã rõ ràng 2 thái cực, người say và kẻ tỉnh, đích đến cùng là niềm vui, những kẻ tỉnh đã đạt được nó từ lâu, những người say vẫn đang đi tìm…
 
Quay mặt sang bên trái, cách tao vài người, một cậu bạn dáng vẻ nhỏ bé, để tóc Hàn quốc, lại càng thư sinh với cặp kính cận trên vành mặt ửng hồng, cậu ta ngồi thẳng lưng ở đó nói chuyện với người đối diện. Tao đẩy ghế về sau, đứng lên bước đến cậu bạn ấy...(lựa chọn này của tao hoàn toàn đúng, sau này, đây là người bạn tên A cực kỳ thân với tao gắn bó cho tới tận bây giờ, cũng là người mang đến thêm một mối tình đi ngang mà sẽ xuất hiện nếu tao còn tiếp tục tự sự này, chuyện về A thì có quá nhiều, tao xin phép không đi sâu, chỉ viết ra những gì mang tính quyết định liên quan đến những tác động thay đổi trong khía cạnh tình cảm). Trở về bên T sau một chén mời A, T ngước nhìn tao hỏi:

-Giờ anh mới bắt đầu đi đấy à? Có thể uống nữa không đấy, em nghĩ là…

Cắt lời T một cách lịch sự nhất có thể, tao nhìn T mỉm cười lắc đầu:

-Anh vẫn có thể uống tiếp, nhưng anh không đi mời nữa, vừa rồi chỉ là đi du học thôi rồi về để uống với em 1 chén cuối cùng của hôm nay, được chứ?

-Em không uống được đâu, sợ rượu lắm.

-Anh còn đáng sợ hơn cả rượu mà em ngồi được từ nãy tới giờ, anh cũng không nói là em phải uống rượu đâu.

-Định giữ mồm để cho anh uống, lát có say còn có em chở về đấy.

-Tự em nói đấy nhé, anh vẫn đưa em về, còn uống gì để say là việc của em.

T rót thêm rượu vào cái ly vẫn lưng lửng từ đầu bữa tới giờ, với lấy ly tao đang giữ trên tay và chia sang 1 nửa:

-Chia đôi với em ly này nhé, em không uống được hết.

-Đây có phải 1 lời mời không? Vẫn cái giọng ép cung, tao hỏi, mục đích cũng chỉ xem phản ứng của T có như vẻ bề ngoài không?

-Em rót cho anh đấy, mời hay không thì em cũng chỉ uống hết ly này thôi, nể lắm đấy nhé. Nói đoạn, T bẽn lẽn đưa ly rượu lên miệng, còn nhấp nếm thử trước khi chun mũi nhăn mặt như con khỉ rồi vơ vội uống cạn cốc nước khoáng.

Trong niềm vui còn lâng lâng, phần vì làm quen được bạn, phần vì tình cảm của tao và T tiến triển hơn, đã xưng hô anh em, tìm hiểu nhau được cơ bản, duy chỉ có điều tao còn phân vân, bởi vẻ ngoài của T đang khiến tao mất đi cảm nhận chủ quan của mình, theo khách quan mà nói, trông T chơi lắm, vẫn biết là thời đại, tao cũng không định kiến gì với hottrend mới mẻ luôn thay đổi từng ngày, tao thực sự tò mò về cuộc sống của T, không chỉ là cảm giác thích, mà là tất cả những gì ẩn chứa sau bộ dạng "khác lạ" kia, khác lạ mà tao dang muốn nói ở thời điểm đó, nhìn T giống dancer ở bar club (không phải gái bay) , bởi theo cách mà T ứng xử, nó lại trái ngược hoàn toàn phía sau hình hài rất "gái làng chơi", một nhánh suy nghĩ mở ra - liệu T có phải là "cáo"? Nếu không thì phải là con nhà có điều kiện, cái điều kiện này không phải là vấn đề lớn, vấn đề đối với tao là những cô nàng như vậy tính cách rất khó chiều, thẳng thắn mà nói thì tao không thích tính khí kiểu tiểu thư. Cho dù là "cáo" hay "tiểu thư" thì tao đều không thể hợp nổi, huống chi tao đang tiếp cận và hy vọng có một mối quan hệ nghiêm túc với T, kể cả đó không phải là tình yêu. Thôi dừng đấu tranh suy nghĩ, mọi việc đang trở nên rất đơn giản mà, chuyện gì đến sẽ đến…

Bỏ qua mọi xúc cảm nội tâm, tao tiếp tục ngồi chuyện trò cùng T, đột nhiên cậu bạn A ban nãy bước đến chào hỏi, bàn tay vịn vào thành ghế buông lời lịch sự:

-Chào "tao", chắc chắn là không phiền đâu nhỉ?

-A đấy à, chắc chắn là dùng thêm 1 ly nhỉ?

Uống trọn ly rượu xã giao từ ngườn bạn mới quen, tao bông đùa:

-Chắc không cần cảm ơn đâu nhỉ?

-Chắc chắn rồi.

Thằng A thủng thẳng quay đi không quên nói với lại:

-Quên chưa mời bạn gái ông, chắc không trách đâu nhỉ?...

T mặt thộn "Ơ" một tiếng tròn vạnh nhìn tao thẹn thùng. Tao chia sẻ với T:

-Vậy đấy em ạ, những gì nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.

Sau câu nói của tao, T đã ngại lại càng thêm ngại, chẳng biết đang nghĩ gì, chỉ thấy im lặng, được đà, tao lấn tới nửa đùa nửa thật:

-Những lúc như thế này, em xinh hơn bao nhiêu, em cứ tiếp tục trầm tư và im lặng kiểu này tiếp đi nhé.

Đáp lại T vẫn chỉ cười, thề là lúc này tao biết rõ T ngượng không phải vì những lời nói vừa rồi, mà vì T không biết nói gì khác để phá vỡ sự lặng im đó. Bỗng:

-Đùa, thôi nào, đừng có trêu em nữa, em say lắm rồi đấy nên không thừa nhận gì đâu nhé. T trả lời láu cá.

Tao cười mỉm, đổi chủ đề khác, và ngồi dẫn dắt câu chuyện cùng T với mấy đứa xung quanh cho tới khi buổi gặp kết thúc "hoàn hảo", cái đích vui vẻ đã đến, dù mỗi người đạt được theo mỗi cách khác nhau, giờ cảm giác tận hưởng nó như thế nào lại phụ thuộc vào cách mà họ đã làm, nhẹ nhàng hay khổ sở, nhàn nhã-lo âu cũng đã rõ ngay từ khi bắt đầu, ngày hôm nay sẽ được nhắc lại theo hai dòng hồi tưởng trái ngược "tuyệt vời-kinh khủng".

Đưa T về, tao cũng về trong an toàn, nhắn vài tin thiếu muối cho có lệ gửi đi những người cần gửi, nội dung chẳng có gì đáng chú ý xoay quanh việc tao vừa đi chơi về, mệt, cần ngủ trước khi cuộc gọi của N đánh thức tao sớm hơn cả bình minh…

Sáng hôm sau tao đến muộn vài phút, không kịp ăn uống gì vì tao lục tung căn nhà lên để tìm chìa khoá xe mà đéo nghĩ rằng đêm qua tao giặt đồ để quên nó ở túi quần, khổ thân chiếc chìa khoá bị quay chóng mặt trong lồng máy giặt. Rằng là đến muộn, sao lớp hôm nay vắng hơn hôm qua, đa phần là những thằng gáy to uống nhiều, phải chăng trời đổi gió, bọn nó vẫn đang ôm niềm vui lớn trong căn phòng nhỏ nghĩ về một điều tốt đẹp hơn sẽ đến với mình, hỏi han qua tao cũng thấy an tâm, dù sao thì tất cả đều về được đến nhà, một số phải gửi xe lại, còn câu chuyện cụ thể tao không muốn kể, nó đi xa và quá bẩn, bẩn tới mức bất kỳ thằng nào học giỏi toán nhất cũng không dám giải một phép tính đơn giản: tính đường kính bãi nôn. Nôn từ đường đến giường, nôn trên tường dưới đất, nôn xuống cả chân, nôn lên đầu thằng khác. Thật kinh khủng.

Lý trí đưa đôi chân tao tìm đến chỗ T, nghe vẻ T cũng đang tìm tao, thấy nhau cười tươi lắm, cơ mà hết chỗ ngồi cạnh T rồi, xung quanh gom góp lại mấy con người cũng kín cả dãy ghế dài, lác đác đằng sau còn có thể ngồi được, đi qua nhìn T tao liếc mắt gật đầu, chọn một vị trí cách chỗ T 2 hàng ghế, ngồi xuống tao gửi 1 sms cho T:

"Em có thể đổi chỗ ngồi được chứ?"

"Em ngồi đây cũng được, vẫn rộng đủ ngồi, nay đến muộn thế, tưởng anh cũng nghỉ"

"Không phải chỗ có rộng hay không, mà chỗ anh ngồi đang trống quá, ngồi đây thoải mái hơn nhiều"

Giờ giảng sắp đến, không thấy sms lại, tao ngồi phía sau chăm chăm nhìn vào T chờ đợi rồi lại nhìn ra cửa, như hy vọng thầy sẽ đến muộn hơn chút. Tao đang chờ đợi điều gì vậy? Người con gái ấy làm tao cảm thấy bồn chồn như vậy sao? Chợt tao thấy T thu dọn đồ, nói nhỏ với 2 đứa hiền lành rồi quay sang xin đi ra khỏi dãy bàn cũ. Những hơi thở dồn nén trong ngực tao thoát ra một cách nhẹ nhàng khi nhìn thấy gương mặt T quay lại về phía mình, mỉm cười tao đặt tay lên mặt ghế bên cạnh. Đặt chiếc ba lô da đen bóng lên mặt bàn tao ngồi, T nói:

-Anh có cần em giữ chỗ cho mỗi lần anh đến muộn không?

-Biết vậy anh dặn em từ tối qua.

-Ngày mai thì sao?

-Không cần đâu, để anh làm việc đấy cho, em có đến muộn thì anh đợi để ngồi cùng luôn.

-Thôi đi ạ, nghe không quen, khó lọt tai quá.

-Mà anh bảo, nay tuy hơi mệt, nhưng có 2 lý do không cho phép anh nghỉ, 1 là học, 2 là em. Thật đấy.

-Dậy muộn thì nói là dậy muộn, còn văn vở.

-Ừ thì anh nói đùa vậy, trêu em chút thôi, em quay về chỗ cũ đi, lần sau đừng để bị lừa như vậy nữa nhé.

-Zời, còn lâu, lúc này anh tự đi mà di chuyển đi đâu thì đi, em mất công với anh 1 lần thôi.

-Giờ anh cũng không muốn ngồi chỗ nào khác mà thiếu em ngồi cạnh cả đâu, ngồi xa em cũng không tập trung học được, toàn phải nhìn em thôi, em ở đây rồi, có chỗ nào chưa hiểu bài cứ hỏi anh nhé.

-Dựa vào kinh nghiệm anh học trên em 1 khoá à?

-Đừng lôi chuyện anh học dốt thi lại ra ở đây, đã nói là anh cố tình thi trượt để đợi học cùng em mà, không phải tự nhiên mà bây giờ em có một người anh, người bạn tốt để ngồi cạnh đâu, đấy người ta gọi là vô thường, không cái gì sinh ra mà không có lý do cả, nó phải dành cho một điều gì đó.

-Cảm ơn anh "tao" nhé, vậy ý định của anh năm sau anh sẽ đợi ai để học cùng?

-Không gì cả, giờ em là điều tốt nhất dành cho anh ở đây rồi, em tin không?

-Không.

-Em nhìn xem trong lớp này, khoá này, khoa này, cả trường này đâu còn ai làm anh thoải mái, phải mời đến để ngồi cùng như em, đấy không phải tốt nhất thì là gì?

-Bắt đầu ngôn tình rồi đấy nhé.

-Anh chỉ nói sự thật thôi,. Tao đập khuỷu tay T nói Thầy đến rồi. Đứng lên em.

Lại ngồi xuống suy nghĩ về cái sự mà người ta gọi là ngôn tình, chẳng có khái niệm nào rõ ràng cho cụm từ này cả, tao không ngôn tình, tao chỉ nói những điều tao muốn nói, tự nghĩ chính tao cũng còn không thể giải thích được cảm giác rung động ập đến đường đột này thì lấy đâu ra thời gian để văn với vở, nó nhanh và lạ hơn cả lúc tao nghĩ về MTCN, nghĩ vẫn nghĩ, nói cứ nói, và tao biết bên trong con người tao đang xảy ra rối loạn chuyện tình cảm. Quan điểm của tao là không có gì tốt hơn, thì phải dùng tạm, những gì không quá quan trọng, không cần bận tâm, tao coi đó như tính chỉ hướng để quy chiếu lên mọi việc trong cuộc sống, nói ở đây không có nghĩa là tao đang coi những thứ tao có là tạm bợ phải dùng, cũng không thể đánh giá được thứ này tốt hơn thứ khác, hoặc tao đang ngụy biện cho bản tính cả thèm chóng chán, hay thay đổi của mình, nghĩ theo chiều hướng này thì cuộc sống đâu đưa đến những điều tốt đẹp hơn cho tao, thay vào đó tao an phận, luôn hài lòng với mọi thứ mình có, tao không bận tâm đến bất kỳ điều gì ý nghĩa nữa. Không, cuộc sống đâu phải vậy, tao chỉ chấp nhận một "điều tốt" cho tới khi "điều tốt đẹp hơn" xuất hiện song song với việc tao phải bận tâm về điều đó, vậy rõ ràng là "điều tốt" hay "điều tốt đẹp hơn" quan trọng? Câu trả lời thì ai cũng như ai cả thôi, nên không thể đánh đồng đây là thực dụng được, thứ làm tao bận tâm, ắt hẳn nó phải quan trọng với tao. Dở ở chỗ tao lại bận tâm tới quá nhiều điều quan trọng. Phức tạp...
 
[Khi Trời Đã Tối]


Ngước mắt lên nhìn những đám mây xám đang vẫn vũ đường chân trời, nỗi lo âu bâng khuâng len lỏi trong vệt nắng yếu ớt còn sót lại lờ mờ dần ngả màu trên tán cây. Dòng người hối hả phớt lờ đi mệt mỏi vướng đọng trên đường như đang chạy trốn kiếm tìm một nơi trú ẩn trước khi cơn giông kia gột rửa tàn dương. Chiều nay Hà Nội bị che lấp mất hoàng hôn…

Vội vàng thu xếp đồ, tối nay có hẹn qua phòng N nên mang theo cả luôn phòng khi ngủ lại, cũng vì cái tật hay quên mà giờ phải tranh thủ đi mua lại giấy vẽ cùng bộ màu lỡ để ở đâu đó được coi là mất. Vẫn như mọi lần, tao chỉ biết ví đầu óc mình như một con cặc vĩ đại. Cũng vì việc này mà đầu tao chợt nghĩ đến MTCN dù đã tính đi ra Thanh Phong mua đồ, thế đéo nào lại chuyển hướng về cổng trường Mỹ thuật Công nghiệp, tầm giờ này phi vào đường La Thành thì ôi thôi...best of dại dột, trên con đường bé bỏng của thủ đô, mọi người gắn kết cùng nhau lan toả sự bực mình, tao bị cuốn theo tinh thần đó, chẳng có đường lùi, gắng gượng một hồi chật vật, tao rẽ phải xuống con dốc nơi cánh cổng trường MTCN đứng đó chìm nghỉm một sắc u ám dưới bầu trời giông bão bao trùm. Ghé quán nước bên đường, kêu gấp chai 247 kèm cốc đá, tao quên mất việc cần phải làm, chụp một tấm hình inbox cho MTCN và đéo viết thêm gì. Nghe vẻ bất ngờ, con bạn vàng trả lời tức khắc:

"Đi đâu đấy mày, ngồi đó đợi tao à, có gì ăn thế?"

"Mày ăn cứt không? Không vì tình bạn thì tao không đến đây đâu, mày ra đây hay tao ngồi đợi?"

"Đợi tí"

Tình cờ hơn bao giờ, tao cũng không biết trước là MTCN học chiều, cứ tìm đến, chẳng cần biết ra sao, bởi mục đích của tao là đi mua đồ, đến đây rồi mới quên việc chính thôi. Biết nó sẽ ra, tao mừng lắm, ngóng về phía trong cổng trường, lại chờ đợi một người thân thuộc bước ra từ nơi lạ lẫm…
 
[Hồi Ức Trở Lại]


Ngày tháng vô tình lướt qua trong êm đềm, làm tao không nhận ra người bạn của mình đã vơi dần những lần chia sẻ, bao lâu rồi tao chẳng biết tên nó đã trôi đi lơ đãng trong mục sms, ngoại trừ lần gặp nhau gần nhất, thì tin nhắn với nó tao cũng chẳng đếm nổi bao nhiêu ngày trước. Gặp nó ở đây, thực sự tao vui, hồ hởi lắm. Khoe cái răng khểnh, trợn mắt hất hàm nhìn tao nó hỏi:

-Mày vừa đi học về hay đi đâu mà qua đây, mưa đến nơi rồi không về đi, hay nhớ tao quá hả?

-Đúng là bạn tao, nói gì cũng đúng. Mày về muộn thế, hay ở lại đợi tao à?

-Biết mày mò qua thì tao về lâu rồi. Nay đi ngoại khoá về muộn quá, đang sợ mưa không về, ngồi đợi mấy đứa ở lớp về tí đi ăn.

-Có cứt đấy, ăn trước không cho đỡ đói?

-Thằng điên, thế qua đây làm gì?

-Nhớ mày qua ngó cái xem mày có hỏi han gì tao không, tiện đi mua đồ vẽ.

-Thế bên đấy ổn không, học hành ít va chạm đánh nhau thôi nhé, lớn rồi.

-Ờ, muốn rủ mày đi ăn cùng mà mày lại bận, mày có gợi ý gì cho tao không, hay tao ngồi đây đợi mày về đi ăn tiếp nhớ.

-Rảnh à mà tìm tao, N của mày đâu rồi, yêu nhau lắm sao không mò qua đấy đi.

-Bạn tốt như tao sao có thể quên bạn của mình được, quý lắm mới qua đấy, gần đây có quán cà phê nào đưa tao vào đó đi.

Ngó qua đồng hồ, MTCN kêu tao vào gửi xe trong trường rồi đi bộ lên mặt đường La Thành ngồi quán cà phê trên đó. Dù thời gian có tạo ra khoảng cách, nhưng khi gặp lại người bạn thân, bọn tao vẫn là hợp chuyện nhau nhất, kể lể ký ức về hiện tại, quên đi bên ngoài cửa kính miên man cơn gió cuốn cơn mưa ngày càng nặng hạt. Bản thân tao chẳng có gì đáng để nói nhiều, mà MTCN nói nhiều chuyện lắm, từ trước tới giờ nó cứ coi lỗ tai tao như cái sọt rác không đáy, ném hết mọi chuyện buồn vui vào đó, sau thời gian dài thiếu tao sẻ chia, lần này, như chưa từng được xả nó đang cố gắng làm vơi đi mọi chuyện giấu trong đầu lâu ngày tới mức lên men theo cái biểu cảm của nó, tới một chuyện làm mặt nó trầm đi, nó kể mới bị bồ đá cách đây hơn 2 tháng có lẽ vì cái tính ngang bướng hâm dở của nó ít ai chịu nổi, nó cũng khó tìm được ai giỏi chịu đựng và chiều được nó mỗi khi nó lên cơn thần kinh cấp tính, nó cũng chẳng buồn níu kéo nên mọi chuyện cứ trôi tuột đi đến nỗi chẳng còn gì nắm giữ, vẫn nhớ, vẫn muốn quay về nhưng chưa bao giờ nó làm khác, cái ngày nó bị đá cũng là lần cuối cùng bọn nó ngủ với nhau, nó còn sợ bị dính bầu đến nỗi ngày nào cũng mua que test về thử thai cả hai tuần liền…đến cả chuyện nó mặc áo ngực cup a mà mua nhầm aa thế là nó lại có thêm 4 miếng lót nồi đắt tiền đẹp đẽ.

-Tao cười vào mặt mày cái. Tao vừa nói vừa cười.

-Khúc gỗ như mày biết cười là còn may rồi đấy.

-Lại bắt đầu tìm tao để đổ lỗi à, thật nhé, hiểu thì không ai hiểu được ai cả, chịu được mày chắc có mỗi tao thôi đúng không, nếu sau tao với N có cưới được nhau mà mày vẫn là quả bóng thì tao cho 1 vé làm vợ 2 này.

-Không cần, tao ở giá cho mày thèm.

-Thế thằng kia không níu kéo mày à.

-Không gì luôn, một bước đi thẳng.

-Nói mày đừng tự ái nhé, mày bị nó cho ăn trap (bẫy) rồi.

-Tao cũng từng nghĩ vậy, mà lúc đó đâu quan tâm gì nhiều, mà chuyện qua rồi tao cũng kệ.

Biết là tao đang chọc đúng bầu tâm sự, ngọn nguồn câu chuyện cứ tuôn ra theo những giọt mưa đang nhẹ dần, trời đã nhá nhem tối, phố lên đèn, thứ ánh sáng mờ ảo tan vào không gian chẳng rõ hình hài.

MTCN nghe điện thoại của một ai đó hẹn đợi khá lâu nữa mới đi; từ nãy tới giờ máy tao hiện lên vài thông báo tin nhắn, không cần xem tao cũng biết là N nhắn tin, tao dành sự tôn trọng kiên nhẫn cho MTCN nên không cầm máy để đọc, tao chỉ nhắn lại đang đường tắc mắc mưa, ở gần MTCN. Quay trở lại bên người đối diện, MTCN hỏi:

-Tối nay mày bảo rủ tao đi ăn thật à?

-Cách đây hơn 1 tiếng thì là vậy, giờ tao đổi ý rồi.

-Chuẩn bị về đi không muộn, hay qua chỗ N hả? Tình yêu dạo này thế nào, xa nhau lâu thế, giờ ở gần chắc thắm thiết lắm?

-Cũng không hẳn, nhiều lúc tao muốn gặp mày hơn, có nhiều chuyện không nói được với người yêu. Dẫn dắt câu chuyện vào tâm tư thật lòng, tao nói.

-Tao cũng thế, mà giờ thấy không nên, mấy năm cấp 3 vô duyên quá, N ghen với tao lại dở, nhiều lúc tao còn ghen ngược lại với N luôn, mày chả để ý luôn đúng không?

-Nếu mày đang không đùa thì tao có nhận ra, tao chỉ không phân biệt được thái độ của mày như thế nào thôi, trách tao à?

-Nhiều khi tao cảm thấy cần mày lắm, mà mày cứ lơ đi chứ quan tâm gì đâu, cũng không trách được, ai dám.

-Sao vậy NL? Nếu có thể nói ra chuyện gì đó ra thì tao rất muốn nghe mày nói (NL là tên thật của MTCN)

-...

Nắm lấy tay NL đang còn ngón cụp ngón xoè trên mặt bàn kéo về phía mình:

-Không sao đâu, tao hiểu mà. Dù NL là bạn thân của tao, chỉ có nó chia sẻ với tao mọi điều và ngược lại, mọi lần những hành động như này với tao không có vấn đề gì cả, thậm chí khoác vai nhau bước đi, hoặc nó ôm eo tao trở nên rất bình thường, cái nắm tay này lại khác, nặng trĩu một xúc cảm vô hình, tao đã phải "mạnh dạn" bỏ qua rào cản tình bạn để nói với nó một lời thật lòng mà ngay cả bản thân tao bấy lâu nay chưa thể giải thích nổi, rằng có một góc tối giữa tao và NL. Chút tình ý nhạt mờ kia mới chỉ le lói chưa chứng minh được điều gì trong mối quan hệ này. Bất giác NL khẽ siết lấy tay tao và rồi buông ra thu lại để giữ lấy dòng suy nghĩ chưa kịp thành lời đã tàn lụi tan vào vô định.

-Không có gì đâu, thật mà.

-Sự thật không phải thế đúng không? thôi nào, chúng ta đã khi nào nhắc đến và nói nghiêm túc về chuyện này? Tao thừa nhận bọn mình nói với nhau rất nhiều, chỉ có một lời nói là chưa bao giờ vượt qua.

-...

-Tao không muốn độc thoại đâu nhé. Tự tin hơn lần trước, tay tao lại ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của NL đang nắm chặt.

Lần này không phản ứng gì, NL ngậm ngùi:

-Tao không biết phải nói thế nào, kể ra cũng buồn cười "tao" ạ, bao nhiêu năm tao không phân định được với mày như thế nào, chỉ dừng lại ở mức bạn bè, đôi lần tao đã cố gắng thể hiện hơn thế, nhưng có lẽ mày không để ý đâu, cả cũng nghĩ đến N, tao lại chấp nhận rằng tao không thể vượt quá được.

-Đói thì phải ăn, yêu thì phải nói.

-Không phải, đã nói không phải yêu rồi mà, chỉ là…

-Mày đã bao giờ tự hỏi và thẳng thắn với chính mình, hay mày chỉ ngộ nhận thôi, mày đã bao giờ che dấu được ánh mắt như hôm trước đi ăn với mọi người? Tao biết chứ, lúc nào tao cũng muốn nói về chuyện này, mày là bạn thân tao cơ mà.

-Đúng, tao chỉ ngộ nhận vậy, à mà thôi, tao không biết, không nói chuyện này nữa nhé.

-Tao vẫn giữ chuyện này để nói vào lần khác, nếu không tao lại cười vào mặt mày tiếp, thống nhất như thế này đi, dù có chuyện gì đi nữa, tao luôn muốn những gì giữa tao và mày không được phép thay đổi, tao thực sự cần mày, thời gian qua có thể làm tao khác tính, giờ hết rồi, mọi chuyện sẽ bình thường chứ?

-Ờ, nếu giờ mình yêu nhau thì sao nhỉ? Nói tao nghe xem?

-Tới khi nào mày chắc chắn là vậy thì đương nhiên nó là tình yêu đẹp rồi, hỏi ngu…
 
[Quá khứ của Ngày mai]


Nán lại thêm một chút ở quán cà phê khi NL đi chơi cùng đám bạn, gọi thêm một cốc Earl Grey mật ong, bên ngoài trời cơn mưa vừa qua cuốn đi hết cái oi ả xế chiều, tao ngồi nhìn ngẫm mọi thứ xung quanh trở nên ngọt ngào tựa thức trà tao đang uống, tưởng tượng lại cuộc nói chuyện ban nãy, tao gói gém lại, mang đi, hồi ức take away mà không có chỗ nào bán.

Từ xưa tao đã lười nhắn tin, có gì toàn gọi điện, vì thế N biết và rất ít khi spam tin nhắn dù tao không trả lời, khoản này đừng mong chối được lý do của tao. Gọi N báo rằng tao đang đến, sẽ đến như một vị thần, vâng dạ ạ ừ tao cúp mẹ máy cho ra vẻ vội vàng. Đợt đấy chưa thuộc đường Hà Nội nhiều, cũng không biết nhiều chỗ ăn ngon, thế là tao lại chạy về tiệm bánh quen tận Tạ Quang Bửu để mua vài chiếc paparoti mà N thích, vừa mưa xong, đường bắn bẩn đéo chịu được, lỉnh kỉng cả tá đồ vẽ, balo, bánh trái, chạy qua phòng N mang theo thêm cả cái bụng đói tận 3 gang dạ dày, giờ được ăn cả bóp vú thì chẳng có gì thích để so sánh nổi. Gần đây lơ là đi việc tập luyện, ăn ngủ lại mất cân bằng, tao sụt cân trông thấy, đến nơi N xoa cái bụng tao mới nhận ra điều này, luồn tay vào áo, tao sờ vú N hỏi lại:

-Thiếu hơi anh hàng ngày nên vú cũng giảm cân đúng không?

-Bậy bạ, anh chỉ nghĩ được thế thôi à, không làm gì thì đi tắm để em còn nấu cơm nốt, người thì bẩn.

Động chạm, tao kệ mẹ, xộc thẳng vào nhà tắm mà gội mà xả, mặc N loay hoay trong căn bếp đẫm mùi đồ ăn. Có vẻ như ngoài trời cơn mưa đang quay trở lại, mang theo cả sấm chớp, giờ có mưa gió cũng quan trọng mẹ gì đâu, ăn ngủ đụ ị nơi này đủ cả, chả vướng. Trở ra bên ngoài với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, nơi góc bàn ăn đã được bầy ra vài món ngon miệng, N đang lúi húi sau cánh tủ áo, tao chạy lại, buông khăn tắm ra phô bày cơ thể con nhộng, ôm trọn lấy cặp mông của N mà kéo thật nhanh cái quần alibaba xuống đầu gối, bất ngờ với hành động trêu đùa của tao, N giật mình nhảy dựng lên, lại bị tao bóp vú, ôm nhau đùa kiểu mẹ gì mà tao ngã cụ lên xô soil của N để trồng cây tao cho mà khi nãy lo trời mưa to N mới kịp cất vào, lại cặm cui lau lau dọn dọn mãi mới đi tắm cùng nhau, trong bồn tắm đứng, tao vuốt ve lấy cơ thể trơn tuồn tuột trên lớp sữa tắm, kéo N ngồi xuống trên thành bồn sứ, tao cầm vòi sen xả nước massage khắp người N, tao ngồi quỳ trong lòng bồn, nâng 2 chân nàng đặt lên đôi vai rộng, một tay đưa tới miệng N cho mút lấy mút để, tay kia luồn sâu vào âm đạo mà gẩy đàn, cảm nhận những mô cơ đang cuồn cuộn ở đâu tao chọc đúng chỗ đó, mặt ghì vào háng cho lưỡi ve vãn cái hột đậu cương cứng trên mép trong của N, cơn co giật dâng trào, tao lại càng làm tới với tốc độ liên hồi, không thể chịu nổi nữa, N đẩy mạnh tao ra, chân tay lóng ngóng cố trụ vững trong bồn nước, tí ngã, tao phải tiến lại để đỡ lấy hông, đặt lưng N tựa vào tường, đôi tay N run run theo tia nước phun mạnh ra từ bướm, vuốt ve chùm lông lưa thưa hai bên mép con bướm hồng hào bóng nhẫy, tao hôn con bé con một lần nữa rồi kéo N đứng lên ôm chặt một lúc N mới có thể đứng một cách bình thường, áp sát N tựa vào tường, nâng 1 chân lên thành bồn, tao đưa con ciu đang cứng ngắc vào âm đạo co bóp khít khịt, nhấp được vài hồi thì thấy đau rát vãi cả chim, địt nhau kiểu đứng này khi tắm, mà lại chảy hết nước nhờn rồi, bên trong như toàn nước lã không, nó cứ xít xít, rút ra soi thấy rạn hết mẹ cả da chỗ bao quy đầu, dỗi vãi đái. Thủ dâm cho N xong mới nhớ ra là đang đói, 2 đứa vội chạy vào ăn bữa cơm đã kịp nguội từ bao giờ...mà vẫn cứ ngon miệng…

Khoả lấp được cái dạ dày, tao ngỏ ý đi rửa bát giúp N mà không nhận được sự đồng ý, tao mò đi gọt hoa quả, nghe ngoài kia mưa rơi tầm tã, lách tách, dồn dập đến não nề. Còn trong căn phòng này, niềm vui luôn ngập tràn. Ngồi xuống bên cạnh tao, tựa lưng vào chiếc sofa đơn dài 1m8, N cầm 1 miếng dưa hấu lên chưa kịp đưa lên miệng đã bị tao ép lên đệm ghế, lột bỏ cái áo bigsize duy nhất trên cơ thể đủ để che đến nửa đùi, với lấy lát táo lạnh tao cố tình gọt mỏng, đặt lên 2 bên đầu vú, N thích lắm nhưng chống cự lại vì miếng táo lạnh quá không chịu nổi cả biết tao đang đùa, mút trọn 2 miếng táo mỏng lẫn đầu ti, tao thả N ra ngồi nói chuyện không mảnh vải che thân, cái áo lúc nãy tao ném mẹ ra tận cửa phòng rồi. Ngồi đâu đó chưa đầy nửa tiếng sau, N gỡ tay tao ra khỏi cái đầu ti thụt, chạy lại vơ cái áo mặc lên người, quay lại chỗ tao cầm cái điện thoại của N lên và hỏi nghiêm nghị:

-Chiều nay anh đi đâu? Trả lời thật cho em biết.

Biết có chuyện, tao cố giữ vẻ bình thản đáp lại vu vơ xem tại sao khiến N hỏi chuyện này:

-Ơ sao thế? Mãi thì không hỏi, tự nhiên dựng đứng lên.

-Trả lời em đi, anh đi đâu chiều nay, nhắn tin mãi sau mới trả lời, anh bận rộn thế cơ à?

-Chiều anh tranh thủ chạy đi mua ít đồ vẽ, trời thì mưa, đường lại tắc em cũng biết mà, đồ anh mua vẫn trong túi kia kìa.

-Vậy cơ à, tranh thủ đi mua đồ rồi tranh thủ qua thăm nhau tình tứ nữa đúng không. Giơ cái màn hình điện thoại của N ra trước mặt tao, Fb hiện nguyên status trên wall của NL (MTCN) kèm một bức hình chụp theo bố cục từ dưới đáy lên là mặt bàn-cốc trà đào-phần thân vai, đéo có đầu, background phía sau lưng lung linh nhoè đi sắc vàng của bóng đèn edison, ôi địt kia rõ ràng là tao, chắc chắn cái áo kẻ caro kia cũng là của tao mặc đến nhà N lúc chập tối, còn chưa kịp giặt, ngoài cái background kia không biết ở đâu, còn lại N đều biết đó là tao xuất hiện trong bài đăng của NL kèm 1 đường link có tab nhỏ hiện tên của bài hát đéo gì ấy. Quay đi quay lại, như muốn giấu đi ngấn lệ trực rớt xuống khỏi mí mắt, N nghẹn ngào nói:

-Em sớm biết việc này, em luôn nghi ngờ về việc anh đang dần thay đổi...sao anh đưa nó đến sớm...sao không phải là ai khác, em luôn cố gắng hy vọng lấy sự tin tưởng, em đã hỏi anh một lần, anh trả lời thế nào? Hay thực sự anh đang dối trá?

-Những gì em thấy nó không như em nghĩ đâu, đừng vội quy chụp khi em còn đang chưa hiểu rõ sự tình.

-Sự tình của anh là gì, lần này anh cũng đừng thanh minh thêm gì với em nữa, nghĩ lại câu trả lời của anh đêm hôm trước đi, xem nó có đúng với sự tình của anh bây giờ không.

-Em đang bức xúc về điều gì vậy? Em thừa biết là NL cũng là bạn của anh, của em, suốt bao năm như vậy thì đó chỉ là việc vui đùa hàng ngày rất đơn giản, nếu có gì khuất tất sao lại phải phô bày ra như vậy?

-Em không quan tâm điều anh nói nữa đâu, anh nói thời gian với em làm gì, thời gian đó anh có biết em nghĩ gì không? Điều em nghĩ bây giờ là tại sao anh tới đó, ngồi đó, mặc kệ em còn anh thì làm gì đâu ai biết, anh mải mê với ai đó có đoái hoài gì em? Lần này lần khác, nó thành cái tiền lệ để anh sẵn sàng bỏ em bất cứ lúc nào.

-Đó chỉ là một cuộc gặp rất bình thường với 1 người bạn, em đâu có khắt khe tới nỗi anh phải gọi thông báo với em anh sẽ làm gì, ở đâu.

-Bạn? Anh hãy đi lo cho bạn của anh đi, mất công bạn anh nhớ, bạn anh cũng đang tiếc anh lắm đấy, không muốn nói nữa, em không muốn thấy anh bây giờ, 1 là anh, 2 là em sẽ ra khỏi đây.

Tao đứng lêm ôm ghì lấy N cố giải thích cho cái sự vụ hiểu nhầm "cố tình" đó, cái gì đến cũng đến, tao bị lòi ra cái việc cần phải che đậy, lỗi này là do tao, tao đã cố tránh để nó ở mức có thể chấp nhận được mà N có hiểu đâu, cũng đúng thôi; N vùng vằng, hai tay vung lên xuống đẩy tao ra, biết N đang hỗn loạn, tao cũng không nán lại thêm phút nào, dọn qua túi đồ, tao rời đi khi hai hàng nước mắt đang chảy dài trên má N...
 
Đào hoa quá cũng khổ bác ak...không biết hiện tại đã đỡ chưa
Tiếp tục nhé.
Số đào hoa nhưng thầy bói nói tình duyên trắc trở, muốn yêu ai, cưới ai toàn bị vợ ngăn cấm bác ạ.
 
[Tương Lai từ Ngày Cũ]

Lê xuống cầu thang sao chân tao nó nặng nề, nhấc từng bước đi tao chợt nhận ra để quên cả một phần tuổi trẻ, xuống đến tầng 1 thì thấy cánh cửa đang khoá, mọi khi ra vào tao còn chả thèm để ý đến cái chướng ngại vật này, giờ trông thấy nó, tao tự hỏi rằng đây có phải là lối thoát…

Đ.cụ đuổi tao đi mà đéo mở cửa chính, kiểu này là muốn tao ở lại rồi hành tao chứ đéo gì, không lẽ giờ tao quay lại xin xỏ N ơi mở cửa cho anh về rồi nói lời cảm ơn chân thành sao? Đéo biết ông trời trên cao đang khóc hay cười vào mặt tao nữa, mưa đéo gì lắm. Tao quyết định đi về phía cầu thang và ngồi xuống bậc ở đó, tao phải xem lại cái ảnh lúc nãy NL đăng lên cho rõ ràng ra sao, lướt vào Fb của NL, tao có thấy gì đâu, lướt lên lướt xuống vẫn đéo thấy cái ảnh nào như lúc nãy, lắc đầu thắc mắc, 1 thanh niên bị gái đuổi ra khỏi nhà, ngồi bơ vơ ở tầng 1 vì không có chìa khoá, ngoài kia cơn mưa vẫn tầm tã, thật không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa, tao làm đủ mọi động tác để chắc chắn là mình còn tỉnh táo, như một thằng ngớ ngẩn, tao nhận ra mình có đang mơ đâu, đây là sự thật, vậy bức ảnh ở Fb kia là thế nào, không lẽ đấy là tài khoản Fb khác của NL mà tao chưa kết bạn? Tao cũng không muốn nói chuyện này với NL bây giờ, cuốn theo tiếng thở dài, chân tao lại từng bước leo lên bậc thang cuốn tròn dài vô tận. Đứng trước cửa phòng N, tao khẽ gõ cửa vài lần, vài lần nữa, vài lần nữa, tiếng "cộc cộc cộc" vang lên rồi mất hút sau cánh cửa không một động tĩnh nào đáp lại, rút điện thoại ra gọi, lần 1, lần 2, lần 3 nhịp chuông reo liên hồi trong vô vọng trả lời.

"Em bình tĩnh rồi chứ, anh muốn nói chuyện" tao nhắn sms gửi N. Lần này đã có tác dụng, N mở cửa bước ra, mặt cúi gằm xuống đất, không nói một lời nào, đi thẳng xuống tầng một, tao vội chạy theo với lấy giữ lấy đôi vai gầy, cùng chỗ chiếu nghỉ này, lần đầu đến thăm N, bọn tao đã có một kỷ niệm đẹp, còn hôm nay, ngay tại nơi này, lúc này, kỷ niệm đó đang bị xoá nhoà bằng khoảnh khắc trái ngược, hất tay tao ra khỏi vai, N bước thật nhanh xuống dưới. Cánh cửa được mở ra, N nói:

-Đừng nói thêm gì, đêm nay anh không thể ở đây. Về đi, em muốn nghỉ.

Lặng lẽ nhìn N, tao muốn vén làn tóc che phủ lấy khuôn mặt người yêu mình mà âu yếm. Tao không trách N khi kiên quyết bắt tao phải ra về, hãy nhìn lại cái cách mà tao đã đối xử với người mình yêu.

Khoác lên mình chiếc áo mưa, dắt xe ra ngoài, N đóng cửa thật nhanh, tao đưa tay chặn lại:

-Anh xin lỗi, đã phiền em rồi, mai chúng ta sẽ nói chuyện nhé.

"Rầm, lạch cạch, lạch cạch" thứ âm thanh kim loại va vào nhau càng thêm lạnh lùng cho cái tình cảnh này.

Tìm một mái hiên rộng ven đường, tao dừng xe, tao cần phải gọi cho NL ngay, hồi chuông dài càng làm tao thêm suốt ruột, đéo gì lại đi địt nhau với thằng người yêu cũ hay sao mà không bắt máy, buông thõng tay, nhìn về màn mưa mờ mịt, tao không nghĩ nổi mình sẽ bước chân đi về đâu. Chợt số NL gọi:

-Tao đang đi ăn, ồn quá, không tiện nghe máy, có chuyện gì đúng không?

Câu hỏi của NL khiến tao thêm khẳng định chắc chắn bức hình kia là sự thật, chỉ có điều tao chưa được nhìn thấy trực tiếp.

-Đúng, có chuyện này, nhẹ nhàng thôi, mày biết rõ mà, còn tao gọi cho mày chỉ để nhắc lại là tao sẽ đợi mày về như lúc chiều tao nói ấy.

-Ờmmm, mà tao cũng chưa về ngay được, tao đi cùng bạn.

-Mày cứ ngồi đó đi, vẫn đang mưa to, muốn tao đón thì gọi.

-Lát về tao gọi, đang đi ăn ở Phó Đức Chính cơ.

-Ở đâu cũng được, tao muốn mày gọi cho tao khi về.

-Mày đang ở đâu, ổn chứ.

-Ở nhà, ổn cả, thế nhé.

-Ờmmm…

Vặn vài vòng ga cho tinh thần phá vỡ sự u ám, tao phi thẳng về nhà đợi NL gọi lại. Về đến nhà mà số nó vẫn đen, sáng đi học không đóng cửa sổ, cứ mở cửa phòng ra cho không khí tươi vào nhà, thế lìn nào chiều tối giông bão, nước mưa hắt vào hỏng hết cả một nửa sàn phòng ngủ, mất công lau dọn, lại có việc để làm giết thời gian. (Mãi sau này bố tao mới cho thay sàn, vì ông muốn để cái sàn gồ ghề phồng rộp đó cho tao nhớ).

Ngồi tựa lưng chán ngán xem mấy cái clip hài ở Youtube đéo thể cười nổi, lục tung cả phần tìm kiếm của Fb để tìm xem NL còn cái acc clone nào không, tìm mãi chả thấy, NL tên đẹp lắm nên acc Fb trùng tên cũng ít, lẻ tẻ được vài cái trông chả đâu vào đâu, tạm gác chuyện này lát sẽ hỏi nó sau, tao xem album ảnh của NL, nghĩ về câu chuyện hồi chiều.

Hơn 10h, NL gọi:

-Mày ơi, tao đi taxi về, mày không phải đi đón đâu, vẫn ở nhà à, ăn gì chưa?

-Mày đang đi hay về tới nhà rồi?

-Tao đang đi đến Lò Đúc

-Vậy nhắc bác taxi cho dừng ở ngõ 360 Xã Đàn nhé, đi ăn thêm gì đó không?

- No lắm rồi, đi từ chiều, tao muốn về nhà lúc đã, có qua thì gọi, mà tao nghĩ mày ở nhà ngủ luôn đi cũng được.

Tao dập mẹ máy luôn, chuyện với con dở hơi này nói dài nói dai thành nói dại, nhắn lại cho nó cái sms hỏi địa chỉ ngõ, tao thay đồ. Đúng là không có bố ở nhà nên chẳng có quy củ nào cả.

Mưa qua có khác, không khí trở nên thoáng đãng, chậm rãi tao vừa đi vừa hít thở cái bầu không khí tươi mới còn đầy hơi nước mát lạnh cả lồng ngực, một thằng củ lồn nào đó phóng rẹt qua, lượn lên trước đầu xe tao một đoạn, để lại cho tao vệt dài nước bẩn phía sau ánh đèn hậu của nó mỗi lúc một xa dần khuất xuống hầm Kim Liên, từ nhà tao đến đê La Thành không chỉ có một, mà có cả chục thằng ô tô lẫn xe máy đi như thế, ngày hôm nay không còn tươi đẹp cho tới lúc tao bị N đuổi ra khỏi nhà, một nỗi buồn lơ lửng, không biết đọng vào đâu, nghĩ nó chán, tao phi mẹ vào đường đê con vừa đi vừa...soi cave.

Tới ngõ nhà NL, tao gọi nó ra, không bắt tao phải đợi lâu, nó xuất hiện ngay sau đó, có vẻ nó về lâu rồi, tao và nó nhìn nhau không rời cho đến tận lúc nó đi đến trước đầu xe, hai tay nó buông thõng, đan vào nhau ngập ngừng:

-Giờ đi đâu à?

Trong con ngõ nhỏ, đèn đường trên cao toả ra thứ ánh sáng trong vắt sau cơn mưa, chiếu xuống chẳng nhìn rõ mặt người, ánh đèn rọi lên khuôn mặt nó 2 màu tương phản, bên tối bên sáng, thoang thoảng đâu đây mùi nước hoa Lanvin Marry me ngọt ngào quẩn quanh khiến tao dịu lòng (sau này tao hỏi nó nói vậy, từ đó đến giờ tao bị nghiện mùi nước hoa này) Không cười, không nói, khẽ ngước mặt lên nhìn tao, điệu bộ này không như hàng ngày tao thấy ở NL, một dáng vẻ khác lạ, có lẽ đó là góc khuất bên trong bị lãng quên mà tao chưa từng biết, như khuôn mặt nó bên dưới ánh đèn đường vậy. Kéo nó lại gần hơn, bảo nó lên xe ngồi, tao phi xe dong thẳng một mạch lên phố. Tầm giờ này ngồi cà phê thì hơi muộn, đi ăn thì lửng bữa, chạy qua khu Chợ Gạo vẫn còn đang đông nghịt, ồn ào quá nên tao lượn luôn lên Trích Sài, ngồi trà chanh bờ Hồ Tây lộng gió. Suốt cả quãng đường đi, tao không nói, nó chẳng hỏi, chỉ có mùi nước hoa Lanvin phảng phất phía sau cũng đủ làm tao quên đi mọi chuyện xảy ra vài tiếng trước...
 
[Tương Lai từ Ngày Cũ]

Lê xuống cầu thang sao chân tao nó nặng nề, nhấc từng bước đi tao chợt nhận ra để quên cả một phần tuổi trẻ, xuống đến tầng 1 thì thấy cánh cửa đang khoá, mọi khi ra vào tao còn chả thèm để ý đến cái chướng ngại vật này, giờ trông thấy nó, tao tự hỏi rằng đây có phải là lối thoát…

Đ.cụ đuổi tao đi mà đéo mở cửa chính, kiểu này là muốn tao ở lại rồi hành tao chứ đéo gì, không lẽ giờ tao quay lại xin xỏ N ơi mở cửa cho anh về rồi nói lời cảm ơn chân thành sao? Đéo biết ông trời trên cao đang khóc hay cười vào mặt tao nữa, mưa đéo gì lắm. Tao quyết định đi về phía cầu thang và ngồi xuống bậc ở đó, tao phải xem lại cái ảnh lúc nãy NL đăng lên cho rõ ràng ra sao, lướt vào Fb của NL, tao có thấy gì đâu, lướt lên lướt xuống vẫn đéo thấy cái ảnh nào như lúc nãy, lắc đầu thắc mắc, 1 thanh niên bị gái đuổi ra khỏi nhà, ngồi bơ vơ ở tầng 1 vì không có chìa khoá, ngoài kia cơn mưa vẫn tầm tã, thật không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa, tao làm đủ mọi động tác để chắc chắn là mình còn tỉnh táo, như một thằng ngớ ngẩn, tao nhận ra mình có đang mơ đâu, đây là sự thật, vậy bức ảnh ở Fb kia là thế nào, không lẽ đấy là tài khoản Fb khác của NL mà tao chưa kết bạn? Tao cũng không muốn nói chuyện này với NL bây giờ, cuốn theo tiếng thở dài, chân tao lại từng bước leo lên bậc thang cuốn tròn dài vô tận. Đứng trước cửa phòng N, tao khẽ gõ cửa vài lần, vài lần nữa, vài lần nữa, tiếng "cộc cộc cộc" vang lên rồi mất hút sau cánh cửa không một động tĩnh nào đáp lại, rút điện thoại ra gọi, lần 1, lần 2, lần 3 nhịp chuông reo liên hồi trong vô vọng trả lời.

"Em bình tĩnh rồi chứ, anh muốn nói chuyện" tao nhắn sms gửi N. Lần này đã có tác dụng, N mở cửa bước ra, mặt cúi gằm xuống đất, không nói một lời nào, đi thẳng xuống tầng một, tao vội chạy theo với lấy giữ lấy đôi vai gầy, cùng chỗ chiếu nghỉ này, lần đầu đến thăm N, bọn tao đã có một kỷ niệm đẹp, còn hôm nay, ngay tại nơi này, lúc này, kỷ niệm đó đang bị xoá nhoà bằng khoảnh khắc trái ngược, hất tay tao ra khỏi vai, N bước thật nhanh xuống dưới. Cánh cửa được mở ra, N nói:

-Đừng nói thêm gì, đêm nay anh không thể ở đây. Về đi, em muốn nghỉ.

Lặng lẽ nhìn N, tao muốn vén làn tóc che phủ lấy khuôn mặt người yêu mình mà âu yếm. Tao không trách N khi kiên quyết bắt tao phải ra về, hãy nhìn lại cái cách mà tao đã đối xử với người mình yêu.

Khoác lên mình chiếc áo mưa, dắt xe ra ngoài, N đóng cửa thật nhanh, tao đưa tay chặn lại:

-Anh xin lỗi, đã phiền em rồi, mai chúng ta sẽ nói chuyện nhé.

"Rầm, lạch cạch, lạch cạch" thứ âm thanh kim loại va vào nhau càng thêm lạnh lùng cho cái tình cảnh này.

Tìm một mái hiên rộng ven đường, tao dừng xe, tao cần phải gọi cho NL ngay, hồi chuông dài càng làm tao thêm suốt ruột, đéo gì lại đi địt nhau với thằng người yêu cũ hay sao mà không bắt máy, buông thõng tay, nhìn về màn mưa mờ mịt, tao không nghĩ nổi mình sẽ bước chân đi về đâu. Chợt số NL gọi:

-Tao đang đi ăn, ồn quá, không tiện nghe máy, có chuyện gì đúng không?

Câu hỏi của NL khiến tao thêm khẳng định chắc chắn bức hình kia là sự thật, chỉ có điều tao chưa được nhìn thấy trực tiếp.

-Đúng, có chuyện này, nhẹ nhàng thôi, mày biết rõ mà, còn tao gọi cho mày chỉ để nhắc lại là tao sẽ đợi mày về như lúc chiều tao nói ấy.

-Ờmmm, mà tao cũng chưa về ngay được, tao đi cùng bạn.

-Mày cứ ngồi đó đi, vẫn đang mưa to, muốn tao đón thì gọi.

-Lát về tao gọi, đang đi ăn ở Phó Đức Chính cơ.

-Ở đâu cũng được, tao muốn mày gọi cho tao khi về.

-Mày đang ở đâu, ổn chứ.

-Ở nhà, ổn cả, thế nhé.

-Ờmmm…

Vặn vài vòng ga cho tinh thần phá vỡ sự u ám, tao phi thẳng về nhà đợi NL gọi lại. Về đến nhà mà số nó vẫn đen, sáng đi học không đóng cửa sổ, cứ mở cửa phòng ra cho không khí tươi vào nhà, thế lìn nào chiều tối giông bão, nước mưa hắt vào hỏng hết cả một nửa sàn phòng ngủ, mất công lau dọn, lại có việc để làm giết thời gian. (Mãi sau này bố tao mới cho thay sàn, vì ông muốn để cái sàn gồ ghề phồng rộp đó cho tao nhớ).

Ngồi tựa lưng chán ngán xem mấy cái clip hài ở Youtube đéo thể cười nổi, lục tung cả phần tìm kiếm của Fb để tìm xem NL còn cái acc clone nào không, tìm mãi chả thấy, NL tên đẹp lắm nên acc Fb trùng tên cũng ít, lẻ tẻ được vài cái trông chả đâu vào đâu, tạm gác chuyện này lát sẽ hỏi nó sau, tao xem album ảnh của NL, nghĩ về câu chuyện hồi chiều.

Hơn 10h, NL gọi:

-Mày ơi, tao đi taxi về, mày không phải đi đón đâu, vẫn ở nhà à, ăn gì chưa?

-Mày đang đi hay về tới nhà rồi?

-Tao đang đi đến Lò Đúc

-Vậy nhắc bác taxi cho dừng ở ngõ 360 Xã Đàn nhé, đi ăn thêm gì đó không?

- No lắm rồi, đi từ chiều, tao muốn về nhà lúc đã, có qua thì gọi, mà tao nghĩ mày ở nhà ngủ luôn đi cũng được.

Tao dập mẹ máy luôn, chuyện với con dở hơi này nói dài nói dai thành nói dại, nhắn lại cho nó cái sms hỏi địa chỉ ngõ, tao thay đồ. Đúng là không có bố ở nhà nên chẳng có quy củ nào cả.

Mưa qua có khác, không khí trở nên thoáng đãng, chậm rãi tao vừa đi vừa hít thở cái bầu không khí tươi mới còn đầy hơi nước mát lạnh cả lồng ngực, một thằng củ lồn nào đó phóng rẹt qua, lượn lên trước đầu xe tao một đoạn, để lại cho tao vệt dài nước bẩn phía sau ánh đèn hậu của nó mỗi lúc một xa dần khuất xuống hầm Kim Liên, từ nhà tao đến đê La Thành không chỉ có một, mà có cả chục thằng ô tô lẫn xe máy đi như thế, ngày hôm nay không còn tươi đẹp cho tới lúc tao bị N đuổi ra khỏi nhà, một nỗi buồn lơ lửng, không biết đọng vào đâu, nghĩ nó chán, tao phi mẹ vào đường đê con vừa đi vừa...soi cave.

Tới ngõ nhà NL, tao gọi nó ra, không bắt tao phải đợi lâu, nó xuất hiện ngay sau đó, có vẻ nó về lâu rồi, tao và nó nhìn nhau không rời cho đến tận lúc nó đi đến trước đầu xe, hai tay nó buông thõng, đan vào nhau ngập ngừng:

-Giờ đi đâu à?

Trong con ngõ nhỏ, đèn đường trên cao toả ra thứ ánh sáng trong vắt sau cơn mưa, chiếu xuống chẳng nhìn rõ mặt người, ánh đèn rọi lên khuôn mặt nó 2 màu tương phản, bên tối bên sáng, thoang thoảng đâu đây mùi nước hoa Lanvin Marry me ngọt ngào quẩn quanh khiến tao dịu lòng (sau này tao hỏi nó nói vậy, từ đó đến giờ tao bị nghiện mùi nước hoa này) Không cười, không nói, khẽ ngước mặt lên nhìn tao, điệu bộ này không như hàng ngày tao thấy ở NL, một dáng vẻ khác lạ, có lẽ đó là góc khuất bên trong bị lãng quên mà tao chưa từng biết, như khuôn mặt nó bên dưới ánh đèn đường vậy. Kéo nó lại gần hơn, bảo nó lên xe ngồi, tao phi xe dong thẳng một mạch lên phố. Tầm giờ này ngồi cà phê thì hơi muộn, đi ăn thì lửng bữa, chạy qua khu Chợ Gạo vẫn còn đang đông nghịt, ồn ào quá nên tao lượn luôn lên Trích Sài, ngồi trà chanh bờ Hồ Tây lộng gió. Suốt cả quãng đường đi, tao không nói, nó chẳng hỏi, chỉ có mùi nước hoa Lanvin phảng phất phía sau cũng đủ làm tao quên đi mọi chuyện xảy ra vài tiếng trước...
Vậy là mày lại có thêm người yêu mới rồi
 
Top