Đi Tìm Thanh Xuân.

Mỗi ngày trôi qua, mọi việc cũng qua, từ tâm thức mỗi người chỉ tồn tại những điều đã cũ chìm dần trong sâu thẳm. Hôm qua, hiện tại rồi chúng ta sẽ nhắc đến ngày mai bằng cái tên ngày cũ, tương lai có ra sao cũng chỉ còn lại "lúc ấy". Thường thì sau những biến cố lớn có thể làm thay đổi cuộc đời, nhưng không thể nào thay đổi được những gì mà người đó phải trải qua.

[Những ráp nối lộn xộn]...

...mùa thu năm 2011, ngày đẹp trời hôm đó cũng là ngày làm tao cảm thấy hụt hẫng. Kỳ thi đại học năm ấy tao bị trượt trường Hau, thật buồn sau khoảng thời gian chờ đợi hồi hộp, hy vọng và cả suy nghĩ mông lung về những ngày sắp tới, kết quả đó không làm tao mất phương hướng, tao cảm thấy trì trệ, cho cả thời gian đã qua, và những gì phía trước.

Cuộc sống tiếp diễn bình thường trong sự cố gắng chấp nhận, không gì đặc sắc, có đôi khi chỉ là những niềm vui vu vơ nhỏ nhặt chẳng để lại ấn tượng gì; bạn bè cùng trang lứa đi học đại học, người yêu cũng đi học. Gia đình tao cũng khuyến khích thi lại cùng vài thằng bạn đồng hương thì loanh quanh ở nhà, nói vậy cho mẫn cán thôi, chứ bọn tao đi chơi suốt, ngày thì đi bắn CF, chiều đi luyện vẽ, đi bơi, tập gym, tối về tụm toẹ trà đá ngắm gái cho vui cái con mắt. Nghĩ lại, mới nhận ra đây cũng là khoảng thời gian thanh cảnh nhất của tao, từng ngày trôi qua cứ như vậy, tao đã chuẩn bị 1 tâm hồn và thể hình đẹp cho những ngày sau đó. Chàng trai 19 tuổi, 173cm, 72kg, 90-67-93, siết cơ 6 múi, da ngăm đen vì luyện tập, mặt góc cạnh nam tính đã sẵn sàng đi nộp hồ sơ thi đại học lần 2.

Lần thử sức này, việc hy vọng vẫn là tình trạng chung của gia đình và bản thân tao; em người yêu từ năm 17tuổi của tao vẫn quan hệ và động viên tao cố gắng để còn gặp nhau trên thành phố. Hơn một năm lịch vừa qua gần nhau chỉ được mỗi cuối tuần, còn lại là bám đít với mấy thằng bạn cứt, tao thấy thật nhạt nhẽo quá rồi, chưa bao giờ tao hào hứng đến vậy.

Viễn cảnh tươi sáng mà tao hằng tưởng tượng đã đến, đỗ trường NUCE 55 Giải Phóng, HBT, HN, mùa thu 2012 còn đẹp hơn, trời cao xanh lột tả ước mơ và hy vọng của tao, mây trắng lơ lửng vài đám trôi đi nhẹ nhàng êm ả như quá khứ. Và tao cũng không nghĩ rằng sẽ còn có giông bão và mây đen...

Quê tao cách thủ đô 46km về phía tây, đi lại cũng tiện, sự thật thì tao cũng chẳng lạ lẫm gì thành phố, bởi gia đình cũng có căn chung cư riêng ở đường Minh Khai, bố tao làm xây dựng, ở đó. Gia đình là trưởng họ nên mẹ tao ở quê nhà, chăm lo nhà cửa thờ tự, thi thoảng cả nhà lại về thành phố ngày cuối tuần. Còn lần này, thành phố với tao là một cảm nhận khác, tao sẽ sống ở đây dài ngày, có thể sẽ làm việc ở đây, nên những điều mới lạ sẽ đến hàng ngày, tao chờ đợi điều đó mặc dù bố tao đã định hướng sẵn sau này học xong sẽ đưa tao vào binh nghiệp, đi Nha Trang hoặc Vũng Tàu. Bản tính tao ngang bướng và tự lập, chỉ có điều tao là con út nên cả gia đình đều rất thương chiều từ bé, điều này ít nhiều ảnh hưởng và làm thui chột đức tính tốt đó của tao. Sống trong gia đình cơ bản, cũng tạm coi là khá giả, nên cuộc sống của tao được bao bọc và chu cấp mở mức tối đa, chả lo nghĩ gì như nhiều bạn bè cùng trang lứa,. Sau ngày nhập học 1 hôm, thứ 7 hôm đó bố tao đưa cho tao 50 triệu, nói rằng bố đi công tác thủy điện, không có thời gian, bố nhờ chú P mai đưa mày đi, cầm tiền tự đi mà lo liệu 2 việc cho bố, 1 là mua cái xe mà đi lại, 2 là mua lấy cái pc hoặc laptop phục vụ cho việc học hành, ơ đến lạ với ông bố này, tao chưa mở mồm ra xin mà đã đưa tiền rồi còn như xin tao phải đi lo việc của tao. Vâng, bố nói vậy thì con tự lo được việc này, cầm tiền hôm sau đó tao không ngại ngần đi bế ngay con Sony Vaio F121gxb và con Wave S, tổng thiệt hại hết khoảng 47triệu có lẻ, cầm hoá đơn về tính trả lại cho bố tiền dư mà bố tao lại nói đi vài ngày nên cứ cầm thêm tiền đó mà tiêu, đi đây đó cho biết đường biết lối. Okay, bố nói vậy thì con lại chỉ biết làm theo ý bố thôi, sao được. Tính cả cái điện thoại htc Desire được thưởng nữa thì thằng tân sinh viên này full options rồi. Gọi điện cho người yêu và vài đứa bạn cấp 3 hẹn tối hôm đó đi ăn uống 1 trận tái ngộ, thăm nhau sau bao ngày mới gặp lại.

Dưỡn dẹo chán chê cũng đến 7h tối, chắc đứa nào cũng thơm tho cả rồi thì lên đường qua quán ăn ở khu Thái Thịnh, đợi chảy dái mới gộp đủ mâm 7 người, 4 nam 3 nữ, nghó nghiêng hỏi han qua thì thấy 2 đứa nữ kia đứa nào cũng khác, son phấn quần áo vào lại chắc có tí hơi trai nên trông cá tính và bạo hẳn, đứa còn lại là người yêu tao thì khỏi nói, khá xinh và dâm thấy bà luôn bởi ngày xưa người yêu tao đi học ở trọ từ lớp 10 vì nhà cách đó khá xa, một mình 1 phòng nên tao cũng hay ghé thăm tiện thể ủn ỉn luôn, lợn đã qua kiểm dịch nó phải khác là điều đương nhiên. 3 ông thần bạn tao cũng chẳng thay đổi gì nhiều cho lắm, thằng học FBU béo lên trông thấy, bụng vượt mặt, mắt cận lòi, ra dáng quan tham lắm rồi, ngồi với thằng HUST kia lúc lìz nào cũng nói chuyện AOE, may ra được cái thằng đang đi học pha chế còn mồm mép văn vở, bạn tôi đéo hiểu đi đứng kiểu gì mà ngã mẹ vào lọ mực đen, tay trái lằng nhằng vết mực loang hình mạch máu dọc cả tay kéo về phía ngực với nguyên 1 quả tim, xung quanh người cũng vài hình nữa trông như cái bãi rác, old school vãi đái à, cơ mà đm nó nói đến lắm, bia thì đéo uống, đm, nghĩ bụng bọn này đi học hành kiểu thế đéo nào mà sướng, tao xen mồm vào kêu ở HN có chỗ nào hay hay mà lại vui vui thì tí nữa dắt tao đi cho biết, 2 thằng kia ok rồi nháy nhau tí đi làm kèo sting bi.a hoặc Pes, cái địt cụ bọn nhạt buòi này, đồ ăn đã lên mâm, tao dí dái thèm nói chuyện với 2 thằng dẩm đầu kia, nhồi bia cho bọn nó uống say chết mẹ luôn, nhưng không, mấy thằng đầu tôm kia ở HN cũng hay tham gia các đội nhóm bóng bánh đá phủi, bọn nó nói đã đều được luyện tập uống bia sau mỗi trận đá nên bộ môn nhậu nhẹt cũng khá lắm rồi, tao mới là thằng xin đi B trước, nói vậy thôi chứ tao cũng phải giữ sức còn dùng cho buổi đêm nên uống cũng có giới hạn. Ngồi ăn uống đủng đỉnh tận hơn 2 tiếng, chuyện trên trời dưới bể, có những chuyện trên giảng đường khiến tao cảm thấy thú vị làm sao, nhưng thứ gây tò mò nhất với tao lúc này là gương mặt của em học MTCN, em này ngày học phổ thông đi học chung lớp vẽ với tao, tiếp xúc nhiều nên cũng gọi là thân, tuy nhiên chỉ là tình bạn thôi chứ không phải là bạn tình như người yêu tao. Bao nhiêu kỷ niệm với nó tao chợt nhớ lại, mỗi chiều đi học về bọn tao lại dắt nhau đi loanh quanh, ăn vặt đợi giờ đi học vẽ, có những chiều đẹp lắm, tao chở nó lòng vòng như mọi lần, nó ngồi sau ôm hờ hững như 1 cặp vậy, lúc đó cũng chẳng phát sinh tình cảm gì đâu, tính vô tư như nhau nên có hề nghĩ ngợi nhiều, nó và bạn bè trong lớp tao đều biết tao có đôi có cặp rồi, cả tao cũng chung thủy, ít nhất là lúc đó, tình yêu thời cấp 3 cũng nhảm nhí bỏ mẹ ra, giờ mới thấy vậy. Nhà tao cách trường 6km lận nên hôm nào phải đi học vẽ là tao lại mượn con Nouvo 1 của mẹ đi cho nhanh, tiện qua đón con bạn cứt này đi học, học ở trường xong đi học vẽ rồi đưa nó về, lắm hôm còn ăn ké bữa cơm ở nhà nó, thiếu mỗi nước ngủ lại, bên nhà nó cũng quý tao lắm, nhất là bà nội nó, nó kể hầu như tuần nào nội nó cũng nhắc đến tên tao vài lần, tao thường xuất hiện trong câu hỏi của nội nó với cái tên "thằng gì ấy", mỗi cái trí nhớ hay quên nên 1 năm nó bảo bà nó là đi sinh nhật "thằng gì ấy" phải đến 14 lần để đi chơi, đến nỗi anh trai nó hỏi đểu tao sao mày sinh nhật nhiều thế? đm con mắc dại, được cái cá tính thôi. Cá tính đến mức như này: ngày trường cấp 3 công bố danh sách học sinh trúng tuyển, buổi trưa hôm đó tao đến cổng trường xem thì cũng gặp nó ở đấy, có mỗi 2 đứa, soi danh sách thì thấy nó thi cùng khối với tao và cũng đỗ hệ cận chuyên, soi tên được 1 lúc bà ấy xé con mẹ cả cái tờ giấy đấy, gập lại mang về chắc để khoe, ơ địt cái con vô ý thức láo lồn này, trong đó có cả tên tao nữa mà, nghĩ bụng muốn địt cho nó 1 trận, cơ mà cái gì cần biết thì cũng biết rồi, nói nó tao sợ nó lại xé con mẹ cái mồm của tao như tờ giấy đáng thương kia mất, mặc nó đi về, tao cũng đéo rảnh đôi co với đứa dở hơi này nữa, nhìn cái dáng nó ngúng nguẩy quay đi mà tao ngẩn ngơ, ôi vãi đít, đít này mới gọi là đít chứ, nó cũng chẳng cao lắm, mà sao nhìn dáng nó cân đối, thích cái mắt.
Sau này nhập trường, phân chia lớp thì tao đã gặp lại nó với tư cách "bạn cùng lớp" luôn, vẫn tính cách bố láo, vẫn làm tao muốn địt cho nó trận vì càng ngày càng bộc lộ cái sự ngông cuồng của nó, nhưng giờ nó là bí thư, lớp phó học tập của tao, đéo ai đi địt lớp phó. Thôi nó là cái duyên rồi. Đến đầu năm lớp 11 tao bị cô chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi đến cạnh nó để nó kèm, cũng tại tao học hành sa sút quá, ai đời thuộc top đội sổ của lớp, tính tình cục mịch nên đánh nhau mấy lần, ngồi gần bí thư cho nó kèm cặp, đéo biết có kèm nổi không nhưng tao toàn kê cái cặp ở giữa cho nó kèm. Tình bạn khăng khít của bọn tao bắt đầu từ đó, tao chỉ làm nó hài lòng ở cái khoản ít nói nên không nói chuyện riêng trong lớp, ngồi học như ngồi họp luôn, nên tên tao chẳng bao giờ bị nó bêu tên lên tab vì tội này cả. Vả lại lúc này tao cũng để ý đến N rồi, tao ngồi bàn cuối thì N ngồi ngay trên, vốn dĩ tao đã mang tiếng nghịch và học dốt hơn nên phải giữ chút hình ảnh tích cực để gỡ gạc lại. Dù sao theo lời cô chủ nhiệm bông đùa về tao thì cũng không tệ lắm "anh chỉ được cái cao to đẹp trai, ý thức học cũng có, mà lười" thấy chưa, đéo nói tao học dốt, chắc vì điều này ai cũng biết cả rồi nên nói làm cái mẹ gì. Chả hiểu sao cứ đến tiết học hoá của cô chủ nhiệm là tao thích lắm, cái đầu tao nó cũng không ưa gì cái môn này cả, cơ bản vì cô hiểu tính học sinh, dạy học rất nhẹ nhàng, và ít khi gọi tao lên để kiểm tra, nên là tao không học thì cũng ngồi im thôi, cho con bí thư răng thưa nó còn học, (tao hay gọi trêu nó là răng thưa chứ thật ra nó khểnh duyên lắm), tao miệt mài ngồi vẽ. Giờ ra chơi tiết đó, ml bí thư rủ tao đi học vẽ cùng. Ồ nó để ý đến tao cơ à, thế đéo nào tao lại bị cuốn vào lời đề nghị của nó, lại được cả N cũng quay xuống để xem tranh tao vẽ xong cũng ậm ừ nói tao thử đi luyện xem sao, đi thì đi, sợ bòy gì. Hôm đó về nhà, tao nhờ mẹ tao đi xin vào lò luyện vẽ cùng ml bí thư luôn, vài ngày sau đó, tao và nó đã ôn luyện cùng 1 lò với nhau, thời gian đầu tao bị ngồi cùng đám newbie tập tô, nhưng tao chỉ mất khoảng hơn 1 tháng để lên level cao hơn và ngồi cùng con bạn bí thư cùng 1 bé kém tuổi tên Th (sau này Th là vợ tao) ngồi cùng nhau từ đó nên bọn tao thân nhau. Những kỷ niệm đó cứ tái hiện lại như từ tế bào gốc, chợt tao thấy chột dạ…
 
[Như một Ước định]
Tiếng sét vang lên xé dọc màn đêm, nơi cuối trời chớp lóe màn sáng mỏng soi mờ mảnh mây đang ẩn mình dưới cơn bão lớn, dội vào bên trong căn phòng như thức tỉnh một nửa cuộc tình hư ảo, bất giác tỉnh giấc, nhìn khung hình treo ngược đầy cố ý trên bức tường ánh lên màu chớp bạc ngoài khung cửa sổ, đâu đó quanh đây, từng hơi ấm như đang trở về từ giấc mơ, thoáng chốc suy tư, đây là nơi nào, người nằm kế cạnh là ai...phút giây tự vấn này cũng thật kỳ lạ khi tâm hồn còn vương vấn chưa thoát ra nơi không gian vô hình giữa thực tại…
Trăn trở nhìn sang NL, lại một cơn mưa đang đến nô đùa trong bóng đêm, ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt nó, không biết nó có đang mơ hay đang bình yên vô ưu vùi sâu giấc nồng, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người nó, tao ngả lưng xuống, ôm lấy NL nằm bên cạnh mà vẫn cảm thấy cô đơn vơi đầy.

Được ngày chủ nhật, tao tranh thủ ôm NL ngủ đến gần trưa mới dậy, còn với NL thì sáng nào cũng là sáng chủ nhật, nhất là lại được tao ôp ấp nằm ngủ, mỗi lần nó trở mình tao đều tỉnh giấc, lại khẽ kéo nó vào gần hơn vỗ về giấc mơ trong nó, dụi đầu, nó im lìm trong hơi ấm áp.
-Ê, NL, dậy dậy, gần 11 rưỡi rồi.
-Cho tao thêm 5p nữa.
-5p nữa hay 50p nữa, mày không dậy tao chụp ảnh tiếp đấy.
Xua cái tay như kiểu đéo quan tâm, nó kéo chăn lên quá nửa mặt rồi giữ lấy. Tao đành để nó nằm lại, đi đánh răng xong, quay ra giường, bộ đồ lót ren đen vương vãi cùng đống quần áo khắp nơi trên sàn nhà, đêm qua cũng khá say men cồn, hẳn là tao đã có một đêm nồng cháy, nhìn trên cơ thể hàng chục vết hickey rực lên như đốm lửa men tình, thú tính thức giấc, tao đè lên người NL mà địt lấy địt để, lúc đầu nó nằm im, sau không chịu nổi cơn sướng mà tỉnh dậy gào thét tiếp. Trả phòng nhà nghỉ thì cũng quá giờ ăn trưa, thời tiết mùa này cũng đỏng đảnh, mặt trời đứng bóng trên đỉnh đầu, mọi thứ đều mới lạ, tao nghi hoặc về cơn mưa lúc rạng sáng có phải là thật hay không nữa.
Dắt nhau đi ăn bánh canh ghẹ, ăn chè cháo, rồi lại đi cà phê đến tận hơn 4h chiều tao mới trả NL về phòng nó, chiều nay tao còn có hẹn với ông H nên năn nỉ nó buông tay tao ra cho tao về với bố, nó đồng ý rồi lên mặt dặn dò, có một điểm nó nghĩ về tao y như cái cách N từng nghĩ, đó là những lời nói răn đe phủ đầu tao trong chuyện tình cảm, nó đã có ý định kiểm soát tao nhiều hơn, tao đồng ý là chuyện tình cảm có thể tiến xa, nhưng sự áp đặt thì không bao giờ được phép, dù tao có phải là kẻ trăng hoa ong bướm đi chăng nữa. Ràng buộc nó là lưỡi dao bén, sẵn sàng rạch tan nát tình yêu mỏng manh nếu người cầm trong tay không thể kiểm soát nổi. Ậm ờ cho qua mấy câu hỏi hoài nghi của nó, phần vì tao bối rối không biết nói sao, phần vì muốn vẽ ra và đứng trong ranh giới của tao, nơi mọi tác động từ NL đều cần có giới hạn...
6h chiều, ông H chở tao đến bể bơi Tăng Bạt Hổ, hai anh em tao luôn cố gắng dành ra vài buổi chiều trong tuần để luyện tập thể dục thể thao, tao thì không nói, môn gì tao cũng động tay động chân được, kể cả là không biết chơi, ông H thì lại thích chơi toàn mấy bộ môn cho người dư giả, cần phải mua sắm dụng cụ nhiều, cân đối chán chê anh em tao mới lựa ra được môn bơi lội để đi tập cùng nhau, vừa luyện sức, vừa luyện mắt, nói chung là thú vị, khắp các bể bơi quanh Hà Nội gần như đều in dấu răng của 2 anh em tao. Mà cũng từ đây lòi ra lắm chuyện khôi hài, phải kể đến 1 lần anh em tao đi bơi ở bể 4 Mùa Trương Định, tao với ông H cứ quấn quít nhau cả buổi như bao lần, bơi song song, đứng gần kề để ngắm gái với chuyện trò, cứ như vậy cũng không có gì đáng để nói, khi có một tay cũng khá già, khoảng tầm 40 tuổi, lúc nào cũng le ve bơi xung quanh anh em tao, bọn tao chỉ thực sự để ý hơn mỗi khi bọn tao dừng nghỉ, tay đó cũng nghỉ và ngồi cạnh trên bờ, lúc này nhìn rõ mặt tay già kia, đàn ông đéo gì mà mặt trắng hồng, chân râu quai nón xanh lè lún phún trên lớp da hằn nếp nhăn tuổi tác, cũng khá đẹp trai đấy chứ. Rủ nhau qua khu vực nước nông, anh em tao đứng và đi bộ, phô ra từng múi cơ lưng, xô xủng các thứ cứ thế mà bay vào đôi mắt của tay già kia không rời nửa bước, bàn nhau bày ra một trò vạch trần bộ mặt của lão này, thống nhất phương án tác chiến xong, bọn tao lại bơi quay lại, mọi việc sẽ diễn ra như bình thường, để con mồi không nhận ra là đang bị theo dõi, có lúc tay già ngồi trên bờ, tao giả vờ quay lại úp mặt vào thành bể, vung tay chạm bắp chân hắn đúng kiểu vô tình, rồi đưa hai tay bám lên bờ, ngụp lặn động tác tập thở, tao làm nhanh, thành ra động tác của tao đéo khác gì đang bj cả. Tay già ngồi trên bờ nhìn, rồi nhảy xuống bể đứng cạnh tao, biết hắn đang say mồi, anh em tao bơi thêm vòng nữa qua bờ bên kia rồi leo lên đi thẳng vào khu nhà tắm, loanh quanh đứng đái, vừa đái vừa rình xem có động tĩnh gì của con mồi không, nếu không thì thôi, có thì xử đẹp. Y rằng, tay già mon men đi theo bọn tao, thấy thế ông H nháy tao chui vào cùng 1 phòng tắm đứng gần 1 phút thì tao đi sang phòng bên cạnh, lúc này tay già kia đã đứng dội nước quan sát bọn tao rồi, tao tụt mẹ quần sooc ra, bình thường thì tao tụt hết, khu nhà tắm này lại không có cửa, tông hống như vậy luôn, tao quay đi quay lại làm mấy động tác như trong quảng cáo Clear Men ấy, nhưng vẫn để mắt tới tay già đang đứng góc đối diện để nhìn, dội nước qua loa, tao tụt kéo cái quần sịp đến quá mông, rồi lại kéo lên, đi sang bên cạnh chỗ ông H đứng tắm, ông H trần truồng con mẹ nó luôn rồi, vung vẩy cái con củ cặc đã được cắt bao quy đầu nên dài ngoằng, tao giả vờ hỏi túi đồ để lấy quần áo thay bằng cái giọng ẻo lả hết sức có thể, không biết phía sau tay già đang tiến lại, tay chạm khẽ lên xô eo tao trượt một đường vòng ra đến bụng dưới, chưa kịp chạm đến thằng em tao thì bị tao phản kháng bằng nguyên cái cùi trỏ và hét é é lên báo cho ông H biết, 2 anh em tao lao vào thằng đứng bên trái, thằng bên phải tay già tện cho mấy phát, vừa đánh vừa lu loa lên thằng này là thằng Gay biến thái:
-Anh em ơi, các bác ơi, thằng bê đê này lọt vào đây đứng soi chim anh em từ nãy tới giờ, địt con mẹ nó vừa lại bóp chim em cái. Tao nói.
"Bốp, bép"...Tay ông H cất lên 2 ngôn ngữ địa phương trên mặt lão 3d già.
-Địt cụ mày, bố mày để ý mày từ lúc mày vào đây, mày đứng một góc thì đéo ai làm gì mày, mày muốn giở trò không, bú cặc tao đây này (ông H vẫn đang phô nguyên con chim cổ dài)
-Đâu có, trời ơi khổ quá, các em hiểu lầm anh rồi, anh bơi xong vào đây tắm như bao người, đứng đợi lấy phòng thôi chứ có ý gì đâu. Tay già 3d thanh minh.
-Đợi để địt con mẹ mày à? Còn bao phòng mày đéo vào, mày ra chỗ bố mày động chạm ăn buồi à? Ông H xỗ xược
-Lão này cũng sờ mó anh à, em đứng ngay bên cạnh mà cũng bị bóp dái cái đây. Tao vu khống trắng trợn cho lão gay già.
*Hành động và lời nói trẻ trâu*
Được thêm mấy ông anh đứng ngoài cà khịa, có thêm 1 ông anh cũng biết tay này là 3d, hay loanh quanh ở đây soi giái anh em nên cà khịa ác hơn cả, chắc cũng từng là nạn nhân mà chưa có cơ hội tẩn nhau, massage tập thể thêm vài skill nữa tay già nhận được sự khuyên can rồi cho về, với cái môi bị rách tí, một vệt máu đỏ chảy dài từ lỗ mũi mũi xuống khoé mép, chưa kịp lau mà biến vội...đến nay vô tình cũng chưa chạm mặt thêm một lần. (Còn chuyện 1 mình tao tẩn 3 thằng gay trên phố nữa tao sẽ cố lồng ghép tình tiết này vào 1 phần khác)...
Tao kể chuyện gặp bà M đêm qua ở DF với ông H, lại hứng chí, ông H rủ tao đêm nay đi nghe nhạc tiếp, còn không quên hỏi dò tao về vụ tiếp cận bà chị sếp tên K sang chảnh, ờ đi thì đi, nay NL buông tha cho tao nên lại chả vướng, còn việc bà K thì cứ từ từ, tao đã tìm được hướng nào hợp lý đâu, nói thật là type người như bà chị K thì lúc ấy tao chưa đủ chín để có thể tìm hiểu trực tiếp mà không để lộ ra một manh mối nào cho thấy đây là việc đã được sắp đặt, thà gặp đâu đó một cách tự nhiên thì câu chuyện này lại diễn biến theo chiều hướng khác rồi.
Đồng ý với ông H kèo đi chơi, ngồi ăn tối uống vài cốc bia tươi ở Hoa Viên đến 10 rưỡi, ông H đưa tao đến T-bar chơi, anh tao nay có tâm tư gì chôn giấu mà không nói, mượn rượu giải sầu, 2 anh em ngồi cưa cẩm thế đéo nào hết gần 1 chai Rum, uống đến nỗi mắt ông H nhắm tịt lại mới thôi, lúc về tao phải lái xe chở ông H, ngồi sau xe ôm tao mà cứ ngả nghiêng, về đến nhà tao cũng phải gắng gượng cõng ông ấy lên nhà, giả sử ông này mà là gái có khi xong với tao rồi, tao địt cho rụng cả trứng, bõ công cõng vác luôn chứ đùa. Lên phòng cũng đéo được yên nữa, đây là nhà tao chứ có phải nhà Huệ đéo đâu mà cứ gọi nó, ngửi thấy mùi sắp nôn mửa, tao nhanh trí vơ lấy cái nồi inox loại to, ông H nôn ồng ộc ra toàn nước, cái tội ăn tối uống bia, sau nốc thêm rượu mạnh vào, nói đéo nghe. Thẫn thờ ngồi nhìn ông anh một lúc, tao cũng đéo còn hứng mà trả lời cái đống inbox ngập điện thoại kia, coi như tao đi ngủ rồi. Đắp cho ông anh tấm chăn tình nghĩa, cất cái nồi cháo Huệ vào góc bếp, tao lăn mẹ ra sàn ngủ chẳng hay. Sáng hôm sau tao dậy sớm, gọi ông H dậy về, lồm cồm mãi ông H mới nhấc nổi người dậy, kêu đói, tao lại nhanh trí nói rằng tao nấu 1 nồi cháo to để ăn sáng, nghe vậy ông anh tao gật gù đắc ý lắm, chạy vào góc bếp bê cái nồi ra đặt lên bàn trước mặt ông H...đây là hành động dại dột của tao, bởi khi ông H vừa mở nắp nồi ra, một thứ mùi tởm, tởm đéo thể ngửi được xông lên tận óc, ông anh tao lại nôn thốc nôn tháo, muốn nôn ra cả ruột gan, báo hại sáng sớm đã phải lục đục đi lau nhà...
Thứ 2 đầu tuần, tao ghét cái ngày này, ngày mà con người ta trở về chốn bon chen sau 2 ngày cuối tuần đi giải cứu thế giới của chính mình, có người còn nói thứ 2 luôn là ngày khởi đầu mới, tao đéo thấy đúng chút nào, mới mẻ cái đầu buồi khi mà phải vác tâm trạng ủ dột trên cặp mông lười nhác đến văn phòng nơi có những đồng nghiệp tò mò và lão sếp già dơ khó tính, mới cái đéo gì trong khi việc tao vẫn phải đi học để ôn tiếp chương bài dở dang từ tuần trước, từ thứ hai đến chủ nhật con người ta ra ngoài đường vẫn phải đội lên đầu cái mũ bảo hiểm rẻ tiền vì sợ áo vàng bắt bớ...đấy, còn vô vàn thứ "vẫn phải" làm mà còn ngụy biện rằng thứ hai là khởi đầu mới, thật là cái tư duy của những kẻ luôn bỏ dở việc phải làm, đéo đâu vào đâu rồi mới nghĩ như vậy, ngày nào chả là ngày mới, thứ mới duy nhất mỗi ngày là thanh xuân đang chạy trốn, tuổi thọ đang đi tìm, nó thành quy luật rồi, cãi thế lìn nào được. Cả ngày hôm đấy, tao chẳng còn chút mood nào, bị ảnh hưởng bởi trận rượu đêm hôm trước khiến đầu óc tao như người trời. Thậm chí, khi viết đến dòng chữ này tao còn không thể nhớ nổi hôm đó và hôm thứ 3 tao làm gì với T, với NL, trong khi ký ức về T và NL lúc đó gần như vẫn vẹn nguyên trong trí nhớ của tao, cũng cần giải thích qua một chút, tao là mẫu đàn ông rất chung tình, nếu tml nào đó đã đọc từ đầu đến đây sẽ không nghĩ vậy và sẵn sàng "địt mẹ" rồi nhét cứt vào mồm tao vì thói xạo lồn quen miệng, nhưng đó là sự thật, yêu ai tao nhớ lâu nhớ dai lắm, tao coi đó là "lịch sử cuộc đời" ở trong đó tao là người làm nên lịch sử rồi viết lại nó. Về chuyện của tao với T, tao bắt đầu cảm thấy nhột ngay từ chính ngày sinh nhật của T, cũng là ngày T đặt nét bút mờ đầu tiên của T vào một trang mới trong cuộc đời sinh viên trong trắng của tao...và đó, cũng là lời Định ước đầu tiên của duyên số dành cho T...
 
Thứ 4, một ngày tao mong chờ nhất trong tháng 8, mong chờ tới sự tao phải ba hoa rằng tao đã chuẩn bị cho ngày này trước đó gần 1 tuần chỉ để đổi lấy lời chấp nhận từ một người khiến tao cảm thấy quan tâm, làm tao phải động não sử dụng toàn bộ nơ ron thần kinh nghĩ ra mưu hèn kế bẩn, lợi dụng tình cờ sắp xếp sự bất ngờ cho công cuộc làm quen, thật may mắn, duyên số một lần nữa ghi tên tao vào tấm vé ưu tiên, tao đã tiếp cận được T, tao mang một tấm mặt nạ "goodboy" với thần thái của Helios xuất hiện, bên T những ngày đầu bỡ ngỡ ở mảnh đất hoa rơi lệ chảy này. Gần như bây giờ tao đã có được sự tin tưởng để T cảm thấy tao an toàn. Chiều hôm đó, theo như lịch hẹn và những gì tao đã hứa với T, mang theo tinh thần của người chiến thắng, nay tao không mặc đồ tối màu như mọi ngày, tao tự tin đến đón T trong dáng vẻ rạng ngời như mặt trời, tao đã tự ví tao là Helios cơ mà, đưa T đến thẳng Botanica trên đường Giảng Võ, một nhà hàng kiểu Pháp, mang hơi hướng đương đại, không phải bình dân, cũng không thể coi là sang trọng, đến nơi, tao nhận bàn đã đặt trước, vì theo tao tìm hiểu thì nhà hàng này phục vụ khá lâu, nên tao đã trình bày với bộ phận phục vụ ở đó mong được thông cảm và sắp xếp cho họ giúp tao vào buổi tối hôm ấy. T đi theo lối dẫn của tao đến chỗ ngồi, tao nâng bó hoa chỉ có duy nhất một bông hồng kiêu sa được đặt giữa những cành lavender duyên dáng, bọc trong lớp giấy màu bạc hà có đính những hạt nhựa trắng, thắt lên chiếc nơ trắng tinh khôi, tất cả cùng tone màu pastel nhẹ nhàng tinh tế, tao quay người nhìn vẻ mặt T đang trào dâng nỗi xúc động, một tay cầm hoa, tay kia nắm lấy tay T:
-Anh muốn một buổi tối bên em trong ngày sinh nhật thật ý nghĩa, chúc mừng sinh nhật em.
-Cảm ơn anh, em hơi bất ngờ.
T cầm lấy bó hoa, đặt lên ép trước ngực, vừa nói vừa thốt không nên lời. Tao cư xử như một người đàn ông thực thụ, đón T ngồi xuống ghế, tao mới ngồi phía đối diện, nơi góc kín nhất trong nhà hàng nhỏ, có một cặp đôi đang ngồi, hạnh phúc đâu đó ngập tràn lan toả, trên bàn lúc này đã được trang trí thật lãng mạn theo yêu cầu của tao, có nến, có hoa, và những hộp quà tao gửi ở nhà hàng để họ chuẩn bị trước, ngay sau đó anh bồi bàn mang ra một chai vang trắng cùng hai chiếc ly thủy tinh, với thái độ nhiệt tình và cẩn thận, 2 ly vang trắng được đặt trước mặt tao và T:
-Em ổn chứ, mong mọi điều tốt đẹp luôn đến với em, uống mừng nào. Tao nâng ly lên đưa ra giữa bàn.
-Em cảm ơn, hiện tại em không mong gì hơn nữa, có một điều tốt đẹp đã đến với em rồi.
-Anh đã chuẩn bị trước một vài món quà, nó đang ở trên bàn đấy, em không cần phải chọn, vì tất cả đều thuộc về em.
Một lần nữa đưa tay lên đặt trước ngực hình dấu x, T dường như không giấu nổi cảm xúc:
-Anh chu đáo quá, làm em không biết phải nói gì bây giờ, thực sự đấy.
-Anh chỉ có thể làm mọi việc nhẹ nhàng như vậy thôi, hy vọng em cảm thấy vui.
-Mà V, anh đừng nói chuyện kiểu khách sáo đấy nữa nhé, với em thì em quen kiểu anh ở trên lớp rồi, hahahhh.
-Nếu em muốn anh làm thế thì được thôi. Có gì đâu, nào nâng ly thêm nữa.
Món salad và món khai vị được mang ra, bàn đặt được chuẩn bị trước có khác, qua vài lần cạn ly nói những lời vừa đủ, đồ ăn đã lên hết, mọi việc diễn ra theo trình tự không tốn thêm mất một giây đợi chờ nào. Ngồi trong bữa ăn, T chia sẻ với tao rất nhiều chuyện vui, T nói rằng ngày hôm nay thật đáng nhớ, ngay cả khi buổi tối hôm nay không sôi động đi nữa, nó vẫn để lại trong T một ấn tượng mạnh, T làm ở nhà hàng rượu vang, cũng chứng kiến vài lần cảnh như thế này nơi T làm, và mong một ngày nào đó được là nhân vật chính, T không ngờ ngày đó đã đến, lại là ngày mang ý nghĩa đối với T, rồi chuyện cảm nhận về tao từ lần đầu gặp mặt, tao của tối nay sao khác xa tao của hôm qua. Những người bốp chát như tao thường lại rất tâm lý, chỉ có điều có đáng để thể hiện nó ra hay không thôi, tao cũng tự thấy mình thế.
-Ê, anh V.
-Huh?
-Nhìn bọn mình như đang yêu nhau, anh có thấy thế không?
T hỏi thật với chất giọng đùa, tao lại bối rối trả lời đùa với chất giọng thật:
-Sao em biết điều đấy, anh cứ nghĩ là có mỗi anh yêu em.
-Thì em đã nói là nhìn như thôi mà.
-Vậy là chưa phải yêu nhau à, giờ làm thế nào để cho giống thật chút đi.
-Em cũng chưa biết làm thế nào, đã yêu ai bao giờ đâu, em cần thầy giáo.
-Đã có ai giới thiệu cho em tìm gặp anh chưa?
-Cần gì, em tự tìm được rồi.
Sau hồi ong bướm, tao chợt nghĩ tao chưa muốn bắt đầu mối quan hệ với T vào lúc này, mặc dù không có vấn đề nào có thể ngăn cản tao hết, rõ ràng đây là một cơ hội tốt, chính bản thân T đã tự khai cho tao biết là như vậy, chỉ có tình thế của tao lúc này chưa được tốt mà thôi...
Đắm chìm trong điều ước ngọt ngào, cô gái ấy tựa bông hoa dại thuần khiết được gió đưa tới mây xanh, dưới ánh mặt trời dịu toả, mang theo nỗi thầm thương đến cánh đồng hoang vu, nơi cơn gió sẽ dừng lại?...
 
Sửa lần cuối:
[Đi ra từ Bóng tối]
Trên tấm kính lớn, thấp thoáng hình ảnh phản chiếu của hai con người. Phía bên ngoài kia, từng vệt sáng đèn xe len lỏi, lao đi, khi bên trong một nhà hàng vang lên bản nhạc du dương chất chứa trong từng âm điệu sắc màu của tình yêu, những tương tư và nỗi nhớ, ngọn nến nhỏ nơi góc bàn cũng lung linh theo bản Sad Angel...
Chắc chắn mà nói thì tao đã dành một buổi hẹn hò tuyệt vời dành cho T, T cũng thích bản Sad Angel mà nhà hàng mở theo ý của tao lắm, đúng là bản nhạc kinh điển làm điểm nhấn, tao chẳng phải nói gì nhiều cho sáo rỗng, không gian, ẩm thực, âm thanh là những chất xúc tác tốt nhất cho cảm xúc kết tủa rồi, còn kết tủa ở đâu thì chắc chắn đéo phải kết tủa trong nhà nghỉ nhé, tao đang là "goodboy" thanh niên hoi đi hẹn hò lần đầu mà, không lẽ ăn uống xong, ở một nơi khơi gợi những điều tốt đẹp thế này lại nói "Em ăn đủ chưa, đủ rồi thì mình đi đụ nhé" à? Không được, dù rằng tao muốn lắm nhưng không thể được, "goodboy" là phải nhạt nhẽo, tao nên sử dụng đúng chất liệu mới ra được sản phẩm tốt. Con bạn thân NL đang reo réo inbox nữa nên tao cần chút khoảng lặng. Gần 10h tối, gom hết vị nhạt nhẽo trong đầu lại, tao mở lời đề nghị đưa T về, nhận được sự đồng ý, tao lấy chiếc túi to đã được để sẵn dưới ghế, đặt gọn gàng từng hộp quà và bó hoa vào:
-Tạm thời anh cầm giúp nhé, lát anh sẽ trao lại cho em.
-Em muốn tự cầm, nhưng anh xếp thiếu rồi kìa.
Nghe T nói vậy tao nhìn lại trên bàn, còn thiếu gì đâu nhỉ, tao chuẩn bị bao nhiêu thứ tao biết chứ, tao làm gì tao biết chứ, nhìn bộ dạng thắc mắc của tao, T nói:
-Em đã nói vật đó nằm ở đâu đâu, anh đặt cái túi xuống rồi tự chui vào đó đi, em tự xách được.
Bẽn lẽn, tao nhận ra T đang đùa tao, chưa bao giờ tao bị trêu kiểu này, ngại quá, tao chỉ biết cười mỉm, nắm lấy tay T cùng đi ra ngoài cửa. Tuyệt nhiên hôm nay chưa có lời tỏ tình nào được nói ra, chỉ ngầm hiểu nhau qua ánh mắt tình ý và cử chỉ như lúc này mà không thể nói 1 câu, tao đang cố tình chống lại duyên số. Xem nó có game nào khó hơn cho tao không.
Ngồi trên xe, T nhẹ ôm lấy eo tao, chỉ ôm lửng lơ thôi nhé, thi thoảng phanh hơi sâu thì T mới đập 2 trái vú vào lưng tao, nghĩa là còn vì 1 điều gì đấy khiến T ngại và giữ khoảng cách với tao. Tao hỏi:
-Anh hỏi lại nhé, vừa rồi em cảm thấy thế nào?
-Tuyệt luôn anh, chắc không cần cảm ơn anh thêm đâu nhỉ? (Câu nói cửa miệng của thằng A)
-Em giống thằng A từ bao giờ thế (thằng A trong phần [Tồn tại rồi biến mất])
-Em học theo anh từ hôm đi liên hoan lớp mà, à cứ nghĩ anh khô khan, chỉ biết nói mấy câu ngôn tình khó hiểu, không ngờ lãng mạn phết.
-Em biết quá nhiều về anh rồi đấy. (đây là câu cửa miệng của tao, tao nói câu này với hầu hết những người phụ nữ mà tao muốn tìm hiểu sâu, mục đích là khơi dậy tính tò mò trong họ, chứ thật ra cái họ biết nhiều nhất về tao là cái thằng em của tao thôi, tao chỉ trích dẫn câu nói trong phần này, mọi phần khác đều có nhưng tao không thích đưa vào).
-Em đã kịp biết gì đâu?
-Con người anh đơn giản chỉ có thế, dễ sống ấy mà, kiểu như em muốn biết thêm thì cũng toàn là những thứ em tự tô vẽ cho anh ấy, đi với em nhiều, kiểu gì anh cũng giống tính em, anh dễ bị ảnh hưởng bởi những người tốt bụng lắm.
-Thôi ạ, đã bao giờ anh tự soi gương tự nhìn bản thân chưa?
-Có 1 lần, rồi anh yêu luôn thằng trong gương, nhưng sau đó anh đập bỏ cái gương, vì anh nghĩ anh phải là duy nhất.
-Thế nào cũng nói được, mà sao anh khó hiểu thế nhỉ?
-Ơ vậy anh còn gì chưa rõ ràng à?
-Thôi bỏ đi, xong lát anh định về nhà luôn à?
-Ờ, cũng muộn rồi còn gì, anh lo em mệt.
-Em đã mệt đâu, anh đi với em bị mệt à, chết dở, chắc không cần xin lỗi đâu nhỉ?
-Anh đang lo cho em thôi, em không uống được rượu, mà rượu vang nó ngấm từ từ, chưa biết chừng sau đây em say luôn đấy, ôm anh chặt hơn chút đi. Tao nắm lấy 1 bên tay của T và kéo sát lại gần tao hơn nữa, T phản ứng vòng nốt tay kia ôm trọn lấy vòng bụng tao luôn rồi, đặt cằm lên vai tao, T nói:
-Giờ về chỗ nhà em xong ngồi uống chút gì đó nhé.
-Được thôi, hôm nay là ngày thuộc về em mà, lát anh sẽ chui vào cái túi.
Về đến nhà T, tao xách túi quà lên phòng, đặt trên chiếc bàn scan (dụng cụ học tập chuyên nghành kiến trúc, xây dựng) ngồi đợi T một lúc. Ngắm nhìn căn phòng sơn màu cam magma cá tính, từng món đồ trong phòng được T lựa chọn theo style Bohemian trông thật kỳ công, T là người rất có gu thẩm mỹ, đây cũng là điểm tao cực thích ở T, từ cách phối đồ ăn mặc cho đến không gian sống, phòng con gái, đứa nào cũng thơm phức mùi nước hoa, đéo bù cho phòng tao toàn mùi cần sa. Ngôi nhà này là nhà của anh chị T, đang cho thuê nên T ở luôn 1 phòng, tuy hơi xa trường, đổi lại được cái thoải mái. Tao mê mẩn cái phòng này biết bao lần, mà lần này một cảm giác thân thuộc hơn hẳn, cứ như phòng mình vậy, đang so deep thì T bước ra từ phòng tắm, đã kịp thay một bộ đồ thoải mái hơn cùng tone màu trắng/xám với tao luôn, đây rõ ràng là ý đồ mà:
-Em xong rồi, đi thôi anh.
-Em đưa anh đi hay anh đi theo em?
-Giờ đến lượt em quyết định sẽ đi đâu, let's go.
T tung tăng nhảy chân sáo ra tận ngoài cổng, hẳn là T đang vui lắm, tao cũng vui lây mà cuốn theo bóng hình ấy. Đi ra đến bờ hồ ao tù, T nhíu vai tao nói với lai:
- y ây anh, ngồi đây đi, em muốn uống cốc nhân trần đã.
-Ngồi đâu em?
-Quán nào cũng được, phía trên kìa anh.
Mỗi lần tao qua nhà T tao thấy cái hồ ao tù này nó cứ làm sao ấy, kiểu bẩn bẩn, ấy vậy mà nay ngồi lại, nhìn thì thấy cũng không đến nỗi, hay tại tao còn đang thả mình trôi trong hồ tình yêu mơ màng mát lạnh nên nghĩ vậy. Rút điện thoại ra đọc mấy cái inbox từ 8h tối, nhắn vội cho NL cái sms:
"Tối nay mày làm gì, đi đâu, với ai?" NL inbox hỏi tao.
"Đừng nói là mày ngủ nhé? đâu rồi?" Inbox thứ 2 sau đó khoảng 40p. Kèm thêm mấy cuộc gọi, mỗi cuộc cách nhau khoảng 10p.
"Tao đang đi chơi với bạn, ngồi ăn uống nó ồn, không biết điện thoại, lần sau gọi không được thì gửi bồ câu đưa thư nhé"
Tao không hay dùng điện thoại để nhắn tin cho lắm, mà đi ăn hay đi ngủ tao thường để chế độ rung cho đỡ phiền. Ai ngờ NL thấy tao trả lời tin nhắn, nó gọi lại luôn sau đó, vẫn là cái giọng ngỗ ngược nó thét vào tai tao một tràng dàiii, tao phải bấm giảm bớt âm lượng lại để T không nghe thấy giọng nữ trong cuộc gọi của tao.
-Ơi, gì đấy? Tao không qua đâu nhé, gọi ít thôi. Tao trả lời chắc nịch.
-Mày làm gì mà giờ mới ló cái mặt ra? Từ lúc tao nhắn tin mày có biết bao nhiêu lâu rồi không, hay mày lại đi uống bia, hay đi với em nào? Mà dù với bất kỳ lý do hay cuộc hẹn nào tao đều không đồng ý với cái việc lơ đi như thế, từ giờ mày sửa cái tính đấy đi. Bực mình.
-Tao đang đi chơi rồi, chưa về đâu, mà mày có bị dở không? Gọi thì không gọi, cái điện thoại là điện thoại, nó không phải cái máy nhắn tin.
-Đi đâu mà còn không về đi, mày chỉ an toàn khi đi cùng tao thôi.
-À ờ, thế mày có biết bao lần tao phải dìu mày về không?
-Không quan tâm, tao cũng muốn đi chơi bây giờ, cho tao đi cùng đi.
-Không, chắc chắn là không, bởi muốn đi cùng tao không chỉ dựa vào tùy hứng được, thế nhé, tao đang bận lắm.
Tính tao ít khi sử dụng điện thoại trong khi ăn uống hay đang tập trung làm một việc gì đó, nên việc trả lời chậm trễ cũng là bình thường. Vào ngày thường nếu có đi chơi về muộn, tao luôn chủ động gọi báo bố mẹ trước, nếu không về cũng báo, nên ít khi tao nhận cuộc gọi nào từ bố mẹ khi tao đang đi chơi cả. Nghe tao nói chuyện với NL rất cương nghị, lại dứt khoát mà T cứ nghĩ là tao đang chuyện với 1 thằng nào đó, cái cách xưng hô và kiểu ngôn từ đã cứu tao một pha chữa cháy thật gọn gàng. T hỏi:
-Bảo sao nay về sớm, anh có hẹn với bạn đúng không?
-Cuộc hẹn gấp này anh cũng không muốn tham gia cho lắm, ngày hôm nay anh chỉ đi với em thôi, nãy nghĩ em uống rượu sẽ mệt nên anh muốn em về nghỉ sớm, sáng còn dậy đi giữ chỗ cho anh.
-Em làm phiền anh rồi à, khổ, thế giờ anh qua chỗ bạn đi không họ lại đợi.
-Anh có đi đâu mà đợi với chờ, em cũng biết anh rất hạn chế nhậu nhẹt giữa tuần mà, cả cũng có uống được đâu, giờ mà uống với "bọn nó" thì nằm luôn, mai nghỉ, em có muốn thế không? (Tao nói "bọn nó" không phải để ẩn dụ đi tên của NL, mà là để nhấn mạnh với T rằng nếu tao đi thì "bọn nó" kia đang rất hung hãn, sẽ đo ván tao sau những cốc bia muộn màng)
-Đương nhiên là không rồi? Nghe vẻ bạn anh gọi từ tối lúc đang đi ăn à, khiếp, ngồi đến tận bây giờ chắc say hết cả rồi chứ uống gì nữa, anh cũng không nghe máy báo anh em một câu, để họ chờ rồi lại bị trách.
-Zời, trách móc gì được mấy cái cuộc vui bàn nhậu, hư người, anh không thích dùng điện thoại khi đang đi ăn uống, phiền hà lắm.
-Bảo sao mấy lần em nhắn tin, đợi mãi mới trả lời, thế nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?
-Thì đã gọi điện rồi chứ sao phải nhắn tin, anh chỉ có 1 cái đầu và hai cái tay thôi, cùng lúc xử lý 2 việc nó hay bị nhầm lẫn.
-Òw, anh lạ thật mà, vậy ngồi lúc nữa xong anh về nghỉ nhé.
Tao thừa biết giọng T chùn xuống vì bị mất hứng, T không rủ tao đi chơi thêm bởi tính tình "goodboy" tao vừa thể hiện, nhưng còn lâu tao mới về nhé, tao chỉ sắp xếp để mọi việc hợp lý thôi. Tao nói thẳng:
-Ê, vừa rồi em về nhà chỉ để cất đồ, thay vì em có thể đi một đôi dép thoải mái thì em chọn một đôi giầy, túi xách em cũng mang theo kìa, với cả chỗ này cũng không phải là điểm dừng cuối cùng mà em muốn, anh làm em mất hứng à, em không biết anh từ chối bạn để tiếp tục ngồi đây với em à mà còn bảo anh về? Không nhớ, không bàn lùi, cho anh 1 gợi ý của em bây giờ đi, nãy có nói là đi chơi đâu ấy nhỉ?
Mắt T sáng lên, mỉm cười lại, không hề nhắc đến việc tao sẽ đi về nữa, T đáp:
-Em cũng không biết đi đâu, định mời anh đi bar mà em biết mỗi 1 chỗ, đang nhớ xem nó nằm ở chỗ nào.
-Ý kiến không tồi, biết 1 chỗ mà lại không nhớ nó nằm ở đâu, em đáng yêu thế.
-Không phải, bạn em đưa đi có lần, nó nằm ở cạnh bờ sông, đơi tí em search.
-Vậy chắc Lighthouse rồi, hay Eden?
-Đúng, Lai-hau anh ạ, anh biết chỗ đấy à? Chỗ đấy được không anh?
Nghĩ bụng, địt mẹ lại bar với bốn, không phải quản đường xá xa xôi hay tiền nong gì, vì mấy cái bar tây đấy giá cũng khá rẻ thôi, bar sàn thì tao đi nhiều rồi, ngay từ lúc còn chưa học ĐH, mỗi lần về chơi thi thoảng ông H lại lôi tao đi chơi cùng khắp các chốn nightlife nên tao chả lạ lẫm, mà là dạo gần đây tần suất đi hơi dày đặc, nó bị nhàm cái tai, cả giờ cũng muộn, đến đó phải mất cả tiếng đồng hồ, tao đề nghị sẽ đưa T đi đổi gió ở 2 bar khác trong phố. Gật đầu đồng ý mà không hỏi thêm câu nào, đấy, khẳng định là T thấy tao rất an toàn mà, trong đầu tao đã định vị sẵn phố Hàng Thùng mà đi đến FM, chơi xong ở FM thì về LongPlay ở Bảo Khánh, chỗ này như chỗ dạt vòm muộn của mấy thằng tây lông, đến lúc nào cũng được đón tiếp. Chưa đầy 3 phút để tao nhớ lại đường, ngồi thêm lúc nữa đến gần 11h, tao rủ T đi luôn, hai đứa lên xe bỏ lại tiếng chổi quét đường xào xạc trong con ngõ nhỏ…
Thời bấy giờ đi bar nghe nhạc cũng không phải là việc bị cấm đoán hay quá điều tiếng gì cả, chỉ đơn giản là đi chơi thôi, thích thì rủ nhau cái là đi cho vui, mua lấy cái không khí, còn đồ uống cứ uống vậy, chẳng biết đang uống cái gì vào người đâu, tao toàn gọi bia uống cho lành, tao lại thích chui vào mấy cái bar tây trên phố, cơ bản cũng chỉ có 2 kiểu bar, 1 là chơi vinahouse căng con cặc nguyên 1 đêm có mấy ông bộ đội già, lính tráng, người trong giới cầm kỳ thi hoạ đến từ ao hồ thường hay lui tới những chỗ này nên tao không khoái lắm, tao thích đi mấy chỗ dành cho giới trẻ hơn, chơi edm sôi động mà không bị nhàm, lúc đấy phong trào edm còn chưa được đón nhận nhiều nên không đa dạng lắm, toàn chơi dance, hiphop, electro house hoặc techno house, mãi sau này mới rộ lên dubstep cả trap…bar sàn lúc đó cũng không cầu kỳ đẹp đẽ như sau này, tuy nhiên thế cũng là vui rồi. Mà vui thật chứ đéo đùa, T đi bên tao lúc nào cũng kè kè bám sát, có uống chút bia, đủ để dìu dắt sự tỉnh táo đi ngủ trước, không dùng được nhiều nên cạn khoảng gần 3 chai là T liêu xiêu rồi, tao thì nhỉnh hơn được hơn 6 chai cho cả 2 bar, chẳng qua giữ chừng mực thì tao không uống thêm nữa thôi, lúc đấy cả hai đều ngấm men, trở nên hưng phấn, đéo biết có phải trap hay không mà T nghả nghiêng vào tao liên tục, tao phải nâng đỡ bằng đôi tay lịch thiệp mà thấy ngại quá, đéo có cái nhà nghỉ nào để chui vào cho đỡ ngại, đéo nghĩ nhiều, tao phải tìm cái nhà nghỉ mà trốn vào đấy thôi, tầm đêm muộn, đi với gái đang ngất ngưởng thế này thì làm gì còn lựa chọn nào khác, trap hay không tính sau. Nghĩ là làm, tao lôi T ra khỏi LongPlay, gần LongPlay có pub Polite toàn dân gay lui tới, thấy tao đi với T nên mấy con zời đứng ngoài cửa kia nhìn chằm chằm, nhanh như cơn gió, tao đưa T ra khỏi nơi thị phi trong lòng phố thị, ngồi phía sau mà T chỉ gục đầu vào vai tao nói lí nhí mấy câu chẳng rõ lời, tao còn bận nghĩ bãi đáp đêm nay nên cũng đâu có để ý, giờ không lẽ lại về Mai Villa ĐVN? Không được, nơi đó là dành cho NL rồi, mà đang lái xe, lại không biết quanh khu Chùa Láng có cái Mai Villa nào không, tao rẽ luôn vào đường ven hồ Quan Hệ (hồ chỗ bệnh viện Nhi & Phụ sản) cho kín đáo, ngủ tạm thôi, đâu nhất thiết cứ phải y án cái tên của 1 nhà nghỉ, không cần hỏi ý kiến T, tao tự chọn được cái hotel to và sạch nhất trong một con nghách, tao vẫn không mang cmt luôn, bà cô trông nhà nghỉ thấy T đang xiêu vẹo vậy cho bọn tao nhận phòng với điều kiện để ở đó 300k, thừa thiếu tính sau, đơn giản, xong cái việc lặt vặt, tao ôm lấy T để dìu lên phòng lo việc lớn, dĩ nhiên không cần tao yêu cầu, bà cô nhà nghỉ cho tao luôn cái phòng đơn, chứ tao không có đòi, đây là duyên số nó sắp đặt rồi. T tỏ vẻ ái ngại mà bám theo tao, chứ lúa đã được tuốt, giờ chỉ đợi nấu thành cơm thôi, có vướng cũng làm được gì đâu...tao còn chưa thèm nhắc đến việc T mới là người khơi mào cuộc chơi cơ mà, còn vai trò của tao chỉ là xếp củi rồi châm lửa thôi, có làm gì cũng vô tội…
Trên chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, một cuốn tiểu thuyết mang tựa đề "Đứng trong Bóng tối - Shannon McKenna) ai đó chợt để quên khi vừa mới chỉ lật qua tờ bìa, rồi vội vàng quay đi, chưa đọc hết trang Lời mở đầu, mang số thứ tự 01…
 
[Đi ra từ Bóng tối]
Trên tấm kính lớn, thấp thoáng hình ảnh phản chiếu của hai con người. Phía bên ngoài kia, từng vệt sáng đèn xe len lỏi, lao đi, khi bên trong một nhà hàng vang lên bản nhạc du dương chất chứa trong từng âm điệu sắc màu của tình yêu, những tương tư và nỗi nhớ, ngọn nến nhỏ nơi góc bàn cũng lung linh theo bản Sad Angel...
Chắc chắn mà nói thì tao đã dành một buổi hẹn hò tuyệt vời dành cho T, T cũng thích bản Sad Angel mà nhà hàng mở theo ý của tao lắm, đúng là bản nhạc kinh điển làm điểm nhấn, tao chẳng phải nói gì nhiều cho sáo rỗng, không gian, ẩm thực, âm thanh là những chất xúc tác tốt nhất cho cảm xúc kết tủa rồi, còn kết tủa ở đâu thì chắc chắn đéo phải kết tủa trong nhà nghỉ nhé, tao đang là "goodboy" thanh niên hoi đi hẹn hò lần đầu mà, không lẽ ăn uống xong, ở một nơi khơi gợi những điều tốt đẹp thế này lại nói "Em ăn đủ chưa, đủ rồi thì mình đi đụ nhé" à? Không được, dù rằng tao muốn lắm nhưng không thể được, "goodboy" là phải nhạt nhẽo, tao nên sử dụng đúng chất liệu mới ra được sản phẩm tốt. Con bạn thân NL đang reo réo inbox nữa nên tao cần chút khoảng lặng. Gần 10h tối, gom hết vị nhạt nhẽo trong đầu lại, tao mở lời đề nghị đưa T về, nhận được sự đồng ý, tao lấy chiếc túi to đã được để sẵn dưới ghế, đặt gọn gàng từng hộp quà và bó hoa vào:
-Tạm thời anh cầm giúp nhé, lát anh sẽ trao lại cho em.
-Em muốn tự cầm, nhưng anh xếp thiếu rồi kìa.
Nghe T nói vậy tao nhìn lại trên bàn, còn thiếu gì đâu nhỉ, tao chuẩn bị bao nhiêu thứ tao biết chứ, tao làm gì tao biết chứ, nhìn bộ dạng thắc mắc của tao, T nói:
-Em đã nói vật đó nằm ở đâu đâu, anh đặt cái túi xuống rồi tự chui vào đó đi, em tự xách được.
Bẽn lẽn, tao nhận ra T đang đùa tao, chưa bao giờ tao bị trêu kiểu này, ngại quá, tao chỉ biết cười mỉm, nắm lấy tay T cùng đi ra ngoài cửa. Tuyệt nhiên hôm nay chưa có lời tỏ tình nào được nói ra, chỉ ngầm hiểu nhau qua ánh mắt tình ý và cử chỉ như lúc này mà không thể nói 1 câu, tao đang cố tình chống lại duyên số. Xem nó có game nào khó hơn cho tao không.
Ngồi trên xe, T nhẹ ôm lấy eo tao, chỉ ôm lửng lơ thôi nhé, thi thoảng phanh hơi sâu thì T mới đập 2 trái vú vào lưng tao, nghĩa là còn vì 1 điều gì đấy khiến T ngại và giữ khoảng cách với tao. Tao hỏi:
-Anh hỏi lại nhé, vừa rồi em cảm thấy thế nào?
-Tuyệt luôn anh, chắc không cần cảm ơn anh thêm đâu nhỉ? (Câu nói cửa miệng của thằng A)
-Em giống thằng A từ bao giờ thế (thằng A trong phần [Tồn tại rồi biến mất])
-Em học theo anh từ hôm đi liên hoan lớp mà, à cứ nghĩ anh khô khan, chỉ biết nói mấy câu ngôn tình khó hiểu, không ngờ lãng mạn phết.
-Em biết quá nhiều về anh rồi đấy. (đây là câu cửa miệng của tao, tao nói câu này với hầu hết những người phụ nữ mà tao muốn tìm hiểu sâu, mục đích là khơi dậy tính tò mò trong họ, chứ thật ra cái họ biết nhiều nhất về tao là cái thằng em của tao thôi, tao chỉ trích dẫn câu nói trong phần này, mọi phần khác đều có nhưng tao không thích đưa vào).
-Em đã kịp biết gì đâu?
-Con người anh đơn giản chỉ có thế, dễ sống ấy mà, kiểu như em muốn biết thêm thì cũng toàn là những thứ em tự tô vẽ cho anh ấy, đi với em nhiều, kiểu gì anh cũng giống tính em, anh dễ bị ảnh hưởng bởi những người tốt bụng lắm.
-Thôi ạ, đã bao giờ anh tự soi gương tự nhìn bản thân chưa?
-Có 1 lần, rồi anh yêu luôn thằng trong gương, nhưng sau đó anh đập bỏ cái gương, vì anh nghĩ anh phải là duy nhất.
-Thế nào cũng nói được, mà sao anh khó hiểu thế nhỉ?
-Ơ vậy anh còn gì chưa rõ ràng à?
-Thôi bỏ đi, xong lát anh định về nhà luôn à?
-Ờ, cũng muộn rồi còn gì, anh lo em mệt.
-Em đã mệt đâu, anh đi với em bị mệt à, chết dở, chắc không cần xin lỗi đâu nhỉ?
-Anh đang lo cho em thôi, em không uống được rượu, mà rượu vang nó ngấm từ từ, chưa biết chừng sau đây em say luôn đấy, ôm anh chặt hơn chút đi. Tao nắm lấy 1 bên tay của T và kéo sát lại gần tao hơn nữa, T phản ứng vòng nốt tay kia ôm trọn lấy vòng bụng tao luôn rồi, đặt cằm lên vai tao, T nói:
-Giờ về chỗ nhà em xong ngồi uống chút gì đó nhé.
-Được thôi, hôm nay là ngày thuộc về em mà, lát anh sẽ chui vào cái túi.
Về đến nhà T, tao xách túi quà lên phòng, đặt trên chiếc bàn scan (dụng cụ học tập chuyên nghành kiến trúc, xây dựng) ngồi đợi T một lúc. Ngắm nhìn căn phòng sơn màu cam magma cá tính, từng món đồ trong phòng được T lựa chọn theo style Bohemian trông thật kỳ công, T là người rất có gu thẩm mỹ, đây cũng là điểm tao cực thích ở T, từ cách phối đồ ăn mặc cho đến không gian sống, phòng con gái, đứa nào cũng thơm phức mùi nước hoa, đéo bù cho phòng tao toàn mùi cần sa. Ngôi nhà này là nhà của anh chị T, đang cho thuê nên T ở luôn 1 phòng, tuy hơi xa trường, đổi lại được cái thoải mái. Tao mê mẩn cái phòng này biết bao lần, mà lần này một cảm giác thân thuộc hơn hẳn, cứ như phòng mình vậy, đang so deep thì T bước ra từ phòng tắm, đã kịp thay một bộ đồ thoải mái hơn cùng tone màu trắng/xám với tao luôn, đây rõ ràng là ý đồ mà:
-Em xong rồi, đi thôi anh.
-Em đưa anh đi hay anh đi theo em?
-Giờ đến lượt em quyết định sẽ đi đâu, let's go.
T tung tăng nhảy chân sáo ra tận ngoài cổng, hẳn là T đang vui lắm, tao cũng vui lây mà cuốn theo bóng hình ấy. Đi ra đến bờ hồ ao tù, T nhíu vai tao nói với lai:
- y ây anh, ngồi đây đi, em muốn uống cốc nhân trần đã.
-Ngồi đâu em?
-Quán nào cũng được, phía trên kìa anh.
Mỗi lần tao qua nhà T tao thấy cái hồ ao tù này nó cứ làm sao ấy, kiểu bẩn bẩn, ấy vậy mà nay ngồi lại, nhìn thì thấy cũng không đến nỗi, hay tại tao còn đang thả mình trôi trong hồ tình yêu mơ màng mát lạnh nên nghĩ vậy. Rút điện thoại ra đọc mấy cái inbox từ 8h tối, nhắn vội cho NL cái sms:
"Tối nay mày làm gì, đi đâu, với ai?" NL inbox hỏi tao.
"Đừng nói là mày ngủ nhé? đâu rồi?" Inbox thứ 2 sau đó khoảng 40p. Kèm thêm mấy cuộc gọi, mỗi cuộc cách nhau khoảng 10p.
"Tao đang đi chơi với bạn, ngồi ăn uống nó ồn, không biết điện thoại, lần sau gọi không được thì gửi bồ câu đưa thư nhé"
Tao không hay dùng điện thoại để nhắn tin cho lắm, mà đi ăn hay đi ngủ tao thường để chế độ rung cho đỡ phiền. Ai ngờ NL thấy tao trả lời tin nhắn, nó gọi lại luôn sau đó, vẫn là cái giọng ngỗ ngược nó thét vào tai tao một tràng dàiii, tao phải bấm giảm bớt âm lượng lại để T không nghe thấy giọng nữ trong cuộc gọi của tao.
-Ơi, gì đấy? Tao không qua đâu nhé, gọi ít thôi. Tao trả lời chắc nịch.
-Mày làm gì mà giờ mới ló cái mặt ra? Từ lúc tao nhắn tin mày có biết bao nhiêu lâu rồi không, hay mày lại đi uống bia, hay đi với em nào? Mà dù với bất kỳ lý do hay cuộc hẹn nào tao đều không đồng ý với cái việc lơ đi như thế, từ giờ mày sửa cái tính đấy đi. Bực mình.
-Tao đang đi chơi rồi, chưa về đâu, mà mày có bị dở không? Gọi thì không gọi, cái điện thoại là điện thoại, nó không phải cái máy nhắn tin.
-Đi đâu mà còn không về đi, mày chỉ an toàn khi đi cùng tao thôi.
-À ờ, thế mày có biết bao lần tao phải dìu mày về không?
-Không quan tâm, tao cũng muốn đi chơi bây giờ, cho tao đi cùng đi.
-Không, chắc chắn là không, bởi muốn đi cùng tao không chỉ dựa vào tùy hứng được, thế nhé, tao đang bận lắm.
Tính tao ít khi sử dụng điện thoại trong khi ăn uống hay đang tập trung làm một việc gì đó, nên việc trả lời chậm trễ cũng là bình thường. Vào ngày thường nếu có đi chơi về muộn, tao luôn chủ động gọi báo bố mẹ trước, nếu không về cũng báo, nên ít khi tao nhận cuộc gọi nào từ bố mẹ khi tao đang đi chơi cả. Nghe tao nói chuyện với NL rất cương nghị, lại dứt khoát mà T cứ nghĩ là tao đang chuyện với 1 thằng nào đó, cái cách xưng hô và kiểu ngôn từ đã cứu tao một pha chữa cháy thật gọn gàng. T hỏi:
-Bảo sao nay về sớm, anh có hẹn với bạn đúng không?
-Cuộc hẹn gấp này anh cũng không muốn tham gia cho lắm, ngày hôm nay anh chỉ đi với em thôi, nãy nghĩ em uống rượu sẽ mệt nên anh muốn em về nghỉ sớm, sáng còn dậy đi giữ chỗ cho anh.
-Em làm phiền anh rồi à, khổ, thế giờ anh qua chỗ bạn đi không họ lại đợi.
-Anh có đi đâu mà đợi với chờ, em cũng biết anh rất hạn chế nhậu nhẹt giữa tuần mà, cả cũng có uống được đâu, giờ mà uống với "bọn nó" thì nằm luôn, mai nghỉ, em có muốn thế không? (Tao nói "bọn nó" không phải để ẩn dụ đi tên của NL, mà là để nhấn mạnh với T rằng nếu tao đi thì "bọn nó" kia đang rất hung hãn, sẽ đo ván tao sau những cốc bia muộn màng)
-Đương nhiên là không rồi? Nghe vẻ bạn anh gọi từ tối lúc đang đi ăn à, khiếp, ngồi đến tận bây giờ chắc say hết cả rồi chứ uống gì nữa, anh cũng không nghe máy báo anh em một câu, để họ chờ rồi lại bị trách.
-Zời, trách móc gì được mấy cái cuộc vui bàn nhậu, hư người, anh không thích dùng điện thoại khi đang đi ăn uống, phiền hà lắm.
-Bảo sao mấy lần em nhắn tin, đợi mãi mới trả lời, thế nhỡ có chuyện gì quan trọng thì sao?
-Thì đã gọi điện rồi chứ sao phải nhắn tin, anh chỉ có 1 cái đầu và hai cái tay thôi, cùng lúc xử lý 2 việc nó hay bị nhầm lẫn.
-Òw, anh lạ thật mà, vậy ngồi lúc nữa xong anh về nghỉ nhé.
Tao thừa biết giọng T chùn xuống vì bị mất hứng, T không rủ tao đi chơi thêm bởi tính tình "goodboy" tao vừa thể hiện, nhưng còn lâu tao mới về nhé, tao chỉ sắp xếp để mọi việc hợp lý thôi. Tao nói thẳng:
-Ê, vừa rồi em về nhà chỉ để cất đồ, thay vì em có thể đi một đôi dép thoải mái thì em chọn một đôi giầy, túi xách em cũng mang theo kìa, với cả chỗ này cũng không phải là điểm dừng cuối cùng mà em muốn, anh làm em mất hứng à, em không biết anh từ chối bạn để tiếp tục ngồi đây với em à mà còn bảo anh về? Không nhớ, không bàn lùi, cho anh 1 gợi ý của em bây giờ đi, nãy có nói là đi chơi đâu ấy nhỉ?
Mắt T sáng lên, mỉm cười lại, không hề nhắc đến việc tao sẽ đi về nữa, T đáp:
-Em cũng không biết đi đâu, định mời anh đi bar mà em biết mỗi 1 chỗ, đang nhớ xem nó nằm ở chỗ nào.
-Ý kiến không tồi, biết 1 chỗ mà lại không nhớ nó nằm ở đâu, em đáng yêu thế.
-Không phải, bạn em đưa đi có lần, nó nằm ở cạnh bờ sông, đơi tí em search.
-Vậy chắc Lighthouse rồi, hay Eden?
-Đúng, Lai-hau anh ạ, anh biết chỗ đấy à? Chỗ đấy được không anh?
Nghĩ bụng, địt mẹ lại bar với bốn, không phải quản đường xá xa xôi hay tiền nong gì, vì mấy cái bar tây đấy giá cũng khá rẻ thôi, bar sàn thì tao đi nhiều rồi, ngay từ lúc còn chưa học ĐH, mỗi lần về chơi thi thoảng ông H lại lôi tao đi chơi cùng khắp các chốn nightlife nên tao chả lạ lẫm, mà là dạo gần đây tần suất đi hơi dày đặc, nó bị nhàm cái tai, cả giờ cũng muộn, đến đó phải mất cả tiếng đồng hồ, tao đề nghị sẽ đưa T đi đổi gió ở 2 bar khác trong phố. Gật đầu đồng ý mà không hỏi thêm câu nào, đấy, khẳng định là T thấy tao rất an toàn mà, trong đầu tao đã định vị sẵn phố Hàng Thùng mà đi đến FM, chơi xong ở FM thì về LongPlay ở Bảo Khánh, chỗ này như chỗ dạt vòm muộn của mấy thằng tây lông, đến lúc nào cũng được đón tiếp. Chưa đầy 3 phút để tao nhớ lại đường, ngồi thêm lúc nữa đến gần 11h, tao rủ T đi luôn, hai đứa lên xe bỏ lại tiếng chổi quét đường xào xạc trong con ngõ nhỏ…
Thời bấy giờ đi bar nghe nhạc cũng không phải là việc bị cấm đoán hay quá điều tiếng gì cả, chỉ đơn giản là đi chơi thôi, thích thì rủ nhau cái là đi cho vui, mua lấy cái không khí, còn đồ uống cứ uống vậy, chẳng biết đang uống cái gì vào người đâu, tao toàn gọi bia uống cho lành, tao lại thích chui vào mấy cái bar tây trên phố, cơ bản cũng chỉ có 2 kiểu bar, 1 là chơi vinahouse căng con cặc nguyên 1 đêm có mấy ông bộ đội già, lính tráng, người trong giới cầm kỳ thi hoạ đến từ ao hồ thường hay lui tới những chỗ này nên tao không khoái lắm, tao thích đi mấy chỗ dành cho giới trẻ hơn, chơi edm sôi động mà không bị nhàm, lúc đấy phong trào edm còn chưa được đón nhận nhiều nên không đa dạng lắm, toàn chơi dance, hiphop, electro house hoặc techno house, mãi sau này mới rộ lên dubstep cả trap…bar sàn lúc đó cũng không cầu kỳ đẹp đẽ như sau này, tuy nhiên thế cũng là vui rồi. Mà vui thật chứ đéo đùa, T đi bên tao lúc nào cũng kè kè bám sát, có uống chút bia, đủ để dìu dắt sự tỉnh táo đi ngủ trước, không dùng được nhiều nên cạn khoảng gần 3 chai là T liêu xiêu rồi, tao thì nhỉnh hơn được hơn 6 chai cho cả 2 bar, chẳng qua giữ chừng mực thì tao không uống thêm nữa thôi, lúc đấy cả hai đều ngấm men, trở nên hưng phấn, đéo biết có phải trap hay không mà T nghả nghiêng vào tao liên tục, tao phải nâng đỡ bằng đôi tay lịch thiệp mà thấy ngại quá, đéo có cái nhà nghỉ nào để chui vào cho đỡ ngại, đéo nghĩ nhiều, tao phải tìm cái nhà nghỉ mà trốn vào đấy thôi, tầm đêm muộn, đi với gái đang ngất ngưởng thế này thì làm gì còn lựa chọn nào khác, trap hay không tính sau. Nghĩ là làm, tao lôi T ra khỏi LongPlay, gần LongPlay có pub Polite toàn dân gay lui tới, thấy tao đi với T nên mấy con zời đứng ngoài cửa kia nhìn chằm chằm, nhanh như cơn gió, tao đưa T ra khỏi nơi thị phi trong lòng phố thị, ngồi phía sau mà T chỉ gục đầu vào vai tao nói lí nhí mấy câu chẳng rõ lời, tao còn bận nghĩ bãi đáp đêm nay nên cũng đâu có để ý, giờ không lẽ lại về Mai Villa ĐVN? Không được, nơi đó là dành cho NL rồi, mà đang lái xe, lại không biết quanh khu Chùa Láng có cái Mai Villa nào không, tao rẽ luôn vào đường ven hồ Quan Hệ (hồ chỗ bệnh viện Nhi & Phụ sản) cho kín đáo, ngủ tạm thôi, đâu nhất thiết cứ phải y án cái tên của 1 nhà nghỉ, không cần hỏi ý kiến T, tao tự chọn được cái hotel to và sạch nhất trong một con nghách, tao vẫn không mang cmt luôn, bà cô trông nhà nghỉ thấy T đang xiêu vẹo vậy cho bọn tao nhận phòng với điều kiện để ở đó 300k, thừa thiếu tính sau, đơn giản, xong cái việc lặt vặt, tao ôm lấy T để dìu lên phòng lo việc lớn, dĩ nhiên không cần tao yêu cầu, bà cô nhà nghỉ cho tao luôn cái phòng đơn, chứ tao không có đòi, đây là duyên số nó sắp đặt rồi. T tỏ vẻ ái ngại mà bám theo tao, chứ lúa đã được tuốt, giờ chỉ đợi nấu thành cơm thôi, có vướng cũng làm được gì đâu...tao còn chưa thèm nhắc đến việc T mới là người khơi mào cuộc chơi cơ mà, còn vai trò của tao chỉ là xếp củi rồi châm lửa thôi, có làm gì cũng vô tội…
Trên chiếc giường lớn trải ga trắng muốt, một cuốn tiểu thuyết mang tựa đề "Đứng trong Bóng tối - Shannon McKenna) ai đó chợt để quên khi vừa mới chỉ lật qua tờ bìa, rồi vội vàng quay đi, chưa đọc hết trang Lời mở đầu, mang số thứ tự 01…
Tiếp chuyện tình đi nào ku
 
[Thu tàn trong đôi mắt]
Trong màn hình chiếc điện thoại, những dòng tin nhắn trách móc hiện lên, không mong chờ lời giải thích, hàng tin dài được gửi đến như đang cố chứng minh một câu chuyện chưa kể đã rơi vào bế tắc…
Dìu T lên phòng, tao đặt T nằm xuống chiếc giường lớn trắng muốt, trong phòng lúc này tao chỉ để ánh đèn mờ vừa đủ nhìn, đã hơn 2h sáng rồi, loay hoay trong cơn mệt mỏi vì ngủ lệch giấc, tao lục đục lấy trong ngăn tủ bảo ôn ra một chai khoáng lạnh, ngồi kế bên T xem thể trạng T ra sao, cảm giác như có người ngồi gần, T mở mắt, đôi mắt này đang trao cho tao một luồng ý niệm thật đẹp, không hờn lên chút thắc mắc nào, tao đỡ T ngồi dậy:
-Em mệt rồi, uống chút nước khoáng đi cho tan bia.
-Em ổn, nay vui quá, mà ở đây gần nhà em đúng không, nãy em thấy đường quen lắm.
-Đúng, anh tính đưa em về nhà, chỉ là...anh không hỏi ý kiến em, anh cũng muốn nghỉ ở đây thôi. Em có phiền không? Tao không biện minh rằng bất cứ lý do gì khiến tao đưa T vào nhà nghỉ cả, tao nói thẳng luôn tao muốn như vậy.
-Không sao đâu anh ạ, giờ về nhà em mới phiền, nay em làm khổ anh rồi, anh vui không?
-Có ai khổ mà thấy vui đâu, anh chỉ thấy vui thôi, không khổ.
Nhấp một ngụm nước nhỏ, nhìn về bóng tối cuối góc phòng, T nói:
-Thú thật em không quen cảm giác ở nhà nghỉ, may có anh ở đây em đỡ sợ.
Tao nhích lại gần T hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt chưa thôi ngượng ngùng kia, tao nói:
-Vậy anh hết đáng sợ rồi à? Hay có điều gì khác làm em sợ hơn anh lúc này?
-Không anh, em phải đứng lên chút mới được, nãy ngồi sau ôm anh mà cứ bồng bềnh, may không buông tay ra.
-Anh trói em vào người rồi, có buông cũng không bay đi đâu được.
Vịn vai tao, T đứng dậy, loạng choạng đi vào phòng tắm. Chống hai tay ra sau, tao ngả người, thả lỏng cơ thể, chỉ có một thứ đang gồng lên, nặng trịch, tâm tư của tao lúc nào cũng vậy, khi còn đang lưu luyến một người, cũng không hẳn là yêu, mà lại trai đơn gái chiếc với 1 người khác trong nhà nghỉ thế này, ít nhiều tao vẫn không đành, mà cái bản ngã của tao nó lớn quá, đấu tranh tư tưởng là bình thường thôi, rồi những mối quan hệ ấy còn bị ảnh hưởng, thậm chí tổn thương đến những người tao trân trọng, như những dòng tin nhắn trách móc mà NL vừa gửi đến, NL đã mang đến cho tao cảm hứng, niềm vui, cả thoải mái. Khi dạo gần đây NL lại đang cố gắng muốn vẽ một vòng tròn xung quanh tao, nó là rào cản hoàn hảo để trói buộc, tao vẫy vùng, văng bỏ những thứ ấy đi, tao không phải là người dễ dàng bị ràng buộc vào những gì đang diễn ra trước mắt, tao chỉ bị lệ thuộc vào giấc mơ. Vậy nếu có ai mang đến cho tao một giấc mơ, chiều theo vòng xoáy mà đưa tao đến mộng mị, tao sẽ bị cuốn vào đó một cách tự nguyện, chinh phục tao không phải là đưa ra luật của một cuộc chơi, càng không phải dùng những sợi tơ hồng đẹp đẽ quấn quanh tâm thức tao để rồi siết chặt.
-Anh.
Tao giật mình bởi tiếng gọi của T:
-Ơi, tí thì anh ngủ gật.
-Anh có tắm gội thì vào đi, em xong rồi.
Tao đợi T tiến lại, rồi kéo T đứng trước mặt, nắm chặt lấy đôi bàn tay T.
-Anh chỉ muốn nhìn rõ xem có phải đang mơ hay không thôi.
Nói xong tao liền đứng dậy, đi tắm theo cái thói quen xấu của tao mà không bỏ được.
Không phải cái bài không mang quần áo hay thế nào, tao lại theo thói quen thả rông khi ngủ, nên quấn tạm chiếc khăn tắm ngang hông, T đang ngồi tựa lưng vào thành giường nghịch điện thoại, ngẩng mặt lên nhìn tao không biết nói gì, tao vội cất lời tỉnh bơ:
-Đây là thói quen của anh, anh cảm thấy thật vướng víu khi còn thứ gì đó bám trên người…
Tiến lại cái tủ đặt ở góc phòng, tao mở ra tìm thêm 1 cái chăn khác và nói:
-Nếu việc này có thể làm em ngại, anh sẽ đắp chăn này. Quay lại nhìn T đang bẽn lẽn, tao tiếp lời:
-Anh có thể nằm ở cuối giường được chứ? Dù sao cũng chưa có ai canh gác cho em ngủ đêm nay cả, anh cũng không chắc là còn có thứ gì trong căn phòng này nữa.
-Kệ anh, tùy, nằm đâu cũng được. T cười, rồi nằm vật ra giường, ơ còn nằm ngang luôn, không nằm dọc nữa.
Tao ngồi xuống, đợi tóc khô rồi mới nằm, T nằm bên cạnh, với với tay tao:
-Em còn chưa được bóc quà anh tặng.
-Để mai bóc nốt. Anh vừa tự bóc cho em 1 món rồi đấy, xem đi này. Tao bắt đầu thay đổi giọng điệu.
-Đùaaa, đừng trêu em thế.
Okay, tao chỉ đợi nói thế, lúc này T vẫn mặc nguyên bộ đồ đi chơi để nằm, tao quay sang, chống 1 khủyu tay xuống đệm, tay còn lại không ôm, mà tao vuốt dọc cánh tay của T bên phía tao, ghé mặt gần hơn xuống má T, đôi mắt mở to, nhìn thật rõ khuôn mặt tao đang áp lấy, vội đưa cánh tay lên giữ lấy vai tao, đến lúc này thì được ăn cả, ngã về không thôi chứ sao nữa, nghĩ vậy, tao không mong T phản kháng, nhìn T vẫn nằm im, tỏ vẻ thăm dò, tao nói:
-Để anh cho em xem nhé.
Mặt tao đã chạm đến tóc mai của T rồi, dụi mũi vào thái dương T, tao hít một hơi thật sâu đưa mùi hương đêm dịu nhẹ vương trên mái tóc mềm vào lồng ngực, khẽ thở vào tai T một dải mơ màng, Tao cảm thấy cơ thể T đang co rúm lại, bàn tay kia bóp nhẹ lấy vai tao, T không đẩy tao ra, tao tiếp tục làm theo cảm xúc, miệng tao ngậm đến vành tai T, tao vẫn thở vào đó âm thanh rít nhẹ mơn trớn làn da nhạy cảm đó, cả khuôn mặt tao đã áp sát mặt T, một cung bậc mới khiến T run nhẹ, ngửa mặt lên để lộ chiếc cổ nhỏ nhắn, lần theo đó tao gửi gắm một nụ hôn dài khắp xuống tận tới bả vai, cái áo tee còn nằm nguyên trên người T, tao muốn xé tan nó ra mà lần đầu không thể thô bạo như thế được, thấy T vẫn nằm im rút lên từng hơi nghẹn cứng như tiếng nấc, tao nhanh trí liền hô hấp nhân tạo giúp T dễ chịu hơn, nụ hôn với T khác quá, dường như là 1 cái sàn đấu để miệng và lưỡi tao thể hiện những đường quyền hoa mỹ. Lần mò, tao luồn tay xuống lưng nhấc nhẹ người T lên rồi tao nằm xuống dưới, tao muốn khơi dậy dục tính trong T và làm theo bản năng mách bảo, vuốt ve dọc tấm lưng, T không mặc áo lót khiến tay tao thêm thích thú, T đã chủ động hơn nhưng nghe còn gượng gạo lắm, liền giữ lấy đầu T, tao nắm chặt tóc, ghì đầu xuống mà miết đôi môi từ tai xuống cổ, cảm nhận được cái ướt át từ lưỡi tao quay tròn trên da thịt, T buông lỏng phần thân trên, phần dưới vẫn gồng lên cứng đờ trên hông tao. Nhanh như tia chớp, tao đẩy người T thẳng dậy, trượt hai cánh tay lên phía trên sau một lúc nằm vùng trong áo, chiếc áo yếu đuối kia chẳng có sức lực, lại không nhận được hỗ trợ từ T nên đã rời khỏi cơ thể T nhanh như cái cách tao vừa làm, vật người T xuống, tao điên cuồng vùi vào da thịt nõn nà của gái đôi mươi, tao dùng tới 3 phần công lực sức trai cường tráng cho T thấy rằng "giờ đã muộn, phải nằm im mà tận hưởng đi", ngực T không to lắm, nếu không nói là hơi lép, ấy vậy mà hai bầu vú vẫn tròn căng nổi rõ trên tấm thân gầy, với tao như thế là đủ, vì gu của tao là ngực nhỏ, phụ nữ ngực nhỏ khiến tao tò mò "không biết có thứ gì trong đó", lần này thoả chí tò mò, tao vần vò bầu vú, một bên bị miệng tao vờn đến cứng đờ đầu ti, dần dà lân la tao trượt miệng xuống đến rốn rồi, đưa bàn tay lên khuy quần để lột ra nốt, tuy khó khăn và mất thời gian hơn cởi áo nhiều, chẳng vì thế mà tao bỏ cuộc, tao vuốt ve chùm lông mu, ngón giữa luồn vào khe bướm, nơi cuối cùng đã ẩm ướt dịch nhầy trơn láng, bướm T khít quá, tao lại thấy tò mò rồi, vừa kịp đưa miệng xuống bụng dưới thì T giữ tay tao lại, sự phản kháng đầu tiên, tao nắm lấy bàn tay của T, tiếp tục kích thích với 1 vết hickey trên mặt bụng phẳng lỳ, T khẽ nhỏm dậy và nói:
-Anh.
Nhìn lên, tao bò dậy, mặt đối mặt nghe T nói, bàn tay tao đặt ra phía sau gáy T như muốn khẳng định "em đã là của anh"
-Em...em chưa làm chuyện này bao giờ.
Ồ, tao không nghĩ vậy, tao chỉ nghĩ rằng T ngại ngùng vì mọi việc đến quá nhanh thôi, nghĩa là T vẫn trinh nguyên, tao không quan trọng điều này cho lắm, phá trinh thì tao lại càng không ham hố, nó khá là khó chịu.
-Anh biết em vậy, nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ dừng lại.
Tao lại xạo lìn chứ mới chỉ sờ mó qua, thấy T ngại thôi chứ biết thế đéo nào được là lần đầu của T, tao lại mang số báo danh 01 nữa. Kinh nghiệm sơ cứu, hỗ trợ giảm đau và phục hồi tâm lý thì tao có, tuy nhiên bệnh nhân chữa sẵn sàng thì không nên cưỡng áp.
Nằm xuống bên cạnh T vẫn im lặng, ghé sát vào tai T thì thầm những lời tình của gió, bầu vú săn chắc của T cứ dính lấy tay tao, không cho rời.
-Mọi chuyện đều cần phải trải qua lần đầu em ạ, giờ nghỉ nhé, hôm nay em không cần đợi anh và giữ chỗ nữa đâu.
Kéo T nằm lên cánh tay, ôm T vào ngực, tao tiếp tục vuốt ve khắp cơ thể T, kích thích liên tục cho T quen với việc làm tình, nhen nhóm trong T đốm lửa mới được thắp lên… Nằm ôm nhau phải đến nửa tiếng, tao chưa ngủ, T cũng thế, tao biết, đêm nay như thế này kiểu gì chả thức đến sáng luôn, tuy cả 2 nằm ôm nhau mà bồi hồi rạo rực. Tao cũng suy nghĩ, nếu bây giờ tao đè T ra mà lấy vài giọt máu trinh, đồng nghĩa với việc tao ký vào tờ hợp đồng nguyên tắc với những điều khoản ràng buộc, chấp nhận một việc tao sẽ phải gắn bó với nó. Thà người dưng nước lã, thà bỏ tiền mua trinh thì lại khác. Tao học cùng T, tao coi T là mục tiêu đầu tiên, bản chất tao lại càng không phải kẻ badboy tệ bạc, ngược lại tao là một người có trách nhiệm, tao không thể phủi đít quay lưng phũ phàng sau một đêm thoả mãn…
Say sưa vì đêm vào thu đang còn buồn thênh thang. Say sưa vì em còn nghe từng tiếng ru ca. Say sưa vì giai điệu hay em đọng lại miên man. Chút thu tàn, mắt mơ màng, còn say…
Lặng lẽ trong đêm, bản tình ca bắt đầu ngân dài...
 
Sửa lần cuối:
[Tĩnh dạ]

Hồn thu đọng lại trong từng tiếng thở, ban mai mải chơi đang nhởn nhơ chạy đi tìm ánh mặt trời, chìm trong u mê, ánh mắt đăm chiêu dạo chơi về một viễn cảnh không xa, nơi có những điều mới lạ, lặng thinh, đang chờ được gọi tên…
Cũng chẳng biết mấy giờ rồi nữa, điện thoại đặt ngay bên đầu mà tao chẳng thèm với lấy, tao muốn giữ lấy phút giây này, mới hôm nào tao còn tìm đường tiếp cận, đây thôi, ngay lúc này, nó gần kề tao hơn bao giờ hết. T trở mình, tao nhìn xuống đôi mắt ấy chợt mở ra, sắc thái vẫn còn tỉnh lắm, như chưa từng có dấu vết cơn mơ nào bước qua, rướn đầu lên nhìn tao, T trao một nụ hôn say đắm, cả người T đã thức tỉnh, cuộn lấy tao để ve vãn da thịt, tao hiểu rằng T đang chủ động, T đã sẵn sàng rồi, tao nằm im xem T sẽ đi tới đâu, từng cử chỉ của người con gái chưa hết vụng về chuyện chăn gối, e ấp và luống cuống, rõ ràng T đang muốn làm tốt hơn, nằm hẳn lên người tao, T tiếp tục công cuộc khám phá tình dục, bỏ qua nỗi lo âu sợ hãi, vượt qua rào cản tâm lý, T mỗi lúc một tiến nhanh hơn với quyết định cùng tao đi xa hơn.
Ôm trọn cặp mông mẩy, tao bóp, tao nắn tới khi nghe thấy tiếng "nhóp nhép" của nước ở mép bướm, tao tìm được nước rồi, giờ đến lượt tao giúp T phá đê thôi, không để T bỡ ngỡ nữa, vật cả người T xuống đệm, đè trên người T tao thám hiểm đi khắp, từ vùng cao đến thung lũng, không bỏ sót nơi nào:
-Em sợ đau. T thều thào nói.
Tao biết lần đầu người con gái nào cũng mang nỗi sợ này, trong cơn đau vẫn sướng được nữa mà, trấn an T, tao nói:
-Khá đau đấy, nhưng chỉ vài giây thôi, anh sẽ nhẹ nhàng, thả lỏng người ra nhé, đừng gồng mình. Vừa nói, tao vừa miết cái khe bướm cho nước ướt dọc, day vào vị trí hột đậu đang ngủ, T rên lên, tiếng rên này là đang sướng chứ không đau nên tao tiếp tục làm vậy mỗi lúc một nhanh, không mạnh, 2 đầu ti T được mút tới tê dại, người T mềm nhũn. Tao chồm dậy xuống phía háng T, giữ lấy đôi chân đang dạng bằng 1 cánh tay.
-Em hãy cứ thả lỏng như thế này nhé, yên tâm, anh sẽ cẩn thận. Tao nói.
Tao muốn nhìn thật rõ bên trong 2 mép bướm khít rịt kia là cái gì, ngón tay tao vạch nhúm lông rậm phủ trên đó, khít thật, cái lỗ âm đạo bé tí xíu, mà đèn hơi tối nên chẳng tỏ rõ màng trinh, tao mới chọc ngón tay vào thật từ từ, tao cảm nhận thấy một vòng tròn nhỏ mỏng manh ôm quanh ngón tay trỏ, thật nhẹ nhàng, tao phải massage cho nó giãn ra. Hai tay T bóp chặt lấy đùi, run lên khe khẽ, có tiếng kêu tỏ vẻ khó chịu. Móc thêm chút dịch nhờn trong vắt từ âm đạo T ra, tao bôi lên thằng em một chút rồi dí nó lại cửa lỗ, day lên day xuống:
-Anh làm nhé. Tao báo cho T biết. Nhìn tao; T gật đầu.
Địt gái còn trinh đúng là một thử thách, bỏ qua tâm lý, tao đang nói đến hành động, tao phải thêm chút cố gắng giúp đỡ thằng em cứng đầu kia chui vào trong được tí thì lại bị vướng lại trước vòng cơ còn thắt chặt, thò ra thụt vào cho đủ trơn tru, rào cản bên ngoài cũng đã giãn, tao chọc mạnh, nói là mạnh chứ thật ra chỉ để đủ để đẩy ngập thân thằng em vào trong, T ngửa cổ kêu lên, tao liền vươn người, giữ lấy 2 cánh tay T, ép xuống đệm, tao hôn phần thân trên, đong đầy hương sắc gái trinh vào miệng cho T bớt cảm giác đau kia đi rồi rút ra thật từ từ, đâm vào dứt khoát, tần suất tăng dần lúc T rên và chậm lại khi T kêu, bướm T đẫm nước lắm rồi, âm đạo cũng đón nhận sự xuất hiện của thằng em và mở lòn.g cho nó thám hiểm trong đó, bướm trinh nó cũng khác thật, rút thằng em ra mà cứ như bị nút lại. Tao nhìn xuống bên dưới chỗ thằng em đang đánh trận, khắp thân nó toàn là máu, thứ màu nhờ nhờ không đỏ hẳn, biết quân địch đã bị phá tan hàng phòng ngự nên thằng em tao lại càng tỏ ra say máu. Đôi mắt T nhẹ khép, miệng há ra cam chịu vì cơn đau chưa qua, sung sướng đã vội đến, dồn dập cứ như vậy, mà đâu có thoát được, ranh giới mong manh giữa đau đớn tổn thương và cơn say đê mê tình ái vào lúc này chẳng thể cảm nhận, T đang hoà lấy tao, tan chảy cùng hơi ấm ru êm mà T chưa từng trải nghiệm. Tao đưa tay vuốt má T đang bật khóc lúc nào chẳng hay, giọt nước mắt ấy vừa lăn qua đọng lại trên tay tao, chỉ còn chút nhạt nhoà trên mi, tao không biết vì điều gì, T khóc vì đã trao đi thanh xuân, hay dấu vết tình yêu đã khắc sâu lên hình bóng thơ ngây ngày hôm qua. Tao dừng lại không dập thêm nữa, hôn lên đôi môi mềm, ôm trọn đôi vai gầy, tao vỗ về những xúc cảm đang trào dâng trong T:
-Cảm ơn em đã ở lại.
-...
-Anh biết để làm việc này, em suy nghĩ rất nhiều, em đã trải qua những gì cần phải trải qua, anh không nghĩ đây là điều tồi tệ.
-...
-Mình nghỉ ngơi chút nhé?
-*gật gật*...
Tao chậm rãi rút thằng nhỏ ra, T nhăn mặt, có lẽ là vì ma sát chỗ màng trinh bị rách nên hơi xót, thằng em tao trông như vừa trải qua một trận đánh ác liệt, thân nó nhuốm đầy màu đỏ, nơi lỗ âm đạo của T chảy ra dòng dịch nhầy xuống qua hậu môn, nhỏ xuống đệm, tao sơ ý nên không kịp vuốt nó lại, làm phiền nhà nghỉ đi giặt rồi.
-Em đang cảm thấy hơi đau đúng không? Thư giãn nhé, đừng gồng, đừng co bóp phần thân dưới, hãy thả lỏng như ban nãy. Vừa nói, tao vừa vạch 2 mép bướm T ra và xoa nhẹ hạt đậu ẩn mình trong môi bé. Lúc này, T mới buông lỏng những bó cơ khắp người, từng nhịp thở sâu kìm nén lại lần đầu vụn vỡ…
Đứng dậy lấy chai nước, nhìn T nằm trên giường mà tao nghĩ vừa vui vừa thương.
-Anh đỡ em ngồi dậy nhé?
-Em tự dậy được. T nói, ấy vậy mà vẫn phải bám lấy cánh tay tao để ngồi.
-Hết đau rồi đúng không? Uống nước đi.
-Vẫn hơi xót anh ạ, anh lấy em ít giấy vệ sinh.
-Không nên dùng giấy vệ sinh nhé, kể cả giấy ăn, giấy đó không sạch sẽ gì đâu, lát em vào rửa nước là được.
-Vâng, mà mấy giờ rồi anh?
-Kệ đi, quên đi hết những bộn bề hôm nay, ngày mai đi, chúng mình đang say mà, em không cảm nhận thấy gì à?
-Khá là đau, cũng thích thích nữa, nó lẫn lộn lắm, em vừa muốn dừng, lại vừa muốn tiếp.
-Rồi em sẽ quen dần, sau không đau nữa đâu, anh chỉ sợ em nghiện làm tình.
Hai đứa cười với nhau rồi cùng đi vào phòng tắm, ở trong đó, xả làn nước ấm ra, đứng hôn nhau một lúc, rồi tao tắm cho T, lúc đầu T còn ngượng vì chưa quen trần truồng trước mặt 1 người đàn ông, tao cứ phải gỡ tay ra khỏi bộ ngực để hôn lên cái đầu ti màu hồng đậm e ấp trên khuôn ngực tròn, lúc đứng nhìn ngực T thật đẹp, vú kiểu này có vần chán chê cũng không lo bị chảy xệ, tao khen người T đẹp, T tỏ vẻ thích thú lắm.
Bế T về giường, đã gần 4h sáng rồi, tao cứ nghĩ vừa trải qua khoảng thời gian dài lắm, khoảnh khắc vừa qua, tuy không có cao trào, nhưng tao sẽ nhớ mãi bóng hình của tuổi trẻ trôi qua trong chốc lát…
Tâm trạng của T khá hơn rồi, không hề cảm thấy phân vân vì đã vượt rào cùng tao, ngược lại, T còn chia sẻ với tao lúc tao đưa chim vào âm đạo, nó rất đau, đau tới mức như bị xé da vậy, nhưng vẫn sướng hơn, rất khác lạ so với lúc T tắm và thủ dâm (việc này là tao gợi chuyện cho T tự khai). Và lần này với T, đó là tự nguyện, cũng không có lời nói nào dành cho việc khẳng định, hay bắt đầu một tình yêu cả…
Chiều hôm qua, hoàng hôn đến muộn lỡ hẹn với chân trời, bỏ quên sợi nắng vương trên một khoảng trời. Trong giấc mơ ngược lối tìm về, ánh trăng ngâm mình trên dòng sông Định mệnh, phiêu lãng cùng hơi sương đọng lại nơi màn đêm tĩnh mịch...
 
Sửa lần cuối:
[Người dưng tìm đến]


Vào một buổi chiều, trên con đường đầy bụi mờ giăng lối đã khô cằn, khúc quanh co gập ghềnh đầy sỏi đá đang ươm nỗi buồn chờ cơn mưa đến cho nở thành hoa, trông phía xa như có người đứng đợi những điều trọn vẹn trong vô thường…


Lặng thầm bên khung cửa sổ, ngắm nhìn ngày mới trôi qua dưới phố, tấm thân gầy gò của T là hình ảnh đầu tiên cho tao nhìn thấy đây vẫn là sự thật sau giấc ngủ ngắn ngủi đã chợt tỉnh vì tao quen giấc.

-T, em dậy sớm thế? Đứng ngắm gì đấy?

T tiến lại ngồi cạnh rồi ôm chầm lấy tao, khuôn mặt T nghe vẻ xanh xao lắm, mệt mỏi khiến đôi mắt T trùng xuống.

-Đêm qua em chưa ngủ chút nào đúng không? Tao hỏi T, thực sự tao khá áy náy khi lần đầu của T, đéo gì địt nhau xong là ôm dái đi ngủ, gái thì kệ, mà phải công nhận ủn ỉn xong ngủ ngon thật.

Dụi mái tóc vàng vào cổ tao, T gật đầu, hơi ấm từ đôi tay T quấn lấy vòng bụng khiến tao tự trách mình vô tâm quá, lẽ ra lúc đó tao không để cơn buồn ngủ hạ gục khi phút chót.

-Anh xin lỗi để em thức cả đêm, em nghĩ nhiều vậy mệt rồi, giờ vẫn sớm, em nghỉ chút đi, lát anh sẽ gọi.

-Thôi anh ạ, em chuẩn bị xong rồi, anh dậy đưa em về qua nhà chút nhé.

-Việc đó là chắc chắn rồi, hay anh đưa em về nhà rồi em nằm nghỉ nhé, nên như vậy.

-Vâng. T trả lời thật khẽ, giọng T trầm ngâm trên đôi môi, tao chẳng đành lòng.

Vội vàng dậy mặc đồ thật nhanh, tao còn không cả đánh răng, bỏ qua luôn cái thói quen bắt buộc mỗi sáng mỗi tối, tao chỉ muốn thật nhanh đưa T ra khỏi nơi này mà trở về vùng trời riêng để tạm quên đi giọt đắng vương trên tấm đệm trắng kia, T muốn được nghỉ ngơi ở nơi quen thuộc. Trả phòng, ra đường hoà vào nhịp sống chưa kịp hối hả, có T ngồi phía sau ôm mà tao như mọc thêm cánh, về đến phòng T, tao chỉ muốn nằm dài nghỉ học cho qua ngày, ở trong phòng T bình yên đến lạ, tao không muốn rời đi chút nào, nơi mà sau bao cơn mơ tao đã từng đi qua, mọi ký ức đó đều được tái hiện như từ ảo mộng de javu tao từng ghé thăm, để rồi mòn mỏi kiếm tìm trong thực tại… Nằm ôm T nghỉ được gần nửa tiếng hay 29 phút gì đó, tao đánh thức T dậy đi học. Sau hồi dụi mắt ngáp ngủ, T cũng dậy sửa soạn đồ, con gái con đứa đéo gì, chẳng ý tứ gì hết, đứng trước mặt tao mà thay đồ, trông cái dáng, không lẽ tao lại lao vào địt cho rụng trứng tiếp, đúng là, cái sự thèm địt mà đến giờ phải đi nó khó lòng đành tâm, mà khi nhìn thấy dáng đi của T khác mọi ngày, tao gạt bỏ ngay cái ý đồ đấy, hỏi một câu quan tâm, nghiêm túc:

-Em vẫn đau bướm à?

Đứng như trời trồng, T quay lại nhìn tao cau mày nhăn mặt:

-Ai hỏi cái gì ngất ngất, vô duyên, nghe nó thô bỉ.

Quả thật vừa xong mồm tao nhanh hơn não, ý là tao chỉ muốn hỏi thực sự thôi, ngờ đâu tao chưa kịp nghĩ ra từ nào đúng đắn thì mồm nó đã tuôn ra cái bướm rồi, mà có sao đâu, nói vậy cho quen dần.

-Anh thấy dáng em nó khác khác, muốn hỏi mà không hiểu sao mau miệng quá, cũng vì lo cho em cả thôi.

-Vẫn hơi đau khớp háng, tại anh ấy.

-Ờ thì anh biết mà, để từ giờ anh sẽ đưa đón em đi lại nhé, đến khi nào em hết đau, thì anh lại làm em đau tiếp, em thấy cái cớ của anh ổn không?

-Không, em sợ rồi.

Tao bật dậy khỏi tấm đệm như con cương thi, chạy đến ôm eo T, mặt ghì lên vai, tao thì thầm vào tai:

-Sợ anh qua đón hay sợ cái cách anh qua đón.

T ngoảnh đầu lại dụi má vào môi tao, hai tay T siết lấy tay tao buông lơi nơi bụng dưới:

-Không, em...sợ cả hai, nhưng điều khiến em sợ hơn cả là anh không qua nữa.

Lời nói này của T như mũi tên găm chặt điểm hồng tâm, chạm thấu tâm can của tao, tại sao chỉ là một câu nói thôi, nó đã chạm đến lòng trắc ẩn tồn tại trong tao, chính tao cũng sợ điều này, và giờ tao sợ nó hơn cả, nghĩ tới những gì đang vây quanh tao, nó âm ỉ dồn nén lại, từng giờ, từng ngày, mọi hình ảnh của N, NL, T, những việc tao đã làm với họ chẳng phải tao đã làm tổn thương đến họ sao, rồi còn ai sẽ như vậy nữa. Tao không biết mình tìm gì tao đang cần, tao không biết tao giữ lấy gì tao đang muốn, tao luôn tự nhủ chuyện tình ái vẫn là những chuyện bình thường của xã hội cơ mà, vậy mà tao-thằng thanh niên mới lớn chưa đủ cứng cỏi để chấp nhận việc phũ phàng là đào thải-thay thế, cái quy luật đó nó mới là yếu tố khiến tao chưa trưởng thành, mãi dở ông dở thằng, ấy vậy mà tao lại cứ mua dây buộc mình vào những chuyện khổ tâm, rồi từ nay tao phải đối xử ra sao với cả NL và T? Làm sao tao trung hoà được hai mối quan hệ mà tao tham lam không nỡ nuối tiếc…

Thấy tao im lặng một hồi lâu, T gỡ tay tao ra, lôi đi khi tâm trí tao còn rối bời dang dở…

-Đi thôi anh, lét gâuuu…

Cả ngày hôm đó, tao lặn ngụp ngược dòng về quãng thời gian từ trước khi tao gặp T, mệt đầu, tao lại thả trôi suy nghĩ về hiện tại, còn ngày mai, tao lang thang chẳng biết nơi nào sẽ thuộc về cả.

Chiều hôm đó, học xong, tao đưa T về, trên đường trở lại mái ấm, tao nhận được cuộc gọi từ ông anh H, nghĩ bụng ông anh tao hay thật, như ông Bụt bệnh hoạn hiện lên rồi trao cho tao 1 điếu cần:

-Về chưa? Đang đâu?

-Anh đang đâu? Khoảng 20p nữa em về đến nhà.

-Ờ, thế đi đi, tưởng về rồi thì qua công ty anh, thế lát về Cường E6 nhớ (quán bia ở Tam Trinh)

-Cê anh.

Con đường trở lại của tao cũng lắm nỗi quanh co, nơi nào cũng lấp ló bóng hình N và NL, tao trút hơi thở dài bay lên tận bầu khí quyển…

Dựng xe trước quán bia, tao nhìn vào bên trong đã thấy ông H đang ngồi chúc cụng rôm rả với cả phụ thân, có cả bố tao, vài ông chú công sở nữa, kiểu này gọi 2 thằng con đi để thoải mái uống bia rồi có người chở về chứ gì nữa, tao chả lạ. Đã thế tao banh to cổ họng mà uống luôn. Chả vướng.

Ông bố tao tuy trung tuổi, lại được cái tính thanh niên, lắm hôm ở quê, 3 bố con ngồi uống với nhau chết thôi, mẹ tao cứ nhăn nhó đi ra đi vào mà có làm gì được đâu.

Mấy ông chú kia thì khỏi nói, cũng không phải tấm gương sáng gì để tao noi theo cho lắm, thời gian biểu cái kiểu bòi gì mà 8h sáng đi làm, đến điểm danh xong xuống ngồi cà phê đến 12h đi ăn, ăn xong lại dắt díu nhau đi địt, địt ngang địt dọc 1 rưỡi về đợi giờ điểm danh rồi lại mất hút đến 8h sáng ngày tiếp theo. Hễ cứ gặp tao là lại xui dại trai Xây dựng phải tung hoành thế lọ thế chai, chán đéo cãi lại các chú nữa, tao dỗi mà ngồi ăn cho đầy cái bụng, tỏ ra ngoan ngoãn bao giờ cũng là kế sách hoàn hảo mà.

Ăn chưa đẫy cái mồm, ông H xin phép rủ tao đi chơi, các bố ở lại tự xử. Thế này lại tốt quá, đúng là chỉ có ông H hiểu ý tao. Vâng dạ ngọt bùi cho xong lời dặn dò, tao với ông H cúp đít chuồn thẳng.

-Mà giờ đi đâu anh?

-Về lấy xe đã.

-Mà đi đâu chứ?

-Thế mày có đi không?

-Có.

Đìn địt, nghĩ nó bực mà vẫn phải ậm ờ theo, anh lớn mà.

Tao đòi về nhà chuẩn bị. Tắm gội thay đồ xong xuống ngồi đợi hơn 10p, thấy con xe Captiva đỗ ngay đầu ngõ 6, ông H hạ cửa kính giục tao lên xe như đi cướp bank.

-Nay có kèo gì mà phải che nắng che mưa thế này anh?

-Gì đâu, rủ mày đi sinh nhật thằng bạn anh trong nhóm hôm trước.

-Thế mà cứ xồn xồn, hết qua công ty anh, xong đi uống bia, cuối cùng anh lại bảo 2 bác là đưa em đi chơi chứ gì?

-Ờ thì đi cho vui, cả mày cũng quen mà, ngại gì, có 2 chị mày cũng đi đấy.

-Em làm gì có 2 chị nào?

-Thôi đê, mà mày làm được gì với bà K chưa?

-Em suy nghĩ lại rồi, giờ vướng víu nhiều thứ linh tinh quá, chưa thấy có hứng thú gì.

-Tưởng thế nào, hay liếm tạm bạn anh cho vừa sức?

-Cũng không luôn.

-Chẹp chẹp. Cái *chẹp* ẩn chứa đầy vẻ kích bác của ông H. Tao lạ gì.

Mà phải nói lại về cái điểm giống nhau giữa ông H và NL, chuyên lôi tao ra để đổi lấy sự đảm bảo khi xin phép phụ huynh đi chơi, cứ coi tao là tấm bia rất an toàn vậy. Lần này cũng thế, mắt tao thì ríu lại cả rồi, cái nỗi ăn chơi nó cứ khơi dậy niềm ham vui dẫn lối tao đi trong mù quáng.

-Sao hôm nọ gặp chị M mày, mà mày không liếm đi?

-Hôm đấy em đi với bồ chứ, đau.

-Thôi thế cũng được, tưởng mày phế vật thì mới chán.

-Anh nghe vẻ quan tâm tới bạn anh nhỉ?

-Liên quan gì đến anh mà quan chả tâm, lồn nó chứ của anh đâu mà giữ.

-Thế để tối nay em liếm.

-Điên, ai chở anh về?

Đấy, vài câu nói là lòi ngay ra cái đuôi mà, tao đoán có sai tí đéo nào đâu, lôi tao đi cho phụ huynh yên tâm, lỡ có say còn có tao đưa về, nhất tiễn song điêu.

Phi thẳng lên Long Đình Quán Sứ, tao đi theo ông H với bộ mặt hộ tống, ngoài bà M với bà D ra tao không nói chuyện với ai nhiều, cũng vì cái thời điểm này mà tao cảm thấy bị bó buộc đến nỗi nghẹt thở, bởi tao còn phải inbox checkin cho cả NL lẫn T. Địt mẹ, nghĩ nó cám cảnh…lại cũng từ cái sự cám cảnh này, tao lại càng bị bủa vây trong những mối tình khó thoát...

Như một ác quỷ mang sau lưng đôi cánh, mỗi cánh một vẻ, giống nhau ở chỗ đôi cánh này chẳng thể bay, cánh tả muốn vùng vẫy non cao, cánh hữu lại tung hoành biển lớn. Giấu mình trong rừng sâu ngắm nhìn trăng lên cùng muôn vàn vì sao, chợt mây đen kéo đến cản đường mỗi khi thân quỷ muốn thoát ra khỏi nơi giam cầm...
 
Sửa lần cuối:
Tiếp nhé bác ơi, vẫn nhiều người hóng lắm chắc tàu ngầm hết rồi
Thời gian tới có lẽ tôi cào phím hơi chậm, phần vì công việc hiện tại đang rối ren, phần vì hệ thống nhân vật trong chuyện của tôi thời điểm đó bắt đầu xuất hiện nhiều và phức tạp :tire: tránh viết tràn lan nên tôi cố gắng trích lược và sắp sếp các chi tiết chính để tránh xung đột cũng mất thời gian lắm. Muốn xem chi tiết thật thì tôi chụp ảnh màn hình tin nhắn cho xem chuyện lúc đó nó lằng nhằng thế nào :dribble:. Cảm ơn anh em đã theo dõi và vodka :vozvn (49):
 
[Không lá, chẳng hoa]


Tấm màn thiên kiều đã dần khép lại, ánh đèn màu nhạt đi khi cuộc vui chớm tàn. Những câu chuyện ẩn giấu, ly tâm tư chưa thành lời thoại chợt tan vào suy nghĩ thấm hơi men đổ tràn lên trang kịch bản chưa diễn...


Tao như con rối vô thức làm việc đã được giật dây sẵn; ông H uống hơi nhiều, cảm thấy không an toàn nên ngậm ngùi để tao vần vô-lăng mà ngồi gật gù huyên thuyên đủ thứ chuyện, rượu vào lời ra, nói đến lắm, rồi than vãn chán trường, tao cũng chả hiểu ông H chán cái gì, cuộc sống cho ông ấy đủ đầy mọi thứ, tuy không cao sang nhưng vượt trên cả cơ bản. Ấy vậy mới thấy, nỗi buồn không mang một khuôn mặt nào cả.


Giữ một bụng chuyện linh tinh về nhà ôm gối ngủ, tao mệt quá, đêm hôm trước chinh chiến, mất ngủ, sáng đi học, đéo được ngủ, hội nhóm ông H lại hành tao vào cuối ngày, thực sự mệt đéo tả. Lúc tối, chả ăn được cái lìn gì, giờ lại lôi mấy miếng chuyện cũ ra mà nhai lại, tao nhớ T quá đi mất, đêm nay mà có T nằm cạnh thì tao làm bữa ra trò. Nếu buộc phải so sánh giữa NL và T, thì rõ ràng tao đang nghiêng về T hơn, bởi giữa tao và NL còn một bức tường nào đó khiến tao và NL còn chưa dám vượt qua, có lẽ cái bóng tình bạn nó đã quá lớn rồi.

Sáng tao dậy cùng lúc với bố tao luôn, thấy ông cứ lục đục quanh nhà, tao cũng không nằm thêm được, tao thức giấc chuẩn bị sớm hơn mọi ngày, ông cũng thắc mắc lắm mới hỏi câu cho thấy sự xuất hiện:

-Không ngủ nữa đi?

-Từ giờ con sẽ dậy vào lúc này, bố lại đi công tác à?

-Cuối tuần bố về.

-Tính ra thì con ở cùng bố mới được khoảng nửa năm.

-Sau này mày đi làm đi rồi mày biết cái nghiệp nó là như nào.

-Cuối tuần đợi con về quê cùng nhé, chiều thứ 7.

-Thế mày tự đi mà về, tối thứ 6 bố đi qua nhà rồi ở nhà luôn chứ không về HN.

-Vâng, bố để chìa khoá xe con mượn nhé, thứ 7 con về, sáng thứ 2 đi cùng bố.

Cầm trên tay mấy đồng tiền cấp dưỡng với cái chìa khoá xe, cơn sóng vắng lặng tràn vào trong căn nhà hiu quạnh khi tiếng đóng cửa lạnh lùng vang lên phía sau lưng bố. Hơn 1 năm học ở đây, 2 bố con tao chạm mặt nhau được nửa năm, nhiều lúc tao còn không muốn mở cánh cửa nhà để bước vào mỗi chiều đi học về, tao thường ôm nỗi cô đơn luôn trực chờ đợi tao vùi mình đến quen thuộc. Đây là viễn cảnh mà tao chưa từng nghĩ tới khi mới về HN, không có sự gần gũi ân cần của gia đình bên cạnh, mọi thứ với tao nó trở nên vô nghĩa, tao mải mê đi tìm niềm vui thi vị khác, những niềm vui đến từ xã hội, tình yêu và cả những rắc rối do tao cố tình tạo ra mong nhận lại chút trải nghiệm điên loạn.

Với tao bây giờ, tao vẫn không thể tự trả lời cho bản thân rằng tao đang làm cái gì cho cuộc sống đời tư của mình, cứ chìm nổi trong đó mà không tìm lối thoát ra. Những ngày sau đó, tao thực hiện kế hoạch đã lên sẵn lịch trình, một ngày của tao bắt đầu bằng việc đón T, đi học, vui tay thì nhắn tin trả lời chuyện trò với NL, dành sự quan tâm cho T nhưng tao hạn chế hơn về chuyện tình cảm, có đi ăn uống rồi đi chơi tối cùng nhau xong tao cũng tính đường về, không gạ gẫm quá đà rồi ngủ lại cùng nhau, khá là tiếc nuối, tao vẫn phải nghĩ ra mọi lý do để vẽ lên cái vỏ bọc mong manh kia, miễn sao duy trì được chừng mực với cả NL lẫn T, kiểu như lúc nào tao cũng cầm chiếc ô trên tay, sáng che nắng, chiều che mưa, mà chiếc ô này không thể che nổi cái bóng của nó trên từng bước chân tao đi…

Rồi cũng đến thứ 7, cuộc gọi của NL là luật bất thành văn, tao chỉ có 2 lựa chọn, 1 là về quê, 2 ở lại, về hay ở đều không phải lý do để tao có thể từ chối gặp NL. Trưa thứ 7 học xong, tao đưa T đi ăn rồi cũng về, vừa muốn xa mặt, vừa muốn nghỉ ngơi chuẩn bị để chiều về quê, vừa bò lên giường tính ngả lưng thì nhận được inbox của T:

"Nếu phải chọn, thì em sẽ chọn ở gần anh mỗi ngày, đừng cười, thật đấy"

Tao nghẹn ngào không biết trả lời ra sao, định bụng không nhắn lại, lại lỡ bấm đã xem rồi, chẳng lẽ…:

"Câu hỏi đó của anh chỉ mang tính mộng tưởng thôi, anh đính chính lại là có thể nó không bao gồm ngày chủ nhật nhé, em chuẩn bị đi làm chưa?"

"Em xin nghỉ từ sau hôm sinh nhật rồi, em muốn tập trung học và dành thời gian riêng"

Rồi, mọi chuyện diễn ra căng thẳng hơn rồi, tao hiểu là T đã xin nghỉ làm, để có thời gian dành cho tao buổi tối, hay bất kỳ lúc nào cũng được, còn tao thì không thể ngày nào cũng lý do lý trấu để lỡ hẹn ngang qua với T cả. Tao liền gọi cho T:

-Em đây.

-Em ở nhà chứ?

-Vâng.

-20phút nữa anh tới nơi, chuẩn bị xong lúc nào thì ra đầu ngõ đợi anh nhé, anh đi ô tô, không vào được.

-Thôi anh nghỉ đi lát còn về, thứ 2 gặp cũng được mà.

-Anh đang chuẩn bị qua rồi.

-Vầng.

Còn chưa kịp ngửi mùi cái gối vừa mới giặt thơm tho đã phải khoác lên người bộ quần áo, mang theo cái balô to đùng, tao sẽ qua chơi với T rồi chiều về quê luôn còn hơn nằm nhà nhắn tin đưa đẩy. Qua tới nơi, đã Thấy T đứng cạnh cái cột địa chỉ, tay mân mê điện thoại mà nhìn từng cái ô tô đi qua, vẻ mặt ngóng chờ tao lắm rồi, tao nhìn thấy T mà cũng như nhìn thấy tia sáng cuối đường hầm vậy, mở cửa xe, T bước lên với nụ cười rạng rỡ:

-Đợi anh lâu chưa?

-Em cũng không biết, cứ đứng đấy 1 lúc rồi.

-Trả lời ngớ ngẩn.

-Anh không về nữa à? Hỏi câu này mà sắc mặt T hớn hở lắm.

-Nói thật là anh vẫn về, qua chơi với em lúc thôi, nghĩ đến ngày mai mà nhớ anh thế à?

-Thì có biết làm gì đâu, anh đưa em đi đâu đấy?

-Về quê anh, anh vừa nghĩ ra đây là 1 ý hay.

-Thật? Cũng được, em đỡ phải nghĩ ngày mai ra sao.

Tao cố đi lòng vòng để tìm quán cà phê nào đó, chứ thật ra tao muốn đáp vào nhà nghỉ lắm rồi. Biết T chỉ nói đùa, tao với sang nắm lấy tay T đang đặt ngay ngắn trên đùi:

-Một ngày nào đó thuận tiện, anh đưa em về quê anh nhé.

-Chứ không phải bây giờ à, mà một ngày của anh là ngày nào?

-Ngày em cảm thấy thoải mái, không phải là ngày ngẫu hứng hay tiện thể như hôm nay.

-Ok, hứa chưa?

-Đâu có cần phải hứa với cái việc mà anh muốn làm.

-Vậy giờ đưa em đi đâu?

-Để xem tâm trạng của em thế nào đã.

-Kiếm chỗ nào thoáng mát ngồi đi anh.

-Anh định vào chỗ nào kín đáo mà có điều hoà.

-Không nhé, không phải bây giờ.

-Em đang nghĩ gì đấy mà không phải bây giờ, anh định vào Highland ngồi cho mát.

-Tùy anh.

Tao nắng cực lắm rồi mà phải bắt thằng đệ câm nín, dừng chân tại 1 quán cà phê trên đường Huỳnh Thúc Kháng, hai đứa ngồi nói chuyện, nhìn sâu trong đôi mắt T tao thấy những ý nghĩ chưa được mở lời, ráng chờ đợi tao khơi gợi một câu chuyện mới, dĩ nhiên, tao không đề cập đến việc sẽ, hay nên bắt đầu 1 cuộc tình, cả hai đều giữ cho mình một nỗi niềm riêng, cứ an phận vậy, chia sẻ cho nhau những câu hỏi, những bí mật và giấc mơ đến cuối chiều...

Tao kéo T lại hôn nhau vài hơi trước khi T bước xuống xe, coi như niềm an ủi dành cho ngày chủ nhật. Quay đi đón NL để về cũng đã gần 5h30 chiều, hẹn nó ra ngã 4 Nguyễn Chí Thanh, tao thấy nó từ xa, cũng điệu bộ trông ngóng, cũng ngồi bên ghế phụ cạnh tao, nó lên xe như muốn ôm chầm lấy tao để ngấu nghiến:

-Nay bố đi đâu mà lại tự lái xe về?

-Bố mày hay bố tao, bố mày đang lái xe đưa mày về đây, mày muốn hỏi ai thì hỏi cho rõ.

-Bố mày thì khác gì bố tao, bắt bẻ vớ vẩn, à mà tuần trước không về, bố tao gọi hỏi mày đấy, bảo tuần này về qua ăn cơm, anh D (anh trai NL) cũng bảo gọi mày về uống rượu, sợ không?

-Sợ gì, nay tao phải ở nhà, tối mày muốn đi với tao thì nói luôn đi còn dưỡn dẹo. Đến mày tao còn dám ăn thì sợ gì ông D.

-Thằng điên, nghiêm túc đấy, chiều mai nhé, tao đặt cơm cho mày rồi.

-Ai cho mày cứ tự quyết định thay tao thế? Mai tao bận lắm.

-Mày ở nhà chỉ ngủ, chứ làm gì, không để tao về mày.

-Thôi, mai tao qua, mà mày ngu, hẹn cơm tối ăn xong thì còn đi đâu được nữa.

-Ờ nhỉ, mà chỉ có tối mới đông đủ được, hay sáng mai đón tao đi chơi, chiều về tao luôn? Nó vừa nói, vừa vươn tay sang sờ chim tao mới thoả mãn cái bộ mặt dâm dê của nó.

Nó có thể sờ chim tao bất cứ khi nào có thể, lắm hôm đi đường đêm, không ngại ngần gì nó thọc hẳn tay vào quần để sờ, tao cũng mặc kệ, sướng mà. Càng ngày tao lại càng không ngờ tao có con bạn như vậy.

-Mà mấy hôm nay bận gì đấy?

-Bận gì đâu.

-Thế sao nhắn tin mãi mới trả lời, bao lần rồi, mày không thay đổi được cái tính đấy à, ít nhất là với tao. Như hồi cấp 3 ấy, nhớ không?

-Dỗi à, kệ mày, giờ đâu phải lúc nào tao cũng kè kè cái điện thoại bên người. Xa thương, gần thường, gặp cuối tuần là được rồi.

Nghe tao nói vậy, nó bóp chặt lấy thằng cu chim của tao, nghiến răng nghiến lợi:

-À, mày có nhớ mày nói gặp tao bất cứ khi nào tao cần không? Xem cả tuần qua tao gọi mày bao lần rồi, giờ còn muốn xa thương, huh?

-Sợ mày ảnh hưởng, mỗi lần gặp mày tao chỉ muốn mày đè tao ra, mày có làm thế được hàng ngày thì gặp.

-Được, bây giờ cũng được.

-Mày ngồi im không tao trói mày lại nhét cốp bây giờ.

-Ê, hay tối nay đi, lát cho tao về qua nhà cất đồ, xong mày đưa tao về cùng, tối cho tao đi chơi, điii, năn nỉ…

-Ừ, mày nghĩ tao từ chối được à?

Cũng là 2 người phụ nữ, ngồi cùng 1 ghế, và tao 0 thừa nhận chính thống một ai cả.

Về tới nhà NL lúc gần 7h, lại gặp đúng bữa ăn, tao cũng chả ngại mà ngồi cùng luôn, dù sao cũng đang thèm cơm mẹ nó nấu, mọi người trong nhà NL coi tao như người thân trong gia đình, và giờ bà nội nó còn không nhớ cả cái tên "thằng nào ấy" của tao, tuy vậy tao vẫn rất trân quý mọi điều, muốn giữ gìn tình thâm giao hảo hữu. Càng nghĩ, tao lại thấy áy náy với NL nhiều hơn, tính nó ít khi bộc lộ, phải nói là nó lạc quan lắm nhưng đâu ai biết thâm tâm nó nghĩ gì. Sớm muộn tao cũng phải dừng lại trước khi mọi chuyện chỉ làm nó thêm tổn thương sâu sắc...Đợi nó tắm xong thì tao kịp uống được 5 tuần rượu, xin phép cả nhà, hẹn tối chủ nhật tao lại ké bữa cơm rồi cả 2 đứa kéo nhau về nhà tao, cách đó 6km nữa. Trên đoạn đường đi ấy, mặt nó hí hửng:

-Này V.

-Huh?

-Như kiểu đi lại nhà nội-nhà ngoại ấy nhỉ?

-Ừ thì, kể ra cũng gần, sau mày cũng kiếm anh nào ở gần gần như vậy cho tiện nhé.

-Ờ, giới thiệu cho tao anh nào ngu ngu dễ lừa như mày ấy thì được.

-Tao còn vé làm vợ cả đấy, lấy không?

-Khéo cho thì lấy, không thì thôi.

Điện thoại tao chợt rung lên, liếc mắt nhìn xuống đọc thấy sms từ *chị d... jmc* (tao có thói quen lưu số điện thoại bằng chữ thường):

"Tối rảnh không? Đi chơi đê em ơi"

Chắc NL cũng đọc được rồi, vì điện thoại tao để ngay chỗ phanh tay xe, mà kiểu nội dung chị-em rủ nhau đi chơi thế này là bình thường, chứ kiểu như tin nhắn của T với mấy dòng nội dung mùi mẫn thì thôi, nó sẽ bắt tao quay xe ngay lập tức. Lơ đi lái xe về đến nhà, NL chui tọt ngay vào bếp với mẹ tao, chả biết nói chuyện gì mà nghe thốt lên liên tục "Ối zời ơi, thế á…"

Lúc ngồi uống trà, ông anh trai tao nháy mắt:

-Thế nào đấy, đổi món à, anh thích con bé này bạn mày. (Ý muốn nói là N đâu? Hay tao đổi món rồi, anh thích con bé NL này).

-Anh thích nó hay thích em yêu nó, nếu vế thứ 2 thì anh thích đúng rồi đấy. Tao cười lớn vỗ đùi đôm đốp...

Tới lúc ngồi ăn cơm, ông anh trai tao còn quay sang hỏi tao với bản mặt thật ngây ngô:

-Ơ, lâu không thấy N về nhà chơi nhỉ V?

Tao liếc nhìn NL, mặt nó vô cảm như chưa nghe thấy gì, tao đoán nó đang cười thầm trong bụng, gì chứ với NL thì mấy chuyện lặt vặt không khiến nó phải suy nghĩ gì lâu qua 3 ngày cả.

Cơm xong, tao vơ lấy cái điện thoại để còn làm cái việc ngày nào tao cũng phải thực hiện "checkin" với T. NL thì ngay bên cạnh rồi, không biết cái góc tối này tao che giấu đến bao giờ nữa, muốn yêu nhau mà cứ lo nghĩ xa xôi thế này, phiền phức phết.

Dong xe đưa NL đi chơi, cái nhu cầu cuối tuần của nó lại trỗi dậy, bấm véo tay tao ra dấu hiệu đi nhà nghỉ, để biến tao thành nô lệ tình dục, tao mặc kệ, giờ đầu tao đang lộn xộn, không có hứng, đi ngồi cà phê trước đã. Buổi tối ở quê tao khí trời thích lắm, trong lành mát mẻ, NL ngồi bên cạnh áp má bờ vai, ôm lấy tay tao không chút ngại ngần, hương Marry me thoảng bay quanh hai người như từng thuộc về nhau, che lấp đi vở kịch với hai diễn viên đang cố diễn cho thật giống. NL bên tao rất lâu rồi, từ những ngày đầu mới biết yêu tới tận bây giờ, quãng đường đi qua ấy gần đây mới gập ghềnh khi vướng vào tình cảm, có một vòng vây cuốn đi hết tất cả khao khát đến với nhau, để lại cho ngày mai một con đường thật xa lạ.

-Ê, ngồi tí xong đi đi nhé V. NL ngẩng đầu lên thì thầm với tao.

-Đi đâu giờ? Tao lạnh lùng đáp lời.

-Không phải giả ngu giả ngơ.

-Mấy hôm nay tao đi tập lại, bị vỡ cơ, đau người lắm, dành tuần sau nhé. Tao lại vẽ ra cái lý do để từ chối.

-Thì mày nằm 1 chỗ, ai bắt làm gì đâu. Vỡ cơ tay cơ chân chứ có vỡ cơ chim đâu, hay là...đừng nói là mày tập cả chim nhé. Véo tao một cái rõ đau vào đùi, nó nhăn mặt cau có.

Giờ mà trả lời là không có hứng thì chẳng ra làm sao, thôi thì đi.

Tao phải mò đi cách khu nhà nó thêm cả chục km nữa để đến 1 cái nhà nghỉ quen thuộc mỗi lần về quê. Vào phòng, NL nhảy tót lên lưng tao như trêu ngươi vì nãy tao nói bị đau người, ném cả hai tấm thân xuống giường, NL chủ động làm mọi việc, nay nó chỉ hickey từ bụng tao trở xuống, sau màn bj kéo dài 10p, tay nó tóm lấy thằng em tao, chân quỳ chân ngồi lên trên, dí thằng em vào 2 mép bướm ướt nhẹp lắc lắc lấy đà hưng phấn, rồi ngồi xụp xuống đút ngập thằng em tao trong đó, cả tuần thằng em tao không ghé thăm, cái lỗ âm đạo đàn hồi co lại khin khít, nó vừa ngồi trên hông tao cưỡi ngựa, vừa rên. Nhìn nó ngồi trên người, cuối tuần nào nó cũng wax hay cắt tỉa bikini cho gọn gàng, tấm thân trắng nõn mịn màng uốn lượn như con sóng, NL lúc nào cũng vậy, bộ mặt khi làm tình của nó quá hấp dẫn, tao ngồi thẳng lưng dậy, ôm lấy 2 bầu vú nó mà bú mút, đến nỗi đỏ cả vùng da xung quanh. Cho tăng thêm cao trào, NL ôm trọn lấy đầu tao, đưa lưỡi liếm quanh cổ lên mặt, ngoáy cả vào trong tai, tiếng thở gấp gần kề ư ử bên tai nghe sao kích thích kinh khủng. Tới lúc nó sướng quá, chân run bần bật, tao lại bắt nó đứng lên phía trước, giữ hai tay nó kéo lại về phía sau căng khung vững chãi, tư thế tao chả khác nào vác một khẩu tiểu liên xông pha tiền tuyến, căn thằng em thẳng góc 45° lên trên, tao đẩy liên hồi về phía trước, tao đâm, tao chọc, ngoáy xoay tròn, bành bạch không dừng, tới lúc NL kêu ầm ĩ, nước chảy thành dòng ra từ khe bướm thì tao mới rút cho nước ra xối xả, NL quỵ chân xuống đất, kéo cả người tao đổ theo, cả người nó rung lên, không ngồi hẳn mà cũng không nằm hẳn được xuống, kêu "huh huh huh…" theo nhịp bụng co giật, đây là ngôn ngữ của tột đỉnh khoái cảm, nhìn nó loạng choạng dưới sàn nhà khóc chả ra khóc, cười chả ra cười có khác nào bị bạo hành đâu, bế nó lên giường nằm đỡ lạnh, tao liếm tấm thân ngọt ngào đấy cho thoả vị giác, định đè lên nó địt tiếp mà nghĩ lại "tao đang bị đau người" thế là lại thôi, tao kêu dừng lại, thế đủ rồi. Nằm ôm nhau thêm chút thời gian, hai đứa trả phòng đi về dù tao biết cả nó và tao đều chưa thoả mãn, vừa rồi chỉ là cưỡi ngựa xem hoa cho đúng lịch chứ không có cảm giác hoà quyện ấm êm đã từng đem lại cho nhau như lúc trước.

Đi đường, chợt nhớ ra là chưa trả lời tin nhắn của bà chị D, đành để đến đêm vậy, dù sao đêm cũng thoải mái hơn, "bàn công chuyện" cho dễ…

Cuộc đời là những chuyến tàu, với những nhà ga, những điểm đến và những người đồng hành. Bạn chính là người quyết định sẽ đi chuyến tàu nào, sẽ đi với ai, và sẽ đi đến đâu…
 
[Nhà ga trên sa mạc]

Cơn gió thổi tầng mây về phương đông một màu trắng bạc, ánh nắng chói chang lẫn trong đám cát bụi mịt mờ bay khắp trời mênh mông vô tận. Con đường dài hun hút cả niềm vui nỗi buồn, trải dài xa xa hiện lên một ảnh ảo dường như có ai đó đứng ngóng đợi trên ốc đảo giữa nơi đồng hoang...

Ôm điện thoại cho tay bận rộn, cùng lúc nhắn tin đưa đẩy với 4 người, cảm giác vừa tội lỗi, lại thú vị. Tao vẫn giữ cảm xúc của mình với T; giữ cho mình một lý trí dù cho NL đang cố gắng tìm dấu vết của tình yêu, cũng thật tình cờ cả bà chị M và D đều thổ lộ tâm sự như gợi ý cho tao thấy rằng họ đối với tao không còn là người xa lạ sau vài lần đến rồi vội đi… Dường như chưa có giới hạn nào được đặt ra trong những dòng tin nhắn tao gửi, cũng chưa bao giờ đôi tay tao hoạt động trên màn hình điện thoại nhiều đến như vậy, cả khối óc nữa, nó đang vận hành với công suất tối đa để những dòng tin kia trở nên trơn tru nhuần nhuyễn, không có kẽ hở nào cho thấy tao đang cùng lúc quan hệ mập mờ với 4 người. Nếu ngày xưa các bài tập giải tích hay hình học nó chỉ là trò chơi của công thức, đối với tao khó khăn không đáng kể, còn chuyện tình cảm này, những con người kia tao chỉ dùng duy nhất một định nghĩa, về sự chân thành, tao cho họ thấy tao là người như vậy, nghe có vẻ thì rõ là tao đang gian dối để có được cảm tình của mọi người, mà không phải vậy, nó là bản chất ẩn sâu trong tâm tư lỗi lạc của tao, cũng là thứ điều khiển cảm xúc của tao như mây trôi nước chảy, vô tình, tao trở thành kẻ đứng núi này, trông núi nọ...
Trở lại câu chuyện của bà chị D và bà chị M, lần đầu tiên tao gặp 2 bà này là hôm đi nhậu ở khu Đền Lừ với ông H, sau đó có đôi lần nữa khi lang thang với ông H lúc buổi tối rảnh rỗi, tao mang tiếng là em thân thiết với ông H nên sự đối đãi của bạn bè ông H dành cho tao rất nhiều thiện cảm, như em út trong hội vậy, vốn tao không biết ngại, lại chuyện mãi thành quen, đời có câu "một nhà báo giỏi là một người biết cách hướng người đọc theo suy nghĩ của họ" mà việc này tao lại đang làm khá tốt, tự bản thân tao thấy có lẽ tao hợp nghề báo chí hơn là theo nghành kỹ thuật. Ít ra, tao đang cuốn những con người kia vào câu chuyện muôn màu do tao tự viết. Nhắn tin qua lại với 2 bà này cũng không phải lần đầu, nên không còn bỡ ngỡ hay câu nệ gì, mọi thứ đều cởi mở hơn, y như cái ý định của tao muốn 2 bà ấy tự cởi đồ rồi mở lòn.g với tao vậy, từng dòng chữ hiện ra trước mắt cho tao thấy chuyện này chỉ là sớm muộn, hoặc nếu có thể thì luôn cũng được, chỉ là tao nên kiềm chế nhục dục cho tới khi nào thời gian cho phép…
Gặp 2 bà này cùng 1 lúc, tuy tao tiếp xúc với bà chị M nhiều hơn, nhưng bà D mới là người nảy sinh tình ý với tao sớm hơn.
Trả lời tin nhắn lúc chiều. Tao chẳng ngại ngần mà nhắn tin bông đùa với bà D:
"Xin lỗi chị nhá, nay em về quê, ăn chơi cả ngày giờ mới nhắn lại được, nay chị đi đâu chơi đấy, sau có đặt kèo em thì sớm chút nhé, em bận lắm :v :p"
"Tưởng cuối tuần em bị gái lôi đi, ra là về với bố mẹ à, rủ em đi mà không thấy trả lời nên chị không đi nữa"
"Gái nào lôi đi được thì em cũng không từ chối, cơ mà em cô đơn quá. Vậy cuối tuần sau chị có lịch gì chưa, cho em bù nhá"
"Chị lúc nào cũng được, thoải mái mà, cuối tuần thì càng tốt"
"Áy náy quá, lỡ hẹn với chị sẽ làm em ám ảnh hết tuần cho mà xem"
"Chị thì bị ám ảnh bởi ánh mắt của em cách đây mấy tháng rồi, giờ em mới bị thì có hơi muộn quá không?"
Bà D này vốn dĩ đa tình, chỉ cần nhìn thôi tao cũng dễ dàng nhận ra điều đấy, đôi mắt của bà ấy nói lên tất cả khi nhìn tao, nó long lanh ướt át như lột tả mọi suy tư trong đầu. Không hẳn là dễ dãi, mà chỉ làm ham muốn với ai khiến họ thực sự thích thú, mẫu phụ nữ thành thị hiện đại là vậy, vốn dĩ gia cảnh bà D không phải dạng thiếu điều kiện, xuất thân gái phố, biển số 29C1, làm trong nghành F&B, cũng có chuỗi coffe shop take away nho nhỏ, dựng lên rồi bán thương hiệu, quan hệ giao tiếp nhiều, tiền cũng không phải là thiếu, vậy có lẽ lý do duy nhất khiến bà D muốn giao du với tao chỉ đơn thuần là nhu cầu quan hệ xã hội, có xa hơn là tình cảm fwb thôi, ở địa vị của tao lúc đó, tao chỉ biết giữ cho mình khoảng cách vừa đủ. Thú thật, tao cũng muốn vồ vập lấy thân thể bà D mà làm tình làm tội lắm, mà lúc này vẫn phải tỏ ra "goodboy" 1 chút cho thuyết phục, trai ngoan bao giờ cũng thú vị mà. Đưa đẩy một hồi, bà D đồng ý đi chơi với tao, nhưng đánh lẻ vào cuối tuần sau đó, nghĩa là tao sẽ không nhàn thân vào cuối tuần tới, nghĩ đã thấy mệt nhưng vẫn lao đầu vào như con thiêu thân dưới ánh đèn mầu, cứ nghĩ đến tao lại thấy hào hứng, tao bị cuốn hút bởi khuôn mặt hài hoà, đôi mắt long lanh dâm đãng cùng nụ cười luôn trên đôi môi đỏ chót của bà D, ôi làn da đấy trắng trẻo, mịn màng, không tì vết sẹo nào thật làm tao muốn ghi tên mình lên đó.
Mải mê tao đắm chìm trong viễn cảnh hoan lạc, bỗng điện thoại rung lên một hồi, tin nhắn từ bà M cắt ngang dòng suy nghĩ dâm dục:
"Vậy à? Thế cho chị biết em đang nghĩ gì nào?"
Chả là, lúc nãy tao có nhắn tin với bà M, đại khái trả lời mấy câu hỏi của bà ấy làm tao phải nghĩ nhiều, nghĩ về mối quan hệ cởi mở theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, nghĩ chán chê tao nhắn lại:
"Em đang nghĩ đến một ngày em biết tất cả mọi thứ về chị, cho bớt hỏi, bớt thắc mắc"
"Muốn vậy thì em nên dành thời gian cho chị nhiều chút nhé"
"Hôm nào overnight đi chị?"
"Hôm nào thì cũng phải cuối tuần, lúc nào có hứng thì báo chị trước để xin đổi lịch trực"
Ngữ ngôn của bà M lúc nào cũng vậy, do hoàn cảnh buộc phải tự lập nên rất thẳng thắn, không vòng vo và rất quả quyết. Đối với bà M, tao lại có chút thương cảm cho người phụ nữ mạnh mẽ ấy, trong mắt bà M, tao không cần phải tỏ ra "goodboy" làm gì, nó chỉ khiến mặt tao thêm dày. Sinh ra trong gia đình đủ đầy, rồi những biến cố lớn đến nối tiếp, những cơn sóng ấy cuốn đi tất cả một bờ cõi yên ấm, khiến bà M nên nỗi đơn độc, tự cô lập mình như hòn đảo hoang giữa mênh mông biển cả, những mất mát, thương tổn ấy nó không hề vơi đi, lại càng đong đầy đến trai sạn ý chí một người phụ nữ, không còn yếu đuối, không còn mộng mơ và cả những dung dị, bà M trở thành người cực kỳ bản lĩnh, tự bao dung, tự che chở, co mình ôm lấy đôi vai để bước đi dù chìm trong bóng tối, nếu đấy là sự tự do, khi bản thân người ta không còn gì cấm ngăn để nghĩ, thì đó là một cái giá quá đắt, không ai bán, chẳng ai mua; hay lúc có được rồi, họ sẽ gắng tìm kiếm một bến đỗ mới và buộc cuộc đời mình vào đó bằng sợi dây trách nhiệm, như bà M đã nói với tao:
"Chị sợ cô quạnh, chị thèm khát hơi ấm gia đình, khao khát một nơi chia sẻ, vỗ về mỗi khi mệt mỏi"
"Em không thể hiểu được những gì chị đã phải trải qua, em chia sẻ và cảm thông bản thân chị hiện tại, chị đang làm rất rốt mọi việc cho cuộc sống của chị rồi, hãy lạc quan, tích cực hơn, bởi chị đâu có thể làm gì ngoài việc chấp nhận, rồi những điều tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với chị". Tao an ủi bà M.

"Ừ thì hy vọng vậy, chị cố gạt qua những bất hạnh ấy và nghĩ về bản thân, nói chung chị hài lòng với chị hiện tại, chỉ thiếu duy nhất tình cảm"
"Vậy nghĩ đến chuyện chồng con thôi, phụ nữ có lứa có thì, giải quyết sớm là vẹn toàn rồi chị?"
"Khó lắm, yêu đương cũng một vài người, mà chả đi đến đâu, phần vì chị cứng rắn quá, có người lại chê gia cảnh, người khác lại không hề thông cảm, nên cứ đến rồi đi, không còn ai gắn bó và chấp nhận chị cả, về sau chán, giờ muốn có đứa con thôi, không cần chồng cũng được"
Tao không biết nên nói thêm gì để tiếp tục câu chuyện với bà M nữa, và cũng không muốn đẩy mối quan hệ này đi xa hơn, có lẽ bị ảnh hưởng gián tiếp bởi câu chuyện đời không bằng phẳng kia. Mà nghĩ đi nghĩ lại, nó có liên quan gì đến nhau đâu, chuyện đời và chuyện địt nó là 2 việc hoàn toàn khác nhau, tao chỉ không nên lún quá sâu vào thôi, nên chắc chắn tao vẫn sẽ liếm bà M chứ không thể bỏ được, phí của...

"Ngủ nhé, sáng dậy thì gọi anh, phòng khi anh mệt ngủ quên".
Đợi mãi không thấy T trả lời, tao đành gửi đi một tin nhắn cho T, cũng phải thôi, gần 3h sáng rồi còn ai định tòng tiếp nhau chuyện trò nữa.
Lần mò một lúc tao vẫn thao thức, chính xác là thổn thức, vì tao đang đi ra đi vào mấy cái trang Fb của các chị em, để mà ví von thì đây đúng là một bàn tiệc dành cho fuckboy, từ thanh tao của món khai vị đến đậm đà trong món chính, món nào cũng đáng phải thử, tao thèm khát nhất là bà chị K, càng ngắm tao lại càng say cái vẻ đẹp thanh lịch sang chảnh mặn mà ấy, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy "mềm môi chén mãi tít cũng thang" rồi, tiếc là, tao vẫn chỉ thủ dâm tinh thần qua những tấm ảnh cho thoả mãn bóng hình phù du ấy thôi. Rồi tao lại lâng lâng chìm vào cơn mê say sưa chuyện nhân tình thế thái lúc nào chẳng hay…
Nỗi hiu quạnh rạch trời đêm mịt mờ bỗng hoá chiêm bao, ngôi sao lẻ loi chìm trong giấc ngủ cô đơn, nghe chơi vơi đêm gió u buồn. Lặng lẽ chờ đón một hẹn ước về tiếng hát của ban mai...
 
Top