Tản mạn về may mắn, cuộc đời trong tử vi

Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:

Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.

Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.

Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?

Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.

Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:

Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?

Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu lồn không biết gì gặp giám đốc cả.

Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?

Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.

Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
 
Sửa lần cuối:
Câu cuối của mày làm tao buồn cười quá. Nghe giọng mày chắc mày xin ở Đền Mẫu Hưng Yên ah?
xin ở Đền bố mẹ tao xin tao ý. Từ bé tao gắn liền vs Đền đấy
 
xin ở Đền bố mẹ tao xin tao ý. Từ bé tao gắn liền vs Đền đấy
Uhm thế chắc không phải ở Hưng Yên vì thật sự nếu theo đạo Mẫu thì không ai dám gọi là Bà đâu mày. Nhưng không sao tao chỉ muốn nói nếu mày là con cầu tự con cửa Thánh thì quên cái Tử Vi đi cho nhẹ đầu.
 
Uhm thế chắc không phải ở Hưng Yên vì thật sự nếu theo đạo Mẫu thì không ai dám gọi là Bà đâu mày. Nhưng không sao tao chỉ muốn nói nếu mày là con cầu tự con cửa Thánh thì quên cái Tử Vi đi cho nhẹ đầu.
:sweat: :vozvn (19):
 
Sửa lần cuối:
tại chỗ đấy gọi là bia bà la khê :sweat: :vozvn (19):
Ok thế thì tao hiểu sao mày gọi Bà rồi. :) Mày cứ làm việc gì mày thích và cảm thấy happy thôi đừng quan trọng Tử Vi làm éo gì, mày đã ko care về tiền thì là quá ngon rồi :)
 
Tao thấy mày và lũ bạn hệt như thằng Bateman trong American Psycho, young urban professional, nghe title cũng kêu đấy, nhưng chỉ là cái danh hão, dát vàng cho cái lõi rỗng tếch. Bản thân thất bại thì đổ cho xui xẻo, người khác thành công thì bảo may mắn. Tao thấy mày nhờ đến cõi âm để trợ giúp cho công việc, tao thấy mày sắp điên như thằng Bateman r đấy.

Giải pháp của mày đéo phải tâm linh, nó là mê tín dị đoan, là làm giàu cho thầy bà cúng bói, mang tiếng học cao hiểu rộng mà vẫn để bị đám đấy có khi chả học hết cấp 2 chúng nó chăn. Bảo sao phỏng vấn tạch là phải.

Tâm linh chỉ đơn giản là mày chiêm nghiệm được tâm hồn của mày, biết mình thiếu sót ở đâu, nhân tình thế thái ra sao, từ đó hành vi và cuộc sống đc cải thiện hơn. Chứ k phải là mày quỳ lạy, khấn nhờ người chết để đạt đc kết quả. Vì theo luân hồi, biết đâu ông bà mày khấn đã đầu thai sang kiếp sau xừ rồi thì sao.
 
Bài viết hay, chủ thớt là một người giỏi. Tư duy logic, tri thứ, nhận thức tốt. Xin phép được xưng hô mày tao một phép lịch sự khi sinh hoạt trên xam.

Tao hơn mày vài tuổi, số phận khác, đẳng cấp khác, thực ra là số phận trái ngược nhau-khi tao sinh ra ở một gia đình nghèo khó tại Hà Nội. Không dám khuyên gì mày, chỉ muốn chia sẻ một vài góc nhìn khác.

- Nhìn xa. Mục tiêu mày và bạn bè thi nhau vào McKinsey làm gì? Như còm trên là danh vọng. Theo t nghĩ đây là sự ganh đua của những sinh viên mới ra trường, vào được cty tốt nhất. Nếu mục tiêu xa hơn một chút, thống đốc, tổng thống, ceo McKinsey? Cũng là danh vọng nhưng mục tiêu xa hơn, có nhiều sự lưa chọn để đi hơn vào thời điểm này, m đã nghĩ tới chưa. Nếu đã tin tử vi thì thời, vận cực quan trọng. Nếu được lựa chọn thì mày muốn đỉnh cao cuộc đời vào năm bao nhiêu tuổi?

- Với tao tử vi hay tâm linh, đức tin là kiến thức, sai đúng là do mình quyết, đừng làm gì ảnh hưởng đến ai là được. Theo tao nó cũng như những bộ môn khoa học khác, không biết thì học, tìm cao nhân chỉ dạy. Tao thì thích bộ môn thần số học hơn. Bói toán, tử vi, tâm linh với tao đơn giản lắm:
+ cái gì tốt thì t tin
+ cái gì k tốt thì “đức năng thắng số”
+ nhân quả

- Năm nay t nhận được rất nhiều may mắn, nghĩ lại thời gian qua như trải qua nửa đời người, lắm gian truân. Năm nay như được sinh ra một lần nữa. Có lá số tử xem mấy năm trước mà ông thấy k thấy nói năm nay 😂

Mày là một người tốt, có đức, có chí, có tài, có tín. Thật buồn khi m k thể về Việt Nam, đi xa nhớ quê lắm, về chung nơi cùng tiếng mẹ đẻ, chung dòng máu màu da nó cũng khác. Hy vọng sau này có cơ hội gặp nhau bên ngoài. Đêm khuya đọc post k ngủ được, tản mạn một chút.
 
m đã bị hoạ trên trời rơi xuống chưa ?
nó cũng tương tự như phúc thôi :)
vui vẻ và lạc quan lên
 
Mỗi người 1 hoàn cảnh, 1 xuất phát điểm dẫn đến mục tiêu và thước đo cuộc sống khác nhau. Ví dụ một ông nhà nghèo có được 2 tỉ là thấy hạnh phúc lắm rồi, còn ông nhà giàu thì thấy 2 tỉ là bình thường - rồi thất bại v có mỗi 2 tỉ khi xung quanh ai cũng nhiều tỉ... Còn về may mắn thì như thớt là may mắn về phần gia cảnh rồi, có người nghèo chút nhưng lại may mắn về sức khoẻ - vợ lành - con ngoan, rồi có người may mắn về công danh sự nghiệp - cơ hội đến nhẹ nhàng êm ái ko phải gian nan vật vã... Ai mà chả có thứ có và thứ chưa có, cỏ nhà hàng xóm bao giờ chả xanh, sống thì cố gắng thôi chứ nghĩ đến may mắn với cả bất công làm gì cho mệt người.
 
Đàn anh khoá trên của t vừa giỏi vừa năng động. Học ở NYU. Học chưa ra trường Ernt & Young nó vào bốc đi làm luôn. Đi làm cạnh tranh một thời gian, t nghĩ một phần là do bị tụi trắng chèn ép. Phần nữa là do chắc cày đủ rồi. Giờ về lại Houston. Mở tiệm nail quản lý cùng vợ. Dân mba xịn quản lý khác bọt lắm. Tính ra dân Á mà muốn có máu mặt trong khối tài chính khó lắm. Tụi Mỹ nó đâu cho chen chân vô, rồi còn tụi Anh, TBN, tụi Jews nữa. Duma, nó toàn ép Á làm kỹ thuật thôi.
Confirm luôn là bọn á làm ở mỹ hay châu âu toàn bị da trằng đì
 
Trên mày viết 24 tuổi lá số thì 26 ( hay mày tính từ lúc mày được ăn bánh chưng). Mày xem được cao nhân rồi nên tao cũng ko dám nói nhiều. Nếu đúng lá này Cự môn, Hóa kỵ thêm con đà la nữa thì khả năng mày là kiểu người có mưu cầu khá cao về sự hoàn mỹ, mệnh thủy có địa không ( thủy phùng không tắc phiếm) sự hoàn mỹ đến mức vượt quá thực tế. Mệnh không thân kiếp lại đồng cung nên khá cực đoan hay chán nản, tuy nhiên thế quan phù nên cũng là người hết mình về công việc, thiên đồng ở quan do đó công việc hay thay đổi thất thường. Âm Dương lạc hãm, thêm tử vi gặp triệt thì nên ra nước ngoài đúng rồi. Từ năm 36 đến 45 cẩn thận vấn đề sức khỏe, tránh xa sông nước
Bác ơi bác nghĩ sao về lá số này https://lyso.vn/lasotuvi/1/IZYSF14A.jpg
 
Đọc lướt 1 đoạn thì anh thấy có mấy việc ở đây, em tự kiểm chứng nhé.

1 là tất cả những người bạn của em và chính em đều còn rất trẻ, ngoài học vấn, tiền bạc, và nỗ lực, có một thứ rất quan trọng mà tụi em thiếu. Đấy là “kinh nghiệm làm việc”, tất cả những công việc như consultant, broker, financial analyst and/or manager đều là những công việc/vị trí cần có kinh nghiệm làm việc.

Ví dụ như thời điểm khủng hoảng, lạm phát như hiện tại, nói đơn giản và thực dụng là anh sẽ không bao giờ tin lời nói của một thanh niên mới ra trường vài năm để chi tiền đầu tư hay những vấn đề tương tự. Thay vào đó anh sẽ xin ý kiến của mấy anh già lọc lõi cuộc đời.

2 là “kỹ năng mềm” và “ảo tưởng”. Tất cả các bạn của em và sinh viên Vietnam mới ra trường nói chung đều rất yếu “kỹ năng mềm”, mà cái này lại hoàn toàn chẳng liên quan gì đến học vấn hay kiến thức mô phạm trên trường. Sinh viên nước ngoài được học kỹ năng mềm theo kiểu Âu Mỹ từ khi còn học mẫu giáo, trong khi sinh viên Vietnam qua đó học mới được vài năm, chỉ yếu là kiến thức mô phạm trên trường, hoàn toàn không có “kỹ năng mềm”, trừ vài người bẩm sinh hoạt bát, mau mồm mau miệng thì may ra, còn lại failed hết.

“Ảo tưởng” là bởi vì các bạn đang follow theo tiêu chuẩn/tiêu chí của Âu Mỹ. Bố mẹ của các bạn này đa phần là chủ doanh nghiệp hoặc là quan chức ở Vietnam, các bạn này nếu ở Vietnam thì khẳng định là cuộc sống vật chất và chế độ đãi ngộ được hưởng khá cao, theo kiểu chủ.

Tuy nhiên sang Âu Mỹ thì lại lệch chuẩn, không có khả năng làm ông/bà chủ như ở Vietnam, mà lại đi làm thuê. Tâm lý của làm chủ và làm thuê là hoàn toàn khác nhau.

Thêm nữa là “Ảo tưởng” rằng bố mẹ mình giàu và giỏi, mình cũng được đào tạo tử tế thì tại sao lại không cạnh tranh vào các vị trí cao nhất? Trong khi đó thì lại quên mất rằng mình hoàn toàn thiếu rất nhiều các điều kiện mà ông chủ Tây mong muốn.

Finally, tâm linh ư? Mời sang topic của tôi nói chuyện nhé. Những thứ bạn chia sẻ ở đây không phải là tâm linh, chỉ là một chút miss understanding and over expectations mà thôi. Try to start as all others American students, then you can have a better scope of life.
anh ơi đúng là cả đời này em không thể thoát đdược đau khổ ý. Cuối tuần vừa rồi em mới có offer của Fortune 50 companies cho risk consulting position nhưng e vẫn khổ vì đấy không phải là cái em thật sự muốn. Cái em thật sự muốn đã phỏng vấn vòng cuối xong và nó bắt e chờ đợi cả tháng cuối tuần này mới có kết quả. Em vẫn lo âu, dằn vặt, đau khổ dù lương cũng không khác nhau là bao. Em kiểu thật sự không thể thả lỏng bản thân mình được ý ... Cứu em, kiểu em không thể thỏa mãn bản thân chính em được và vẫn có ngọn lửa hừng hực tham sân si khi lướt linkedin những đứa khác ...
 
anh ơi đúng là cả đời này em không thể thoát đdược đau khổ ý. Cuối tuần vừa rồi em mới có offer của Fortune 50 companies cho risk consulting position nhưng e vẫn khổ vì đấy không phải là cái em thật sự muốn. Cái em thật sự muốn đã phỏng vấn vòng cuối xong và nó bắt e chờ đợi cả tháng cuối tuần này mới có kết quả. Em vẫn lo âu, dằn vặt, đau khổ dù lương cũng không khác nhau là bao. Em kiểu thật sự không thể thả lỏng bản thân mình được ý ... Cứu em, kiểu em không thể thỏa mãn bản thân chính em được và vẫn có ngọn lửa hừng hực tham sân si khi lướt linkedin những đứa khác ...
Thì đừng lướt nữa là dc:look_down:
 
Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:

Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.

Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.

Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?

Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.

Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:

Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?

Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu lồn không biết gì gặp giám đốc cả.

Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?

Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.

Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
Sách m nói là đi tìm lẽ sống phải k tml
 
Hế lu các tml. Năm nay tao 24 cái bánh chưng rồi và đã đến lúc tao cảm thấy đéo tín đéo thể được. Có những thứ xã hội vận hành 1+1 không bằng 2, và những việc này cũng chỉ biết trông chờ giải đáp vào tử vi tâm linh. Cũng chính vì thế không ít những con chiên vào tâm linh, kể cả có những ngừoi rất thành công. Vậy tao xin được phép tản mạn về 1 số thứ mà tao nhìn thấy như sau:

Thứ nhất: Theo chúng mày trong trường hợp này đứa nào may mắn hơn? Tao quen 1 số đứa nhà trăm tỉ - ngàn tỉ. Và đương nhiên rất tài giỏi, chúng nó đều học ở những trường đại học top đầu ở Mỹ cả. Nhưng chúng nó kiểu bị điên, bị cuồng, bị ám ảnh bởi công việc/sự nghiệp. Có đứa con gái nhà nghìn tỉ và nó từng rải mấy trăm đơn vào Investment Banking (ngân hàng đầu tư) đến nỗi bị stress, mệt mỏi các thứ cơ. Có thằng con trai tao biết nhà trăm tỉ, cũng đang cuồng điên xin vào management consulting, nó từng thất bại với Mckinsey và đang thử với tier 2, nó cũng đã vào vòng cuối phỏng vấn của cả 2 công ty và công sức bỏ ra không hề ít. Nó như một thằng hâm vẫn không thể ăn ngon ngủ yên neeus như nó không hoàn thành mục đích. Đến độ có lúc nó phải đi uống thuốc ngủ, gặp bác sĩ tâm lý.

Cho những thằng nào không biết, 2 cái nghành tư vấn chiến lược và ngân hàng đầu tư rất là khó. Mỗi năm những công ty kiểu goldman sach, Mckinsey nhận được hàng trăm nghìn đơn và chỉ tầm 5% vào được vòng phỏng vấn cuối và 1% được nhận.

Và theo chusng mày những đứa con nhà đại gia đâm đầu vào những cái u mê như thế có sướng hơn những đứa nhàn nhàn nhwng luôn gặt hái được thành công không?

Thứ 2: Ở trên đowfi này chẳng có gì là 1+1 = 2 cả. Tao quen nhiều đứa ddi học, học những trường tư thục nội trú cấp 3 mà cả bọn mỹ cũng k mơ tới được, học những trường dnah tiếng top đầu như NYU Stern, gpa cả 3.7 3.8, xong vẫn đéo kiếm được việc. Cá biệt có thằng bạn tao bằng thạc sĩ thứ 2, điểm GRE với SAT toàn top 1%, nhưng vẫn chật vật xin vào công ty top đầu. Tất cả những đứa đấy đều là con của doanh nghiệp, nên đương nhiên không có chuyện chúng nó đụt hay ngu ở đây cả. Đứa nào cũng ngoại hình xịn cả. Nhưng có những đứa trông rất đụt, học năm đầu tiên ở Mỹ, tiếng Anh còn chưa sõi, nhưng lại được nhận vào các tập đoàn hàng đầu.

Đến cái nước này tao thật sự tin vào tâm linh, tin vào đương số, tin vào nghiệp lực kiếp trước. Có những ngừoi làm mọi thứ rất nhẹ nhàng, có những ngừoi rất phải chật vật và tất cả, dù mọi thứ và khởi điểm đều hơn. Điều này làm tao phân vân và nghĩ ra 2 cái gọi là sự đối lập trong cuộc sống cũng như tâm linh như ở trên. Tóm lại 2 câu hỏi của tao là:

Thứ nhất: Việc mày sinh ra trong gia đình giàu có, mày nỗ lực, cố gắng, mất ăn mất ngủ, gọi là cuồng điên đam mê để đạt được thứ gì đấy, nhưng không thể đạt được. So với sinh ra 1 gia đình bình thường, mày chỉ cần nỗ lực nhưng mọi việc thuận lợi, thì rốt cuộc bên nào sướng hơn?

Thứ hai: Những trường hợp tao nói ở vế thứ 2, thực ra trên đời rất rất là nhiều. Và liệu có công bằng cho những đứa nỗ lực kia không? Khi may mắn mãi không đến. Mafy đừng nghĩ có trình độ là được, vì dù xuất chúng đến đâu cũng phải tuỳ vào ngừoi phỏng vấn các thứ nữa, khi đã đến vòng cuối thì cuối cùng cũng chỉ là so găng độ may mắn thôi vì không một thằng quản lý nào bị ngu và dám gửi 1 thằng ngu lồn không biết gì gặp giám đốc cả.

Thees nên là tao rất tín, vì việc thành công không đến bằng một đường thẳng. Tao hằng ngày vẫn mong được các cụ phù hộ độ trì cho tao để mọi thứ thuajan lợi. Vì tao tin thuận lợi và tâm linh rất mật thiét với nhau. Và có những lần tao có dịp đi lễ với các cô chú quan chức rồi vì tao đi theo bố mẹ (kiểu giám đốc sở, tướng tá quân đội). Có lẽ vì họ rất tín nên họ có sự âm phần hỗ trợ nên mọi việc thuận lợi hơn?

Lần cuối cùng rời khỏi VN, mẹ dẫn tao đi gặp 1 cô. Cô hỏi bây giờ muốn về cơ cấu, thi công chức cán bộ thì làm từ bây giờ, cô có chức vụ với quan hệ cũng khá to. Nhưng tao cũng tìm hiểu về lá số của mình, và hiểu bieest mình là ai. Thws nhất tao k biết nhậu, thứ 2 tao k phải con cháu trực hệ, thứ 3 tao không có bố nuôi, thứ 4 tao không quen văn hoá VN. Và quan trọng nhất trên lá số của tao không phải 1 mà là thầy nào cũng bảo bảo về VN thì ăn lồn ăn cặc. Thế là tao quyết định ở bên này, nhưng thật sự mọi việc cũng đéo thuận như tao nghĩ, vì tao là thằng từng thất bại vớiMckinsey như đã kể trên và đang chờ đợi cơ hội mới. Cũng lọt vào phỏng vấn của nhiều công ty top đầu rồi, và thằng đéo nào vào vòng cuối cũng đều giỏi hết. Tao không thể điều khiển được việc thằng tuyển dụng có cảm thấy nứng với mình thay vì những ứng viên khác, và tao cũng từng thuê những thằng coaching với giá $300/h hay gặp bọn career coach của trường và tao chả có vấn đề đéo gì cả. Nên tao thật sự tin vào tâm linh có thể cứu rỗi, để mọi việc được thuận hơn khi mình đã làm hết phần dương của mình rồi.

Trong một cuốn sách tao đọc năm ngoái, kể về ông này trong trại tập trung ở Đức Quốc Xã. Ông ý bảo đến cái lúc vào trại, không một ai không dám tin là không có chúa, vì đấy là hy vọng duy nhất lé loi họ có thể có. Việc tao tin tử vi, tâm linh và theo đạo Mẫu cũng tương tự như thế này, khi chưa gặt hái được sự thuận lợi thì cũng mong âm phần cứu được ...
Chú gà con nhiều tâm tư thế :vozvn (25):
 
Tao đọc bài mày 2 lần, do chẳng còn gì để đọc.
Tao thấy mày có cảm xúc của tuổi 40 rồi đấy.
Ở Mỹ tao không rõ. Ở Nhật trước khi làm việc lớn thì ra đền/chùa xin là bình thường. Ví dụ con cái thi cử, họ có thể bay hơn ngàn cây số để đến cái đền họ tin cậy nhất. Thi đậu hay rớt cũng về báo cáo. Xây nhà động thổ cũng cúng bái đuổi tà. Con đầy năm đầy tháng cũng đi đền. Vợ mang thai cũng đi đền xin đẻ dễ.

Các bùa chú sẽ mang đến đền đốt vào những ngày đầu năm. Nhà giàu càng chú ý lễ nghi đó hơn.

Thật sự thi cử, như mày nói, đứa nào cũng giỏi cả, vào vòng cuối rồi thì cảm xúc quyết định. Nhà trường/công ty cảm thấy đứa này phù hợp, đi được dài lâu, phương châm giáo dục của gia đình phù hợp với nhà trường…
 
Top