Cách để là một người…giỏi?

Nhiều năm về trước, tao luôn nghĩ làm sếp là một cái gì đó quá xa vời với mình và nó không thuộc về thế giới của mình. Tao từng nghĩ mình sinh ra không phải để làm sếp.
Thời sinh viên, tao cũng đã luôn là trưởng nhóm của những bài tập nhóm và hầu như tao làm tất cả vì không muốn ai phá hỏng sản phẩm của mình. Sau này đi làm rồi thì tao cũng như tất cả mọi người, là một nhân viên bình thường lúc nào cũng muốn thể hiện hết khả năng để nhận được sự công nhận nhưng lúc nào cũng bị sếp chửi, cảm giác khá tủi thân và luôn muốn nghỉ việc.
Thời ấy, khi lựa chọn những loại học bổng để apply trong tương lai thì tao luôn loại học bổng về leadership ra vì lúc ấy tao chẳng thể hiểu nổi leadership, khả năng lãnh đạo là gì cả. Tao nghĩ đó là dành cho những người hay năng nổ tham gia các hoạt động ngoại khoá, hay đi trao đổi,vvv chứ không phải là một đứa suốt ngày núp trong nhà và học đủ thứ trên đời như tao.
Hôm trước tao cũng đã có bài về thức tỉnh, về việc tìm lại đam mê luôn ẩn giấu sâu trong tao, thì sau khi thức tỉnh, mọi kế hoạch của tao rõ ràng hơn. Nói rõ thêm là tao đã mất một năm để trau dồi kiến thức, đọc rất nhiều sách để có đủ kiến thức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Nên một lời khuyên thực sự hữu ích cho những đứa muốn khởi nghiệp là hãy làm khi đã đủ kiến thức, đừng vội vàng. Hãy chập chững bước đi, làm những gì nhỏ nhặt nhất để nhận đủ thất bại và kinh nghiệm rồi mới xuống tay chi mạnh một lần. Nói chung, bọn mày sẽ tự cảm thấy chín mùi khi thời cơ đến.
Và khi đã đứng trên bàn chân của một người lãnh đạo, tao mới thực sự hiểu lãnh đạo là gì. Thực ra thì bất cứ ai trong bọn mày cũng có tiềm năng đó hết. Phụ thuộc vào kiến thức, trải nghiệm, môi trường giáo dục mà khả năng đó đến sớm hay muộn thôi. Nên đừng nghĩ rằng mình không thể trở thành lãnh đạo.
Tao viết bài này khi tao lần đầu tiên hiểu được thế nào là lãnh đạo. Nếu tao không thức tỉnh thì tao sẽ không thể nào hiểu được điều đó. Sự thức tỉnh đó đến từ việc hiểu được rằng tao chỉ là một sinh vật tầm thường, cảm xúc xấu hay tiêu cực chỉ là ảo tưởng, không có cái tôi nào tồn tại ở trên đời này cả. Tao không giỏi hơn ai hay siêu việt hơn ai. Và nếu tao có thể nhận ra được điều đó thì tại sao tao không giúp người khác nhận ra được điều đó.
Lãnh đạo chính là thúc đẩy tiềm năng của mỗi cá nhân trong một tập thể để đạt được kết quả tốt nhất, tối ưu nhất.
Trước đây khi tao lần đầu khởi nghiệp với một người bạn, tao rất hay nổi nóng, tao coi ý kiến của tao là nhất và bác bỏ mọi ý kiến của người khác, kết quả là tao đã thất bại. Nhưng hiện tại, tao lắng nghe nhiều hơn và khuyến khích động viên mọi người nhiều hơn. Vì suy cho cùng, cái tao muốn khi thuê họ là để giảm bớt gánh nặng thời gian cho tao và tận dụng kỹ năng của họ để tao đạt được lợi nhuận và tạo cơ hội để họ phát triển mà. Tao cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng một ngày nào đó khi họ đủ lông đủ cánh bay đi và tự lực cho chính họ rồi.
Cái tao đang đắn đo hiện tại đó là, tao chia sẻ quá nhiều kinh nghiệm một lúc vì tao đang hứng khởi với vai trò này của mình. Và tao cần nói ít lại để họ tự nghiệm ra, dù có những suy nghĩ ngây thơ của họ thực sự khiến tao muốn chỉ lại, nhưng nói nhiều quá thành ra dư thừa đối với họ, vì ở thời điểm này, họ sẽ không thể nào hiểu được điều tao nói.
Một vấn đề nữa là tao nhìn vào những người sếp cũ của tao, mỗi khi nhân viên làm sai là các ông ấy không thể nào giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn chửi bới rất thậm tệ. Tao sợ rằng sau này tao cũng sẽ thế, và tao đang cố gắng để kiểm soát sự tức giận của mình.
Một chút chia sẻ nhỏ chập chững của tao, ai có kinh nghiệm gì thì chia sẻ nhé!
 
Mày đang làm theo cảm tính, cảm xúc. xét về góc độ nào đó thì những chia sẻ như thế là tốt. Nhưng nên lý trí hơn, như vậy những j mày chia sẻ mới có được giá trị.
 
Update:
Sống theo quy tắc:
- Quá tam ba bận: không thay đổi kế hoạch quá 3 lần, không nói quá ba câu với người khác.
- Sau 6h tối các ngày trong tuần và t7, CN không bàn gì về công việc hay làm việc, tập trung cho gia đình, việc cá nhân.
- Tập DỰ ĐOÁN RỦI RO.
 
Bài viết tâm huyết nhưng mình thấy có chỗ ko ổn lắm. Bạn có cho rằng, để cá nhân hay tập thể đạt thành tích tốt nhất là khi họ có cái tôi lớn nhất? Nếu ko có cái tôi, họ cố gắng làm việc vì cái gì.:confuse:
 
Bài viết tâm huyết nhưng mình thấy có chỗ ko ổn lắm. Bạn có cho rằng, để cá nhân hay tập thể đạt thành tích tốt nhất là khi họ có cái tôi lớn nhất? Nếu ko có cái tôi, họ cố gắng làm việc vì cái gì.:confuse:
Cũng là một ý hay.
Nhưng cái tôi lớn quá chỉ để thỏa mãn mục đích của cá nhân người đó thôi, còn kết quả chung sẽ không đi đến đâu cả.
Ví dụ như một bạn tôi đang làm việc cùng, trong suy nghĩ của bạn ấy, vai trò của bạn ấy là quan trọng nhất team, không có bạn ấy thì những người khác sẽ không thể làm được gì. Nhưng bạn ấy không biết được là không có bạn ấy thì tôi có thể thuê được người khác vào vị trí của bạn ấy, bạn ấy không đặc biệt như bạn ấy nghĩ đâu (dù tôi công nhận là bạn ấy giỏi và tâm huyết thật).
Một kế hoạch thành công là công sức của tập thể, kể cả của các chị lao công hay nấu ăn, từng mắt xích trong kế hoạch đều phải chi tiết nhưng không được quên một mục đích chung: là tập thể.
 
Mày đang làm theo cảm tính, cảm xúc. xét về góc độ nào đó thì những chia sẻ như thế là tốt. Nhưng nên lý trí hơn, như vậy những j mày chia sẻ mới có được giá trị.
Bài viết tâm huyết nhưng mình thấy có chỗ ko ổn lắm. Bạn có cho rằng, để cá nhân hay tập thể đạt thành tích tốt nhất là khi họ có cái tôi lớn nhất? Nếu ko có cái tôi, họ cố gắng làm việc vì cái gì.:confuse:
hãy đặt địa mình vô nhân viên sẽ hiểu họ nghĩ j muốn j
 
Cũng là một ý hay.
Nhưng cái tôi lớn quá chỉ để thỏa mãn mục đích của cá nhân người đó thôi, còn kết quả chung sẽ không đi đến đâu cả.
Ví dụ như một bạn tôi đang làm việc cùng, trong suy nghĩ của bạn ấy, vai trò của bạn ấy là quan trọng nhất team, không có bạn ấy thì những người khác sẽ không thể làm được gì. Nhưng bạn ấy không biết được là không có bạn ấy thì tôi có thể thuê được người khác vào vị trí của bạn ấy, bạn ấy không đặc biệt như bạn ấy nghĩ đâu (dù tôi công nhận là bạn ấy giỏi và tâm huyết thật).
Một kế hoạch thành công là công sức của tập thể, kể cả của các chị lao công hay nấu ăn, từng mắt xích trong kế hoạch đều phải chi tiết nhưng không được quên một mục đích chung: là tập thể.
Nhưng nếu ko có cái tôi thì bạn cần làm sếp giỏi để làm gì?
 
Ngày đi học tao cũng đéo bao giờ nghĩ tao làm sếp, vì tao đéo học, bỏ học hầu hết lớp từ cấp 3, ĐH. Nhưng vì may mắn + thần rùa lúc cần thì tao vẫn qua đời đi học. Hơi vất vả tý, mà cũng khá.
Sau này tao đi làm thì cũng như vậy, do lười nên khó làm như những thằng khác, tao làm nhanh, gọn, và luôn có cách giải quyết tốt nhất vì tao đéo muốn mất thời gian. Sau đó tao nghĩ ra chỉ có cách làm sếp thôi. Chứ ko thì đm làm còng lưng.
Tao vừa mở công ty để làm thêm với bạn bè tập tành làm chủ.
Vừa theo 1 ông anh làm sếp để học cách làm sếp trong 1 cơ quan lớn.
thế là sau này đi đâu tao cũng chỉ làm sếp. tất nhiên ở trên lại có thằng ml sếp to hơn, nhưng dù sao cũng là sếp, mình dùng sức tập thể mà, nó đã hơn. Sau này nghĩ lại hóa ra may mà chọn làm sếp chứ ko thì ăn lol. =)).

Còn làm sếp quản lý hay làm nhân viên theo tao mày cứ đắc nhân tâm thôi. Là đủ. Tầm này thì gọi là biết sử dụng sức lao động của người khác. Gọi là nuôi binh.
Còn muốn làm lãnh đạo thì phải có tố chất, cái đó khó mà có được nếu ko phải là sinh ra đã có. Tầm này phải biết cầm quân đi đánh nhau. Gọi là dụng binh. Vì level này ở đâu cũng đấu đá thôi kể cả môi trong trong hay ngoài nhà nc.
Còn muốn làm lãnh tụ thì ngoài master mấy cái trên thì phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
=))
 
Nhưng nếu ko có cái tôi thì bạn cần làm sếp giỏi để làm gì?
Tôi mới đi làm về thì mẹ khoá cửa trong giờ ngồi ngoài cửa, vô xam cho đỡ chán, nên rep bạn lúc đang thở hổn hển, có gì lượng thứ .
Thực ra tôi cũng không muốn làm sếp hay nghĩ tới việc mình sẽ làm sếp. Chẳng qua tôi có mục tiêu sống và muốn thực hiện nó, mà một mình tôi thì không có 10 tay nên mới phải cần sự trợ giúp của người khác. Nói chung làm sếp giỏi chỉ là một kiểu “mối quan hệ” đối nhân xử thế, làm người cho tốt với nhau để không tạo nghiệp cho đời nữa thôi :))))
“Cái tôi lớn” là chỉ những người nghĩ mình là quan trọng, nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ và đem lại phiền hà cho bản thân và người khác. Ngày xưa t cũng thế, rất ngạo mạn nghĩ mình là nhất. Giờ t bỏ cái tôi của mình sang một bên để nghĩ cho cả những người khác rồi.
Còn làm người thì quan trọng nhất là sống có mục tiêu và sống có ích cho cuộc đời mà.
 
Tôi mới đi làm về thì mẹ khoá cửa trong giờ ngồi ngoài cửa, vô xam cho đỡ chán, nên rep bạn lúc đang thở hổn hển, có gì lượng thứ .
Thực ra tôi cũng không muốn làm sếp hay nghĩ tới việc mình sẽ làm sếp. Chẳng qua tôi có mục tiêu sống và muốn thực hiện nó, mà một mình tôi thì không có 10 tay nên mới phải cần sự trợ giúp của người khác. Nói chung làm sếp giỏi chỉ là một kiểu “mối quan hệ” đối nhân xử thế, làm người cho tốt với nhau để không tạo nghiệp cho đời nữa thôi :))))
“Cái tôi lớn” là chỉ những người nghĩ mình là quan trọng, nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ và đem lại phiền hà cho bản thân và người khác. Ngày xưa t cũng thế, rất ngạo mạn nghĩ mình là nhất. Giờ t bỏ cái tôi của mình sang một bên để nghĩ cho cả những người khác rồi.
Còn làm người thì quan trọng nhất là sống có mục tiêu và sống có ích cho cuộc đời mà.
Mày xem tam quốc diễn nghĩa mày sẽ thấy các loại sếp ở đó.
Tào tháo: tự nhìn người và tin dùng ko nghi. Nghi là giết
Lưu bị: giỏi lấy lòng, nhưng lại nguỵ tạo, muốn xử mà mượn tay… có đám huynh đệ tin cẩn.
Viên thuật- viên thiệu
Tôn quyền.

Tây du ký, sư phụ có quan hệ to.
Chốt lại là mày cần một chỗ dựa vững, thì khi đó làm méo gì cũng được.
Học đối nhân xử thế, học đắc nhân tâm rồi cuối cùng ko phải từ tâm mình cũng đều là giả tạo.
 
Nhiều năm về trước, tao luôn nghĩ làm sếp là một cái gì đó quá xa vời với mình và nó không thuộc về thế giới của mình. Tao từng nghĩ mình sinh ra không phải để làm sếp.
Thời sinh viên, tao cũng đã luôn là trưởng nhóm của những bài tập nhóm và hầu như tao làm tất cả vì không muốn ai phá hỏng sản phẩm của mình. Sau này đi làm rồi thì tao cũng như tất cả mọi người, là một nhân viên bình thường lúc nào cũng muốn thể hiện hết khả năng để nhận được sự công nhận nhưng lúc nào cũng bị sếp chửi, cảm giác khá tủi thân và luôn muốn nghỉ việc.
Thời ấy, khi lựa chọn những loại học bổng để apply trong tương lai thì tao luôn loại học bổng về leadership ra vì lúc ấy tao chẳng thể hiểu nổi leadership, khả năng lãnh đạo là gì cả. Tao nghĩ đó là dành cho những người hay năng nổ tham gia các hoạt động ngoại khoá, hay đi trao đổi,vvv chứ không phải là một đứa suốt ngày núp trong nhà và học đủ thứ trên đời như tao.
Hôm trước tao cũng đã có bài về thức tỉnh, về việc tìm lại đam mê luôn ẩn giấu sâu trong tao, thì sau khi thức tỉnh, mọi kế hoạch của tao rõ ràng hơn. Nói rõ thêm là tao đã mất một năm để trau dồi kiến thức, đọc rất nhiều sách để có đủ kiến thức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Nên một lời khuyên thực sự hữu ích cho những đứa muốn khởi nghiệp là hãy làm khi đã đủ kiến thức, đừng vội vàng. Hãy chập chững bước đi, làm những gì nhỏ nhặt nhất để nhận đủ thất bại và kinh nghiệm rồi mới xuống tay chi mạnh một lần. Nói chung, bọn mày sẽ tự cảm thấy chín mùi khi thời cơ đến.
Và khi đã đứng trên bàn chân của một người lãnh đạo, tao mới thực sự hiểu lãnh đạo là gì. Thực ra thì bất cứ ai trong bọn mày cũng có tiềm năng đó hết. Phụ thuộc vào kiến thức, trải nghiệm, môi trường giáo dục mà khả năng đó đến sớm hay muộn thôi. Nên đừng nghĩ rằng mình không thể trở thành lãnh đạo.
Tao viết bài này khi tao lần đầu tiên hiểu được thế nào là lãnh đạo. Nếu tao không thức tỉnh thì tao sẽ không thể nào hiểu được điều đó. Sự thức tỉnh đó đến từ việc hiểu được rằng tao chỉ là một sinh vật tầm thường, cảm xúc xấu hay tiêu cực chỉ là ảo tưởng, không có cái tôi nào tồn tại ở trên đời này cả. Tao không giỏi hơn ai hay siêu việt hơn ai. Và nếu tao có thể nhận ra được điều đó thì tại sao tao không giúp người khác nhận ra được điều đó.
Lãnh đạo chính là thúc đẩy tiềm năng của mỗi cá nhân trong một tập thể để đạt được kết quả tốt nhất, tối ưu nhất.
Trước đây khi tao lần đầu khởi nghiệp với một người bạn, tao rất hay nổi nóng, tao coi ý kiến của tao là nhất và bác bỏ mọi ý kiến của người khác, kết quả là tao đã thất bại. Nhưng hiện tại, tao lắng nghe nhiều hơn và khuyến khích động viên mọi người nhiều hơn. Vì suy cho cùng, cái tao muốn khi thuê họ là để giảm bớt gánh nặng thời gian cho tao và tận dụng kỹ năng của họ để tao đạt được lợi nhuận và tạo cơ hội để họ phát triển mà. Tao cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng một ngày nào đó khi họ đủ lông đủ cánh bay đi và tự lực cho chính họ rồi.
Cái tao đang đắn đo hiện tại đó là, tao chia sẻ quá nhiều kinh nghiệm một lúc vì tao đang hứng khởi với vai trò này của mình. Và tao cần nói ít lại để họ tự nghiệm ra, dù có những suy nghĩ ngây thơ của họ thực sự khiến tao muốn chỉ lại, nhưng nói nhiều quá thành ra dư thừa đối với họ, vì ở thời điểm này, họ sẽ không thể nào hiểu được điều tao nói.
Một vấn đề nữa là tao nhìn vào những người sếp cũ của tao, mỗi khi nhân viên làm sai là các ông ấy không thể nào giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn chửi bới rất thậm tệ. Tao sợ rằng sau này tao cũng sẽ thế, và tao đang cố gắng để kiểm soát sự tức giận của mình.
Một chút chia sẻ nhỏ chập chững của tao, ai có kinh nghiệm gì thì chia sẻ nhé!
Bình chân như vãi, đương đầu mọi thứ chứ đừng nổi nóng.
Tao ghét nhất sếp hơi tý nổi nóng, tao chỉ to tiếng với sếp và đồng cấp chứ ko bao giờ to với cấp dưới.
Sai đầu tiên là từ mình, méo chọn đúng người, méo có chỉ dẫn… nên cần bình tĩnh xem lại sai ở đâu. Đừng thấy sai rồi mới phán là làm thế này thế kia, xem đủ khía cạnh và sự việc ở thời điểm trước khi xảy ra chứ xảy ra rồi thì méo ai chả biết sai.
Còn làm gì thì cũng dần tìm cách giao việc, méo cày nổi hết đâu. Túm đầu việc chính và các điểm nguy hiểm, điểm giới hạn là được.
Từ ngày tao đi làm đến giờ chưa một đệ nào phản tao, chưa đệ nào chửi tao, chưa đệ nào ghét tao, tụi nó nghỉ đi làm nơi khác tao hô câu là giúp được gì sẽ giúp hết mình. Các đối tác làm với tao chưa bao giờ kêu ca gì được về tao trong công việc, thậm chí còn gạ về làm. Các nơi tao làm, mọi người đều nhớ về tao với tinh thần tôn trọng và nể trọng.
 
Mày nói vậy thì mày mở ở dạng đọc sách. Làm lãnh đạo là kẻ nhìn thấu tâm can kẻ khác, bậc thầy về tâm lý . Mày không cần quá giỏi chuyên môn. Nhung mày phải nắm được ai là kẻ mạnh về cái gì nhất và tối đa hóa nguần lực đó. ngoài ra còn tầm nhìn và năng lực hành động quản lý sự thay đổi. Chỉ có như vậy mới là kẻ lãnh đạo giỏi
 
Mày nói vậy thì mày mở ở dạng đọc sách. Làm lãnh đạo là kẻ nhìn thấu tâm can kẻ khác, bậc thầy về tâm lý . Mày không cần quá giỏi chuyên môn. Nhung mày phải nắm được ai là kẻ mạnh về cái gì nhất và tối đa hóa nguần lực đó. ngoài ra còn tầm nhìn và năng lực hành động quản lý sự thay đổi. Chỉ có như vậy mới là kẻ lãnh đạo giỏi
Có đứa nó lại tìm cái giỏi nhất để loại trừ. Che trước khi sếp to hơn nhìn thấy, hạ sát để tránh mất ghế.
 
T cũng làm công ty dạng nhỏ, tầm 8 nhân viên, cái t thấy khuyên mày tốt nhất chỉ có 2 cái:
1. Nếu tự khỏi nghiệp thì nên kiên nhẫn, đừng bỏ dở công việc đang làm khi gặp vấn đề, cái này tao thấy nhiều nhất.
2. Quản lý nhân viên không ai dạy được cả, vì mỗi người một tính, chỉ có thời gian là cho mày kinh nghiệm để quản lý con người.
 
Sửa lần cuối:
Nhiều năm về trước, tao luôn nghĩ làm sếp là một cái gì đó quá xa vời với mình và nó không thuộc về thế giới của mình. Tao từng nghĩ mình sinh ra không phải để làm sếp.
Thời sinh viên, tao cũng đã luôn là trưởng nhóm của những bài tập nhóm và hầu như tao làm tất cả vì không muốn ai phá hỏng sản phẩm của mình. Sau này đi làm rồi thì tao cũng như tất cả mọi người, là một nhân viên bình thường lúc nào cũng muốn thể hiện hết khả năng để nhận được sự công nhận nhưng lúc nào cũng bị sếp chửi, cảm giác khá tủi thân và luôn muốn nghỉ việc.
Thời ấy, khi lựa chọn những loại học bổng để apply trong tương lai thì tao luôn loại học bổng về leadership ra vì lúc ấy tao chẳng thể hiểu nổi leadership, khả năng lãnh đạo là gì cả. Tao nghĩ đó là dành cho những người hay năng nổ tham gia các hoạt động ngoại khoá, hay đi trao đổi,vvv chứ không phải là một đứa suốt ngày núp trong nhà và học đủ thứ trên đời như tao.
Hôm trước tao cũng đã có bài về thức tỉnh, về việc tìm lại đam mê luôn ẩn giấu sâu trong tao, thì sau khi thức tỉnh, mọi kế hoạch của tao rõ ràng hơn. Nói rõ thêm là tao đã mất một năm để trau dồi kiến thức, đọc rất nhiều sách để có đủ kiến thức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình. Nên một lời khuyên thực sự hữu ích cho những đứa muốn khởi nghiệp là hãy làm khi đã đủ kiến thức, đừng vội vàng. Hãy chập chững bước đi, làm những gì nhỏ nhặt nhất để nhận đủ thất bại và kinh nghiệm rồi mới xuống tay chi mạnh một lần. Nói chung, bọn mày sẽ tự cảm thấy chín mùi khi thời cơ đến.
Và khi đã đứng trên bàn chân của một người lãnh đạo, tao mới thực sự hiểu lãnh đạo là gì. Thực ra thì bất cứ ai trong bọn mày cũng có tiềm năng đó hết. Phụ thuộc vào kiến thức, trải nghiệm, môi trường giáo dục mà khả năng đó đến sớm hay muộn thôi. Nên đừng nghĩ rằng mình không thể trở thành lãnh đạo.
Tao viết bài này khi tao lần đầu tiên hiểu được thế nào là lãnh đạo. Nếu tao không thức tỉnh thì tao sẽ không thể nào hiểu được điều đó. Sự thức tỉnh đó đến từ việc hiểu được rằng tao chỉ là một sinh vật tầm thường, cảm xúc xấu hay tiêu cực chỉ là ảo tưởng, không có cái tôi nào tồn tại ở trên đời này cả. Tao không giỏi hơn ai hay siêu việt hơn ai. Và nếu tao có thể nhận ra được điều đó thì tại sao tao không giúp người khác nhận ra được điều đó.
Lãnh đạo chính là thúc đẩy tiềm năng của mỗi cá nhân trong một tập thể để đạt được kết quả tốt nhất, tối ưu nhất.
Trước đây khi tao lần đầu khởi nghiệp với một người bạn, tao rất hay nổi nóng, tao coi ý kiến của tao là nhất và bác bỏ mọi ý kiến của người khác, kết quả là tao đã thất bại. Nhưng hiện tại, tao lắng nghe nhiều hơn và khuyến khích động viên mọi người nhiều hơn. Vì suy cho cùng, cái tao muốn khi thuê họ là để giảm bớt gánh nặng thời gian cho tao và tận dụng kỹ năng của họ để tao đạt được lợi nhuận và tạo cơ hội để họ phát triển mà. Tao cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng một ngày nào đó khi họ đủ lông đủ cánh bay đi và tự lực cho chính họ rồi.
Cái tao đang đắn đo hiện tại đó là, tao chia sẻ quá nhiều kinh nghiệm một lúc vì tao đang hứng khởi với vai trò này của mình. Và tao cần nói ít lại để họ tự nghiệm ra, dù có những suy nghĩ ngây thơ của họ thực sự khiến tao muốn chỉ lại, nhưng nói nhiều quá thành ra dư thừa đối với họ, vì ở thời điểm này, họ sẽ không thể nào hiểu được điều tao nói.
Một vấn đề nữa là tao nhìn vào những người sếp cũ của tao, mỗi khi nhân viên làm sai là các ông ấy không thể nào giữ nổi bình tĩnh mà đập bàn chửi bới rất thậm tệ. Tao sợ rằng sau này tao cũng sẽ thế, và tao đang cố gắng để kiểm soát sự tức giận của mình.
Một chút chia sẻ nhỏ chập chững của tao, ai có kinh nghiệm gì thì chia sẻ nhé!
Tao thấy những gì mày nói thì chỉ phù hợp với làm 1 leader thôi, cùng lắm chỉ đến mức của 1 nhà quản lý, còn lâu mới đến tầm quản trị để mà trở thành ông chủ thực sự.
 
Tao thấy những gì mày nói thì chỉ phù hợp với làm 1 leader thôi, cùng lắm chỉ đến mức của 1 nhà quản lý, còn lâu mới đến tầm quản trị để mà trở thành ông chủ thực sự.
Tạm thời là thế, tại tao đang làm việc với một bạn, tao lạ lẫm với vai trò thuê ai đó làm cho mình lần đầu tiên trong đời thôi mà :)))
Tao cũng đâu có muốn thành ông bà chủ. Tao chỉ muốn phát triển con người thôi. Nhìn bạn ấy tao nhớ lại mình ngày xưa, nghĩ lại chắc mấy ông sếp thời đó nhìn tao cũng bất lực như tao nhìn bạn ấy bây giờ :)))
 
Tạm thời là thế, tại tao đang làm việc với một bạn, tao lạ lẫm với vai trò thuê ai đó làm cho mình lần đầu tiên trong đời thôi mà :)))
Tao cũng đâu có muốn thành ông bà chủ. Tao chỉ muốn phát triển con người thôi. Nhìn bạn ấy tao nhớ lại mình ngày xưa, nghĩ lại chắc mấy ông sếp thời đó nhìn tao cũng bất lực như tao nhìn bạn ấy bây giờ :)))
Sao lại ko muốn thành ông bà chủ, m muốn phát triển thì như m nói thì chỉ có thể dấn thân vào thử mới được.
 
Sửa lần cuối:
T cũng làm công ty dạng nhỏ, tầm 8 nhân viên, cái t thấy khuyên mày tốt nhất chỉ có 2 cái:
1. Nếu tự khỏi nghiệp thì nên kiên nhẫn, đừng bỏ dở công việc đang làm khi gặp vấn đề, cái này tao thấy nhiều nhất.
2. Quản lý nhân viên không ai dạy được cả, vì mỗi người một tính, chỉ có thời gian là cho mày kinh nghiệm để quản lý con người.
Cảm ơn mày.
Chuyện khởi nghiệp này t làm khi t cảm thấy mình đã đủ chín. Những gì t làm trước đây thì t cũng làm nhưng toàn chưa tới, nó cứ nửa nửa rồi bỏ, giờ thì t không còn thời gian để đổi lấy sai lầm đã từng trải qua nữa, cái gì đã sai thì không thể lặp lại lần hai.
Chuyện quản lý này là cái t đang rối não vì trước đó t chưa có kinh nghiệm về nó, nên t cũng phải học hỏi và đọc rất nhiều.
 
Cảm ơn mày.
Chuyện khởi nghiệp này t làm khi t cảm thấy mình đã đủ chín. Những gì t làm trước đây thì t cũng làm nhưng toàn chưa tới, nó cứ nửa nửa rồi bỏ, giờ thì t không còn thời gian để đổi lấy sai lầm đã từng trải qua nữa, cái gì đã sai thì không thể lặp lại lần hai.
Chuyện quản lý này là cái t đang rối não vì trước đó t chưa có kinh nghiệm về nó, nên t cũng phải học hỏi và đọc rất nhiều.
Thuê tao về xử cho
 
Sao lại koomuốn thành ông bà chủ, m muốn phát triển thì như m nói thì chỉ có thể dấn thân vào thử mới được.
Tại vì mới bước đầu thôi t đã thấy những người thành công và giàu có đáng sợ như thế nào. T tự khởi nghiệp là t đã thấy đầu óc t bắt đầu có sạn và t xem xét một kế hoạch từ chân răng kẽ tóc, không để khe hở (nó quá khác với một đứa ngờ nghệch đơn giản như t đã từng). T sợ nếu t để cái con người đó phát triển quá thì một ngày t sẽ bị tham vọng, quyền lực làm mất bản thân mình, t không muốn điều đó.
 
Cách làm "sếp" giỏi - đầu tiên là phải đéo được nghĩ mình là "sếp" :)
 
Cách làm "sếp" giỏi - đầu tiên là phải đéo được nghĩ mình là "sếp" :)
Ừm cũng đúng, tôi cũng cho là thế nhưng tôi chưa nghĩ ra được từ gì thay cho nó nên đem từ “sếp” vào để mọi người dễ hình dung tình huống thôi :d
 
Tôi mới đi làm về thì mẹ khoá cửa trong giờ ngồi ngoài cửa, vô xam cho đỡ chán, nên rep bạn lúc đang thở hổn hển, có gì lượng thứ .
Thực ra tôi cũng không muốn làm sếp hay nghĩ tới việc mình sẽ làm sếp. Chẳng qua tôi có mục tiêu sống và muốn thực hiện nó, mà một mình tôi thì không có 10 tay nên mới phải cần sự trợ giúp của người khác. Nói chung làm sếp giỏi chỉ là một kiểu “mối quan hệ” đối nhân xử thế, làm người cho tốt với nhau để không tạo nghiệp cho đời nữa thôi :))))
“Cái tôi lớn” là chỉ những người nghĩ mình là quan trọng, nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ và đem lại phiền hà cho bản thân và người khác. Ngày xưa t cũng thế, rất ngạo mạn nghĩ mình là nhất. Giờ t bỏ cái tôi của mình sang một bên để nghĩ cho cả những người khác rồi.
Còn làm người thì quan trọng nhất là sống có mục tiêu và sống có ích cho cuộc đời mà.
bạn càng nói càng lộ ra sơ hở. Bạn nói sống cần có mục tiêu, tức là bạn đang không hài lòng với hiện tại à, bạn đang suy nghĩ về tươnglai, bạn đang mơ về một tương lai tươi sáng hơn à?. Thế sao bạn lại cho rằng bạn đã thức tỉnh nhỉ?
Tôi ko quan tâm bạn có trở thành sếp giỏi hay ko, tôi quan tâm đến sự thức tỉnh của bạn.;))
 
Top